Trương Huyền Sinh có chút không nói nên lời, sống cùng nhau nhiều năm như vậy, tại sao vẫn không nhận ra Đại Thanh là một kẻ kiêu ngạo chết người.
Than ôi, chẳng qua cũng là bản thân mình thức sự quá chói mắt.
Lúc đó không có ai để ý Đại Thanh nên cũng có thể tha thứ được.
“Ai nói tất cả mọi người trong Nguyệt Thần cung đều yêu quý và kính trọng Thanh trưởng lão nhất, không giấu gì ngươi, vừa rồi bởi vì ta không có truyền âm, mọi người phía sau đều nghe thấy hết rồi, người xem lúc đó ánh mắt của mọi người như thế nào, mọi ánh mắt có phải đều tập trung vào ngươi không?”
Trương Huyền Sinh nhanh trí nói.
Đại Thanh nhìn về phía sau lưng của Trương Huyền Sinh, quả nhiên thấy một ánh mắt chân thành không nỡ, thậm chí còn có không ít nữ đệ tử còn đang lau nước mắt.
Trong nháy mắt, nó lộ vẻ xúc động.
Hóa ra mọi người vẫn luôn kính yêu bổn thần thú như vậy sao, chỉ ý từ những lời Huyền Sinh nói dã khiến rất nhiều người rơi nước mắt.
Hãy nhìn vào đôi mắt chân thành ấy, trong đó có vài vị trưởng lão, hay là nó trông lớn lên rồi.
Nghĩ kỹ lại, bọn họ tại sao lại có thể không yêu bản thân mình được cơ chứ.
Vừa mới độ kiếp xong có thể mọi người đều cảm thấy vô cùng hưng phấn, bận rộn với việc phát thiếp mời, nhất thời mới quên mất bản thân mình.
Bản thân lại vì vậy mà trách lầm mọi người và muốn bỏ đi.
Thật là xấu hổ!
“Cái đó… nếu đã như vậy, bổn thần thú gắng gượng trước hết trấn giữ trong cung. Đừng hiểu lầm… bổn thần thú mới không bị cảm động.”
Đại Thanh ngẩng đầu lên và nói.
Trương Huyền Sinh: …
Thật là một kẻ kiêu ngạo giống như quyển sách giáo khoa.
Liễu Vô Nhai thích thú lén nhìn từ phía bên cạnh, với trình độ tu luyện của hắn, bất kỳ lời nói nào trong vấn đề này đều không thể thoát khỏi tai hắn.
Mặc dù Nguyệt Thần cung các ngươi không chào đón ta, nhưng chính đồ đệ của ta lại được lòng các ngươi, ngay cả Thần Thú cũng phải đi theo.
Haha, thoải mái.
Trấn an Đại Thanh xong, Trương Huyền xinh quay về bên cạnh Liễu Vô Nhai.
“Như vậy, hôm sau ta lại tới Thần Phong môn thăm hỏi.”
Đoạn Thủy Chân Nhân tận mắt nhìn thấy Liễu Vô Nhai chuẩn bị đem Trương Huyền Sinh rời đi, tiến lên nói với Trương Huyền Sinh.
“Huyền Sinh sư điệt, gặp lại sau.”
Thiên Thanh Chân Nhân rõ ràng cũng vẫn không hết hi vọng, thực sự là sức ảnh hưởng của kiếm Tử Tiêu đối với hắn ở thế giới này là quá lớn.
“Lão phu cũng vậy.”
Tẫn Diệt Chân Nhân gật đầu, tỏ vẻ rằng hắn cũng sẽ tới thăm hỏi.
Liễu Vô Nhai trong lòng có chút khó chịu.
Đây là nhược điểm của việc thu nhận một đồ đệ tài giỏi, đều không thể nhìn thấy sư phụ của hắn ngọc thụ lâm phong.
Ta mới chính là môn chủ đương nhiệm của Thần Phong môn, nếu muốn thăm hỏi thì nên nói với ta chứ?
Lại nhìn thấy các nữ đệ tử trên quảng trường của Nguyệt Thần cung hai mắt rưng rưng, Liệu Vô Nhai vô cùng bực dọc.
Cũng là một soái ca, tại sao lại có sự đối xử chênh lệch lớn như vậy?
“Huyền Sinh, lên đường thôi.”
Liễu Vô Nhai nói có chút khó chịu, vung ống tay áo.
Hai người họ biến mất khỏi quảng trường.
Trong số các đệ tử của Nguyệt Thần cung ở trong sân, có một số người không kiềm chết được, tiếng khóc nức nở không ngừng vang lên.
Đại sư tỷ cầm một túi thơm trong tay, nhưng cuối cùng cũng vẫn không tặng ra được.
Cuối cùng thở dài cất túi thơm đi, trấn an các đệ tử bên cạnh.
…
Trương Huyền Sinh cảm thấy vô cùng tệ vào lúc này.
Hoa mắt chóng mặt, nôn mửa, cảm thấy như đến từng cơn.
Đây là lần đầu tiên hắn được đưa xuyên qua không gian, giải pháp gấp rút lên đường của Liễu Vô Nhau cũng rất khắc nghiệt.
Chỉ nửa tiếng, đã vượt qua hàng trăm triệu dặm, tới hoang châu ở phía Đông.
Lúc này hai người đang ở trong một thành phố của một tiểu quốc ở hoang châu.
Thành phố của thế gian, người đến người đi, tiếng gào thét cứ nối tiếp nhau, nhưng cũng náo nhiệt đến lạ thường.
“Huyền Sinh, trình độ tu luyện của ngươi vẫn còn kém quá, chỉ là gấp rút lên đường, tại sao lại thành ra thế này?”
Liễu Vô Nhai Nhìn Trương Huyền Sinh đang xoay người xoa đầu gối rồi nói.
“Không, không có gì nghiêm trọng đâu.”
Trương Huyền sinh chậm lại một chút, đứng thẳng dậy và nói.
Giờ đây hắn đã hiểu được phần nào ý nghĩa câu nói “ Không biết chăm sóc” của Hàn Giang Tuyết.
Lúc đó hắn thật sự vô cùng may mắn, vì bản thân từ nhỏ đã được Hàn Giang Tuyết mang đi.
Nếu theo Liễu Vô Nhai thì cho dù số mệnh của mình có nghịch thiên thì chưa chắc đã có thể sống tử tế cho đến bây giờ, đoán chừng cũng sẽ hết sức khó khăn.
Phá hư không, đi xuyên vực chính là sức mạnh độc quyền của cường giả ở Tạo Hóa cảnh.
Nhưng theo góc nhìn của Trương Huyền Sinh, còn xa mới ngầu bằng một con thuyền Ngọc Châu trôi đi trên biển mây.
“Sư tôn, chúng ta tới đây làm gì?”
Trương Huyền Sinh thở hổn hển nói, xem ra Công Đức thần tuyền rất có tác dụng với cơ thể hắn, quả thực rất mạnh mẽ.
Hắn có chút tò mò, Liễu Vô Nhai chắc hẳn không đến mức vì để bản thân nghỉ ngơi mà đặc biệt dừng lại, đến thành phố của nhân gian thì có chuyện gì mà không thể làm chứ?
Lẽ nào, Liễu Vô Nhau cũng thích trò chơi hồng trần, ở thế gian giả làm heo ăn thịt hộ, đóng giả làm người bí ẩn sao?
“Chỉ là mua một chút đồ ăn nhẹ trước khi trở về núi mà thôi, ngươi có một su huynh, rất thích ăn đồ ăn vặt ở thế gian.”
Liễu Vô Nhai mở miệng giải thích.
Điều này lại khiến Trương Huyền Sinh rất bất ngờ.
Người tu đạo, lại có thể thích đồ ăn vặt của thế gian, điều này đã khiến hắn có chút kinh ngạc.
Điều càng khiến hắn ngạc nhiên chính là hắn lại có sư huynh?
Thần Phong Môn chẳng phải là không có truyền nhân sao? Sao mình lại có sư huynh được chứ?
Đây cũng không phải là vấn đề duy nhất hắn quan tâm, điều mà hắn khá tiếc chính là hắn lại trở thành sư đệ.
Haizzz—
“Táo đỏ, táo đỏ, táo đỏ mới ra lò đây, ba đồng một xiên, vừa ngon vừa rẻ, ăn táo đỏ tốt cho sức khỏe, tâm trạng thoải mái…”
Bỗng nhiên, Trương Huyền Sinh nghe thấy có tiếng người rao to.
Sau đó thì nhìn thấy sư tôn Liễu Vô Nhai đi về phía gian hàng đó, ném ra mấy chục lượng bạc, trực tiếp thu hết sạp hàng vào trong ống tay áo.
“Đa tạ tiên nhân, đa tạ tiên nhân.”
Người bán hàng rong trước tiên là sửng sốt, sau đó lập tức quỳ xuống nhặt những đồng bạc ở dưới đất lên.
“Sư tôn, cái này… chính là thứ mà sư huynh của ta thích ăn nhất sao?
Trương Huyền Sinh lại cẩn thận nhớ lại những gì mà người bán hàng rong kia vừa rao, và những xiên viên đen xì trên sạp hàng.
Ăn táo đỏ không?
Sư huynh của mình có cá tính như vậy sao?
“Hmm, ta cũng không biết thứ này có cái gì ngon, chẳng qua là ta và sư huynh của ngươi đánh cược ta thua, nên lúc về núi phải mua về cho hắn một ít.”
Liễu Vô Nhai thản nhiên nói, nhưng không nhận ra được sự không bình thường trong giọng nói của Trương Huyền Sinh.
Vừa dứt lời, còn không đợi Trương Huyền Sinh nói thêm, đã vung tay áo, hai người liền biết mất ngay tại chỗ.