Người Cá Ở Biển Forever

Chương 2: Thì ra người cá thù dai như vậy sao?




Aisha cũng không ghét mấy cái máy mô phỏng giọng người cá của con người. Dù bản thân nàng cũng không có ý định giao lưu với con người, nhưng nàng cũng không cấm Velen và mấy người khác hướng dẫn mấy nhóc người cá ca hát.

Loài người đã xâm nhập quá sâu vào đại dương, bọn họ đang nghiên cứu người cá, mà người cá cũng đang tìm hiểu về những hàng xóm trên đất liền. Học tập lẫn nhau, mấy người ngoại lai trên đảo phiên dịch ngôn ngữ của người ca cũng là dạy cho người cá về tiếng nói và văn hóa của họ — Aisha là một bà mẹ thông minh, nàng biết điều gì là tốt cho bọn nhỏ.

Được Aisha thầm cho phép, thời gian mấy nhóc người cá ở lại đảo nhân tạo cũng lâu hơn. Nhân viên trên đảo đưa ra các đồ vật, hình ảnh, hoặc âm tần, để bọn nhỏ phiên dịch lại. Vì để cho mấy nhóc người cá hứng thú, mọi người lúc nào cũng phải vắt óc để chuẩn bị mấy món quà nho nhỏ để lấy lòng: đa số là mấy hải sản cỡ nhỏ( cá, tôm, hoặc sò ốc) mà Aisha thấy phiền nên chẳng đi bắt, còn mấy thứ nữa là những đồ vật của con người vô hại với người cá.

Những đồ chơi nhỏ đầy bất ngờ luôn khiến bọn nhỏ ngày nào cũng rất phấn khích, tiếng ca trong trẻo ngây thơ liên tục bổ sung vào kho tư liệu trên đảo.

Công việc của mọi người tiến triển rất thuận lợi — trừ Velen.

Lúc phát hiện nhóc Dylan còn đang giận là ngày thứ bảy từ lần thử nghiệm đầu tiên. Khi đó mấy chị của Dylan đã có can đảm tự bơi đến chỗ của nghiên cứu viên để nhận quà mà không cần mẹ bảo vệ, mà nhóc Dylan vẫn chẳng thèm ngó ngàng mấy đồ vật Velen cầm hoặc ném ra biển, cũng không ca hát với Velen nữa.

“Thì ra người cá thù dai như vậy sao?” đồng nghiệp thấy tình trạng của Velen xong, vô cùng đồng cảm vỗ vai Velen, “Tôi chỉ có thể nói một câu, good luck, Heilman.”

Velen thử hết tất cả các cách mà mình có thể nghĩ ra, cuối cùng đành liên hệ với bên ngoài.

Hai ngày sau, một phi cơ loại nhỏ đáp xuống đảo nhân tạo, trong khoang chứa là cá ngừ vây xanh Cali từ biển Forever.

Người cá không ăn cá tôm ươn. Cá tôm được vận chuyển hàng không cũng không tươi nữa, Velen nhận cá xong thì đến bờ biển ngay, dùng loa phát thanh phát lại giai điệu khiến cho nhóc Dylan ghi thù đến tận hôm nay.

— Cá ngừ Cali!

— Cá ngừ Cali!

Không lâu sau, Aisha cũng mang theo bọn nhỏ tới, Dylan hiển nhiên là chẳng có gì vui thú, chậm chạp bơi cuối cùng.

Cá trong thùng nước không tươi lắm, Velen cũng hơi lo lắng. Khác với cá con đưa cho Aisha dịp trước, vị khách tới từ biển Forever này dù chưa trưởng thành, nhưng thể trọng cũng phải đến 160kg. Velen và hai trợ lí phải dùng máy móc để dựng thùng cá lên, để cho mấy người cá nhìn thấy được vây lưng màu xanh.

— Cá ngừ Cali!

Tiếng ca quen thuộc tràn ngập vui vẻ vang lên, cùng với tiếng ca là bóng dáng xẹt đến như tia chớp của nhóc Dylan.

Velen vẫn biết người cá bơi rất nhanh, nhưng mấy nhóc con có thể bơi nhanh đến thế thì đúng là vượt cả tầm tưởng tượng của anh.

“Sẽ không tông vào bờ ấy chứ?” nhóc Dylan bất chấp xông đến làm Velen không khỏi lo lắng.

Nhưng nhóc con vẫn kịp vẫy đuôi vòng về, yên ổn ngừng lại.

— Cá ngừ Cali!

Hai mắt Dylan sáng lấp lánh nhìn con cá còn to hơn cả nhóc, tiếng ca vì phấn khích còn hơi rung rung.

Velen đổ cá xuống. Dòng nước lạnh lẽo của biển Single làm vị khách ngoại lai này rõ khó chịu, nó quẫy nước tung tóe, nhưng vì thiếu không khí nên động tác của nó vừa ngu ngốc vừa bất lực.

Trọng lượng của con cá ngừ Cali này không nằm trong phạm vi săn bắt của Aisha, nhưng bà mẹ người cá cũng không chần chừ, nàng nhanh chóng phanh bụng cá ra, lấy phần thịt mềm nhất cho bọn nhỏ.

Mấy nhóc người cá nổi trên mặt nước, giọng mũi ngâm nga đầy vui vẻ.

Dylan cầm phần cá của mình tới chỗ Velen, ngừng lại trong chốc lát rồi bỗng cong đuôi, dùng hết sức đập nước nhảy lên rồi rơi tùm xuống biển.

Cột nước khổng lồ dội thẳng vào người Velen.

“Tốt lắm, nhìn qua chắc cũng đã nguôi giận rồi nhỉ.” Velen ướt như chuột lột nghĩ thầm.

Món quà của Velen khiến mấy người cá rất hài lòng, nhưng dù sao con cá này cũng quá lớn, Aisha và mấy đứa nhỏ ăn phần ngon nhất, phần còn thừa thì chuyển vào phòng bếp trên đảo.

Aisha cũng biết đối với con người món quà như vậy rất quý giá, mấy hôm sau lúc thu tiền thuê nàng không cần cá ngừ Cali, cũng cấm bọn nhỏ đi đòi.

Sau bữa tiệc này, mối quan hệ giữa người cá ở biển Single với con người càng thêm hòa hảo.

Cũng sắp đến lễ Noen, mấy nhóc người cá đã phân biệt được tên gọi mà nghiên cứu viên gọi mấy đứa, ba bé gái còn bắt đầu bắt chước cách phát âm của con người để gọi nghiên cứu viên của riêng mình.

Velen cũng dạy nhóc Dylan cách đọc tên của mình, nhưng thằng nhóc lanh lợi này rõ là hiểu ý của anh nhưng cứ cố tình giả ngu; nếu như Velen muốn nhóc gọi, nhóc sẽ ranh mãnh hát “Cá ngừ Cali” để gọi Velen.

Về sau, vì bị Dylan ảnh hưởng, không chỉ mấy nhóc người cá, thậm chí ngay cả Aisha cũng gọi Velen như thế.

“Tên chỉ là cái mã thôi, để ý làm gì.” Mấy đồng nghiệp cười trên nỗi đau của người khác an ủi Velen “Ít ra cái giai điệu này cũng êm tai đấy chứ.”

Velen bất lực, nhưng trừ vấn đề tên gọi, nhóc Dylan lúc được anh dạy ca hát cũng rất nghiêm túc.

Mỗi khi Velen đưa ra một đồ vật dưới đại dương, Dylan sẽ ca tên gọi của nó, đợi Velen ghi chép lại xong, nhóc cũng yêu cầu Velen nói lại bằng ngôn ngữ của con người. Velen không biết nhóc có nhớ những cách gọi ấy không, hay chẳng qua là chỉ thấy như vậy mới công bằng: tôi đã nói rồi, chú cũng phải nói.

Những ngày ở biển Single, Velen chưa từng nghe thấy Dylan nói ngôn ngữ của loài người. Mấy chị gái của Dylan cũng chỉ thính thoảng mơi nói một từ đơn, nhưng mấy nàng không có kho số liệu như con người, đối với sự vật và khái niệm trên đất liền, mấy nàng dù có biết cách đọc thì cũng rất khó để sử dụng chính xác.

Khoảng thời gian học tập lẫn nhau trôi qua rất bình lặng. Vì tiến triển thuận lợi, nghiên cứu viên trên đảo cũng từ chối đợt thay ca 4 năm một lần. Khoảng thời gian chung sống lâu dài cũng để Aisha thấy yên tâm cho bọn nhỏ tự đến đây — tất nhiên, cũng có thể là do cơ thể của mấy nhóc người cá đã có thể tự bảo vệ bản thân — thời gian cũng làm cho sự khác biệt giữa nam và nữ dần rõ ràng hơn.

Mấy bé gái của Aisha cũng không giống nàng lắm, màu tóc của những cô bé xinh xắn này đậm hơn mẹ mình nhiều, là màu đỏ đất hoặc màu nâu, cũng chỉ có nhóc Dylan di truyền màu tóc vàng sáng và tròng mắt xanh lam.

Tuổi thọ của người cá vẫn còn là một bí ẩn. Có một giả thuyết khá phổ biến là người cá có tuổi đời dài hơn con người rất nhiều. Nhiều chuyên gia cho rằng, thời kì tráng niên của người cá rất dài, vậy cho nên hồi xưa mới có truyền thuyết người cá bất tử; còn thời kỳ trưởng thành và thời kỳ già yếu không khác con người mấy.

Đại dương cũng không phải một mái ấm dịu dàng, nó luôn thôi thúc những đứa con của mình trưởng thành, rồi lạnh lùng nhìn bọn nó ra đi..

Chưa có ai nhìn thấy người cá đã già, mà những ghi chép về thời kỳ trưởng thành của người cá cũng là lần đầu tiên.

Quá nhiều nghi vấn và giả thiết đã dần có được đáp án trong quãng thời gian làm bạn với những đám nhóc này, và mai sau vẫn còn rất nhiều bí ẩn đang chờ được giải đáp.

Năm thứ tám Velen ở biển Single, tất cả mọi người trên đảo giờ chỉ quan tâm duy nhất một vấn đề: khi nào nhóc Dylan sẽ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.