Người Chơi Hệ Nhân Phẩm

Chương 1: Vận may âm vô cùng rồi




SCP-6666, hạng mục đăng ký: Euclid

 

Bị thu nhận tại Site-17 một gian phòng thu nhận 5m x 5m x 5m.

 

Trong phòng thu nhận, ba mặt vách tường, bao gồm cả mặt đất, đều được chế tạo bằng nhựa cây mềm đặc chế, để phòng ngừa SCP-6666 tự tổn thương chính mình.

 

Trong đó một mặt tường, là sử dụng kỹ thuật đặc thù chế thành một màn hình bền dẻo, SCP-6666 có thể thông qua màn hình này để có thể tiếp nhận những tin tức bên ngoài, tiến hành hoạt động giải trí.

 

SCP-6666 tự thân có vận rủi cực lớn...

 

Dung nhan tuyệt thế của SCP-6666 và vận rủi này có lẽ có liên quan đến nhau, nghiên cứu chưa đạt được đáp án...

 

Lúc tiếp xúc trực tiếp với SCP-6666, cần chí ít một vị nghiên cứu viên cấp hai cùng đại diện an toàn cấp một đi theo.

 

Nghiêm cẩn bất luận nghiên cứu viên nữ nào tự mình tiếp xúc...

 

...

 

"Thời gian này lúc nào mới kết thúc đây..."

 

Trương Huyền Sinh than thở một câu, sau đó đưa bản báo cáo vào cánh cửa để những nhân viên SCP đưa đồ ăn qua, đưa cho cô gái thực tập sinh ở ngoài cửa.

 

Đúng vậy, hắn chính là SCP-6666 kia.

 

Số 6 ở quốc gia hắn ra đời vốn là một con số may mắn, nhưng ở nơi này cũng không phải con số tốt lành gì.

 

Hắn thỉnh thoảng có nghe thấy có mấy nghiên cứu viên nam len lén gọi mình là ác ma.

 

Cô thực tập sinh ngoài cửa, sau khi nhận đơn báo cáo, liếc nhìn Trương Huyền Sinh một cái qua cửa sổ nhỏ.

 

Lập tức như bị sét đánh, dừng lại không động đậy gì, hai mắt dần dần mê ly.

 

Trong chớp mắt này, nàng biết tiền bối không lừa mình, trên thế giới thế này vậy mà thật sự có mỹ nam tử dạng này.

 

Gương mặt anh tuấn không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả kia, cùng với khí chất toát ra trên người hắn, khiến nàng trầm luân trong nháy mắt.

 

Trương Huyền Sinh ray ray trán, có chút đau đầu, vội đóng cái cửa nhỏ kia lại.

 

Cô thực tập sinh lấy lại tinh thần, thấy cửa sổ nhỏ đã đóng chặt, có chút thất vọng, thu hồi đơn báo cáo, bước nhanh rời đi.

 

Trong lòng thì đang tính toán, lần sau dùng cái gì để hấp dẫn lực chú ý của Trương Huyền Sinh.

 

Nhưng mà cũng phải cẩn thận chút, dù sao tiền bối của nàng cũng chính vì làm vậy mới bị đuổi.

 

"Thật sự là sai lầm..."

 

Trương Huyền Sinh mặc niệm một câu.

 

Hắn cảm giác mấy cô gái ở sở nghiên cứu này càng ngày càng nông cạn, không phải phải chỉ là đẹp trai chút thôi sao, có gì đáng xem?

 

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn bị thu nhận cũng đã nhiều năm rồi.

 

Cũng đã mấy năm không soi gương rồi, cũng không biết bây giờ mình trông như thế nào nữa.

 

Có lẽ, mình lại đẹp trai hơn rồi?

 

Ừm, mình cũng là đàn ông bình thường, cũng không phải chưa từng tưởng tượng qua chuyện mình sẽ được yêu đương với một cô gái xinh đẹp.

 

Chỉ có điều bây giờ, mỗi lần tiếp xúc trực tiếp với người khác, đều sẽ có nguy hiểm tính mạng.

 

Mặc kệ là nhân viên nghiên cứu ngã sấp xuống đụng vào đầu hắn, hay là không cẩn thận móng tay rạch đứt động mạch cổ của hắn.

 

Loại thao tác này từ khi hắn đến sở nghiên cứu cũng đã gặp phải mấy lần rồi.

 

Cho nên, hắn cũng chỉ có thể tưởng tượng.

 

Mỗi ngày dùng màn hình trước mắt xem phim, đọc tiểu thuyết cái gì đó, trải qua cuộc đời nhàm chán và hoang đường của mình.

 

Vươn vai một cái, nằm vật xuống giường nệm mềm mại, hồi tưởng lại một ít chuyện cũ.

 

Từ nhỏ Trương Huyền Sinh đã rất xui xẻo.

 

Nhỏ đến đi ra ngoài giẫm phải cứt chó, lớn đến bị chậu hoa rơi trúng người.

 

Ban đầu, cuộc sống coi như cũng có thể tạm trôi qua như vậy.

 

Nhưng theo tuổi tác của hắn tăng lên, nhan sắc của hắn cũng càng đẹp hơn, hắn cũng càng ngày càng xui xẻo hơn.

 

Hắn không chỉ một lần hoài nghi, có phải là vì mình có gương mặt quá đẹp, cho nên mới bị ông trời đố kỵ, cho nên hắn mới xui xẻo như thế.

 

Nhắc tới cũng lạ, mặc dù hắn luôn luôn gặp phải các loại nguy hiểm, nhưng lại chưa bao giờ bị thương ở trên mặt.

 

Xem ra mặc dù ông trời đố kỵ, nhưng cũng không đành lòng tổn thương dung nhan tuyệt thế này của hắn.

 

Thẳng đến nắm hắn mười tám tuổi, đến tuổi trưởng thành, nhan giá trị dần dần đến đỉnh phong, mà sự xui xẻo cũng đã biến chất, chỉ cần sơ sểnh một chút thôi là đã đến tình trạng nguy hiểm tính mạng.

 

May mắn hắn đã sớm nằm trong danh sách quan sát của sở nghiên cứu SCP, có một tiểu đội đang âm thầm quan sát, cũng luôn kịp thời ra tay cứu hắn, nếu không thì hắn đã sớm lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi.

 

Cuối cùng SCP xuất hiện, mình cũng đồng ý bị thu nhận.

 

Không có cách nào khác, thế giới bên ngoài thực sự rất đáng sợ, hắn có nguy cơ bị đi thăm ông bà ông vải bất cứ lúc nào.

 

"Nhìn xem có chương mới nào..."

 

Trương Huyền Sinh xoay người, muốn bật màn hình mở trang web tiểu thuyết, nhìn xem tác giả đã đăng chương mới chưa.

 

"Cảnh cáo —— cảnh cáo —— "

 

Kết quả hắn vừa mới đứng dậy, đã nghe được bên trong sở nghiên cứu vang lên còi báo động chói tai.

 

"Vật thí nghiệm bỏ trốn, nhân viên nghiên cứu đề cao cảnh giác."

 

"Lặp lại..."

 

Trương Huyền Sinh nghe nội dung cảnh báo, khóe miệng giật một cái.

 

Đây chính là chúng ta thu nhận, chúng ta bảo vệ, chúng ta đi đường trong truyền thuyết sao?

 

Hắn bị giam ở trong phòng an toàn, cũng không thể rời đi, chỉ có thể cầu nguyện vật thí nghiệm trốn đi kia đừng làm ra động tĩnh gì lớn, uy hiếp đến hắn là được rồi.

 

Chờ đã!

 

Hắn chính là cái hố xui xẻo!

 

Người khác sẽ như thế nào hắn không biết, nhưng gặp loại chuyện này, hắn sẽ gặp nạn chắc luôn!

 

Nhanh chóng đi kiểm tra lối thoát hiểm, phát hiện đã được khóa tốt, tâm lý xem như nhẹ nhàng thở phào một cái.

 

Kết quả vừa trở lại hắn trong nháy mắt cứng đờ.

 

Chỉ thấy trên giường của hắn lúc này đang có một người đầy cơ bắp đang nằm nghiêng, cái đầu rất to rất buồn cười.

 

Khóe miệng kéo ra, giống như là đang nở nụ cười.

 

"Định mệnh!"

 

Ngay tức khắc, Trương Huyền Sinh mất đi ý thức.

 

...

 

Không biết qua bao lâu, Trương Huyền Sinh trong bóng đêm chậm rãi mở hai mắt ra.

 

Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một màn hình sáng lớn, dọa hắn nhảy một cái.

 

Tập trung nhìn vào, trên màn hình viết bốn chữ ‘hoan nghênh xuyên không’

 

???

 

Ngay khi hắn đang hoài nghi có phải mình còn chưa tỉnh ngủ không, trên màn hình lại đổi mới.

 

‘Để bảo vệ đối tượng xuyên không, ngươi có thể đối tiến hành sửa chữa một trong những thuộc tính của mình’

 

‘Chú thích: sau khi chọn thuộc tính xong, chỉ có thể sửa chữa một số’

 

Sau đó, màn hình lần nữa đổi mới, hiện ra danh sách thuộc tính của hắn.

 

Tỉnh táo lại một chút, hắn cảm thấy xuyên không cũng không phải là không có khả năng, dù sao mình cũng đã ở sở nghiên cứu SCP nhiều năm.

 

Xuyên không nha, chuyện nhỏ.

 

Nhìn kỹ danh sách thuộc tính, một đống lớn cái gì mà căn cốt, lực đạo, ngộ tính các thứ.

 

Trên danh sách còn rất cẩn thận ghi rõ, thế giới hắn xuyên không tới chính là một cái thế giới huyền huyễn, cũng liệt kê ra giá trị trung bình của các thuộc tính tại thế giới đấy ra.

 

Hắn đại khái nhìn lướt qua, ừm, không có cái nào là đạt tiêu chuẩn.

 

Ví dụ như căn cốt, căn cốt của hắn là năm điểm, giá trị trung bình phải là bảy mươi điểm.

 

Cái thứ này, liền xem như hắn có thể thêm một số, thêm lớn nhất là số chín, cũng mới chỉ có năm chín, vẫn là thất bại.

 

Ngộ tính lại là cao một chút, hắn có tám điểm, giá trị trung bình là sáu mươi hai điểm.

 

Nhưng mà thêm vào cũng chỉ có tám mươi chín, vậy chẳng cao hơn giá trị trung bình được bao nhiêu.

 

Sao bảo người xuyên không lúc nào cũng có bàn tay vàng cơ mà?

 

Cái này đáng nhẽ ra phải ra để hắn tùy tiện thay đổi mới đúng chứ?

 

Còn bảo vệ đối tượng xuyên không?

 

Không có chút nào cảm giác ta là đối tượng xuyên không luôn ấy!

 

Hắn có chút hoài nghi, cái hệ thống xuyên không này, có phải đang ghen tỵ với dung nhan tuấn mỹ vô song của hắn hay không, nuốt riêng bàn tay vàng khi xuyên không của hắn rồi.

 

[Người xuyên không tôn kính, nhan giá trị của ngươi xác thực là cao nhất trong số những người ta gặp, nhưng đây không phải lý do để hoài nghi ta.]

 

[mời hoàn thành thao tác trong vòng ba mươi giây, quá thời gian mà chưa hoàn thành, thì không còn ban thưởng cho thuộc tính.]

 

"Sự trả thù quá trần trụi! Ghen ghét ta chứ gì!"

 

Trương Huyền Sinh nhìn hai hàng chữ trên màn hình, trong lòng thầm nói.

 

Nhưng mà trong nháy mắt, trên màn hình đột nhiên loé lên số đếm ngược.

 

Mười

 

Chín

 

Trương Huyền Sinh không còn thời gian lại càm ràm nữa, phúc lợi ít cũng là phúc lợi, chuẩn bị tiến hành thao tác.

 

Đang chuẩn bị tiến hành "thêm điểm" cho ngộ tính lúcánh mắt của hắn đột nhiên quét đến một hàng ở tận dưới đáy.

 

[vận may: âm vô cùng]

 

"Đậu móe, mình xui xẻo như vậy, vận may đúng là thấp đến không hợp thói thường!"

 

Nhìn thấy vận may của mình, Trương Huyền Sinh nhịn không được chửi thề.

 

Sau một khắc, trong lòng của hắn bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng to gan.

 

Nhanh chóng chọn vận may, điểm một cái.

 

Tại giây đếm ngược cuối cùng.

 

Hắn bấm phím enter trên bàn phím giả lập trên màn hình

 

Sau đó trong nháy mắt lại rơi vào bóng tối.

 

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.