Người Bổ Khuyết

Chương 23: Vương triều cổ đại (1)




Cuối cùng Cát Tường đã được xem kịch bản của thế giới học đường.

Bản gốc ban đầu nói về mối tình ngây thơ ngọt ngào giữa hai nhân vật chính là Anh Tuấn và Thanh Nhàn. Họ là thanh mai trúc mã, bối cảnh gia đình hai bên môn đăng hộ đối, vì thế hai người đã được đính ước từ khi còn trong bụng mẹ. Từ nhỏ tới lớn, Anh Tuấn và Thanh Nhàn luôn được mọi người hâm mộ, ví như cặp đôi trời sinh. Không chỉ ngoại hình xuất chúng, mà năng lực cộng với thái độ đều khiến mọi người nể phục. Bởi thế mà cho dù Thanh Nhàn hay Anh Tuấn luôn được các bạn học khác giới yêu mến, thì đều ngầm hiểu nhau rằng hai người này mới là một đôi, không ai chia rẽ được. Sẽ chẳng có gì nếu như cuộc đời hai người vẫn cứ bằng phẳng rồi thuận lợi tiến vào hôn nhân. Và cuối cùng là kết truyện!

Ban đầu tác giả viết với tâm thái mơ mộng. Nhưng phản hồi của độc giả khiến câu chuyện không được chào đón nhiều, đa số bình luận đều mang yếu tố chê tác giả phi thực tế, ảo tưởng, không gần gũi với cuộc sống. Vậy nên mới sinh ra nhân vật Cát Tường.

Như đã nói, hệ thống sẽ thu thập những cốt truyện kịch bản có tiềm năng nhưng lại không được xây dựng chắc chắn, rồi phái Người Bổ Khuyết tiến vào cốt truyện để tiến hành tu bổ.

Hệ thống kiên nhẫn chờ Cát Tường xem xong đoạn phim ngắn bản gốc về thế giới vừa rồi, sau đó cất giọng điện tử:

"Kết thúc thế giới sẽ có thống kê mức độ hài lòng của tác giả và độc giả. Ký chủ có muốn xem không?"

Dứt lời, trước mặt cô là hai ô "Có" và "Không" đặt song song nhau.

Lại còn có thông số này? Cát Tường thấy mới lạ, giơ tay ấn nút Có.

Chốc lát trước mặt cô xuất hiện màn hình phụ ngay bên cạnh.

Mức độ hài lòng của tác giả: 3.0

Mức độ hài lòng của độc giả: 7.0

Không bất ngờ khi một người thích sự mơ mộng như vị tác giả nọ lại cho điểm như vậy. Ngẫm lại từ đầu đến cuối chẳng có lấy một tí tình tiết lãng mạn, chưa kể nhân vật qua đường là cô đây còn vô tình ngáng chân nam nữ chính ở bên nhau. Ba điểm là quá cao rồi.

Ngược lại có vẻ phần đông độc giả thấy cô "đi đường" thú vị, nên an ủi cho điểm ủng hộ chăng?

So với một loạt con số không ở bảng thông tin đỏ lè bên cạnh, thì số điểm thế này dù sao cũng đã giúp gương mặt cứng ngắc của Cát Tường chậm rãi giãn ra.

Cát Tường liếc nhìn thể loại hắc bang, thầm nghĩ cái chết của mình gây ảnh hưởng tới mức nào mà từ thanh xuân tươi đẹp nhảy thẳng xuống đáy xã hội hắc ám vậy nhỉ?

Cô trầm tư, lên tiếng hỏi: "Hệ thống, có được xem chuyện xảy ra sau khi tôi chết không?"

"Có thể, nhưng phải tốn điểm." Hệ thống trả lời ngay.

Cát Tường ngạc nhiên: "Điểm gì?"

"Kết thúc mỗi một thế giới, Người Bổ Khuyết sẽ nhận được phần thưởng bao gồm điểm được coi là đơn vị tiền tệ. Số điểm có được dùng để trao đổi mua bán với hệ thống qua hình thức giao dịch trên bảng Thương Thành." Hệ thống vừa nói vừa mở thêm một màn hình hiển thị hàng hóa, không khác mấy với giao diện cửa hàng trong trò chơi điện tử.

Cát Tường lướt xuống xem, gần như cái gì có thể nghĩ đến thì ở bảng Thương Thành đều có. Ví như vũ khí, thuốc thang, trang phục, phụ kiện bổ trợ.. Thậm chí còn có dị năng, thú cưng.. Vô vàn vật phẩm khiến con người nghèo nàn như Cát Tường chỉ biết trơ mắt nhìn.

Hầy, thôi vậy.

Chợt nghĩ đến điều gì đó, Cát Tường hỏi: "Thế phần thưởng của tôi đâu?"

Một sự im lặng chết chóc kéo dài.

Có lẽ hệ thống không ngờ Cát Tường sẽ hỏi thẳng thắn như vậy. Sau một lúc lâu, giọng nói điện tử xẹt xẹt vài tiếng rồi cất lên: "Bởi vì Người Bổ Khuyết Cát Tường đã phá hủy cốt truyện của tác giả, theo quy định sẽ bị trừ một nghìn điểm. Nhưng xét thấy chỉ mới là màn tân thủ đầu tiên, hệ thống quyết định châm chước mức điểm phạt còn năm trăm điểm. Ngoài ra do ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ nên không có phần thưởng của thế giới này."

Không có phần thưởng lại còn bị phạt? Cát Tường tự dưng cảm thấy ấm ức cho quãng thời gian mình đâm đầu vào bài vở ghê. Tất cả đều do hệ thống chết tiệt không nói rõ ngay từ đầu.

Cát Tường thầm mắng hệ thống một nghìn từ thô tục trong lòng. Lại chợt nghe hệ thống nói tiếp: "Theo quy định hệ thống, mức độ hài lòng của độc giả trên 5.0, do đó ký chủ sẽ được nhận phần thưởng ngẫu nhiên từ phía độc giả."

Hệ thống nhà mi có nhiều quy định vậy? Mà thôi, có phần thưởng là được. Đôi mắt bình tĩnh hơi sáng lên một chút, Cát Tường tốt bụng không chửi hệ thống nữa, hiếu kỳ nhìn chiếc hộp hình lập phương đang trôi lơ lửng trước mặt mình, giơ tay chọt thử.

Chiếc hộp giả lập hơi rung một chút, mở nắp ra. Lập tức một thứ ánh sáng trắng nhanh như chớp lao ra xâm nhập vào giữa trán Cát Tường. Cô tránh không kịp, đứng im bất động.

Sau phút ngơ ngác, Cát Tường nheo lại khóe mắt, không cảm thụ thấy sự khác thường nào, mới cẩn thận hỏi hệ thống: "Ánh sáng trắng vừa rồi là gì vậy?"

Đổi lại là giọng nói sâu kín từ hệ thống: "Ký chủ sẽ biết thôi." Nó bổ sung: "Thời gian tương tác đã hết. Để thuận tiện cho ký chủ thuận lợi hành động cho thế giới sắp tới, hệ thống sẽ mở phong ấn năng lực của ký chủ, kèm theo đó là cẩm nang sử dụng hệ thống có giá mười điểm đã được chuyển vào mục hành trang."

Cát Tường nhíu mày định hỏi thêm, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể như bị một lực hút vô hình kéo ngược về sau.

Chờ đã! Ít ra phải cho tôi biết cốt truyện thế giới tiếp theo thế nào chứ!

Nhưng Cát Tường không có cơ hội mở miệng, trước mắt đã tối sầm.

Không gian trắng muốt chỉ còn lại bảng thông tin màu đỏ đang yên lặng nhấp nháy. Một bóng người nhỏ con dần hiện ra từ hư không. Chiều cao người nọ ước chừng chỉ như đứa trẻ mười tuổi, nhưng cử chỉ chắp hai tay sau lưng lại trông như một ông cụ non. Người nọ nhìn thoáng qua vị trí Cát Tường biến mất, rồi quay đầu nhìn bảng thông tin màu đỏ một lúc lâu, thở dài khe khẽ:

"Là tốt hay xấu, chỉ đành trông vào số mệnh.."

* * *

Mùa đông ở thành Hoài An luôn đến muộn.

Đã gần sang năm rồi mới bắt đầu đổ tuyết rơi, cửa tiệm hai bên đường theo đó dần thưa thớt khách nhân qua lại. Các quầy sạp không có mặt tiền vẫn chăm chỉ bày hàng mỗi ngày kiếm kế sinh nhai, thi thoảng có người qua đường ngắm nghía thì vừa xoa xoa bàn tay lạnh cóng, vừa nhiệt tình mời chào. Có đôi khi ngang qua quầy hàng bán đồ ăn nóng hổi, sẽ cảm nhận được làn khói ấm áp nghi ngút bốc lên. Không khí ngược lại không đến nỗi vắng lặng.

Dù tuyết rơi, nhưng thành Hoài An là nơi duy nhất có tuyết. Chỉ vì nơi này nằm giáp ranh biên giới phía bắc giữa hai nước Bắc Miên và Đông Lăng. Nghe nói đi qua thành trấn vài dặm là khu rừng lê nở quanh năm trên ngọn núi, dân chúng bàn tán rằng chỉ cần lên đỉnh núi vào ngày lập đông, buộc sợi vải đỏ cầu nhân duyên lên cành lê là sẽ đạt được nguyện vọng. Cứ truyền miệng như vậy, lâu dần trở thành phong tục của thành Hoài An. Kết quả là bất kể người dân bản địa hay người từ vùng khác đều hay tin muốn tới, thậm chí là thu hút sự chú ý của tầng lớp quyền quý nơi kinh thành xa xôi.

Hôm nay cũng như vậy, con đường trống trải bỗng xuất hiện một chiếc xe ngựa khiêm tốn. Nếu không nhìn vào hàng ngũ thị vệ vây xung quanh và ký hiệu để lại ngoài thân xe, chắc sẽ chỉ cho rằng là nhà làm ăn bình thường.

Người dân đều nhìn quen, biết là xe ngựa của nhà không phú tức quý, bèn thức thời quản tốt con mắt chuyên tâm làm việc của mình. Chỉ là không được bao lâu, xe ngựa đang đi đường thuận lợi bỗng phải dừng gấp lại. Một thị vệ trong hàng ngũ hộ tống bỗng nhiên ghé tới cửa sổ xe ngựa, hạ thấp giọng bẩm báo với người ngồi trong xe.

"Hửm?" Bên trong chỉ đáp lại bằng tiếng ừ hử. Sau đó một người ăn mặc giản dị có vẻ là nha hoàn vén rèm bước ra ngoài nghe ngóng. Lúc bước ra không quên thả rèm xuống tránh để gió lạnh lọt vào.

Nha hoàn theo thị vệ đi phía trước, không lâu sau thì vào bẩm báo đúng sự thật: "Bẩm c.. tiểu thư, tình trạng người đó sợ rằng không ổn. Nô tỳ có hỏi thăm, y quán gần đây nhất đã đóng cửa. Có cần tạm thời dẫn theo không ạ?"

Giọng nói nhẹ nhàng mà lười biếng, nghe ra chủ nhân chiếc xe là nữ tử chợt vang lên: "Cứ làm theo ngươi nói."

Có thể nhận thấy đây là chủ nhân tốt.

"Vâng, tiểu thư." Nha hoàn cúi người vâng lệnh, rồi quay lại sai bảo thị vệ nâng người đi.

Xe ngựa không có gì cản trở, một đường thuận lợi đi tới trước cửa biệt viện mới dừng lại.

Biệt viện nhìn từ ngoài vào thoạt nhìn rất lớn, diện tích còn lớn hơn một tòa phủ đệ bình thường. Trước cửa đã có người chờ sẵn, thấy xe ngựa dừng bèn lập tức đứng ngay hàng thẳng lối chờ lệnh. Tiếp đó là một người nam nhân trung niên đi tới đón. Thái độ hắn cung kính, cất giọng trầm ổn: "Tiểu thư, nô tài đã chuẩn bị ổn thỏa. Tiểu thư có thể vào trong nghỉ ngơi."

Nói đoạn, cửa xe được vén ra. Đầu tiên có hai nha hoàn ra trước, sau đó đều đứng ở vị trí lão nhân trung niên. Một người trong đó thì giữ tư thế vén rèm chờ đợi.

Chỉ chốc lát, vạt áo màu vàng nhạt lay động xuất hiện trước tầm mắt mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.