Người Cá Ở Biển Forever

Chương 17: Cuối cùng, nhóc nói: €*Chúng ta đi đâu?”




Lời xin lỗi của Alroy phản tác dụng, vốn nhóc người cá chỉ đỏ hoe mắt vừa trừng mắt nhìn hắn, vừa không nhịn được mà òa khóc.

Velen bơi tới gần nhóc người cá, khẽ gọi: “Dylan …”

Nhóc người cá không trả lời, hô hấp của nhóc dồn dập vừa hỗn loạn, ánh mắt màu lam đầy nước mắt — trông nhóc có vẻ rất tủi thân, nhưng vẫn cố giùng dằng với Alroy.

“Dylan … Nào, nhóc con, nhìn chú này, được không?” Velen cảm thấy rất đau lòng. Anh không quan tâm một người cá khác còn ngay bên cạnh, chỉ tập trung gọi nhóc con.

Tầm mắt của Dylan chuyển sang nghiên cứu viên của mình, lông mi ướt sũng rung rung, kèm theo đó là càng nhiều nước mắt tràn ra. Dylan đưa tay lên, chùi mạnh nước mắt đi — vì thế dấu tay hằn trên cổ tay hiện ra trước mắt mọi người.

“Xin lỗi nhiều.” Alroy lặp lại lời xin lỗi. Thanh âm của hắn rất thấp, đầy ảo não.

Chủ nhân của biển Forever khó có được một lần bộc lộ cảm xác cũng không làm cho mấy nghiên cứu viên ở đó hứng thú, mấy nghiên cứu viên đến từ biển Single bây giờ chẳng qua chỉ là những người bình thường lo lắng cho con của mình thôi.

Trước lời xin lỗi của Alroy, người duy nhất phản ứng lại là Dylan. Nhóc người cá tức giận kêu, đuôi cá đập mạnh xuống mặt nước.

Sự chống cự của Dylan quá rõ ràng, Alroy dừng hát. Đối mặt với cục diện bây giờ, người cá trưởng thành này cũng không hề có kinh nghiệm. Hắn đứng đó, không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Dylan.

Velen nghi ngờ rằng Alroy vốn không biết ánh nhìn của mình sẽ làm người đối diện thấy áp bách thế nào — lúc hắn nhìn Dylan như thế, động tác của nhóc con rõ cứng ngắc và bối rối.

Vì không để tình hình tồi tệ thêm, Velen bảo đồng nghiệp lấy máy tính phiên dịch lại lời của anh.

“Alroy.” Anh gọi tên này: “Tôi biết, anh hiểu đây là tên mà chúng tôi gọi anh.”

Đối phương không nói gì.

Velen cũng không cần đối phương phải đáp lại ngay: “Anh có thể đi trước không? Việc anh ở đây sẽ càng làm mọi chuyện tệ hơn thôi.”

Tầm mắt Alroy chuyển đến đây.

Góc mặt chính diện này làm Velen không nhịn được ngừng hô hấp, lát sau, anh mới nói tiếp: “Anh cũng không muốn dọa Dylan nữa, phải không?”

Tiếng ca trong laptop rất rõ ràng, câu hỏi không hề có ý đồ nào khác.

Alroy không tiếp tục nhìn con người, cũng không nhìn Dylan nữa, ánh mắt của hắn lạc đến phương xa nơi biển khơi, sau đó, hắn đột nhiên mở miệng, hát một giai điệu laptop không dịch được.

“Tên của ta.” Hắn thầm hát, rồi tung mình lặn xuống biển sâu.

Tựa như lúc xuất hiện, chủ nhân biển Forever trong thời gian cực ngắn biến mất ở giữa địa dương.

Sóng biển giấu đi tung tích của người cá, nhưng không thể nào che đi rạn nứt sau lần gặp gỡ này.

Việc kiểm tra bị đổ bể, Velen và các đồng nghiệp cố gắng kiểm tra xem nhóc người cá có bị thương gì hay không, nhưng Dylan từ chối.

“Tôi muốn ở một mình một lát.” Thanh âm của nhóc nghẹn ngào, trong mắt vẫn còn vệt nước.

Mấy nghiên cứu viên cũng không ép buộc. Sau khi tạm biệt, bọn họ trông nhóc người cá bơi đi.

“Có lẽ chúng ta nên xem xét mấy vùng biển khác.”

Trở lại đảo nhân tạo, Velen kể chuyện này với mấy đồng nghiệp.

Nghiên cứu viên ở biển Forever nhanh chóng đoán được lý do dẫn đến sự hiểu lầm này: Alroy nghĩ Dylan có đặc điểm giới tính không rõ ràng là người cá nữ đến đây để giao phối.

Người cá nữ thường sống ở vùng duyên hải, dù cho con người càng ngày càng phát triển ở vùng cận duyên hải đi chăng nữa, việc khiến cho người cá nữ vào sâu giữa đại dương chỉ có một: là nhu cầu sinh sản.

Mong ước được làm mẹ khiến người cá nữ mất khá nhiều thời gian đến những vùng biển xa lạ, đến khi gặp được khác giới mình thấy thích. Nàng sẽ ở tạm vùng biển đó, cũng sẽ có khoảng thời gian yêu đương nồng nàn, nếu như đối phương thắng được trái tim nàng thì nàng sẽ trở thành nữ chủ nhân của vùng biển đó; nếu không, cô nàng đã tắt lửa tình này sẽ mang con của mình tạm biệt vùng biển ấy, và cả anh chàng đã độc thân ở đây, trở lại lãnh địa của mình.

Thỉnh thoảng cũng có chuyện người cá nam từ giữa biển khơi ra những vùng ven biển, nhưng trong số đó rất hiếm ai mang được bạn đời về.

“Dùng một lần” là vận mệnh của phần lớn người cá nam, điều này làm họ cảm thấy đầy mâu thuẫn khi đối mặt với bạn khác giới.

“Lần này Alroy thật là …” mấy nghiên cứu viên ở biển Forever thi nhau thở dài.

Mấy vẻ mặt rất bi thống làm cho Velen tưởng rằng sẽ nghe được mấy tiếng cười hả hê thấy rất bất ngờ.

“Nói thật ra, tôi thấy hơi đồng tình với đức vua.” Giáo sư Nolan thở dài, “Từ chuyện anh kể lại, Alroy đã rất mong trở thành bạn đời của Dylan — với tình hình bây giờ, tôi thật sự không thể coi đây là một chuyện cười đơn giản thế được.”

Lời của anh ta được mọi người đồng loạt tán thành.

Velen hiểu tâm tình của bọn họ: dù luôn bị Alroy hành hạ, nhưng những nghiên cứu viên đầy tình yêu với người cá này sẽ không tìm niềm vui trong sự đau khổ của tên đó.

Màn hình trong phòng điều khiển không quay được nhóc người cá, Dylan tránh mấy cái camera.

Giáo sư Nolan nhìn màn hình như thế, tiếc nuối hỏi Velen: “Nhóc ấy quyết định muốn rời khỏi đây sao?”

Velen lắc đầu: “Nhóc ấy vẫn chưa quyết định, vốn với tính cách của Dylan, nhóc không nên ở trong cùng một vùng biển với Alroy.”

Hiểu lầm có thể hóa giải, người cá nam sống cùng một vùng biển không phải là không có.

— nhưng hành động quá đáng của Alroy không dễ mà tha thứ cho được.

Hình ảnh nhóc con khóc sướt mướt vẫn in đậm trong đầu mấy nghiên cứu viên, dù mọi người đã làm rõ mọi chuyện, hiểu được hành động ấy của Alroy là do qua khiếp sợ, nhưng họ không thể tha thứ cho được.

Trước bữa tối, Velen đã soạn xong đơn điều phiên, sau đó, Velen tới bãi đá ngầm một mình.

Anh không mang theo đồ ăn Wendy đã chuẩn bị, cũng không có ý định gọi Dylan.

Mặt trời rực rỡ của biển Forever đã chìm xuống đáy biển, trong màn đêm dần phủ xuống, ánh trăng sáng lộ ra vẻ đẹp trong trẻo đầy lạnh lùng của mình.

Sóng biển vuốt ve thân thuyền, làn nước dịu dàng ấy làm Velen thở dài.

“Velen?” là một giai điệu, nhưng đó lại là ngôn ngữ của con người.

Velen bật cười, nhìn về cạnh thuyền: “Hình như đây là lần đầu tiên nhóc gọi tên chú đấy.”

Nhóc người cá nổi lên mặt nước bơi gần tới mạn thuyền. Mắt của nhóc vẫn còn hơi sưng, tiếng hát cũng bé hơn ngày thường nhiều: “Chú ở đây làm gì?” Dylan hỏi anh.

Velen nhìn nhóc: “Không có gì, chú chỉ muốn ngồi một mình ở đây một lát thôi.”

Câu trả lời quen thuộc làm Dylan ngượng ngùng cười.

“Hôm nay tôi thật mất mặt.” nhóc nhỏ giọng lầm bầm, tay xoa xoa hai mắt mình: “Mẹ đã nói, lơn rồi không được khóc nữa.”

“Đây không phải lỗi của nhóc.” Velen bảo nhóc con.

Nhóc người cá đung đưa đuôi cá, vảy cá phát sáng dưới ánh trăng.

Velen hỏi nhóc: “Nhóc có muốn rời khỏi đây không?”

Tay Dylan gõ nhẹ vào thân thuyền. Nhóc hồi lâu không nói gì, lâu đến mức Velen nghĩ nhóc không muốn trả lời nữa. Cuối cùng, nhóc nói: “Chúng ta đi đâu?”

HẾT CHƯƠNG 17.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.