Người Cá Ở Biển Forever

Chương 7: Rong tấm ảnh, chủ nhân của vùng biển này ngồi trên một mỏm đá ngầm, như một vị vua đang ngồi trên ngai vàng, lạnh




Alroy ghét người lạ, cái này thì không cần nghi ngờ gì thêm, nhưng thái độ của hắn với đồng loại có khác không, điều này thì vẫn chưa ai rõ.

Trước diện tích của đại dương, số lượng người cá thật sự quá thưa thớt, mà số người cá được con người phát hiện và ghi chép lại càng ít hơn, theo sự thâm nhập vào đại dương của con người thì cần phải đến những vùng biển thật xa đất liền hơn nữa. Môi trường mới tạo nên cách sinh tồn mới, ngày nay, các nghiên cứu viên quan sát và phát hiện ra người cá bây giờ rất khác người cá trong cổ tích ngày xưa.

Alroy có ý thức lãnh địa rất nặng có đồng ý đón nhận một đồng loại làm hàng xóm như những người cá khác hay không? Không ai có thể chắc chắn được.

Vốn trong kế hoạch của Velen và đồng nghiệp, bọn họ phải tìm xem tài liệu về Alroy trên đảo, sau đó đánh giá những hành động của hắn, cuối cùng, là quyết định có để Dylan tiếp xúc với người cá đã trưởng thành này không.

Đây là phương án an toàn và phù hợp nhất, nhưng giờ nó đã chẳng còn chút giá trị nào: trước khi bọn họ kịp xoay sở, nhóc Dylan đã tiếp xúc với chủ nhân của biển Forever.

Cục diện đã trở nên bị động.

Dylan đã giới thiệu bản thân mình, nhưng chủ nhân của vùng biển này lại không có hồi âm.

Sự thấp thỏm làm mọi người trên thuyền đứng ngồi không yên, mà nhóc con lại chẳng có vẻ gì là bận tâm cả.

Dylan không quen nhiệt độ ở đây lắm, nhóc đợi trên biển một lát, thấy Alroy không trả lời thì lại lặn xuống dưới biển.

Nhóc lặn rất sâu, Velen đứng trên thuyền không thể nhìn thấy bóng dáng của nhóc ấy.

Con hàu bị Dylan ném trên thuyền đã bị nắng phơi khô, Velen nhặt nó lên, ném vào xô nước.

Vỏ hàu rơi lạch cạch xuống cái xô.

Âm thanh này như một tín hiệu, những người trên thuyền bắt đầu cất tiếng.

“Alroy không nói gì.” Giáo sư Nolan nhìn về phía tiếng hát truyền tới, nơi đó đã không còn gì khác lạ: “Tên đó không có vẻ khó chịu, cũng không gọi bầy chim tới nữa, xem chừng có vẻ đồng ý cho nhóc Dylan ở lại.”

“Mong là thế.” Velen nhướn mày, cũng không thấy dễ chịu hơn vì lời của giáo sư Nolan: “Lần này chúng ta quá liều rồi — không nên để Dylan nói chuyện trực tiếp Alroy như thế.”

Nghe anh nói thế, giáo sư Nolan trưng ra cái biểu cảm kỳ lạ.

“Sao vậy? Lời của tôi có gì sai sao?” Velen nghi ngờ hỏi lại.

“Không, chẳng qua tôi thấy …” giáo sư dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chẳng qua tôi thấy các anh hơi bảo bọc nhóc Dylan quá. Nếu Aisha đã dạy hết những gì cần dạy cho nhóc con, thì nhóc ấy hẳn phải có đủ khả năng để đối phó với tình huống vừa nãy chứ.”

Lời của giáo sư Nolan làm Velen hơi ngẩn ngơ, mãi sau, anh mới cười gượng: “Anh nói đúng  — là do bọn tôi coi nhóc như một đứa trẻ đang cần được chăm sóc vậy.”

Cuộc nói chuyện đến lúc này lại dừng lại.

Bọn họ đứng đó chờ một lúc, khi đã chắc chắn Alroy sẽ không lên tiếng nữa, thuyền nhỏ chuẩn bị quay về.

Tâm tình của Velen vì nỗi lo nhà có “con nhỏ trưởng thành” mà hơi suy sụp, dù anh tự cho là mình che giấu rất tốt, nhưng lúc tạm biệt Dylan, nhóc con nhạy cảm nhận ra sự khác lạ.

“Chú sao thế?” Dylan bám lên tay vịn, để cơ thể nâng lên cao hơn.

Velen lắc đầu, trả lời đơn giản: “Không có gì.”

Dylan khịt mũi, thả tay ra, để cơ thể rơi xuống nước.

Đó là một hành động khá khó hiểu, Velen đang cảm thấy hoang mang thì đuôi cá lại đột ngột giơ lên trước mặt anh.

Dylan giơ đuôi, đập mạnh xuống.

“Bùm — ”

Bọt nước bắn lên làm Velen ướt sũng.

“Cá ngừ Cali ~ ” Dylan xoay người, vừa hát câu này, vừa nháy mắt với Velen.

Velen bật cười.

Đã lâu rồi nhóc Dylan không gọi cái nickname này nữa. Giọng nhóc rất vui vẻ, Velen vựng lại được tinh thần không nhịn được lấy laptop trả lời: “Cá ngừ Cali!”

Vì thế Dylan cũng bị chọc cười.

Cuộc nói chuyện không đầu không đuôi làm mấy nghiên cứu viên biển Forever không hiểu lý do đầy hoang mang, bọn họ nghi ngờ quan sát Velen và cậu bạn nhỏ nói chuyện — sau đó, rất nhanh, bọn họ cũng chỉ mải ngắm khuôn mặt tươi cười của nhóc người cá.

“Đáng yêu chết mất thôi!” nghiên cứu viên trẻ tuổi ôm ngực, yếu ớt nói.

Giáo sư Nolan gật đầu liên tục.

Có lẽ vì tầm mắt của những người xa lạ quá nóng bỏng, Dylan ậm ừ mấy tiếng coi như tạm biệt rồi lặn xuống biển luôn.

“Người cá thật là một sinh vật kỳ diệu.” giáo sư Nolan tiếc nuối thu lại tầm mắt đã bị mặt biển cách trở, “Sự tồn tại của bọn họ luôn khiến tôi tin rằng Chúa tồn tại trên cõi đời này.”

Không có sự so sánh nào có thể khiến mọi người đồng tình như thế này. Sự thân thiết bỗng nảy sinh làm Velen cười trêu chọc họ: “Tôi còn tưởng rằng mọi người đã bị Alroy hành hạ đến mức không thể nghĩ vậy nữa chứ.”

“Không không, thật ra thì gã đó …” giáo sư Nolan liếc đồng nghiệp của mình, đối phương hiểu ý tiếp lời anh ta.

“Heilman, chắc là anh chưa thấy ảnh của Alroy nhỉ? Tốc độ của tên đó quá nhanh, chỗ săn mồi cũng không cố định, camera rất khó thu được, phải đến mãi tận mùa đông năm ngoái chúng tôi mới có được một ảnh tàm tạm được.” cậu trai trẻ tuổi lại đỏ mặt, cậu ta ngượng ngùng xoa mũi, hơi hạ giọng: “Thực ra thì, cũng vì bức ảnh đó, tôi mới nhất thời xúc động từ chối đợt thay người.”

“Hửm?” Velen ngạc nhiên nhướn mày, “Tôi đang rất mong được nhìn thấy bức anh đó đây.”

Bằng những hành động dã man của Alroy, phải đẹp đến mức nào mà khiến cho nghiên cứu viên hứng đủ bất hạnh từ chối đợt thay người — trước khi được xem ảnh chụp, Velen thật không thể nào tưởng tượng nổi.

Mùa đông ở biển Forever cũng không lạnh lắm, nhưng bức ảnh này chụp một buổi đêm, ánh trăng lành lạnh tỏa sáng làm bức hình trong thật gai góc và lạnh lẽo.

Trong tấm ảnh, chủ nhân của vùng biển này ngồi trên một mỏm đá ngầm, như một vị vua đang ngồi trên ngai vàng, lạnh lùng trông về một nơi xa xăm.

Đó không phải một bức ảnh rõ nét, thật r vì vấn đề ánh sáng và tiêu độ nên nhiều chi tiết bị vỡ nét, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nó, ngay lập tức Velen bỗng hiểu ra tại sao thuyền trưởng của con tàu bị nạn ấy lại gọi Alroy là “Đức vua”.

Khí thế của hắn quá mạnh mẽ: đường cong cơ thể được ánh trăng khắc họa như pho tượng; khuôn mặt nghiêng cũng đủ để người ta cảm nhận được vẻ đẹp của nó, lại vì ánh mắt đầy áp bách ấy mà sinh lòng thần phục.

“Nếu không vì tính tình quá tệ hại, dù có bảo tên đó là do Chúa chính tay nặn lên tôi cũng tin.” Giáo sư Nolan sau khi nhận xét như thế, còn giận dữ bổ sung: “Mấy cái việc gã gây ra đúng là có lỗi với cái mặt đó!”

Oán hận chồng chất của người trên trú đảo làm Velen suýt bật cười, nhưng, người cá lạnh lùng trong bức ảnh đã làm anh — và cả những đồng nghiệp từ biển Single tới đây — có sự lo lắng vô cùng cho Dylan.

Nhóc con đã bày tỏ rõ nguyện vọng muốn được ở lại biển Forever, mà vào lần chào hỏi trước đó vị chủ nhân ở đây cũng không có ý từ chối.

Chuyện dọn đến biển Forever có vẻ rất thuận lợi, thậm chí trước khi nhìn thấy bức ảnh này, Velen còn phải tự suy nghĩ về sự bảo bọc quá mức của mình, nhưng mà bây giờ, Velen không tài nào thuyết phục được bản thân mình có thể để Dylan tiếp xúc với Alroy một mình nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.