Thần Phong môn có lịch sử lâu đời, nó được cho là đã tồn tại hàng triệu năm.
Cửu đại tông môn bây giờ, cái có lịch sử lâu đời nhất hiện nay chỉ hơn bảy trăm nghìn năm tuổi.
Thần Phong môn quy mô nhỏ, mỗi đời đều là đơn truyền, tổng nhân số thường không quá năm người.
Nhưng trong hàng triệu năm qua, không một ai có thể lay động địa vị của Thần Phong môn.
Không phải đại môn chủ nào cũng bình thường giống như Liễu Vô Nhai, đều là cường giả Tạo Hóa cảnh đỉnh phong.
Ngược lại, mặc dù Liễu Vô Nhai là Tạo Hóa cảnh đỉnh phong, lão ta là dị loại trong Thần Phong môn.
Bởi vì hắn không phải học tuyệt học hạch tâm công pháp của Thần Phong môn, mà là luyện bách gia công pháp.
Tại sao là “Bách Gia công pháp”, Trương Huyền Sinh hỏi Mộng Thải Nhi tỷ, thì nàng chỉ hàm hồ cho qua, có vẻ không muốn nói thêm về vấn đề này.
"Ải này thật là khó, may mà có bạn nhỏ Huyền Sinh."
Đại Thanh cũng đã hoàn thành việc hấp thụ lôi kiếp dịch, cảnh giới tới đại viên mãn, nó từ từ rơi hạ xuống từ trên không.
Nhưng... nó phát hiện ra rằng không có ai thèm quan sát nó.
Ánh mắt của những người có mặt đều đổ dồn vào Trương Huyền Sinh, hoặc Liễu Vô Nhai.
Vì vậy, Đại Thanh Vân bắt đầu vận công, dần dần khiến quảng trường phủ đầy thủy vụ.
"Này, tại sao có vẻ như có sương mù?"
"Chời má, aiz, chặn cmn tầm nhìn của ta với Huyền Sinh sư đệ rồi."
"Lí Hỏa Quyết, tán——"
"Được rồi, lại có thể ngắm gương mặt đẹp trai của tiểu sư đệ rồi."
……
Đại Thanh: ???
Có ai để ý đến ta không?
Ta là thần thú trấn sơn của Nguyệt Thần cung đó!
Ta vừa đột phá thành công nè!
Ta là cường giả Tạo Hóa cảnh nè!
Việc cần làm của các ngươi hiện tại không phải đến nịnh bợ ta sao?
Đại Thanh vươn lòng bàn tay trước và nhẹ nhàng vỗ vai một đệ tử của Nguyệt Thần cung, cố gắng thu hút sự chú ý.
"Haizz, đừng làm phiền ta ngắm tiểu sư đệ!" Nữ đệ tử kia nhìn cũng không thèm nhìn lại, tức giận nói.
Đại Thanh: ……
Các ngươi sao lại lạnh lùng với ta quá mức như vậy, ta muốn đi đây, đi một nơi thật xa không có khói bụi thành phố!
Cuối cùng, Đại Thanh miễn cưỡng chạy trở lại Thần Kiều phía bắc và uất ức ngâm mình trong nước.
Ở giữa quảng trường, Liễu Vô Nhai gật đầu đáp lại Trương Huyền Sinh, và sau đó nhìn Hàn Giang Tuyết một cách trìu mến.
"Tiểu Tuyết..." Liễu Vô Nhai nói, nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Hàn Giang Tuyết, hắn rùng mình, thay đổi lời nói: "Hàn cung chủ, cảm ơn ngươi những năm này đã bồi dưỡng Huyền Sinh."
Liễu Vô Nhai trong lòng đầy đau khổ.
Ngươi không phải bắt Huyền Sinh gọi là sư nương rất là vui vẻ sao. Ta gọi ngươi một tiếng tiểu Tuyết thì đã sao nào. Đúng là chết vẫn cần mặt mũi.
"Huyền Sinh thiên phú nổi bật, hòa thuận với đồng môn đệ tử, mang lại nhiều niềm vui trong Nguyệt Thần cung." Hàn Giang Tuyết nói, cảm thấy có chút không thích hợp rồi nhìn Trương Huyền Sinh.
Ban đầu nàng chỉ là vì tâm lý cạnh tranh, mới ra sát chiêu để phá vỡ vòng vây, đoạt lấy quyền nuôi dưỡng Huyền Sinh.
Nhưng sau mười một năm nuôi nấng, tự nhiên vẫn có chút cảm tình.
Đôi khi nàng còn hy vọng rằng Liễu Vô Nhai sẽ quên chuyện này và để Trương Huyền Sinh sống trong Nguyệt Thần cung luôn.
Nhưng động tĩnh do Trương Huyền Sinh gây ra hôm nay lớn đến mức thu hút sự chú ý của mọi người trong thiên hạ.
Trương Huyền Sinh không phải là đệ tử chính thức của Nguyệt Thần cung, rất nhiều người biết điều này.
Vì vậy, tương lai có thể xuất hiện nhiều tông môn đến giành người, lúc này chỉ cần công khai quay về Thần Phong môn, thì việc này mới yên ổn được.
Là cách tốt nhất để làm dịu đi cơn bão.
"Huyền Sinh, theo vi sư xuống núi thôi." Liễu Vô Nhai nói.
Hắn không vội rời đi, nếu có thể ở lại Nguyệt Thần cung thêm vài ngày nữa thì có phải tốt hay không?
Chỉ có điều nhìn khí thế của các trưởng lão Tiên Minh, nếu không rời đi thì không sớm thì muộn cũng sẽ có chuyện.
Hơn nữa, một số thành viên cao tầng của Nguyệt Thần cung có lẽ sẽ không muốn hắn ở lại.
Trương Huyền Sinh nghiêm nghị lùi lại một bước khi nghe điều này.
Sau đó quỳ xuống mặt đất lạy Hàn Giang Tuyết.
"Huyền Sinh cảm ơn sư nương đã nuôi dưỡng Huyền Sinh trong những năm qua, cảm ơn tất cả các sư bá sư thúc sư thúc tổ đã nuôi dưỡng Huyền Sinh, cảm ơn các tiền bối đã chăm sóc Huyền Sinh trong nhiều năm qua!"
Những tu sĩ của Nguyệt Thần cung nhìn thấy cảnh này, không ít người đỏ hoe hai mắt.
Một số đệ tử dễ xúc động, lặng lẽ quay đi lau nước mắt.
Ngay cả Hàn Giang Tuyết, đôi mắt đẹp của nàng cũng sáng lấp lánh như pha lê rưng rưng như muốn đổ lệ.
Bước tới xoa đầu Trương Huyền Sinh và nói: "Hài tử, sư phụ của con không biết chăm sóc người khác. Con phải học cách chăm sóc bản thân. Nhớ ăn uống đúng giờ và tập luyện điều độ. Đừng quá ép bản thân mệt mỏi, và..."
Đây là lần đầu tiên Trương Huyền Sinh nhìn thấy Hàn Giang Tuyết nói nhiều như vậy, nhưng hắn không nóng nảy chút nào, kiên nhẫn lắng nghe.
Hắn có thể cảm giác được đối phương thực sự quan tâm mình, loại quan tâm từ trưởng bối này, kiếp trước hắn chưa từng được cảm nhận.
Những người xung quanh nhìn thấy một màn này, im phắt như tờ không dám gây động tĩnh, ngay cả ba vị người của Tiên Minh cũng yên lặng đứng ở đó.
"Mang cái này đi. Muộn rồi. Nhà ngươi đi cùng sư phự đi. Nếu hắn dám bắt nạt ngươi, nói cho ta biết, ta sẽ mang ngươi trở về!"
Hàn Giang Tuyết nói xong, đưa cho Trương Huyền Sinh một chiếc nhẫn trữ vật, sau đó liếc nhìn Liễu Vô Nhai.
Sau khi Trương Huyền Sinh từ từ đứng dậy, hắn nói: "Huyền Sinh có thời gian, chắc chắn quay về Nguyệt Thần cung bái phỏng"
Cuối cùng, hắn bước đến phía bắc của Thần Kiều, chuẩn bị cáo biệt Đại Thanh.
Khoảng thời gian tu luyện trên lưng Đại Thanh bao năm qua có thể nói là nhưng lần thanh tịnh hiếm có của hắn trong Nguyệt Thần cung.
Nhìn thấy Trương Huyền Sinh đến, Đại Thanh cũng nổi lên, hai người nhìn nhau.
Đám người ở Nguyệt Thần cung phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, cảm động vô cùng.
Sư đệ Huyền Sinh thực sự là một người sống tình cảm, và ngay cả Thanh trưởng lão sư đệ cũng không nỡ.
Đây là ý nghĩ của hầu hết các nữ đệ tử.
Kết quả là trước khi Trương Huyền Sinh lên tiếng, hắn đã nhận được truyền âm từ Đại Thanh.
"Huyền Sinh, dẫn ta đi cùng."
Trương Huyền Sinh: ???
Bản thân cũng quá mức hấp dẫn đi, đến thần thú cũng muốn đi theo.
Nhìn vào ánh mắt mong đợi của Đại Thanh, Trương Huyền Sinh quay đầu lại nhìn những người trong Nguyệt Thần cung.
Cướp đoạt thần thú, chuyện này không quá thích hợp đi...
“Ta ở Nguyệt Thần cung cũng đã mấy vạn năm rồi, sắp ngột ngạt đến chết rồi, Huyền Sinh ngươi nghĩ xem, sau này ra ngoài mang theo Thần Thú uy phong biết bao.”
Thấy Trương Huyền sinh không nói gì, Đại Thanh dụ dỗ.
Trong suy nghĩ, Trương Huyền Sinh nói nhỏ: “Nguyệt Thần cung đang đúng thời buổi rối ren, rất cần một người vô cùng uy phong như Đại Thanh ngươi trấn giữ, sau này có cơ hội sẽ lại tới tìm ngươi.”
Không còn cách nào, Trương Huyền Sinh chỉ có thể khuyên nhủ, sử dụng kế hoãn binh.
Hắn tất cả đều vì lo lắng cho Nguyệt Thần cung, sau ngày hôm nay, chắc rằng rất lâu sau cũng sẽ không có ai tìm phiền toái với Nguyệt Thần cung.
Thần Thú quả thực rất phô trương.
Chỉ tiếc là Đại Thanh chỉ một con Huyền Vũ…
Bản thân tư chất vô song, vô cùng tuấn tú, ra ngoài chỉ đem theo một con… rùa, có vẻ là hình ảnh này không mấy phù hợp.
Vẫn muốn để Đại Thanh thong thả ở lại Nguyệt Thần cung, đợi sau này có cơ hội thì sẽ lại tới tìm nó ra ngoài dạo chơi, với điều kiện là Đại Thanh phải biến hình.
“Hmmm, ta cảm thấy trong cung không cần bồn thần thú nữa, vừa mới độ kiếp xong, thế nhưng một tiếng chào hỏi cũng không có, còn không nhìn bổn thần thú lấy một cái.”
Đại Thanh vô cùng căm phẫn nói.