Bùm bùm-
Giữa thiên địa, đột nhiên vang lên một tiếng tim đập, cả không gian như run lên.
Tiên cung phía trên mây mù dần dần mờ mịt và ngưng tụ thành một trái tim sấm sét màu tím.
Sau đó từ trên không trung từ từ rơi xuống, mục tiêu là Huyền Vũ Thanh đang sống dở chết dở.
Trái tim lôi điện không hề phát ra khí tức nào, như thể mọi thứ đã được nội liễm.
"Đại sư tỷ, lôi kiếp kia nhìn có vẻ cũng không đến nỗi hung hiểm, Thanh trưởng lão có thể thành công không nhỉ?" Một đệ tử chân truyền đứng bên cạnh Diệp Phiên Thiên hỏi.
Diệp Phiên Thiên không trả lời, mà nghiêm nghị nhìn lên bầu trời.
Từ những cổ thư kia nàng đã đọc được rằng lôi kiếp cuối cùng của Cửu Thiên lôi kiếp được gọi là "Từ bi".
Điều này có nghĩa là đạo lôi kiếp cuối cùng không phải là không có nguy hiểm gì, ý nghĩa thực sự của "từ bi" là nếu ngươi bị trúng lôi kiếp này, ngươi sẽ chết mà không có một chút đau đớn nào.
Vì có sức mạnh tối thượng nên sau khi chạm vào tu sĩ, mọi thứ sẽ bốc hơi ngay lập tức.
Huyền Vũ Thanh chật vật mở mắt ra nhìn lôi kiếp hình trái tim đang từ từ rơi xuống từ bầu trời.
Giờ phút này, tiên cung không còn nữa, trên bầu trời đen kịt, trong tầm mắt của hắn dần dần xuất hiện một trái tim sấm sét màu tím, cảm giác rất đẹp mắt.
"Đây là, từ bi ư..."
Huyền Vũ Thanh trong lòng thở dài.
Đến nước này, lão không có gì để hối tiếc, nhưng cảm thấy có chút tiếc cho Trương Huyền Sinh.
Khó được đối phương giúp mình đỡ nhân quả này, vậy mà bản thân lại không độ qua được lôi kiếp.
Từ từ nhắm mắt lại, chuẩn bị cho kết cục cuối cùng của mình.
"Huyền Sinh, quay lại!"
Huyền Vũ Thanh đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hàn cung chủ, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
Rồi lại mở to mắt và nhìn thấy Huyền Vũ Thanh đang lơ lửng trước mặt.
Hàn Giang Tuyết nhìn thấy hành vi của Trương Huyền Sinh, và ngay lập động thủ ngăn chặn, và cũng không quan tâm rằng mình có thể bị lôi vào lôi kiếp.
Theo như nàng thấy, trước mắt, mọi hành vi của Trương Huyền Sinh đều luôn có đi kèm theo may mắn giúp đỡ và sự phù hộ của trời đất.
Nhưng mà đối với loại lôi kiếp “Từ bi” này, lanh chanh không cẩn thận là nó đánh cháy đen đến cái quần cũng không còn mà mang về.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trương Huyền Sinh đã quay đầu lại, mỉm cười với những người đang lo lắng: "Ta đẹp trai, ta sẽ ổn."
Sau đó, hắn điều khiển lôi viêm hải Kim thân và cắt đứt bàn tay linh khí của Hàn Giang Tuyết.
Hàn Giang Tuyết chỉ muốn bắt được Trương Huyền Sinh, không ngờ bên kia lại chống cự nên không dùng bất cứ kỹ năng gì, nếu không Trương Huyền Sinh không thể chống lại.
Nhìn nụ cười của Trương Huyền Sinh, Hàn Giang Tuyết cảm thấy đệ tử mà Liễu Vô Nhai thu nhận toàn thân dường như có ma lực, khiến mọi người vô thức muốn tin tưởng vào hắn, và trong một lúc nàng thậm chí không nghĩ đến việc ngăn chặn hắn nữa.
Và các đệ tử của Nguyệt Thần cung cũng nhìn Trương Huyền Sinh trên bầu trời với sự căng thẳng và mong đợi, hy vọng rằng “Xuân tóc đỏ” có thể thực hiện thêm một kỳ tích một lần nữa.
Huyền Vũ Thanh cũng muốn đẩy Trương Huyền Sinh đi, nhưng lão không còn sức lực nào nữa.
Vì muốn sử dụng linh khí của mình, hắn gần như không thể duy trì trạng thái lơ lửng và suýt nữa thì ngã xuống.
Bằng cách này, lôi kiếp màu tím lơ lửng trên đầu Trương Huyền Sinh.
"Từ bi? Thật sự là từ bi, nếu không chậm như vậy..."
Trương Huyền Sinh từ từ ngẩng đầu lên, bộ dạng dường như thong dong nhẹ nhàng, không hề lảng tránh.
Khi chúng nhân thấy được cảnh này, tất cả đều đổ mồ hôi.
Cho đến khi khỏa Lôi Tâm chạm vào gương mặt đẹp trai vô song của Trương Huyền Sinh, nhiều nữ đệ tử rụt rè đã nhắm mắt không dám nhìn nữa.
Vào thời điểm Lôi Tâm tiếp xúc với Trương Huyền Sinh, nó biến mất không còn tăm hơi, giống như đã bị hấp thu, và nó dường như bị tiêu hủy trong tích tắc.
"... Nếu không chậm như vậy, ta không đỡ được mất."
Trương Huyền Sinh nghĩ trong lòng, cúi đầu nhìn xuống, lúc này trên quảng trường Nguyệt Thần cung một mảng yên lặng.
"Ê, lão Lý, chuyện quái gì thế này? "
"Đừng hỏi ta, chưa kịp hiểu, có thể tua lại xem không? "
"Ta cảm thấy tiểu tử này có duyên với Phần Viêm cốc á mọi người"
"Bớt lại dùm đi chế, nói chuyện như ở trên trời rớt xuống á?"
"……"
Những đại lão đang thảo luận về những gì vừa xảy ra, sử dụng đủ các định luật như là định luật vạn vật hấp dẫn, thuyết tương đối để phân tích chuyện này.
Còn các nữ đệ tử của Nguyệt Thần cung ngoài việc cổ vũ thì cũng không quan tâm quá nhiều.
Nếu ai đó nói với họ rằng họ nhìn thấy một người có thể lấy khuôn mặt soái ca vạn người mê để đỡ "từ bi" mà không bị thương, cho thêm tiền họ còn vả vào mặt cho chứ đừng nói đến tin.
Nhưng đời thay đổi khi chúng ta thay đổi, vì đây là tiểu đệ tử của chúng ta, nên việc phải diễn biến theo lẽ khác thường.
Tiểu sư đệ có thể làm ra mấy chuyện khác thường này hả ta?
Nhiều người trong số họ bắt đầu thích đi thiền ngoài cửa phòng tiểu sự đệ, hít một ít vận may của sư đệ, và bất ngờ là dường như có vài người thật sự đột phá cảnh giới nên cũng không còn ai bất ngờ với chuyện này.
Cũng có một số trưởng lão chỉ nói chuyện phiếm với tiểu sư đệ, rồi sau đó đã ngộ đạo.
Ngay cả đại sư tỷ Diệp Phiên Thiên cũng đến hít một ít, và đột phá ba cảnh giới trong một năm.
Cho nên việc ngồi trước cửa phòng của tiểu sư đệ hưởng ké một ít tinh hoa đất trời cũng không tính là tham lam...
Chà, chắc chắn là không.
Lúc này, người sốc nhất là Huyền Vũ Thanh.
Nó được quan sát từ khoảng cách gần nhất, khoảnh khắc Lôi Tâm chạm vào khuôn mặt của Trương Huyền Sinh, nó dường như run lên và sau đó biến mất ngay lập tức.
Nó có một cảm giác kỳ lạ, nó cảm thấy rằng ngay lúc đó, lôi tâm dường như đang rung lên vì sợ hãi.
Sau đó đưa mắt nhìn lên trên, sấm sét đã dứt, không còn hạ xuống nữa, dường như việc Trương Huyền Sinh đã tiến lên đỡ lôi kiếp, ông trời cũng chả may may gì là muốn trừng phạt.
Trong lúc đang suy nghĩ, vị trí của lôi đình tiên cung từ trong mây xuất hiện một Tiên Trì.
Khi Tiên Trì xuất hiện, không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát, khiến người ta cảm thấy dễ chịu khi ngửi được.
Các tu sĩ có mặt đều cảm thấy bình cảnh của họ đã được nới lỏng.
"Là dịch lôi kiếp!"
"Đó là chất lỏng lôi kiếp, chỉ xuất hiện sau vụ độ kiếp trong truyền thuyết này thôi"
"Thanh trưởng lão, đại nạn không chết, ngươi sẽ có phúc khí."
"Chỉ tiếc là, sau lần độ kiếp này, nếu không phải là thương thế quá nặng, chắc là có thể trực tiếp thăng lên trung kỳ."
Này, thật tiếc là dịch lôi kiếp chỉ có thể được sử dụng bởi tu sĩ độ kiếp, còn những người khác sẽ không có tác dụng khi sử dụng.
Một số tu sĩ đang trong Độ Kiếp cảnh nhìn dịch lôi kiếp trong không khí, hai mắt đỏ hoe vì ghen tị, và họ cũng muốn có được một phần.
Trương Huyền Sinh lắng nghe cuộc thảo luận từ những người bên dưới, đôi mắt của anh ấy đầy ánh xanh, đang suy nghĩ.
Nghe những gì họ có nghĩa là, dịch lôi kiếp là một thứ tốt?
Sau khi hấp thu sẽ giúp ích rất nhiều cho căn cơ tu luyện?
Không phải sư phụ chê căn cơ tu luyện của mình quá kém sao?
Sau đó, nếu mình bay lên và hấp thu nó, không phải là quá thơm rồi sao?
Cái vấn đề mà dịch này chỉ dùng cho tu sĩ đang độ kiếp hình như rất lớn thì phải?
Nhưng đối với lão đây hình như không phải là vấn đề!
Aiyo lão đây đúng là Anh- sờ- tanh chuyển thế cmnr!
Trương Huyền Sinh đập tay phải vào lòng bàn tay trái, và hắn chợt giác ngộ ra điều gì đó.
Sau đó thân mật nhìn Đại Thanh dưới chân nói: "Đại Thanh, ngươi đừng nhúc nhích được không? Ta đưa ngươi đi Tiên Trì."
Đại Thanh rơm rớm nước mắt, gật đầu rồi bảo Trương Huyền Sinh sử dụng kim thân đưa mình bay về phía Tiên Trì.
Thật là một cậu bé tốt, nó đã trải qua hàng chục nghìn năm ở Nguyệt Thần cung, chưa từng thấy một cậu bé nào xuất chúng như vậy.
Dù là từ tính cách hay ngoại hình đều không chê vào đâu được.
Không chỉ giúp mình gánh chịu nhân quả mà còn giúp mình độ kiếp.
Khi nó sắp độ kiếp thất bại, nó cũng đã chấp nhận trả giá bằng cả tính mạng của mình.
Mình sau này ắt phải báo ơn rồi! Có nên cân nhắc việc dùng thân để báo ơn không ta. Chờ đã!
Huyền Sinh hình như trước đây nói muốn rời khỏi Nguyệt Thần cung thì phải?