Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 65+66




Chương 65

Lâm Phạm vội vàng kéo ông già, tay xuyên qua cánh tay của ông già thì cô mới ngẩn ra lui về sau. Người và ma khác biệt, cô không thể chạm vào ma. Lui ra ngoài một mét, Lâm Phạm nói: “Các người tên là gì? Chết thế nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ông mau đứng lên đi, tôi không nhận nổi.”

“Con trai tôi tên là Tống Lương, nhà tôi ở kênh Xà Bì ——” ông già lau nước mắt đứng lên, chưa dứt lời thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức đứng dậy kéo con trai lui về sau. “Cô gái, cầu xin cô nhất định phải làm chủ cho chúng tôi! Con trai tôi chết thảm quá.” Ông ta vừa lui về phía sau vừa nói: “Chúng tôi không đợi ở đây được, tôi cầu xin cô nhất định phải giúp đỡ chúng tôi…”

Lâm Phạm cũng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Tần Phong sải bước ra ngoài, trong bóng tối thân hình cao lớn vô cùng dễ thấy. Ông già và người đàn ông trẻ biến mất, Lâm Phạm giơ tay lên soi đèn pin, Tần Phong bước chân dài đi đến bên này, giơ tay lên ngăn ánh đèn: “Em không sao chứ?”

“Té ngã thôi à.” Lâm Phạm nói.

Tần Phong nghe vậy bước nhanh đến kéo tay Lâm Phạm, Lâm Phạm hít một ngụm khí lạnh: “Đau, ấn phải cái cây có gai.”

Trong núi đổ mưa, khắp nơi đều là bùn, đường đi rất trơn, Tần Phong buông tay cô ra đổi sang nắm cánh tay đưa vào sân. Mượn ánh đèn nhìn lòng bàn tay đã đỏ, ghim mấy cây gai nhỏ.

Chủ nhà thấy anh đưa Lâm Phạm vào, bèn vội vàng hỏi: “Sao thế?”

“Té ngã, tay bị gai đâm.” Tần Phong kéo cái ghế qua để Lâm Phạm ngồi xuống, tìm cắt móng tay trong túi kẹp cây gai trong lòng bàn tay của Lâm Phạm, chủ nhà nói: “Cậu có cần dùng kim không?”

“Không cần, cảm ơn.”

Lâm Phạm nhìn chằm chằm Tần Phong gần trong gang tấc, anh cúi đầu cẩn thận tìm gai, dưới ánh đèn ngũ quan sâu sắc. Tóc của anh dài hơn lúc đầu, lỗ tai dài rất linh lợi.

Tần Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Phạm, Lâm Phạm nhanh chóng dời mắt: “Cảm ơn.”

Lỗ tai lập tức đỏ lên, Tần Phong còn nắm tay cô, bình tĩnh hừ một tiếng. Tiếp tục tìm gai trên tay cô, nói: “Bên ngoài trơn, đi thì gọi tôi.”

“Ừ.”

Có cái gai đâm sâu, Tần Phong phải tìm chủ nhà mượn một cây kim, anh dùng bật lửa đốt mới bắt đầu khêu ra. Lâm Phạm quay mặt sang một bên, không thấy sẽ không đau.

Moi gai ra, lòng bàn tay của Lâm Phạm đỏ bừng, có máu tuôn ra ngoài, Tần Phong đưa lên môi hôn. Mặt của Lâm Phạm nóng bừng, hận không thể chặt cánh tay từ chỗ đó xuống: “Nước miếng khử độc sao?”

Tần Phong cười nhạt, ánh mắt sâu xa nhìn cô chằm chằm, hồi lâu mới lên tiếng: “Khử độc.”

Đã không còn sớm, nông thôn cũng không có đồ giải trí gì, ông chủ nói: “Vậy buổi tối Tiểu Tần cậu ngủ ở phòng của tôi, để dì ở với Tiểu Lâm.”

Dân quê rất bảo thủ, dù sao Lâm Phạm và Tần Phong khác giới tính.

Lâm Phạm còn có chuyện nói với Tần Phong, kéo tay áo của Tần Phong ra hiệu với anh, Tần Phong nói: “Làm phiền mọi người quá, nhưng mà Tiểu Lâm nhát gan, tôi ngủ cùng phòng với cô ấy đi.”

“Được không?”

“Được, cảm ơn nhiều.”

Lâm Phạm thấy bọn họ sắp đi ngủ, hỏi: “Chỗ mọi người có một thôn kênh Xà Bì sao?”

“Có đó.” Ông chú quay trở lại, bắt đầu ba hoa: “Ở ngay phía sau thôn chúng tôi, sao cháu biết chỗ đó? Bây giờ không có người ở nữa.”

“Cháu nghe người ta nói trên đường. “Không có người ở? Lâm Phạm chuyển ánh mắt, hỏi tiếp: “Trước kia có người ở sao?”

“Trước kia thì có một nhà ở phía sau chỗ đó, là bố con. Con trai có hơi ngờ nghệch, nhưng có lẽ đi lạc rồi. Ông già chết đói ở trong phòng, thôn chúng tôi có người nhặt củi đi ngang qua nơi đó, đi vào nhìn thì thi thể sắp thối rữa hết. Cũng không biết đã chết bao lâu, thông báo cho bà con xa của ông ta sắp xếp hậu sự, chuyện này cũng mấy năm rồi.”

Tần Phong nghe có ý nghĩa, hỏi: “Vậy đã khoảng mấy năm? Người con trai đó mất tích hay là chết? Có báo cho đồn cảnh sát không?”

“Nhiều năm như vậy cũng không thấy đứa bé đó trở lại, sợ rằng lành ít dữ nhiều.” Ông chú nói: “Chúng tôi không biết có báo không, có lẽ không có ai báo, cả nhà bọn họ ở phía sau, bây giờ cũng chết hết rồi.”

“Buổi sáng cảnh sát tới điều tra, mọi người không nhắc chuyện này sao?”

“Không nhớ ra.” Ông chú nói: “Nếu không phải cô bé này nhắc tới kênh Xà Bì, thật sự là tôi không nhớ ra có một gia đình như vậy.”

“Đứa bé đó có sáu ngón tay à?” Tần Phong hỏi tiếp.

“Không biết, thật sự không chú ý đến điều này. Nhưng mà bọn họ có một bà con xa ở thôn Hà Than, chính là ông ta sắp xếp hậu sự, nếu cậu muốn biết thì ngày mai đi hỏi xem.”

“Cảm ơn.”

Trở về phòng, Tần Phong đóng cửa rồi trải chăn, Lâm Phạm nói: “Vừa nãy em gặp một già một trẻ ở cửa nhà vệ sinh, chính là hai người mà em thấy lúc sáng.”

“Nói cái gì?” Tần Phong mở cửa sổ ra, kéo rèm cửa sổ, gió thổi xua tan oi bức.

“Vừa gặp ông ta đã quỳ xuống, khóc lóc cầu cảnh sát giúp ông ta, nói ông ta là người của kênh Xà Bì, con trai tên là Tống Lương. Con trai cũng đã chết, nói cậu ta vô tội chết oan. Sau đó anh đi ra, bọn họ bị dọa chạy mất.”

Lâm Phạm cởi giày ra, tỉnh bơ muốn ngửi xem chân có thối không. Tần Phong nhìn cô, mở cửa đi ra ngoài rồi nhanh chóng bưng một chậu nước vào, đặt giữa phòng: “Rửa chân.”

Lâm Phạm lúng túng không thôi, ngồi trên ghế dài rửa chân, nói: “Có phải hài cốt đó là của Tống Lương không?”

“Ngày mai đi xem thì biết.”

Lâm Phạm rửa chân xong muốn rót nước, Tần Phong hất cằm ra hiệu: “Đi ngủ.”

Lâm Phạm trừng mắt nhìn: “Không thích hợp?” Tần Phong đã bưng chậu ra ngoài, anh ở bên ngoài thuận tiện rửa tay chân mới quay lại, Lâm Phạm đã nằm ngủ tận bên trong, Tần Phong nằm xuống bên ngoài tắt đèn.

Lâm Phạm lẩm bẩm: “Nếu như là cậu ta, một người ngờ nghệch cũng không kết thù kết oán với ai, sao lại bị giết?”

“Hung thủ muốn giết người, cái gì cũng trở thành lý do giết người.”

Hôm sau, Lâm Phạm và Tần Phong ăn cơm sáng được nửa thì Tiểu Vương đã tới, vào cửa quan sát xung quanh rồi đi thẳng tới bàn cơm.

“Đội trưởng Tần.”

Anh ta mặc đồng phục cảnh sát, ông chú nói: “Cậu ăn cơm sáng chưa? Nếu không thì ăn chút đi?”

“Cảm ơn chú.”

Lâm Phạm: “…”

Thật không khách sáo, Tần Phong ăn cháo xong, buông chén xuống: “Tại sao cậu cũng tới?”

“Tới đón anh, bên Lão Lôi xảy ra chút sự cố.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Có người đàn ông lái xe máy đâm vào ông già, gây tai nạn bỏ trốn, đúng lúc người của chúng ta thấy bèn lái xe đuổi theo.”

“Vậy bắt được người đó chưa?”

“Bắt được rồi, anh nói có trùng hợp không?” Đúng lúc ông chú đưa cháo tới, anh ta khẽ nói tiếng cảm ơn, ăn như hổ đói, nói với Tần Phong: “Ngày đó chúng tôi từ thị trấn đến, chính là người đó lái xe máy suýt nữa dồn chúng tôi xuống vách đá, nên sớm chỉnh đốn loại người này, không coi luật pháp ra gì. Chú, dưa muối nhà chú ngon thật.” Tiểu Vương không quên tranh thủ nịnh hót.

Quả nhiên ông chú vui vẻ: “Cậu thích thì lúc về gói cho cậu, thím tự muối đấy.”

“Không cần giả bộ, tay nghề của thím thật sự không tệ, cậu có phúc.”

Tần Phong kéo bát của Lâm Phạm đích ra xa mặt bàn, ý bảo cô cách xa Tiểu Vương một chút, tránh bị vạ lây.

Cơm nước xong ông chú đưa bọn họ đến kênh Xà Bì, con đường đã hoang vắng, trốn giữa cỏ dại. Tần Phong để Lâm Phạm đi ở chính giữa, sợ rừng có rắn, đi một tiếng mới đến.

“Bọn họ vốn ở đây.”

Tường rào bằng gỗ đã mục nát, trải qua mưa dầm mà bên trên mọc mộc nhĩ. Hai gian nhà hầm, một nhà đất nhỏ. Cỏ dại trong sân cao bằng một người, Lâm Phạm quan sát bốn phía, quá vắng vẻ.

“Người chết ở trong nhà hầm này, không có ai nữa vẫn khóa cửa gì chứ.” Ông chú hơi dùng sức kéo khóa cửa, khóa liền bị kéo ra, khối đất trên cửa rớt xuống, mấy người đồng loạt lui về phía sau.

Cửa mở ra, Lâm Phạm lập tức che mũi, mùi mốc hòa lẫn mùi thối. Tần Phong đi vào trước, đạp một cước tung bụi bặm, Tiểu Vương bị sặc chạy ra.

“Chết ở trên cái giường này.”

Đầu giường còn đặt nhiều chai thuốc phủ đầy bụi bặm, Tần Phong cầm lên xem tên thuốc, là thuốc giảm đau.

“Lúc ông ấy chết không lớn tuổi lắm đúng không?”

“Chưa tới năm mươi.”

“Làm sao lại không thể làm việc? Có thể chết đói?”

“Mắc bệnh ung thư, không thể làm việc thì chết đói.”

Nhưng mà không tìm được những chai thuốc khác, chai thuốc giảm đau cũng trống không.

“Người nhà này họ gì?”

“Họ Tống đó.”

Trong phòng đặt mấy bộ quần áo rách rưới, nhưng không có những thứ khác, chăn cũng bị ôm đi. Quả thật quá sạch sẽ, không có chứng cứ khả quan, bọn họ trở về theo đường cũ. Bây giờ trưởng thôn ở trên trấn, thần long thấy đầu không thấy đuôi, đám người Tần Phong tạm biệt ông chú rồi đi về.

Tiểu Vương đã chuẩn bị xong công cụ kéo xe, kết quả Tần Phong ngồi vào khởi động, anh và Tiểu Vương trố mắt nhìn nhau, hồi lâu Tiểu Vương nói: “Có phải hai người phát hiện ra đầu mối gì, mới cố ý nói xe hỏng ở nhờ ở đây một đêm để hỏi thăm tình hình không?”

“Cậu cảm thấy đầu óc của tôi có vấn đề à?”

Tiểu Vương thở hồng hộc đi tháo xích sắt: “Thật là kỳ lạ, không thể có ma ngăn cản không để cho hai người đi đâu nhỉ? Rốt cuộc hai người đến thôn Xà Bì tìm cái gì? Tra ra được thân phận của người bị hại sao? Nhìn thái độ của anh hôm nay, thật sự giống như người nhà đó có quan hệ với bị người hại.”

Lâm Phạm mím môi nhìn Tần Phong, thấp giọng nói: “Không phải thật sự là ma làm chứ?”

Tần Phong hơi suy nghĩ, không trả lời. Định một phương hướng, chuyển đầu xe, đưa tay ra vẫy: “Đến thôn Hà Than, nhanh lên.”

Buổi trưa bọn họ đến thôn Hà Than chạm mặt Lôi Duy Vũ, Lôi Duy Vũ chạy từ xa đến, thở hồng hộc, lau mồ hôi trên đầu: “Lưu Hổ có liên lạc với Đổng Hâm, loại bỏ bị hại. Lưu Hổ tìm được cô vợ ở Tứ Xuyên, ở rể rồi, bên này cũng không có thân thích gì, anh ta chưa trở về. Đổng Hâm chết do tai nạn xe cộ, nhiều năm qua luôn không tra được thân phận, thành vụ án chưa giải quyết. Chúng tôi lấy hình của anh ta lùng tìm, mới xem như xác nhận thân phận.”

“Cũng loại bỏ Trương Tam.” Tần Phong nói: “Thấp hơn người bị hại, không có sáu ngón tay.”

“Cũng loại bỏ một tên khác, vừa mới thu tin tìm được ở thành phố An Tây.”

“Các anh còn có đầu mối gì không?”

“Thôn Xà Bì có bố con họ Tống, con trai có chút vấn đề về trí tuệ, năm sáu năm trước cha chết, con trai cũng biến mất.”

Lôi Duy Vũ: “Thôn Xà Bì? Sao tôi chưa từng nghe nói.”

“Rất nhỏ, chắc trên bản đồ không hiện thị.” Tần Phong nói: “Anh đến trấn tìm trưởng thôn của thôn Tây Lương hỏi tình hình, người họ Tống đó còn có một người thân ở thôn Hà Than, tôi và Tiểu Vương qua đó.”

“Vậy được.”

Lôi Duy Vũ đi như một cơn gió, mặt trời chói chang chĩa vào đỉnh đầu thì tới thôn.

Hỏi thăm một đường cuối cùng cũng tìm được người thân nhà họ Tống, điều kiện của bọn họ cũng không khá lắm, hàng rào sân bằng gỗ, mấy con gà chạy trong sân.

“Các cậu tìm ai hả?” Một người phụ nữ trung niên đi ra, trên đầu còn quấn khăn lông.

“Cô là Tống Thúy Hoa sao?”

“Đúng vậy, cậu có chuyện gì?”

“Chúng tôi là cảnh sát ở Giang Thành.” Tần Phong tự giới thiệu: “Cô biết Tống Lương không?”

“Tống Lương? Biết chứ, là cháu của tôi. Nó làm sao?”

“Chúng tôi đào được một bộ hài cốt ở thôn Đại Hòe, nghi ngờ là Tống Lương, lần cuối cùng cô gặp anh ta là lúc nào?”

Người phụ nữ vô cùng hoảng sợ: “Là Tiểu Lương sao?”

“Chỉ là nghi ngờ, trước mắt vẫn chưa xác nhận.”

Sắc mặt của người phụ nữ khó coi, vội vàng nhường đường: “Các cậu vào trước đã.” Quay đầu gọi vọng vào trong nhà: “Đại Bảo, con học năm nhất là lúc nào?”

“Năm 2010.”

Người phụ nữ nói: “Năm 2010 đó, nó đến tìm tôi mượn tiền, lúc ấy nhà chúng tôi cũng nghèo, thật sự là không có gì ăn. Quả thực không có tiền cho nó, nó liền nói đến chỗ khác mượn, sau đó thì không gặp nữa.”

“Mùa nào?”

“Có lẽ là vào lúc này, sau khi gặt.”

“Anh ta mặc quần áo gì?”

“Không nhớ nữa, chắc là áo tay lỡ. Người đó thật sự không phải Tiểu Lương chứ? Đứa trẻ hiền lành như nó, sao lại bị giết hại được?”

“Bây giờ chỉ là nghi ngờ.” Tần Phong nói: “Tống Lương có sáu ngón tay sao?”

“Đúng vậy.” Mắt của người phụ nữ bắt đầu đỏ lên: “Tiểu Lương có sáu ngón tay, nhà nghèo nên không đi phẫu thuật.”

“Anh ta mượn tiền làm gì?”

“Nói là mua thuốc, lúc ấy thật sự không có tiền, mấy đứa trẻ nhà tôi cũng đang đi học, chỗ nào cũng cần tiền, quả thật không nặn ra tiền.”

“Anh ta còn có bạn sao?”

“Tôi cũng không biết.”

“Trước đây anh ta có công việc không?”

“Cũng làm việc, đến bờ sông đánh cá cho người ta, đóng mỏ sắt, việc vụn vặt gì đó.”

“Có tài sản không?”

“Nó có hơi trung thực quá, cũng không biết nói chuyện. Người khác đều ức hiếp nó, không cho nhiều tiền, chỉ miễn cưỡng đủ cho hai bố con ăn uống.”

“Sơ qua đều làm việc ở đâu?”

“Ở bến tàu thôn Đại Hòe, có lẽ bây giờ cũng không tìm được người quản lý, khu mỏ đã dừng hoạt động hai năm trước.”

“Cô có hình của anh ta không?”

“Hình như có một tấm, các cậu chờ chút, tôi đi tìm.” Người phụ nữ lau mặt một cái, vội vàng chạy về phòng. Lâm Phạm đi tới cửa, nhìn xung quanh, nơi này quá nghèo, tiêu điều khổ cực hơn quê nhà của cô.

Tống Thúy Hoa là cô của Tống Lương, tất nhiên sẽ không nói thẳng ra anh ta là kẻ đần độn. Làm việc không trả tiền anh ta cũng làm, cúi đầu mãi mãi không nói lời nào, người như vậy không phải kẻ đần độn sao? Không mượn được tiền, bố lại nặng bệnh, anh ta sẽ làm sao chứ?

Hơn nữa vì sao mà chết?

Chương 66

Tần Phong nhanh chóng đi ra, kéo Lâm Phạm đi đến cửa thôn: “Lấy được hình rồi.”

Lâm Phạm nhìn bức hình, chính là người đã gặp tối hôm qua, anh ta cúi đầu không nói lời nào, hình như sợ hãi. Cô gật đầu, thấp giọng nói với Tần Phong: “Hôm qua em đã gặp anh ta.”

Bộ xương trắng có phải Tống Lương không thì không biết, trước mắt có thể xác định là Tống Lương chết, Lâm Phạm thấy linh hồn không gặp người sống. Tần Phong cất tấm hình, bước nhanh về phía trước, trời nắng chói chang, anh nói: “Tìm một chỗ ăn cơm, lập tức đến thôn Đại Hòe.”

Đi một vòng lại quay về.

Buổi chiều nóng nực nhất, bọn họ đến bến tàu, không ít thuyền đỗ ở đó. Có mấy người đánh bài dưới bóng cây, khu mỏ đã ngừng, hầm mỏ cũng di tản, thuyền chở mỏ sắt bây giờ cũng đổi thành du thuyền. Nhưng giữa trưa không có du khách, bọn họ chỉ có thể đánh bài ở đây.

Có một người giật mình, thấy đám người Tần Phong xuống xe, vội vàng chạy tới: “Đi thuyền sao?”

“Có thể hỏi thăm không?”

Tiểu Vương cũng đi theo tới, anh ta mặc đồng phục cảnh sát, người đàn ông liền nghiêm nghị đứng lên: “Các cậu là cảnh sát à?”

“Đúng vậy.” Tần Phong lấy giấy chứng nhận ra: “Bến tàu không chở mỏ sắt đã bao nhiêu năm rồi?”

“Đi dưới gốc cây nói đi, nóng quá.”

Tần Phong đi theo người đó tới dưới gốc cây, lấy điếu thuốc đưa cho anh ta, người đàn ông rít một điếu: “Năm 2011 thì khu mỏ ngừng rồi.”

Tần Phong thấy ven đường có một đôn đá, nhấc chân nhảy lên rồi ngồi xổm xuống, cũng châm thuốc: “Các anh đều là người của thôn Đại Hòe à? Tại sao lại ở chỗ này? Không có mỏ sắt vẫn làm cái gì?”

“Chở du khách, rất nhiều người câu cá đến chơi sẽ tới ngồi thuyền.” Đối diện với ánh mắt của Tần Phong, vội vàng bổ sung: “Chúng tôi đều có giấy phép hoạt động, bây giờ đổi thành thuyền du lịch, có làm các biện pháp an toàn.”

Tần Phong lấy ra một tấm hình trong túi, đưa tới: “Anh từng thấy người này chưa?”

Người đàn ông nâng tay cầm lấy, nhíu mày: “Sao mà thấy có hơi quen nhỉ?”

Tần Phong quan sát vẻ mặt của mấy người bọn họ, những người còn lại đánh xong một ván, bỏ bài xuống cầm lấy tấm hình nhìn xem, một người đàn ông cao gầy trong đó nói: “Đây không phải là thằng ngốc đó sao? Cái tên thường xuyên bị La Long ức hiếp.”

“Ồ, nhớ ra rồi, nhiều năm không gặp cậu ta.” Người đàn ông trả lại bức hình cho Tần Phong, nói: “Người này xếp mỏ sắt trên bên tàu một thời gian, khi thuyền chở mỏ sắt từ khu mỏ đến bến tàu thì chất lên xe hàng.”

“Lần cuối cùng thấy anh ta là lúc nào?”

“Năm 2010 à? Không nhớ, lúc ấy rất nhiều người đến đây xếp mỏ sắt, không có ai chú ý tới cậu ta. Cũng không biết không thấy từ bao giờ, sao thế? Thằng nhóc này phạm tội hả?”

“Lúc ấy quản đốc phụ trách chất lên xe là ai?”

“Có từng nhóm, một quản đốc của thôn chúng tôi, mấy thôn phía sau Tây Lương là một quản đốc.”

“Quản đốc đó tên là gì?”

“La Long.”

“Sống ở đâu?”

“Bây giờ ở trên trấn.”

“Cảm ơn các anh.”

Lâm Phạm quan sát địa hình xung quanh, đi theo Tần Phong lên xe, xoa ấn đường tựa vào chỗ ngồi, Tần Phong vặn một chai nước đưa cho Lâm Phạm: “Đừng để cảm nắng.”

Thời tiết tháng bảy tháng tám, chính là lúc nóng.

Lâm Phạm mở nắp uống một hớp lớn, thở dài: “Anh ta một người đần độn, có thể gây chuyện gì với người ta? Sao lại giết anh ta chứ? Còn là cách chết tàn nhẫn như thế.”

“Ai biết được?”

Tiểu Vương từ phía sau ló đầu ra: “Đội trưởng Tần, còn nước không? Tôi sắp chết khát rồi.”

Anh ta le lưỡi chảy mồ hôi, khát như con cún.

Lâm Phạm uống còn lại nửa chai, quay đầu, Tần Phong đẩy mặt cô về, nói với Tiểu Vương: “Không có, đến trên trấn cậu chuyển một thùng để trong xe.”

Tiểu Vương ngửa mặt nằm ở chỗ ngồi, nóng giống như một con cún chết: “Không muốn sống nữa!”

Lâm Phạm đưa nửa chai nước còn thừa cho Tần Phong, Tần Phong thấp giọng: “Không uống à?”

Lâm Phạm lắc đầu, Tần Phong uống hết chỗ nước còn lại, lúc này mới lái xe chạy đến trên trấn. Trấn cách nơi này một giờ đường xe, dừng xe, Tiểu Vương bò lăn lao ra ngoài mua nước, Tần Phong tìm trạm xăng dầu.

Đổ xăng xong, Tiểu Vương khiêng một thùng nước tới ném vào cốp, đưa tới hai cây kem que, duỗi mặt từ hàng sau tới chặn điều hòa hóng gió: “Tôi sắp nóng chết rồi, thời tiết chết tiệt, hôm nay bốn mươi độ đấy.”

Lâm Phạm và Tần Phong dịch sang hai bên nhường nhịn, ghét chết được.

“Bây giờ đi đâu?”

“Tìm La Long.”

Nửa giờ sau, Tần Phong nhìn Lôi Duy Vũ: “Anh nói hôm qua bắt được người đua xe liều mạng là La Long? Bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi bốn, một gã ngu ngốc.” Lôi Duy Vũ nhắc tới người đó thì vô cùng tức giận: “Bản thân không muốn sống còn gieo họa cho người khác, côn đồ lưu manh.”

“Ở cục công an huyện à?”

“Đúng vậy.”

Tần Phong nheo mắt suy nghĩ, một lát sau nói: “Mỏ trên núi đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ còn có thể tìm được người phụ trách không?”

“Ngừng mấy năm rồi, công ty cũng dời đi, mỏ làm sao?”

“Tôi phải trở về thị trấn một chuyến, bên các cậu có tin tức thì gọi điện cho tôi.”

“À đúng rồi, tìm được trưởng thôn của thôn Tây Lương, nhưng mà ông ta không biết nhiều chuyện của Tống Lương.”

“Hỏi thăm nữa đi, liên lạc điện thoại.”

Lúc bọn họ đến thị trấn sắc trời đã tối, Tiểu Vương bị đường núi làm cho choáng váng, xuống xe thì ói. Tần Phong để Lâm Phạm ở lại chăm sóc Tiểu Vương, anh sải bước vào cục công an.

La Long là một người đàn ông trung niên cao lớn thô kệch, ngoại hình thô ráp, thấy Tần Phong mới nhíu mày: “Tôi chỉ lái xe hơi nhanh, không đến mức tử hình chứ? Các cậu giam tôi tới khi nào?”

“Điều khiển xe máy phi pháp, đua xe phi pháp, đây gọi là hơi nhanh? Còn gây hấn với cảnh sát, đụng hỏng xe cảnh sát, anh thành thật đi. Hỏi anh cái gì thì nói cái đó, một khi có tin tức mà chúng tôi cần, đó gọi là lấy công chuộc tội.”

Quay đầu cười nói với Tần Phong: “Cậu hỏi đi.”

Tần Phong lấy hình ra, đưa cho La Long: “Biết người này không?”

La Long nhìn một cái, không tự chủ mà sờ cổ, xoa chóp mũi: “Tôi không quen, ai đây?”

“Anh nhìn thật kỹ lần nữa, có biết không?”

Tần Phong ngồi thẳng, nhìn chằm chằm anh ta.

La Long cầm hình lên, di chuyển ánh mắt: “Nhìn có hơi quen.”

Tần Phong nhìn chân của anh ta đã thu vào, cả người lộ ra trạng thái phòng ngự, chắc chắn anh ta biết cái chết của Tống Lương. Còn có thể tham dự, nếu không thì giấu giếm cái gì? Câu không quen biết đó rõ ràng là nói dối.

“Trước kia từng làm ở bến tàu đúng không?” Anh ta thử thăm dò nhìn Tần Phong, ánh mắt của Tần Phong bình tĩnh lạnh lùng nhìn anh ta, La Long có hơi giả dối. Đối diện người này khiến cho người ta rất áp lực, anh ta lại sờ cổ: “Có phải kẻ đần độn không?”

“Lần cuối cùng anh thấy anh ta là lúc nào?”

La Long cầm hình, ánh mắt lại lay động: “Năm 2010.”

“Anh chắc chắn?”

La Long bắt đầu đổ mồ hôi: “Chính là trước một năm khi khu mỏ ngừng… thì phải.”

“Mùa nào?”

“Mùa thu.”

Tần Phong yên lặng, lật bản hồ sơ trong tay: “Các người xảy ra mâu thuẫn, sau đó anh giết anh ta?”

“Tôi không có!” La Long đứng bật dậy, ánh mắt trợn trừng: “Cậu cũng đừng vu oan người tốt! Cái chết của cậu ta không hề liên quan tới tôi.”

“Làm sao anh biết anh ta đã chết?”

La Long sửng sốt, cảnh sát bên cạnh đứng lên hung hăng vỗ bàn: “Ngồi xuống! Làm gì đó?”

Nhanh chóng nhìn mặt Tần Phong, Tần Phong vẫn giữ vẻ mặt đó, chẳng qua là đổi tư thế ngồi: “Làm sao anh biết anh ta đã chết?”

La Long bắt đầu luống cuống, mồ hôi chảy ra nhiều hơn: “Không phải cậu hỏi tôi có phải giết cậu ta không à?”

“Tôi chưa nói anh ta chết.”

La Long không phản bác, nhìn chằm chằm Tần Phong, Tần Phong gõ mặt bàn: “Anh giết Tống Lương thế nào? Bây giờ khai báo, cảnh sát chúng tôi còn có thể tranh thủ giảm tội cho anh, nếu không anh sẽ bị tử hình.”

“Tôi không giết người!” La Long lại muốn nhảy lên, Tần Phong sa sầm mặt mày, nghiêng người về trước nhìn vào mắt La Long. “Chúng tôi tìm được đồ của anh ở hiện trường, nếu không anh cho rằng làm sao tôi lại tìm anh? Còn không khai báo hả?”

Dù sao hơn năm năm, chứng cứ quá ít.

“Có người tận mắt nhìn thấy nói lần cuối Tống Lương xuất hiện là ở cùng chỗ với anh, giải thích thế nào?”

“Cậu ta tìm tôi đòi tiền, cuối tháng mới phát tiền công, sao tôi đưa cho cậu ta được? Há miệng là đòi, không thì ầm ĩ, kẻ đần khờ khạo đó, tôi tức giận nên mắng cậu ta đôi câu.”

Quả nhiên anh ta và Tống Lương có liên quan.

“Chỉ mắng sao?” Tần Phong hừ một tiếng.

“Còn đạp hai cái.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” La Long nhìn khắp nơi, ánh mắt lay động: “Sau đó cậu ta bỏ đi.”

“Anh tổng kết tiền công cho anh ta không?”

“Có chứ, tiền làm việc của cậu ta, tôi đều đưa. Tên ngu ngốc đó nói bậy nói bạ khắp nơi, sao tôi có thể bớt tiền của cậu ta? Tôi là loại người đó sao?”

“Sau khi hai người tách ra thì anh ta đi về phía nào?”

“Bờ sông.”

“Tống Lương cao bao nhiêu?”

“Xấp xỉ tôi.”

Tần Phong lật tài liệu của La Long, một mét bảy mươi hai.

“Sau khi hai người tách ra anh ta đi đâu?” Tần Phong hỏi lại những câu này.

“Có lẽ về nhà.”

“Không phải vừa nãy anh nói anh ta đi về phía bờ sông sao?”

La Long im lặng, nhìn Tần Phong, một cảnh sát khác hỏi: “Rốt cuộc anh ta chạy đi đâu?”

La Long lại bắt đầu đổ mồ hôi, lau mồ hôi một cái: “Thời gian quá lâu, tôi không nhớ rõ.”

“Anh không nhớ hay không muốn nói, không sao, chúng ta có thể tiếp tục, cứ kéo dài tới khi anh muốn nói mới dừng.”

Lâm Phạm và Tiểu Vương đứng ở cổng cục công an huyện cắn kem que, Tiểu Vương ăn mà nhăn mặt thành khổ qua: “Tôi ghét nhất ăn kem que, tại sao cô không thể mua cho tôi một cái bánh pudding? Giá cả như nhau mà.”

“Anh say xe, ăn hết bánh pudding sẽ ói đấy?”

“Không đâu, tôi ăn bánh pudding chưa bao giờ ói.” Tiểu Vương đau khổ cắn kem que: “Thứ này thật khó ăn, chỉ là nước đường.”

“Bánh pudding cũng là nước đường.”

“… Sao hai người chắc chắn người bị hại là Tống Lương chứ?”

“Trong những người mất tích chỉ có Tống Lương có sáu ngón tay.” Lâm Phạm nhìn Tiểu Vương: “Phép loại bỏ.”

Tiểu Vương: “…”

Anh ta cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục, say xe đến choáng váng đầu óc, ngồi tiếp tục cắn kem que: “Nhanh kết án đi, tôi muốn về nhà.”

Nói xong thì điện thoại lập tức vang lên, Tiểu Vương đứng vụt dậy, dồi dào sức sống ném kem que vào thùng rác, cầm điện thoại đi qua một bên nghe: “Em yêu à…”

Lâm Phạm không cảm thấy nóng, cho dù nhiệt độ hôm nay đạt tới bốn mươi độ, cô vẫn không cảm thấy nóng. Nhưng mà vì che giấu sự đặc biệt của mình, cô cố ý vén ống tay áo lên để lộ cánh tay, gió thổi qua có hơi lạnh. Cô thấy Tiểu Vương đi, vội vàng kéo tay áo xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.