Người Bổ Khuyết

Chương 26: Vương triều cổ đại (4)




Dân gian có câu nói này rất đúng: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!

Sau khi Cát Tường và Hạ Vân San xuống chân núi, vừa vặn gặp được vị thế tử và thanh mai trúc mã của hắn ta.

Bốn người đối diện nhau, trong ánh mắt trừng trừng của Hạ Vân San và bộ dáng rụt rè trốn sau lưng của cô nương đích trưởng nữ nào đó, khiến không khí hai bên bất giác mang theo ý vị không rõ.

"Thật trùng hợp." Cát Tường thong thả mở lời.

Đáy mắt thế tử Bình vương hơi tối, bày ra thái độ hữu lễ mỉm cười: "Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp Tứ công chúa ở đây."

Giọng điệu nghe sao cũng thấy có chút âm dương quái khí.

Cát Tường không để bụng, chỉ khẽ gật đầu rồi nói: "Thất lễ, quấy rầy nhã hứng của thế tử và vị tiểu thư này."

Cà khịa ai chẳng nói được, xùy.

Nhìn như màn đối đáp bình thường, nhưng ẩn chứa trong câu nói là ngàn cái bẫy vô hình chỉ chực chờ ngươi bất cẩn sa vào. Từ lúc Cát Tường xuyên vào bối cảnh cổ đại có khả năng thuộc cung đấu và gia đấu này, đã biết được phải cẩn thận ăn nói. Họa luôn từ miệng mà ra.

Hạ Vân San hẵng còn nhỏ tuổi, nàng ấy không nghe ra điều gì bất thường, chỉ cảm thấy bộ mặt thế tử rất đáng ghét. Nàng muốn biểu tỷ mau mau tránh xa tên nam nhân bạch kiểm này ra, vì thế không ngừng lôi kéo cánh tay Cát Tường: "Tỷ tỷ, muội mệt rồi. Chúng ta về được chưa?"

Cát Tường bị giọng điệu làm nũng của Hạ Vân San làm cho buồn cười. Ngoài mặt ôn nhu xoa đầu nàng rồi mới quay sang lên tiếng: "Nếu không có việc gì, vậy ta đi trước."

Hạ Vân San tưởng mình thuyết phục được Cát Tường, lúc quay người còn không quên ngoái đầu lại âm thầm làm mặt quỷ với đối phương.

Thế tử Bình vương tự dưng bị đối xử như vậy, thầm nhíu mày không hiểu ra sao. Số lần hắn ta gặp Hạ Vân San đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ bản thân đã vô tình đắc tội người ta mà không biết?

Đợi bóng dáng hai người lên xe ngựa đi mất, thế tử mới thu hồi tầm mắt âm u, quay đầu dịu dàng vỗ về với nữ nhân luôn núp sau lưng mình: "Tuyết Nhi đừng sợ, có ta đây rồi."

Nữ tử tên Tuyết Nhi vẫn còn núp sau lưng, nghe thế tử nói thì đáng thương ngẩng đầu. Gương mặt như con nai nhỏ yếu ớt cầu người thương tiếc rất dễ kích phát lòng bảo hộ của nam nhân. Thế tử không ngoại lệ, hắn tự giác mềm mỏng hơn: "Để ta đưa muội về nhà."

"Đa tạ thế tử ca ca!" Tuyết Nhi cảm kích nắm lấy góc áo thế tử, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe.

Trong xe ngựa, Cát Tường và Hạ Vân San ngồi đối diện nhau. Một người ung dung nhắm mắt dưỡng thần, một người thì túm vạt áo thấp thỏm không yên. Qua một hồi lâu, Hạ Vân San mới thật cẩn thận ghé tới ngồi cạnh, như cún con lay nhẹ người nào đó: "Biểu tỷ, tỷ giận muội sao?"

Từ lúc lên xe ngựa tới giờ, Cát Tường không hề mở miệng nói chuyện khiến Hạ Vân San lo lắng. Nàng ấy cho rằng có lẽ vị biểu tỷ của mình không vui. Cũng phải thôi, ai lại thích có một "kỳ đà cản mũi" khi đang gặp người mình thích đâu.

Nghĩ đến đây, khoé miệng Hạ Vân San sắp có xu hướng mếu xuống.

Cát Tường buồn cười đứa nhỏ thích suy diễn lung tung. Nàng đành phải mở mắt ra, dịu dàng trấn an ai kia: "Ta không giận."

Hạ Vân San cẩn thận quan sát thái độ Cát Tường quả nhiên không giận, bèn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó nàng ấy lại lập tức phụng phịu làm nũng: "Thế sao biểu tỷ lại phớt lờ muội chứ?"

"Ta chỉ hơi mệt chút." Cát Tường nói bằng giọng vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.

Hạ Vân San vỡ lẽ, bấy giờ mới sực nhớ ra công chúa biểu tỷ quanh năm ở trong hoàng cung, thể chất không thể nào bằng nữ nhi nhà tướng. Ấy vậy mà Hạ Vân San cứ hồn nhiên kéo Cát Tường đi hết chỗ này chỗ nọ.

Đứa nhỏ nào đó thầm chột dạ, nhưng ai bảo biểu tỷ bề ngoài chả nhìn ra chút mệt mỏi nào chứ.

Thế là Hạ Vân San biết điều dừng làm nũng, còn rất chân chó: "Biểu tỷ mau nghỉ ngơi đi, khi nào đến nơi muội sẽ gọi."

Xe ngựa đi thẳng một mạch về biệt viện.

Không đợi Hạ Vân San gọi dậy, Cát Tường "mơ màng" mở mắt ra, xuống xe ngựa.

"Biểu tỷ!"

Lúc tạm biệt, Hạ Vân San ngập ngừng hô lên.

Cát Tường quay người lại nhìn đối phương, tỏ ý nghi hoặc.

Hạ Vân San hai ba bước chạy tới bên cạnh nàng, chuông nhỏ trên búi tóc kêu đinh đang. Nàng ấy cất giọng đôi chút hồi hộp: "Biểu tỷ, tỷ thực sự, thích thế tử kia sao?"

Bị hỏi đột ngột, Cát Tường hơi sửng sốt, giây lát chợt cười. Nàng tự nhiên nhéo má đối phương, ôn hòa hỏi ngược lại: "Muội cho rằng ta thích thế tử sao?"

Bằng không thì sao, cả kinh thành đều biết Tứ công chúa thích thế tử mới thỉnh cầu ban thánh chỉ tứ hôn mà. Hạ Vân San mờ mịt ngẩng đầu, không hề nhìn thấy tình ý trong mắt biểu tỷ như tưởng tượng. Có, chỉ là mặt nước tĩnh lặng.

Hạ Vân San giật mình, sau đó vui mừng tràn vào mắt. Nàng ấy nén xúc động, chỉ ngại ngùng quẳng lại một câu "tốt quá" rồi chạy biến vào xe ngựa rời đi.

Quả thật bộ dáng thế tử rất tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, nhưng Hạ Vân San cảm thấy người như biểu tỷ nên xứng với người tốt hơn. Huống chi tên nam nhân đó dám trăng hoa sau lưng biểu tỷ.

Nghĩ đến đây, Hạ Vân San cười hắc hắc. Nếu biểu tỷ không có tình cảm, vậy nàng không cần kiêng dè đối phó gì nữa rồi.

Những chuyện này Cát Tường không biết và cũng không muốn quan tâm. Nàng trở về chủ viện, vị quản gia trung niên đón tiếp nàng lúc trước vội vàng tiến lên bẩm: "Tiểu thư, có mấy bái thiếp gửi cho người." Sau đó cung kính dâng lên mấy tấm thiệp mời.

Thành Hoài An tuy chỉ là thành nhỏ nằm kề bên biên giới, nhưng vẫn là có thế lực. Chuyện Tứ công chúa âm thầm đến đây không thể nào giấu được tai mắt của tầng lớp cao. Cát Tường đoán được nên không mấy bất ngờ, nàng tùy tiện nhìn qua nội dung mấy bái thiếp, nhặt ra một tấm thiếp trong đó: "Ngoại trừ cái này, còn lại bỏ đi."

Quản gia kính cẩn tiếp nhận. Bái thiếp đó đến từ thành chủ thành Hoài An, nội dung là nhân dịp tiệc sinh thần của đại phu nhân thành chủ, muốn mời Tứ công chúa tham dự, thời gian vào ba ngày sau. Sau đó Cát Tường dặn dò thêm vài chuyện lẻ tẻ, quản gia biết điều khom người đi xuống chuẩn bị.

Hết việc, Cát Tường phủi nhẹ vạt áo định đứng dậy. Hạ Ngữ bỗng nhiên đi vào thưa: "Tiểu thư, người bị thương đó đã tỉnh dậy. Người đó thỉnh cầu muốn gặp người cảm tạ."

Vốn chỉ là một dân thường không biết tại sao lại bị ngất xỉu trước xe ngựa công chúa. Bình thường Hạ Ngữ sẽ không đem chuyện cỏn con này vào danh mục cần bẩm báo. Chỉ là hiếm khi công chúa mở miệng bảo hạ nhân chăm sóc cẩn thận. Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Ngữ vẫn bẩm lên.

Cát Tường nhướng mi, phất tay: "Không cần." Nàng không cần cảm tạ, lúc đấy bỗng nhiên động lòng trắc ẩn, không ôm mục đích gì. Người đấy tỉnh rồi thì tức là sức khỏe đã ổn. Nghĩ nghĩ, Cát Tường nói: "Thương thế tốt rồi thì đưa người về, không cần hỏi lại ta."

"Vâng." Hạ Ngữ cúi người, quay đầu rời khỏi chủ viện.

Mệt mỏi cả ngày, Cát Tường duỗi lưng đứng dậy đi về hậu viện. Hạ Ảnh yên lặng theo sau lưng.

Trong căn phòng nằm ở vị trí hẻo lánh trong biệt viện. Nam nhân đang chống tay ngồi dậy khỏi giường, vải quấn băng bó kín mít nửa thân trên bị cử động đột ngột nam nhân mà có vài chỗ bị rướm máu. Một bên bả vai không bị thương chằng chịt vết sẹo, cơ hồ không có chỗ nào lành lặn. Gân xanh gầy gò hiện rõ trên mu bàn tay, khó khăn nhấc đôi chân chẳng còn mấy cảm giác xuống giường. Chính là một phế vật đúng nghĩa.

Trái lại gương mặt của cơ thể tàn tạ này lại cực kỳ tốt. Sau khi lau rửa một phen, lộ ra đôi mắt đen láy sâu thẳm, ngũ quan đẹp không thể tả.

Đáng tiếc..

Hạ Ngữ thầm tiếc nuối một phen, một lúc sau đành thu hồi tâm tư bước chân vào phòng. Tới gần bàn trà cách nam nhân ngồi trước giường một khoảng cách rồi nói: "Tiểu thư nhà ta không cần cảm tạ, nếu công tử đã vượt qua nguy kịch, ta sẽ sai người đưa công tử về nhà."

Không tra hỏi thân phận, chỉ đơn thuần cứu người rồi thả về?

Nam nhân ban đầu tưởng rằng vì thứ trong người mình mới khiến chủ tử nơi này ôm mục đích cứu y.

Y ngoài ý muốn đối mặt Hạ Ngữ, nhưng rồi lại tự giễu. Nhà ư? Y có nhà ư? Nơi đó còn gọi là nhà ư? Với thân thể tàn tật này, nơi nào mới là nhà của y?

Thấy nam nhân xuất thần ngồi ở đó, Hạ Ngữ hơi thương cảm. Thân là thiếp thân cung nữ của công chúa, mọi suy nghĩ đều chỉ nên xoay quanh đời sống chủ tử mình. Nhưng Hạ Ngữ được Cát Tường cưng chiều quá mức, ánh mắt nàng ấy xoay chuyển. Tiểu thư nói thương thế tốt mới dẫn người về, trông bộ dạng của hắn thì rõ ràng không thể tốt đẹp, chỉ miễn cưỡng vượt qua thời khắc sinh tử mà thôi. Thế giữ người lại chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu nhỉ?

Cơ mà nghĩ thế thôi, Hạ Ngữ mặt ngoài vẫn bình tĩnh hỏi lại: "Công tử?"

Nam nhân bừng tỉnh, thoát khỏi cảm xúc rối ren. Ánh mắt y phức tạp nhìn cô nương thoạt nhìn là nha hoàn của vị chủ tử đó, hẳn là địa vị không thấp. Y rũ mắt xuống, âm thanh khàn khàn thoát ra từ cổ họng: "Vậy làm phiền thay kẻ hèn cảm tạ chủ nhân. Thân nô mang bệnh, trong người không có thứ gì quý giá để báo đáp. Chỉ có thể ghi nhớ lòng tốt, mong tương lai có cơ hội được báo đáp chủ nhân."

Xưng hô hèn mọn bỗng dưng làm cho Hạ Ngữ không kịp phản ứng. Chẳng lẽ là..

Nàng đang định thuận thế mở miệng giữ lại, ấy thế mà đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thoáng thay đổi. Lời lẽ đến bên miệng lại tắc nghẽn ở cổ họng.

Nếu là thế thì quả thực không nên dính vào, tránh gây phiền phức cho tiểu thư.

"Vậy.." Hạ Ngữ đang định sai hạ nhân đưa người về. Khóe mắt đột nhiên phát hiện vạt áo màu vàng đứng ngay trước cửa, dọa nàng hú vía đứng sững tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.