Người Chơi Hệ Nhân Phẩm

Chương 3: Đã nói là cao thủ tuyệt thế nhận nuôi cơ mà?




Trương Huyền Sinh cũng coi là người được thấy nhiều việc khi còn ở SCP, nhưng những cái siêu nhiên ở chỗ kia cũng chỉ lộ ra chút quỷ dị, đặc biệt chút mà thôi, từ uy năng trực tiếp mà nói thì đa số cũng không có gì đặc biệt lắm.

 

Loại nhân vật Tiên gia này trước kia hắn chỉ tưởng tượng qua ở trong tiểu thuyết, bởi vậy bay giờ gặp vẫn còn có chút rung động.

 

Lúc này nội tâm của hắn cũng có chút kinh dị, chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, thế mà thật tới một người có vẻ như cao thủ tuyệt thế thế này?

 

Thanh y nam tử đưa tay khẽ vuốt lông vũ của mấy tiên hạc, ra hiệu bọn chúng tiếp tục đi đường.

 

Hạc bầy lưu luyến không rời kêu to vài tiếng, quanh quẩn trên không trung vài vòng mới rời đi.

 

Thanh y nam tử hạ xuống trước mặt Trương Huyền Sinh, nhìn qua một chút rồi lẩm bẩm: "Ừm, tuổi còn nhỏ như vậy, hai mắt đã linh động như thế, là một hạt mống tốt."

 

Như thế này đúng là hắn suy nghĩ nhiều rồi, dù sao Trương Huyền Sinh cũng là người trưởng thành, ánh mắt tự nhiên không giống trẻ con bình thường rồi.

 

Tự cảm thán một câu xong, hắn khẽ động thần niệm, Trương Huyền Sinh đã bay lơ lửng lên, bay đến trong tay hắn, chuẩn bị đo một chút căn cốt.

 

Sau khhi Trương Huyền Sinh bị hai bàn tay to kia ôm lấy, mới đầu cảm thấy an tâm, sau đó biểu lộ dần dần trở nên quái dị.

 

Người này muốn làm gì?

 

Sao lại sờ mó lung tung trên người mình?

 

Sờ mó lung tung coi như xong, còn nắm chặt chỗ đó của mình nữa chứ.

 

Quả thật không thể nhẫn nhịn mà!

 

Hừ...

 

Thôi được rồi, nể tình còn phải dựa vào đối phương mang mình đi, nhịn.

 

Kết quả, thanh y nam tử khóe miệng co giật, lại đặt Trương Huyền Sinh xuống đất lại.

 

Trương Huyền Sinh có chút bất mãn mắt nhìn đối phương, có ý gì?

 

"Quả nhiên không thể tin lời nói của thần côn mà, tên nhóc này hoàn toàn không có thiên phú tu luyện, cứ như vậy sao có thể thừa nhận chân truyền của Liễu Vô Nhai ta được?"

 

Thanh y nam tử có chút tức giận nói.

 

Giống như cảm nhận được phẫn nộ của hắn, toàn bộ núi rừng đều hơi rung động, linh thụ chung quanh nhao nhao rụng lá.

 

Trương Huyền Sinh nghe thanh y nam tử tên Liễu Vô Nhai kia nói xong, có chút buồn bực.

 

Lúc trước xem cái kia hắn đã biết thiên phú của mình rồi, mình ở cái thế giới này thiên phú tu luyện quả thật là cặn bã của cặn bã.

 

Do đó làm nửa ngày, vẫn là kiểu phế vật sao?

 

Vậy lúc nào thì thức tỉnh thể chất đặc thù? Bàn tay vàng có thể mau lại đây không?

 

Liễu Vô Nhai phát tiết một lúc, nhìn chung quanh bị hắn làm cho có chút bừa bộn, lại phất phất tay.

 

Khiến Trương Huyền Sinh giật mình chính là, những lá cây bị rơi xuống lúc nãy, lại nhao nhao về lại trên cây, mọc lại như cũ, như đảo ngược thời gian vậy.

 

Sau khi xử lý xong, Liễu Vô Nhai bay lên không rời đi.

 

Để lại một mình Trương Huyền Sinh ở trên mặt đất ngẩn người.

 

Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì vừa xảy ra?

 

Đi luôn rồi?

 

Đã nói cao thủ tuyệt thế nhận nuôi, mang ta ra vẻ mang ta bay cơ mà?

 

Thiên phú kém thì làm sao, ta đẹp trai nha!

 

À... Chuẩn xác mà nói, vài chục năm sau, ta sẽ đẹp trai!

 

Không biết có phải nghe được tiếng lòng của hắn hay không, không bao lâu sau, Liễu Vô Nhai lại bay trở về, sau lưng còn có một con nai trắng.

 

"Ta thật sự là gặp vận đen tám đời mà, sớm biết thế thì sẽ không đánh cược cùng mấy tên kia."

 

Liễu Vô Nhai lẩm bẩm, sau đó lại bế Trương Huyền Sinh, đặt lên trên người con nai trắng.

 

Lúc này Trương Huyền Sinh đã hiểu hắn muốn làm gì, con nai trắng này là cái, có lẽ vừa sinh con xong, lúc này có sữa mẹ.

 

Aaaaaa.

 

Chơi cái gì thế.

 

Mặc dù bây giờ Trương Huyền Sinh ta biến thành trẻ con.

 

Nhưng nội tâm của ta vẫn là một người đàn ông trưởng thành đó.

 

Sao lại đi bú sữa?

 

Không thể nào.

 

"Ực ực..."

 

Đó là mùi gì thế, trong mùi sữa còn có mùi gì đó rất là kì lạ, hòa quyện với nhau tạo thành một loại mùi hương vô cùng quyến rũ.

 

Ngươi khoan hãy nói.

 

Thật có chút đói bụng nha.

 

"Ực ực ực ực ực —— "

 

Liễu Vô Nhai ở một bên nhìn, mặt rất chi là bối rối.

 

Chẳng lẽ mình tung hoành thiên hạ, từ giờ lại phải thành ông chú bỉm sữa rồi?

 

Trước đó lúc uống rượu với mấy người bạn tốt có nhắc đến, những năm này mình nhìn thì có vẻ tiêu sái, nhưng vẫn chưa hoàn thành nguyện vọng của sư phụ.

 

Đó chính là tìm một thiên tài chân chính kế thừa tuyệt học của Thần Phong môn.

 

Mặc dù mình gần như vô địch, nhưng đều là dựa vào công pháp những tông môn khác, tuyệt học nhà mình lại không học được.

 

Kết quả sau khi nói ra tâm sự, lão thần côn Thần Toán Tử kia nói, chuyện này rất đơn giản.

 

Sau đó giúp mình tính một quẻ, nói là tìm được người thừa kế Thần Phong môn thích hợp nhất.

 

Chỉ cần vào đúng thời gian này, đến nơi này là được rồi.

 

"ực ực ực ực —— "

 

Liễu Vô Nhai nhìn Trương Huyền Sinh đang bú sữa, nghĩ thầm, lần sau gặp được lão thần côn, nhất định phải đánh chết hắn.

 

Lại nói, được rồi đó, tên nhóc nhf ngươi uống bao lâu rồi mà còn chưa dừng nữa!

 

Liễu Vô Nhai có chút mất kiên nhẫn, mà lại nghĩ với thể chất của Trương Huyền Sinh, uống nhiều như vậy sẽ không chịu nổi.

 

Thế là hắn đưa tay giật Trương Huyền Sinh ra.

 

"Bạch —— "

 

Trương Huyền Sinh bị xách lên còn có chút vẫn chưa thỏa mãn.

 

Thoải mái quá, đây là cảm giác trước kia hắn chưa bao giờ có.

 

Một dòng nước ấm chầm chậm lưu động trong cơ thể, chảy qua toàn thân, hắn có thể cảm nhận được cơ thể của mình đang trở nên càng thêm cường kiện.

 

Liễu Vô Nhai mang Trương Huyền Sinh đi ở trong rừng, một lát sau, hắn đột nhiên linh cơ khẽ động, như nghĩ ra cái gì.

 

"Đúng rồi, mang tên nhóc này ra ngoài không phải là được rồi sao, ta một đại nam nhân, cũng không thích để hợp chăm sóc con nít. Ừm, không thích hợp..."

 

Trương Huyền Sinh nhìn Liễu Vô Nhai đang lẩm bẩm gì đó, cũng không nghe rõ lắm đối phương đang nói cái gì, chỉ là trong lòng có loại dự cảm không lành.

 

Sau đó Liễu Vô Nhai móc ra một thứ gì đó như khối thủy tinh, ở phía trên thao tác một chút, sau đó ngồi xuống ngay tại chỗ, giống như đang chờ đợi cái gì.

 

Theo thời gian trôi qua, mí mắt Trương Huyền Sinh dần dần nặng nề, hắn nghĩ có thể là vừa mới ăn no xong, cho nên bây giờ buồn ngủ rồi.

 

Chống cự trong chốc lát, sau đó nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi.

 

Con nai trắng kia cũng không phải linh thú bình thường, Trương Huyền Sinh một lần uống nhiều sữa như vậy, thể chất lại bình thường, cơ thể vì tự bảo vệ, lâm vào trạng thái ngủ say, để đạt tới hiệu quả hấp thu tốt nhất.

 

Liễu Vô Nhai chờ đợi nhàm chán, đột nhiên nhớ tới còn chưa đặt tên cho đứa nhóc này.

 

Hắn lúc đầu muốn đồ đệ lấy tên theo họ mình, nhưng trong lòng của hắn bỗng nhiên run lên.

 

Cảnh giác nhìn về phía sau lưng, chẳng biết một đám kiến phệ linh tới gần hắn từ lúc nào, mà linh giác của hắn thế mà không phát hiện ra.

 

Đây là không thể nào?

 

Đừng nói là kiến phệ linh, cho dù là sinh vật nhỏ hơn nữa tới gần hắn, hắn cũng sẽ phát hiện ra được.

 

Nhưng càng làm cho hắn khiếp sợ là, bọn kiến phệ linh này lại sắp xếp ra một chữ "Trương "

 

"Ai, ra đây!"

 

Liễu Vô Nhai khẽ quát một tiếng, thần thức thật nhanh đảo qua chu vi trăm dặm xung quanh, nhưng không có bóng dáng của người nào.

 

Chẳng lẽ không phải ai đó đang giở trò?

 

Liễu Vô Nhai lại nhìn về phía đứa bé đang ngủ say bên cạnh, sắc mặt có chút ngưng trọng.

 

Mơ hồ như thế sao?

 

Nghĩ nghĩ, Liễu Vô Nhai cảm giác có lẽ lão thần côn không lừa mình, đồ đệ này có lẽ thật sự có chỗ đặc biệt.

 

Nếu thiên ý đã như thế, vậy thì cứ lấy họ Trương đi.

 

Nếu mơ hồ như thế, giống như sinh ra từ huyền ảo, vậy cứ gọi Trương Huyền Sinh đi.

 

Liễu Vô Nhai khẽ gật đầu, có vẻ rất chi là hài lòng với cái tên mình đặt.

 

Trương Huyền Sinh đang ngủ say, tự nhiên không biết chuyện liên quan tới cái tên của mình đã xảy ra như vậy.

 

Chỉ là trong lúc mơ màng, dường như nghe được giọng mấy người phụ nữ đang tranh cãi.

 

Cũng nghe thấy vị sư phụ tiện nghi của mình Liễu Vô Nhai khuyên giải.

 

Cuối cùng hình như hắn còn nghe được giọng nói của Liễu Vô Nhai vang lên, "Đồ nhi , chờ ngươi lớn lên chút ta sẽ tới đón ngươi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.