Người Chơi Hệ Nhân Phẩm

Chương 11: Tụng tên thật của ta trên đường Vãng Sinh.




 

Hư ảnh đại phật màu vàng dần dần ngưng tụ, đến khi mấy kẻ tu vi cao thâm nhìn rõ mặt mũi đều sững sờ khiếp hãi.

 

Ban đầu bọn họ còn cho hư ảnh đại phật là một thiên địa dị tượng, gia trì cho người có đại công đức đại khí vận trong Phật gia.

 

Hư ảnh hẳn là một vị Phật tổ, hoặc hình tượng pháp thân của đại năng Phật giáo nào đó.

 

Lại không ngờ, tướng mạo của đại phật hoàn toàn giống với Trương Huyền Sinh, chỉ là vẻ mặt càng thêm thương xót chúng sinh.

 

"Sao lại thế! Chẳng lẽ hắn là Cổ Phật chuyển thế?"

 

Đoạn Thủy Chân Nhân kinh hãi kêu to.

 

Cảnh tượng trước mắt làm hắn không thể hiểu được, hư ảnh đại phật sau lưng Trương Huyền Sinh lại giống hệt hắn, vậy là có nghĩa lý gì?

 

"Chậc, ta hiểu rồi, thì ra trong cổ tịch nói là thật."

 

Thiên Thanh Chân Nhân như có điều suy nghĩ mà nói.

 

"Chân Nhân nói là quyển cổ thư kia ư? Không phải chứ?"

 

Hàn Giang Tuyết khẽ nhíu mày, dường như đang nghĩ tới điều gì.

 

"Chà, ta cũng hiểu rồi, chắc là vậy rồi."

 

Tẫn Diệt Chân Nhân nhìn qua Thiên Thanh Chân Nhân bên cạnh rồi lại chuyển sang nhìn Hàn cung chủ, cảm thấy đã "biết" gì đó.

 

Đoạn Thủy Chân Nhân nhìn mấy người khác, có chút mông lung, gì thế, các ngươi hiểu cái gì thế?

 

Lẽ nào có mình ta không hiểu thôi à? Các ngươi nói quyển cổ thư nào cơ?

 

Điển tịch trong Phúc Thủy các của ta có rất là nhiều, không có quan hệ chặt chẽ với cái này à?

 

Hay là tàng thư của chúng ta chưa đủ?

 

Đợi chút, cớ gì mà mấy người các ngươi lại nhìn ta như thế?

 

"Khụ, thì ra là vậy, ta biết rồi."

 

Đoạn Thủy Chân Nhân phe phẩy quạt xếp, cố gắng bình tĩnh nói.

 

Hắn đang chuẩn bị hỏi thầm Tẫn Diệt Chân Nhân một chút tình hình thực tế thì không trung lại lần nữa xảy ra dị biến.

 

Trương Huyền Sinh vẫn giữ tư thế kia, chậm rãi mở miệng, lần này tiếng nói truyền ra từ hư ảnh màu vàng, so với gia trì Huyền Vũ Thanh càng thêm to lớn.

 

Mười chín châu ở Đông đại lục, giờ phút này đều nghe được một giọng nói trang nghiêm.

 

"Tụng tên thật của ta trên đường Vãng Sinh, không đọa luân hồi!"

 

Yên tĩnh, đầu tiên là yên tĩnh tuyệt đối.

 

Một vài trưởng lão có kiến thức trong Nguyệt Thần cung cùng mấy vị Chân Nhân của Tiên Minh, đều hít một hơi khí lạnh.

 

Ngay cả Hàn Giang Tuyết, hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo của nàng cũng suýt thì sụp đổ.

 

Đến giờ nàng vẫn không biết, té ra Tiểu Huyền Huyền lại khoác lác như vậy ư?

 

Đúng là cái gì cũng dám nói bậy nói bạ!

 

Tự mình ôm đồm nhân quả của Thanh trưởng lão đã là chuyện không nhỏ, lúc này còn nói như vậy, chẳng phải càng làm nhân quả sâu thêm một bước hay sao.

 

Tụng tên thật không đọa luân hồi, lời như vậy, từ xưa đến nay, chắc chưa một ai dám nói đâu.

 

Đến cả lúc tiên lộ còn chưa đứt, trong điển tịch Thượng giới cũng không có trích lời kinh người như vậy.

 

Một vài linh hồn vừa vào cửa trên không trung nghe lời Trương Huyền Sinh, đều quay đầu lại vái lạy.

 

Mọi người trên quảng trường thấy nhóm linh hồn không tụng tên Trương Huyền Sinh, đệ tử Nguyệt Thần cung đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Bọn họ thật sự lo rằng tiểu sư đệ mà cứ tiếp tục như vậy, nhân quả quấn quanh ngươi sẽ càng khó gỡ hơn.

 

Nhưng Trương Huyền Sinh lại không hài lòng.

 

Sao lại không phối hợp gì cả vậy?

 

Cả lời kịch ta cũng lấy ra rồi, các ngươi không cho ta mặt mũi.

 

Cũng phải cho ta chút mặt mũi chứ!

 

Trầm mặc hai giây, Trương Huyền Sinh hiểu được nguyên nhân, sau khi mấy linh hồn này ra sân, hắn còn chưa nói tên mình...

 

"Tên ta —— Trương Huyền Sinh."

 

Ngay khi mọi người cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, Trương Huyền Sinh lại mở miệng.

 

Lần này nhóm linh hồn vào cổng Vãng Sinh cùng bắt đầu thành kính tụng tên của hắn.

 

Sau đó hầu như có thể thấy một luồng khí vận kim sắc bằng mắt thường xuất hiện từ trong hư không, chui vào thân thể những linh hồn tụng đọc tên của hắn.

 

"Vừa xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Một người đứng cạnh Diệp Phiên Thiên mơ hồ hỏi.

 

"Những hồn phách chuẩn bị vãng sinh, tụng tên của tiểu sư đệ, thật... Thật sự được Thiên đạo gia trì khí vận kìa."

 

Trong giọng điệu của Diệp Phiên Thiên lộ ra sự kích động cùng khó tin.

 

Nàng là người được Nguyệt Thần cung đào tạo như người thừa kế đời tiếp theo, từ nhỏ đã đọc vô số cổ thư.

 

Đương nhiên biết, loại chuyện này khó tin nhường nào.

 

Trong truyền thuyết, dù là ở Thượng giới đi nữa, người dám làm chuyện tương tự, đều là những người có đại pháp lực vô biên không tưởng.

 

Hơn nữa những đại năng kia cũng chỉ dám để một vài người gần gũi làm vậy, cũng bởi vì phòng tránh lực nhân quả.

 

Nhưng hôm nay Trương Huyền Sinh lại dám để cho trăm vạn người lạ tụng tên thật, còn phát ngôn bừa bãi: "Không đọa luân hồi".

 

"Khụ, Hàn cung chủ, Nguyệt Thần cung các ngươi toàn là nữ đệ tử, không thuận lợi cho việc tu luyện của Huyền Sinh, ta thấy thiên phú kiếm đạo của Huyền Sinh không tầm thường, quả là kiếm tiên trời sinh, chi bằng để hắn tới Thiên Kiếm sơn của chúng ta đào tạo sâu đi."

 

Thiên Thanh Chân Nhân vượt qua khiếp sợ bạn đầu, đi tới cạnh Hàn Giang Tuyết, tức giận nói.

 

"Lý lão nói không đúng rồi, mở mắt nói mò, người xem Mãn Sơn Kim Liên, có phải rất giống Phàn Thế Kim Liên của chúng ta không? Người này có duyên với Phần Viêm cốc chúng ta, hắn phải tới chỗ chúng ta tu luyện."

 

Tẫn Diệt Chân Nhân mở miệng đáp lại, ngay cả đạo hiệu của đối phương cũng không gọi, Xích Diễm Châu cũng được thu lại.

 

"Khụ khụ, thật ra thì, các ngươi nhìn những Linh Thủy Thần Hoàn quanh Huyền Sinh coi, có biết bao thân mật gần gũi với hắn, đến chỗ Phúc Thủy các chúng ta tu luyện là tốt nhất.

 

Đoạn Thủy Chân Nhân thu quạt lại, cũng tiến lên trước nói.

 

Hàn Giang Tuyết nhìn mấy người trước mặt, có chút kinh ngạc.

 

Sao lại không biết xấu hổ vậy chứ?

 

Không phải các ngươi tới xem xét thực lực Nguyệt Thần cung, gọt vị trí của chúng ta à?

 

Nhìn cái bộ này, quên chính sự rồi phải không?

 

"Cút —— "

 

Hàn Giang Tuyết lạnh mặt hét ra một từ.

 

Vẻ mặt mấy người Tiên Minh có phần lúng túng, đều lui về vị trí của mình.

 

Bọn họ biết, hôm nay có gọt được số người của Nguyệt Thần cung hay không đã chẳng còn quan trọng.

 

Có Trương Huyền Sinh ở đây, trong vòng trăm năm, Nguyệt Thần cung ắt trở lại thời kỳ đỉnh cao.

 

Ngay cả khi trong trăm năm ấy tu vi của Trương Huyền Sinh không xê xích gì thì cũng có thể làm vật cát tường trấn áp khí vận tông môn, đó cũng là thứ tông môn khác hâm mộ không thôi.

 

Giữa trời.

 

Linh hồn cuối cùng tiến vào cổng Vãng Sinh,  cánh cổng dần khép lại.

 

"Các ngươi nhìn kìa, đó là cái gì!"

 

Trong nhóm người phía dưới có vị trưởng lão tinh mắt, hô lên.

 

Mọi người nhìn theo hướng chỉ, phát hiện trên bầu trời đen nhánh hiện lên một dải ngân hà.

 

"Đó, đó là Công Đức Thần Tuyền! Sao lại nhiều như vậy!"

 

Thiên Thanh Chân Nhân xúc động nói.

 

Hắn đã từng đến Tây Vực lịch luyện, hồi ấy từng thấy một tăng nhân vì một quốc gia người phàm hóa giải ôn dịch, mấy trăm ngàn người sống sót, trời cao ban thưởng Công Đức Thần Tuyền.

 

Công Đức Thần Tuyền có thể tẩy lễ xác thịt tu sĩ, cải thiện thiên phú, giúp người đi trên con đường tu luyện tiến xa hơn.

 

Rất nhiều tu sĩ Phật môn, mới đầu không có thiên phú tu luyện xuất chúng, nhờ vào tích lũy công đức mà tu thành Phật sống.

 

Công Đức Thần Tuyền chỉ dài có mấy trượng lúc ấy đã rửa tội cho tăng nhân kia.

 

Bây giờ vị tăng nhân kia trở thành phương trượng của Tây Vực đại điện âm tự.

 

Nhưng vào thời khắc này, trên trời hạ xuống Công Đức Thần Tuyền tựa như thác nước bay lửng lơ giữa trời.

 

Nhìn lướt qua đã dài vạn trượng.

 

"Chắc tiểu tử này cũng chẳng dùng mất bao nhiêu đâu, đợi lúc về xin mang về cho cháu ta một ít."

 

Thiên Thanh Chân Nhân thầm nói trong lòng.

 

Trương Huyền Sinh nhìn Công Đức Thần Tuyết hạ xuống, hơi mỉm cười.

 

"Cuối cùng cũng đến rồi."

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.