Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 13+14




Chương 13:

Hận thù giăng kín đôi mắt, anh cho rằng nói chính nghĩa là một loại tội ác khác thì cũng không quá đáng.

“Cô biết là cậu ta?”

Lâm Phạm lắc đầu: “Tôi không biết.”

Xe dừng lại, giọt mưa nhỏ lên thủy tinh, bắn tung tóe.

“Cậu ta sẽ bị phán bao lâu?”

“Tôi chịu trách nhiệm bắt người.”

Trời tối xuống, Lâm Phạm ôm túi xách vào trong ngực: ” Tôi đi đây.”

“Nếu cần, tôi giúp cô đi học…”

“Không cần.” Lâm Phạm đẩy cửa xe ra và bước xuống, cô quay đầu lại ngẩng đầu lên nhìn Tần Phong: “Chú cảm thấy cậu ta đáng chết không?”

Mưa bụi mông lung, làm ướt tóc cô.

“Cậu ta đã giết bốn người, tận bốn cái mạng người, những người đó cũng không đáng chết.”

Lâm Phạm nắm cửa xe, cổ họng lên xuống, sau một lúc lâu mới cười và bảo: ” Tôi đi đây.”

“Cô có thể rời xa chốn này, đây không phải là nơi tốt.”

Lâm Phạm đóng cửa xe, ném túi xách lên vai, đi nhanh lên phía trước, cô đứng thẳng lưng: “Có tiền em sẽ chuyển đi, cám ơn anh đã chở em về.”

Án Đổng Mạc bị giết làm cho trên mạng xôn xao. Vốn là mẹ Đổng Mạc khóc lóc kể lể con gái gặp bạo lực ở sân trường, người hiềm nghi là một cô gái. Sau đó lại phơi ra hung thủ là chàng trai khác, là bạn trai cô gái kia. Đám bạn trên mạng đùa giỡn cũng rất nhiều, não viết ra một vở kịch lớn. Mẹ Đổng Mạc dẫn theo một đám thân thích ở trường học kéo băng rôn, Hứa Châu đã bị bắt, nhưng còn có Lâm Phạm nữa.

Lúc chủ nhiệm lớp gọi cô vào văn phòng, Lâm Phạm đã biết vận mệnh mình sẽ là cái gì.

“Em ảnh hưởng tới trường học chúng tôi quá lớn. Tôi cũng thật sự không còn cách nào, đây là kết quả mà cán bộ nhà trường chúng tôi cùng nhau thảo luận, hi vọng em sẽ hiểu được.”

Lâm Phạm ngẩng đầu: “Em không sai.”

“Nhưng em mang đến tổn thất rất lớn cho trường học chúng tôi, đây là sự thật.”

Lâm Phạm không biết mình sai ở đâu, có lẽ sự tồn tại của cô chính là sai đi. Lúc trước cô sợ hãi rụt rè, sợ đắc tội với người ta, nên chỉ muốn đi học nhưng đi học thì có hữu dụng gì đâu? Hứa Châu bị bắt, tương lai sau này của cô thật sự mờ mịt rồi.

Nửa tháng sau, Lâm Phạm lựa chọn nghỉ học.

Trời đã rất nóng rồi, Lâm Phạm còn mặc áo lông. Đã từng giờ giờ phút phút nghĩ đến trường học, hiện tại cô chủ động lựa chọn rời đi. Cô đứng ở cửa trường học rất lâu, mãi đến khi bảo vệ đến đuổi người.

Con đường phía trước mờ mịt, không biết nên làm cái gì.

Trên đường cô đi về nhà, mua một bộ đồ thể thao rồi thay đổi ở cửa hàng gần đó, quần áo rộng thùng thình mặc vào rất rộng. Túi xách ném lên vai, cô cầm túi tiến vào khu chung cư.

“Cô Lâm?”

Chợt có tiếng gọi, Lâm Phạm lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đã đi tới.

Dáng người cao gầy, mặc áo sơ mi trắng quần tây dài đen, có tướng mạo tuấn tú.

“Ngài Âu Dương?”

“Gần đây có gì không?” Anh ta đã đi tới, không biết từ lúc nào mặt trời đã núp vào trong mây, làn da trắng bệch của anh ta tựa hồ tản ra khí lạnh.

Lâm Phạm lui về sau nửa bước: “Tôi đang muốn điện thoại cho Ngài, tôi không ở phòng được nữa.”

Đôi mắt màu đen lành lạnh của Âu Dương Ngọc nhìn Lâm Phạm: “Đã ký hợp đồng thì cô chính là chủ nhân của tòa nhà này, cô không thể đi.”

Lâm Phạm khiếp sợ: “Chủ nhân gì? Vì sao không đi được? Ngài uy hiếp tôi??”

Anh ta cười, nụ cười làm cho người sởn hết gai ốc: “Cô ký khế ước âm, không phải uy hiếp.” Anh ta đi về phía Lâm Phạm, Lâm Phạm quay đầu lại nhìn thoáng qua, muốn di chuyển tới cửa lớn nhưng bỗng nhiên dưới chân không nhúc nhích được, đành trơ mắt nhìn anh ta đi đến bên người. Da đầu Lâm Phạm run lên, không biết anh ta là vật gì, cô nói: “Rốt cuộc Ngài là cái gì? Ngài có phải là người không? Ngài đừng tới đây, tôi sẽ gọi người.”

Âu Dương Ngọc đi đến trước mặt cô, vô cùng gần. Anh ta vươn tay đặt xuống trên gương mặt Lâm Phạm.

Ngón tay lạnh buốt, giống như băng trăm năm,cả trái tim Lâm Phạm đều đang run rẩy.

“Ngài muốn làm gì?”

“Siêu độ vong linh có thể kéo dài mạng của cô.”

Trong lồng ngực Lâm Phạm nghẹn một chùm lửa, sau một lúc lâu mới bắn ra. Cô ở trên xe buýt sợ là vì cô sợ phải bồi thường tiền, cô ở trường học lùi bước là vì cô sợ bị đuổi học, nhưng bây giờ thì cô sợ gì chứ? Lập tức nói: “Ngài bị bệnh tâm thần!”

“Tôi không có nói dối. Tin tôi, sinh mệnh của cô….” Ngón tay của anh ta giống như con rắn, dán vào làn da Lâm Phạm, Lâm Phạm sắp điên rồi.

“Cứu mạng!” Lâm Phạm la loạn lên, đoán chừng la tới mức trên cổ đã có gân hiện lên.

Anh ta thu tay về, đôi mắt hoa đào lạnh xuống.

Trong nháy mắt, sự lạnh lẽo bao trùm toàn bộ thế giới. Lạnh lẽo âm u đến chỗ sâu trong trái tim, sét đánh trên bầu trời . Mây đen giăng đầy, bão tố sắp đến.

Răng Lâm Phạm run lên lập cập lập cập.

“Rốt cuộc ngài là cái gì?”

“Từ nhỏ cô đã là thai chết, sống không thọ. Có người vì cô nối thêm mười tám năm. Cô thấy được quỷ không là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên. Siêu độ vong linh, tích góp từng tí một phúc đức thọ mệnh. Tòa nhà này là nơi chí âm. Rời đi, cô có thể sống tối đa nửa năm.”

………..

Tiểu Thúy là một cô gái nông thôn. Việc làm đầu tiên khi cô vào thành phố làm việc là làm giúp việc cho người giàu có. Hiện tại kẻ có tiền coi trọng không gian riêng tư, không cho cô ở nhà và cũng không cho cô ở biệt thự. Làm đồ ăn xong, quét dọn vệ sinh rồi rời đi.

Chủ nhà này buổi sáng tám giờ đi làm, thì chín giờ Tiểu Thúy tới quét dọn vệ sinh.

Hôm nay cô vẫn vậy, trước tiên thu dọn đồ ăn để vào tủ lạnh, phát hiện đồ ăn để ngày hôm qua cũng không động vào. Tiểu Thúy không lấy làm lạ, cất rau quả vào trong túi, mang về. Người gia chủ này là không cho phép rau quả đặt trong tủ lạnh quá hai ngày, không ăn hết phải vứt đi. Cô cảm thấy vứt đi thì đáng tiếc nên bình thường đều mang về nấu ăn.

Quét dọn phòng khách lầu một. Cô cảm thấy mùi trong phòng hôm nay rất nồng nên bèn mang theo thùng nước lên lầu hai.

Đẩy ra cửa phòng ngủ chính, căn phòng đen kịt một mảnh, bức màn còn kéo cực kỳ chặt. Tiểu Thúy quay người cầm nước, phát hiện cạnh cạnh cửa có vết máu, cô vội vàng cầm khăn lau qua lau lại.

Sao lại có máu? Người chủ nhân căn nhà này đang làm gì?

Sau khi lau sạch sẽ máu trên khung cửa thì cô đi vào bên trong. Hình như trên mặt đất có quần áo, nhưng bởi vì bức màn trong căn phòng là đóng chặt lại nên cô nhìn không rõ lắm. Tìm điều khiển từ xa trước rồi bấm mở bức màn.

Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, rơi trên giường.

Trên giường là máu đỏ tươi, thịt trắng lóa.

Tiểu Thúy ngã ngồi dưới đất, kêu lên thảm thiết, cô lập tức bò dậy lăn xuống lầu, cầm điện thoại báo cảnh sát.

“Kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5 mất sạch rồi. Sao lại chết vào lúc này chứ!” Pháp y Lưu kêu than một tiếng, cầm theo rương xông lên xe cảnh sát.

Tần Phong đã không nhớ được lần cuối cùng được nghỉ là lúc nào, đi lên xe thẳng đến hiện trường.

Nơi xảy ra vụ án là khu biệt thự, người chết được giúp việc phát hiện chết trong phòng ngủ, ngực bị mở ra.

“Người chết tên Phó Cường, nam. Ba mươi lăm tuổi, đã ly dị.”

Tần Phong đeo găng tay lên và lên lầu. Lầu một đã không có bất cứ vật chứng giá trị nào, cô giúp việc trẻ tuổi quét dọn vô cùng sạch sẽ.

Vừa đẩy cửa lầu hai ra thì đập ngay vào mắt là người đàn ông trần truồng, cởi sạch sẽ.

Lồng ngực bị mở ra, máu chảy đầy đất.

Pháp y Lưu kiểm tra thi thể: “Thời gian tử vong hơn mười giờ.”

Tần Phong xem xét cửa sổ, hoàn toàn không tổn hao gì. Trong phòng ngoại trừ máu trên giường thì vô cùng sạch sẽ.

“Không còn trái tim.”

Tần Phong rùng mình, quay đầu lại: “Cái gì?”

“Giống… Án Tần Vũ, không còn trái tim.” Pháp y Lưu nói : “Anh sang đây nhìn xem, kỹ thuật dùng dao cũng giống vậy, e rằng hung thủ là cùng một người.”

Sắc mặt Tần Phong thay đổi trong nháy mắt, bước nhanh đi tới.

“Chỉ lấy trái tim, còn lại làn da hoàn hảo, thi thể không vết tổn thương, không có chống cự. Nếu như kết quả kiểm tra là bởi vì mất máu quá nhiều mà chết thì có thể biết có phải án giết người hàng loạt hay không rồi.”

Tần Phong nhìn chằm chằm vào thi thể, nét mặt của anh rất bình tĩnh. Trong thời gian ngắn ngủi, Tần Phong đi thẳng đến góc Đông Nam. Thiết bị lắp đặt của căn phòng này không giống Tần Vũ , góc Đông Nam chỉ có tủ đầu giường.

“Anh tìm cái gì?”

Tần Phong kéo ngăn kéo ra, trong đó có một quyển Niết Bàn Kinh. Anh mở sách ra thì thấy được lá bùa màu vàng.

Yết hầu lên xuống, Tần Phong buông sách, mở bùa ra, trong giấy có bột phấn màu đen.

Hung thủ giết Tần Vũ đã xuất hiện.

Gã ta lại xuất hiện.

“Đội trưởng Tần.”

Tần Phong cất vật chứng là lá bùa vào trong túi, nói: “Điều động bộ phận camera của khu chung cư.”

Hiện trường không có chứng cứ nào khác, thi thể được vận chuyển đến trung tâm kiểm tra thi thể, tiến hành bước kiểm tra thi thể.

Tần Phong tiếp tục lục soát chứng cứ trong phòng, liên hệ người nhà Phó Cường.

Tên Phó Cường này rất quái dị. Tự mình mở công ty, làm ăn buôn bán bất động sản. Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuổi còn trẻ đã biến thành khách quý của giới kinh doanh. Nhưng năm năm trước anh ta đã ly hôn, không cưới nữa, và cũng không có bạn gái.

“Chắc không phải là gay chứ?” Lưu Quyên chen vào nói, Tần Phong nhìn cô một cái: “Cô xem manga có hại nhiều quá phải không?”

Lưu Quyên tiếp tục báo cáo tra tư liệu được: “Người nhà của anh ta cũng không ở Giang Thành. Anh ta sống một mình, không có con không có vợ.”

“Lý do ly hôn là gì?”

“Không liên lạc được vợ trước của anh ta, nghe nói cô ấy sau ly hôn liền gả cho người nước ngoài, di cư đến Canada rồi, mấy năm nay cũng không xuất hiện.”

“Điều tra xem anh ta có người bạn đồng tính nào hay lui tới khá thân thiết hay không, không có người tình giới tính nữ thì không thể loại bỏ khả năng bị người tình giết.”

Lưu Quyên nhìn anh một cái: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi thăm dò cái này.”

Hiện trường không có dấu vết bị phá hư. Người chết cũng không có giãy giụa. Rất khó có thể nghĩ rằng một người sẽ chết nhẹ nhàng như vậy, lúc trước Tần Vũ cũng thế, không có đau đớn, như là ngủ rồi, và cũng không có giãy giụa.

Rốt cuộc hung thủ là hạng người gì? ? Đủ loại dấu hiệu cho thấy tỷ lệ là người quen gây án rất lớn.

“Về cục.”

Chứng cứ quá ít, camera chỉ quay được vào tối hôm qua, Phó Cường về đến nhà lúc sáu giờ, sau khi vào cửa thì không thấy ra nữa.

Buổi chiều, báo cáo kiểm tra thi thể đã có, Phó Cường đã chết nhưng không phải do mất máu. Khi kiểm tra, đo lường thấy trong máu không có bất cứ thành phần thuốc nào, dạ dày là trống không, không có đồ ăn.

“Giúp việc nói cô làm đồ ăn nhưng anh ta không động vào. Phải chăng là bị giết trước lúc cơm tối?”

“Căn cứ nhiệt độ của thi thể mà phỏng đoán thì bị giết vào tầm mười giờ tối hôm qua. Trong dạ dày không có gì không có nghĩa là anh ta bị giết trước lúc cơm tối. Có lẽ là bởi vì vào buổi tối có nguyên nhân nào đó nên không ăn cơm.”

“Không có phản kháng, không bị trói, cam tâm tình nguyện bị mở ngực lấy trái tim ư?”

“Từ miệng vết thương mà suy đoán, đúng là như thế.”

Tần Phong cuộn tay đập xuống mặt bàn, có chút nổi giận, tựa ở một bên đốt một điếu thuốc hút mạnh một hơi, nhìn ngoài cửa sổ.

“Giống với bản án của Tần Vũ. Thế nhưng, hung thủ lấy tim làm gì? Có thể ăn có thể uống… Không phải trong Liêu Trai Chí Dị có quỷ Ăn Tim sao, không ăn tim thì sẽ chết nên đào tim của người ăn. Nếu như dựa vào phương diện linh dị mà giải thích thì…”

“Chúng ta là cảnh sát, tin tưởng quỷ quái…” Động tác Tần Phong đột nhiên dừng lại, đứng thẳng người, quay người đi nhanh ra ngoài.

“Đội trưởng Tần? Anh đi đâu thế?”

“Có việc.”

Tần Phong đi thẳng đến Giang Thành Nhất Trung, ở bãi đỗ xe gần trường học điện cho Lâm Phạm. Điện thoại Lâm Phạm tạm thời không thể kết nối được. Làm cái gì vậy? Tần Phong cầm điện thoại suy tư trong chốc lát, xuống xe, đóng cửa xe rồi đi về hướng cổng bảo vệ.

“Lâm Phạm? Hình như không đi học. Hay là tôi gọi điện thoại lại xác nhận một lần? Anh tìm cô ấy làm gì? Anh là cảnh sát đúng không? Cô ấy lại phạm tội rồi hả?”

Chương 14 – Tham lam, hại mình hại người

Lâm Phạm rời tòa nhà cũ, tìm thấy căn phòng có hai phòng ngủ một phòng khách trong nội thành, thuê cùng một đôi tình nhân trẻ tuổi, tiền thuê nhà một nghìn.

Sát vách lại đang cãi lộn, cái vòng lặp đi lặp lại thật nhiều lần, Lâm Phạm cũng thấy mệt mỏi đến sợ giùm bọn họ. Lấy cơm thừa từ trong tủ lạnh một ngày trước, làm cơm chiên trứng, vừa lướt điện thoại vừa ăn.

Cuối cùng thì hai người kia cũng đều mệt mỏi, người nam mở cửa phòng ngủ thì nhìn thấy có người đang ăn cơm trong phòng khách, tạm ngừng rồi lại quay người đi nhanh.

“Anh đi thì vĩnh viễn không cần về nữa!” Người nữ khàn cả giọng.

Lâm Phạm bỏ một muỗng cơm chiên trứng cuối cùng vào trong miệng. Người nữ gào khóc. Cô rửa xong dụng cụ nấu ăn, trở về phòng cầm ba lô và áo khoác áo đi ra ngoài, người nữ vẫn còn khóc.

Lâm Phạm không hiểu tình yêu là cái gì, cô cũng không hỏi, nhưng hai người ở cùng nhau không phải là vì bình yên sao? Vậy tại sao sau khi ở cùng nhau lại kiên quyết muốn làm cuộc sống mệt mỏi như vậy làm gì?

Mệt mỏi như vậy rồi, vì sao không xa nhau?

Lâm Phạm làm tạm ở công ty dọn phòng, tiền lương cao, không phải tiếp xúc với ai. Quét dọn vệ sinh, tối đa là khách hàng yêu cầu nấu cơm, Lâm Phạm cũng không phải người tự phụ gì.

Tiến vào công ty, Lâm Phạm nhận được công cụ, đang muốn đi ra ngoài thì bị quản lý gọi lại: “Hôm nay em làm thêm một nhà.”

Lâm Phạm gật đầu: “Vâng.”

“Trong nhà của một dì có chuyện, em qua đó nhận ca hai ngày. Tiền hai bên đều đưa em như cũ.”

“Cảm ơn.”

“Đây là địa chỉ, bốn giờ, buổi sáng em làm xong nhà này thì buổi chiều có thể qua. Ngoài ra nấu cơm sẽ thêm tiền.”

“Vâng.”

Lâm Phạm tiếp nhận tờ giấy, quản lý vỗ vai của cô: “Đi đi.”

Lâm Phạm cảm thấy rất không được tự nhiên, lui về sau nửa bước: “Em đi đây.”

Nhà buổi sáng kia hẳn là người trẻ tuổi, quét dọn vệ sinh và không làm cơm, hai ngày một lần. Ngay cả chủ phòng cô cũng chưa thấy qua, là nam hay nữ cũng không biết.

Ở gần chung cư nuốt vội cơm. Ăn xong Lâm Phạm lập tức chạy tới nhà buổi chiều, nhà kia ở khu biệt thự.

Lâm Phạm gõ cửa, rất nhanh đã có người tới mở cửa.

“Xin chào, con là người của công ty dọn phòng.”

“Quét dọn vệ sinh đúng không?”

Là một giọng nói có khẩu âm rất nặng, Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt già nua. Tuổi tác dì ấy tầm sáu mươi.

“Xin chào.”

“Vào đi.”

“Có chuyện gì thế?”

“Quét dọn vệ sinh ấy.” Bà ấy hồi phục tinh thần, nói: “Con đã thức chưa?”

“Còn đang ngủ.”

Lâm Phạm đi vào, phòng khách bừa bộn, sàn nhà bằng gỗ thật trong biệt thự do hai người già không mang dép lê nên sàn nhà rất dơ.

“Xin chào, toilet ở đâu vậy?”

“Bên này.” Bà ấy dẫn cô đến toilet, toilet cũng bừa bãi, không biết đã bao lâu không quét dọn rồi.

Lâm Phạm ngửi thấy được mùi máu tươi đậm nặng trong toilet, cô xoa xoa cái mũi: “Cảm ơn ạ.”

Bốn giờ, Lâm Phạm sắp mệt mỏi tới liệt người rồi, nhà này hẳn là một đôi vợ chồng, Lâm Phạm nhìn thấy ảnh cô dâu ở phòng ngủ chính, hai người già, một đứa trẻ một hai tuổi.

“Dì, con đi trước nhé.”

Đi khỏi biệt thự, Lâm Phạm thở ra một hơi, mùi máu tươi trong biệt thự quá nặng rồi.

Sắc trời tối xuống, Lâm Phạm nhìn về phía ánh hoàng hôn xa xa, cực kỳ tươi đẹp, có loại dự cảm xấu.

Cô lấy điện thoại di động ra khởi động máy, trong thời gian làm việc không thể sử dụng máy, sợ ảnh hưởng khách hàng.

Mười cuộc điện thoại nhỡ đều cùng một người – Tần Phong.

Lâm Phạm mím môi dưới, gọi lại.

Rất nhanh sau đó Tần Phong đã kết nối, Lâm Phạm hắng giọng một cái, nói: “Xin chào, cán bộ Tần có việc gì thế?”

“Sao cô không đi học? Sắp diễn ra cuộc thi rồi, bây giờ bỏ học có nghĩa là gì cô có biết không?”

“Tôi biết rõ, tôi không thể học đại học.” Lâm Phạm cười: “Sang năm sẽ tìm trường học đi thi, còn có chuyện gì khác không?”

“Đang ở đâu? Lại có một vụ án móc tim, có lẽ trong thời gian ngắn cô có thể thấy cái gì đó.”

Lâm Phạm ở cửa khu biệt thự đợi nửa tiếng, một chiếc xe jeep màu đen dừng lại, Tần Phong liếc mắt liền thấy cô đứng ở cửa khu chung cư mặc đồ lao động rộng thùng thình của công ty Bảo Khiết. Cô càng thêm gầy, lộ ra đôi mắt cực kỳ lớn, rương hòm to trông có vẻ rất nặng.

Tần Phong xuống xe, Lâm Phạm đã cầm theo rương hòm đi tới.

“Cán bộ Tần.”

“Gọi tôi là Tần Phong là được rồi.” Tần Phong vươn tay phải giúp cô cầm đồ, Lâm Phạm nói: “Để tôi cho, cốp sau mở như thế nào?”

Tần Phong cưỡng ép cầm rương hòm của cô nhét vào cốp sau. Hai người đã lâu không gặp, Lâm Phạm xoa xoa cái mũi: “Trên người của chú có mùi máu tươi.”

“Từ trong cục tới đây, lên xe.”

Tần Phong quay đầu xe, đi thẳng đến nội thành, liếc nhìn Lâm Phạm: “Cô quét dọn vệ sinh ở nơi này?”

“Ừ.” Lâm Phạm cúi đầu nhìn ngón tay của mình, bởi vì ngâm nước trong thời gian dài mà làn da đã nổi lên nếp gấp.

“Trường học làm khó dễ cô à?”

“Bọn họ có khó xử của bọn họ.” Lâm Phạm thở dài, ngẩng đầu cười: “Tôi không trách bất cứ người nào, là nguyên nhân của chính tôi.”

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể dùng đúng sai để trực tiếp nhìn khái quát, và cũng không thể nhìn khái quát.

“Không đi học sao?”

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có bọn họ đối thoại câu được câu không.

“Sau này hẳn nói đi.”

“Tôi có thể giúp cô tìm trường học.”

“Không cần.”

Tần Phong nhíu mày, vươn tay kéo cổ áo xuống.

“Bây giờ vẫn còn có thể nhìn thấy quỷ không?”

“Không biết, tôi dọn nhà rồi.” Tên Âu Dương kia bị bệnh tâm thần, Lâm Phạm sẽ không tin anh ta. Cô đã dọn nhà chẳng lẽ sẽ thật sự chết sao?

Rất nhanh đã đến hiện trường phát hiện vụ án, Tần Phong đưa ra giấy chứng nhận, đưa cho Lâm Phạm găng tay và giày bộ: “Người bị hại ở lầu hai, giống như vụ án kia, đều phát hiện tấm lá bùa đó.”

Không nghe thấy sau lưng có tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Phạm đang nhíu mày, nét mặt rất khó nhìn.

“Cô làm sao vậy?”

Lâm Phạm che miệng, lúc lâu sau mới thở ra một hơi: “Mùi rất nồng.”

“Có thể chịu được không?”

Lâm Phạm chống lại ánh mắt bình tĩnh của anh, gật đầu: “Không có gì, lầu một không có cái gì cả, tôi cũng không cảm nhận được Linh Hồn tồn tại.”

“Trên lầu hai cơ.”

Mùi máu tươi ở lầu hai càng đậm. Ở cửa gian phòng, Lâm Phạm dừng bước.

Trên mặt đất có máu, sàn nhà là đá cẩm thạch, nên máu không thấm xuống, vì vậy diện tích lan tràn rất rộng.

Cô ngồi chồm hổm xuống nhìn khuôn cửa, Tần Phong cũng dừng bước.

“Phát hiện cái gì?”

“Nơi này có cái dấu tay.” Lâm Phạm ngẩng đầu, mắt to nhìn Tần Phong: “Dấu tay màu đen, anh không thấy được sao?”

Tần Phong lắc đầu, ngay lập tức lấy và mở rương hòm ra đưa băng dán cho Lâm Phạm: “Cô xem một chút có thể dính được hay không, ở vị trí nào? Tôi không nhìn thấy.”

Vị trí có máu này, giúp việc quét dọn vệ sinh cũng từng nói cô ấy lau máu ở chỗ này.

Lâm Phạm cầm băng dán cũng không dính được gì, không còn có cái gì, cô thấy rất lạ, vẻ mặt nghiêm nghị: “Đây là cái gì? Không dính được.”

Tần Phong thở dài đặt băng dán vào rương: “Vào xem một chút đi.”

Lâm Phạm bỏ qua. Mấy thứ này cô có thể nhìn thấy, nhưng người bình thường nhìn không thấy thì không thể xem là vật chứng.

Phòng ngủ chính lớn vô cùng. Trong phòng không chỉ có mùi máu tươi mà còn có một loại mùi thơm, trộn lẫn máu cùng tanh hôi, khỏi phải nói có bao nhiêu buồn nôn rồi, Lâm Phạm nôn ọe một tiếng.

“Không sao chứ?”

“Phát hiện lúc nào thế?”

“Chín giờ rưỡi sáng giúp việc báo cảnh sát, mười giờ chúng tôi tới đây.”

“Trong phòng có nhang thơm hay gì không? Vết tro tàn?”

“Không có.” Tần Phong trả lời.

Lâm Phạm đi qua máu, đi đến bên kia giường, mùi tanh là từ trong ngăn kéo phát ra, giống với căn phòng đầu tiên Tần Phong dẫn cô tới. Chẳng qua mùi nhạt hơn rất nhiều, không nồng đậm, ngược lại là mùi thơm và mùi máu tươi, thật sự quá rõ nét rồi.

Nhang thơm? Tần Phong không thấy được, chẳng qua nếu như có hương gây mê thì người bị hại không phản kháng đã có câu giải thích.

“Cô ngửi được gì?”

“Rất thơm.” Lâm Phạm kéo ngăn kéo ra, lật cuốn Kinh Phật ra.

“Tôi đã lấy đồ rồi, giống với lần trước.”

Lâm Phạm khép ngăn kéo lại, quay người đi về hướng bàn trà nhỏ bên cạnh cửa sổ, phía trên đặt bộ một đồ uống trà.

“Ở đây không có linh hồn.” Cô mở đồ uống trà ra nhìn.

“Đồ uống trà trống không.”

Tần Phong cũng đã đi tới, anh cao nên khi gần quá sẽ có cảm giác áp lực, Lâm Phạm kéo giãn khoảng cách.

Lâm Phạm mở ấm trà ra ngửi ngửi: “Anh có thể nói chi tiết cho tôi biết không?”

Tần Phong nói một lần, rồi nhìn về phía Lâm Phạm: “Cảm thấy sao?”

“Không nhất định là người quen gây án, căn cứ người quen gây án của các anh là vì đóng cửa ,không có dấu vết hư hao, người bị hại cam tâm tình nguyện bị giết chết.” Lâm Phạm ngồi xuống, nghĩ một lát và nói: “Chủ nhân tin Phật, nếu như là tăng nhân hoặc là cao nhân danh tiếng tương đối khá bên phương diện huyền học, vào phòng ngủ cũng rất dễ dàng. Hay là anh cũng ngồi xuống đi?”

Có vẻ như Tần Phong nghĩ tới điều gì, lấy điện thoại ra bước nhanh ra ngoài : “Tôi gọi điện thoại, cô đừng đi lộn xộn.”

Lâm Phạm nhìn chằm chằm vào chén trà trên mặt bàn, lần này có lẽ nước rất sâu. Lên xe Tần Phong, cô đã biết mình không xuống được, từ cô bé vô tội bị giết kia, cô đã không bỏ xuống được.

Rất nhanh, Tần Phong đã trở lại, anh lấy mấy cái ly đi.

“Có phát hiện?”

“Tạm thời còn không có.” Nét mặt Tần Phong nghiêm nghị: “Mùi thơm có thể là một loại thuốc mê, chúng tôi đang điều tra.”

“Em có thể nhìn thi thể người bị hại không?”

Đôi mắt sâu lắng của Tần Phong nhìn cô, không trả lời ngay.

“Nếu như linh hồn của anh ta đi theo thi thể của anh ta thì có lẽ sẽ có phát hiện.”

Cái này trái với quy định rồi, Lâm Phạm không có quyền tham dự vụ án.

Tần Phong trầm mặc một lát, nói: “Được, cô đi theo tôi đi.”

Từ biệt thự đi ra ngoài, trời đã tối.

Cả đoạn đường, vẻ mặt Tần Phong đều rất nghiêm túc, Lâm Phạm nhìn hoàng hôn đậm màu ngoài cửa sổ, tâm trạng nặng nề.

Ở trung tâm kiểm tra thi thể nhìn thấy thi thể người chết, vô cùng thảm, lồng ngực bị xé ra, loại đánh sâu vào thị giác này làm cho Lâm Phạm muốn ói. Cô vòng quanh thi thể tìm kiếm một vòng, ngửi thấy được mùi thơm kỳ lạ.

Pháp y Lưu đụng vào cánh tay Tần Phong, nâng cằm: “Có phải đã từng nhìn thấy cô gái này đâu rồi không?”

“Án vứt xác Tô Nhã, cô ấy phát hiện thi thể.”

Pháp y Lưu khoanh tay, sờ cằm: “Mắt âm dương?”

“Ừ.”

“Làm một cảnh sát nhân dân, tư tưởng giác ngộ này của anh không ổn rồi. Sao có thể giống mê tín phong kiến được. Ơ? Anh đi đâu đấy?”

Tần Phong đi về hướng Lâm Phạm: “Thấy cái gì không?”

Lâm Phạm lắc đầu, ánh mắt lướt qua Tần Phong nhìn về phía pháp y Lưu: “Chú, trên vai chú có đứa nhỏ đang nằm.”

Gương mặt pháp Lưu không còn chút máu trong nháy mắt, chậm rãi quay đầu nhìn ra sau lưng: “Cái gì? Thật hả? Cô thấy được hả?”

Mấy ngày hôm trước anh mới nhận một án vứt xác không tìm thấy thân nhân.

Lâm Phạm không nói gì, bỏ tay vào túi: “Cán bộ Tần, tôi có thể tâm sự riêng với chú không?”

“Gọi tôi Tần Phong là được.”

Lâm Phạm bóp mũi lần nữa: “Vậy không lễ phép lắm?”

Lông mày Tần Phong nhướng lên, có loại dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên, Lâm Phạm nói: “Chú Tần.”

Pháp y Lưu liền giật mình: “Cô gọi Tần Phong là chú hả?”

Tần Phong đạp anh ta một cước: “Câm miệng đi.”

Pháp y Lưu cũng nghẹn tím người rồi: “Anh ta mới hai mươi chín…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.