Dịch: Khởi Linh
***
Khe núi im lìm lặng ngắt như tờ, không tiếng chim hót, không có âm thanh động vật đi lại, thậm chí chẳng có cả tiếng muỗi vo ve, phảng phất tất cả sinh vật đều đã chạy trốn rời xa thế giới bị đám xác sống thống trị này.
Chỉ có cây cối tươi tốt đến bất bình thường, điên cuồng bao trùm mọi ngóc ngách từ dưới mặt đất cho đến bên trên bầu trời.
Ánh mặt trời dần dần bừng sáng, mây mù u ám lủi vào rừng cây, hóa thành lớp sương xám xịt lẫn xanh nhạt, thoáng chốc lại bị ánh nắng mỏng manh của mặt trời xuyên qua, bóng râm của cây cối và bụi cỏ từ từ di chuyển về sau.
Tư Nam nâng họng súng, lẳng lặng lùi ra sau thân cây.
Đúng lúc này, tại bụi cây cách đó hơn mười mét, đột nhiên vang đến một tiếng soạt rồi lay động dữ dội!
──Pằng pằng! pằng pằng pằng!
Tư Nam thình lình nổ súng, đối phương ẩn núp sau cây cổ thụ cao vút co giò bỏ chạy!
Tư Nam nghiêng mình chạy theo, nã thêm mấy đợt đạn, nhưng trong rừng cây cản tầm nhìn, dưới tình hình đôi bên cùng di chuyển bằng tốc độ cao, Tư Nam căn bản không thể bắn trúng. Đối phương hiển nhiên quen thuộc với môi trường ở đây hơn hắn rất nhiều, hắn ta toàn chọn những nơi gập ghềnh khó đi, Tư Nam bị bất ngờ ngã xuống hố, vô số cành lá mục nát nháy mắt đổ ụp xuống, may thay giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc hắn kịp nắm chắc tảng đá, giữ vững trọng tâm cơ thể cùng ba mươi tư kg trang bị.
“Đậu má……….” Tư Nam thầm chửi một câu, thành thạo bò lên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Người kia sớm đã chạy trốn mất dạng, không còn chút dấu vết, mà hắn đã đuổi đến ranh giới khe núi, cách thác nước rất xa.
Tư Nam ngồi trong khóm cây đổ nghiêng ngã đầy đất, quan sát chung quanh, đứng dậy ngóng nhìn con suối chảy xiết ở gần đó──Người kia ắt hẳn đã nhảy xuống suối nhanh chóng bỏ chạy, phi tang toàn bộ dấu vết, Tư Nam căn bản không thể lần theo được.
Tư Nam bước nặng bước nhẹ đi đến bên bờ suối, rửa ráy mặt mũi, mặt nước phản chiếu mi tâm nhíu chặt của hắn.
Kẻ nào đã giết bốn cậu bộ đội đặc chủng, rồi dẫn dụ zombie tấn công doanh địa?
Vừa nãy lại là ai cố ý dụ hắn tới chỗ này?
Tư Nam dùng lòng bàn tay múc nước vỗ lên mặt, làm thế mấy lần, dùng sức lắc lắc mái tóc ướt nhoẹt, đột nhiên dùng tiếng anh quát: “Law Mayer! Anh đang chơi trò gì thế?!”
Chung quanh im ắng, đến cả âm thanh vọng lại cũng không có.
“──Law Mayer!” Tư Nam hét to: “Ra đây!”
Sột soạt──
Tư Nam nghe tiếng bèn quay phắt đầu lại, họng súng nháy mắt nhắm chuẩn, chỉ thấy trong khe đá trên vách núi gần đó, đột nhiên ló ra một quả bóng tròn:
“…………” Quả bóng kia đơ ra một lát, giọng nói truyền đến từ xa: “Tư Nam?”
Tư Nam híp hai mắt: “Tù trưởng………Thang?”
***
“Là Thang Hạo, cám ơn.” Năm phút sau, Thang Hạo kéo Tư Nam dậy, dẫn hắn chui vào hang động ẩn sau khe đá, bất đắc dĩ nói: “Vận số của tôi rất bình thương, chỉ khi nào dính phải Chu Nhung mới nhọ như cún, đây không phải lỗi của tôi á.”
Hang động quanh co ngoằn ngoèo, được hai mươi bước thì rẽ một cái, phía trước đột nhiên xuất hiện một không gian rộng bảy tám mét vuông, ba cậu bộ đội mặt xám mày tro, tiều tụy vô cùng đồng loạt đứng dậy: “Trung tá!”
Thang Hạo ra hiệu cho họ ngồi xuống, Tư Nam chợt liếc nhìn một bóng người nằm yên bất động tại một xó, rảo bước tiến đến, giọng điệu nhẹ nhàng: “…………Quách Vĩ Tường?”
Hai mắt Quách Vĩ Tường nhắm chặt, sắc mặt xám trắng, bụng cuốn băng vải lộn xộn, vết máu đen thấm ra bên ngoài, trông thực sự không giống con người. Tư Nam lập tức kiểm tra nhiệt độ và mạch đập của cậu ta, Quách Vĩ Tường đang lên cơn sốt cao chết người, hiển nhiên đã bị nhiễm virus, nếu tình trạng này còn kéo dài ắt sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Lúc tìm được cậu ta thì đã thế rồi, đã sắp bảy hai tiếng đồng hồ.” Thang Hạo trầm giọng nói: “May mà cậu đã đến, nếu không mạng của Quách thiếu gia chắc sẽ táng ở chỗ này mất.”
Tư Nam lục thuốc kháng sinh từ ba lô ra, chẹn cổ Quách Vĩ Tường cưỡng chế tiêm vào, rồi nhanh chóng phân chia thuốc tiêm dinh dưỡng đặc biệt cho ba cậu lính đặc chủng để chích vào động mạch cảnh của cậu ta: “Có chuyện gì thế?”
“Cái đêm bị tập kích, tôi dẫn mấy đội viên còn lại trốn khỏi đàn zombie, trang bị với vũ khí đều rớt hết dọc đường, vừa hỗn loạn vừa vội vàng chẳng thấy được cái gì, sau đó lạc mất mọi người luôn……”
Tư Nam dùng ánh mắt “Còn nói anh không phải tù trưởng cơ” liếc Thang Hạo một cái.
“Tôi trốn trong suối suốt cả một đêm, hôm sau trở về doanh địa, ấp ủ tâm lý may mắn muốn coi có người còn sống hay không, rồi trông thấy cậu ta.” Thang Hạo chỉ vào Quách Vĩ Tường, nói: “Khi ấy cậu ta trốn trong hốc cây, đã nhiễm virus zombie, đại khái trước khi hôn mê có tự tiêm kháng thể bậc hai vào người, số đỏ chưa bị zombie hóa. Tôi vừa mới kéo cậu ta ra thì thấy vùng bụng đầy vết máu──chắc bị đạn lạc của đồng đội bắn trúng vào đêm zombie tập kích, may mà kháng thể bậc hai có khả năng chữa trị bảo vệ, tôi gắp viên đạn ra xong thì trở thành tình trạng như này đó.”
Giữa mi tâm Thang Hạo luôn ẩn chứa nỗi đau buồn khó mà miêu tả được, hắn tựa lưng vào mặt đất ẩm ướt, mệt nhọc thở dài.
Tư Nam chẳng ừ hử gì, lát sau bỗng hỏi: “Thế anh tìm được cái hang này thế nào thế?”
“Tôi cõng cậu ta loạng choạng mất một lúc lâu, mãi đến khi gặp được mấy cậu kia──” Thang Hạo chỉ về mấy cậu lính đặc chủng, nói: “Là mấy cậu ấy tìm được cái hang này, may vãi địa thế vừa cao vừa bí mật, nếu không chắc với cái thân đầy mùi máu của thiếu gia Quách đây sớm đã hấp dẫn zombie tới rồi. Hai ngày sau đó tôi toàn nhân lúc ban ngày ra ngoài kiếm người còn sống, song vì không có vũ khí, zombie vùng này lại nhiều nên vẫn chẳng được gì, mà cũng không gặp được đội tìm kiếm.”
Thang Hạo dùng sức lau mặt mình, đổi sang vấn đề khác: “Vậy cậu tìm được chỗ này thế nào? Đại đội đâu rồi?”
Tư Nam nói: “Chu Nhung ở phía sau.”
Thang Hạo: “…………..”
Hai người mắt to lườm mắt nhỏ, Thang Hạo hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”
“Tôi bị người ta cố ý dụ tới đây.” Tư Nam nói đơn giản, “Hết rồi.”
Thang Hạo thình lình đứng phắt dậy: “Cái gì? Trong khe núi còn có người sống? Ai dụ cậu tới đây? Trông như thế nào? Có nhìn rõ là ai không?”
Tư Nam: “Không.”
Hai người lại nhìn nhau, Thang Hạo đầu đầy câu “……..”, mà ánh mắt Tư Nam vẫn bình tĩnh, nét mặt vô tư, kiểu như đã nói tất cả ra rồi.
Một lát sau, Thang Hạo rốt cuộc hết nhịn nổi dè dặt nói: “Không có ai từng đưa lời khuyên hữu nghị về kỹ năng giao tiếp với cậu à?”
“Không có, anh muốn nhắc nhở?”
Thang Hạo: “………….Không không không, không có.”
Tư Nam lôi lương khô cùng bình nước trong ba lô chia cho ba cậu lính, chui ra khỏi hang động, bắn một viên đạn tín hiệu cạnh vách núi, sau đó lùi về, xách ba lô nói: “Đội tìm kiếm sẽ nhanh chóng đến đây, thôi tôi đi đây.”
Thang Hạo kinh ngạc nói: “Cậu đi đâu thế?”
“Tiếp tục tìm người.”
“Không đợi bọn Chu Nhung đến hội họp à?”
Tư Nam bình thản nói: “Thực ra tôi không thích hành động đoàn đội, một mình tôi còn có tốc độ nhanh hơn.”
Thang Hạo tức thì ngăn cản: “Không được, vẫn chưa rõ người ban nãy dụ cậu tới là ai, một mình hành động sẽ quá nguy hiểm! Tôi đã lùng sục vùng này mấy lần rồi, thực sự không có vết người còn sống, với cả dưới tình trạng thiếu thốn thiết bị chuyên nghiệp e rằng dựa vào mình cậu căn bản không thể…..”
Thang Hạo đang nói chợt im bặt, chỉ thấy Tư Nam tung nắm đấm vào mặt hắn, thả ra, một cái thẻ tên đặc chế rướm máu lơ lửng giữa không trung.
1180610, Nhan Hào.
“Còn hai người nữa.” Tư Nam bình tĩnh nói, “Trước khi tìm thấy các cậu ấy, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không dừng bước.”
Trong hang động không một ai lên tiếng, lát sau một cậu lính đặc chủng ở trong xó bỏ bình nước xuống, khàn giọng nói: “Tôi đi với cậu.”
“Tôi cũng thế……….”
Ba người đồng loạt đứng dậy, Thang Hạo ngắt lời bọn họ: “Không được! Tình trạng mấy cậu quá bất ổn!” Kế đó quay qua nói với Tư Nam: “Đưa súng cho tôi, tôi đi cùng cậu.”
“Trung tá!…………”
Thái độ của Thang Hạo cực kì kiên quyết, nhưng mà Tư Nam lại chần chừ, không trả lời.
“Nếu cậu muốn tìm hai người Dương Xuân Thảo và Đinh Thực, có lẽ tôi biết bọn họ đi đến chỗ nào. Tối đó lúc phá vòng vây tôi có đi cùng hai cô cậu ấy, trước khi qua sông mới bị thất lạc, nếu hai người không có đổi hướng giữa đường, chắc có thể tìm kiếm dấu vết bọn họ ở ven bờ sông.” Thang Hạo giang hai lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn Tư Nam, lặp lại: “Đưa súng cho tôi, tôi và cậu cùng tìm bọn họ.”
Khoảng chừng hơn mười giây sau, Tư Nam rốt cuộc tháo khẩu súng lục sau eo, quẳng qua.
Thang Hạo bắt chuẩn lấy, Tư Nam cúi đầu đi ra ngoài, nói thản nhiên: “Tiết kiệm chút, chỉ có năm viên thôi đó.”
***
Mặt trời đã hoàn toàn ló dạng ở ngoài khe núi, trừ vách đá cao ngất, màu xanh um tùm của bạt ngàn núi rừng rất kích thích con người, ánh nắng chói chang đến nỗi không thể mở to mắt.
“Chưa thấy bao giờ đúng không,” Thang Hạo thả dây thừng nhảy khỏi vách đá, cười ngắn ngủi một tiếng: “Không có động vật, chẳng có côn trùng, chỉ có thực vật phát triển tới mức khiến người ta sởn tóc gáy, giống như tất cả sinh mệnh đều có sợ hãi từ sâu trong gene với virus zombie, hành tinh này sắp sửa bị xác sống và thực vật ngự trị rồi.”
Bọn họ xuôi theo con đường, vượt qua rặng cây, băng qua khu rừng tươi tốt, đi hết thời gian của một bữa cơm, cuối cùng nghe thấy tiếng thác nước chảy ào ào từ xa truyền đến.
Tư Nam cõng mấy chục kg trang bị, tụt lại sau vài bước, Thang Hạo chủ động nói: “Tôi giúp cậu cầm nhá.”
Nhưng mà Tư Nam lắc đầu.
“……Cậu là Omega,” Thang Hạo chỉ đành rụt tay về, dùng sức đẩy bụi cỏ cao bằng nửa người, ù ù cạc cạc nói: “Không giống với bất kì Omega nào mà tôi từng bắt gặp, tôi thấy cậu rõ ràng không cần Alpha cũng sống được, cớ gì cứ bập vào Chu Nhung thế……………”
Pằng!
Giọng nói của Thang Hạo im bặt, viên đạn bay sượt qua người, con zombie trốn sau thân cây cách đó ngã nhào.
Pằng! Pằng! Pằng!
Tư Nam một mình một súng, bắn chết tất cả zombie trong phạm vi trăm mét chung quanh khu rừng có tầm nhìn hạn chế cực kì này, kẻ trúng đạn đều nổ vỡ sọ. Hắn tập trung tinh thần nhìn vào kính ngắm, lia mắt nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói: “Nói cứ như anh đã gặp nhiều Omega lắm ấy.”
Thang Hạo: “……………..”
“Clear,” Tư Nam bỏ súng xuống: “Đi thôi.”
Thang Hạo: “………Ê tôi bảo này! Rốt cuộc có ai khuyên trong kỹ năng giao tiếp…..thế…..thôi vậy.”
Âm thanh thác nước ào ào vọng về, phản xạ ra vô số bảy sắc cầu vồng dưới ánh nắng mắt trời. Bọn họ đã đi rất xa doanh địa, Tư Nam không bắn đạn tín hiệu thông báo cho bên bộ đội tìm kiếm nữa, Thang Hạo cũng không nhắc, chỉ chăm chăm phân biệt môi trường ven đường nhớ lại đường rút lui của tối đêm hôm đó, hai người hết đi lại dừng suốt cả quãng đường.
Mất ước chừng thời gian một bữa để xuôi theo bờ sông, địa hình đột ngột cao lên, dòng sông chợt thấp xuống, hình thành một sườn dốc có độ cao khoảng bảy tám mét. Thang Hạo quan sát rất lâu, rất do dự đứng yên tại chỗ: “Có lẽ……chắc là ở chỗ này. Tối đó khi phá vòng vây cả đội có chạy đến đây, đàn zombie đuổi sát theo sau, tình hình vội vã quá nên tôi lạc mất mọi người…..”
Tư Nam bỗng hỏi lại: “Mấy cậu ấy cứ mặc anh à?”
Thang Hạo cười phì: “Đạn của tất cả đều hết sạch, bốn bề tối đen, loạn lạc rối tung beng, tầm nhìn còn chưa tới nửa mét, trong tình hình đó mấy cậu ấy liệu có lo được đến tôi à?”
Tư Nam gật đầu, không lên tiếng, nửa quỳ trước sườn dốc ngóng nhìn tỉ mỉ nước sông đằng trước, không rõ đang suy nghĩ những gì.
Thang Hạo nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy bản thân có lúc không hiểu nổi cậu huấn luyện viên của White Eagle này. Cậu ta chẳng do dự phản bội nước A từng nuôi lớn chính mình suốt hơn hai mươi năm, nhưng sau khi đến nước C cũng không tỏ vẻ lưu luyến hay chút tình cảm nào với nơi này; cậu ta hình như rất có tính trách nhiệm với đồng đội lính đặc chủng của 118, tuy nhiên lúc nhìn thấy Quách Vĩ Tường bị thương nặng nằm gục tại đó, ngoài bĩnh tĩnh, quyết đoán nhanh chóng tiêm thuốc, cũng không có tia xúc động nào khác.
Khi tất cả mọi người cùng tụ tập với nhau, cậu ta là người vừa có độ tồn tại thấp nhất vừa trầm mặc nhất. Song khi tập thể gặp hiểm cảnh, thời điểm mọi người phải bó tay chịu chết, cậu ta lại là người đầu tiên ra tay giải quyết vấn đề.
Không ai biết được cậu ta đang nghĩ gì trong đầu, cũng không ai có thể dự đoán trước hắn sẽ lựa chọn hành động kinh ngạc gì cho bước tiếp theo.
Thang Hạo rũ mắt nhìn, bỏ đi những suy nghĩ vẩn vơ, lát sau ngước mắt hỏi: “Này, cậu thấy hoàn cảnh chung quanh quen lắm à?”
“Không. Sao thế?”
“Tôi đang nghĩ…..nếu sau khi cậu nhảy khỏi máy bay nhớ được đường đi, chúng ta cùng đi vào mấy ngày trước, có lẽ khi ấy sẽ tìm được kháng thể ngay rồi.”
Tư Nam ngoảnh đầu liếc nhìn hắn ta: “Vì sao cần phải lập một giả thiết rõ ràng không tồn tại như này thế?”
Thang Hạo cưỡng chế nhếch khóe miệng, cho dù trông giống đang cười gượng hơn: “Không có gì. Tôi đang sợ trên đời này chỉ có một ống mẫu kháng thể, lỡ bất ngờ mất đi thì thật sự chẳng còn chi nữa.”
Tư Nam nói: “Thực ra đúng là chỉ có một ống mẫu. Có lẽ căn cứ White Eagle vẫn còn đống tài liệu giấy, nhưng khi virus bùng nổ rất có khả năng đã bị tiêu hủy sạch rồi.”
Trái tim Thang Hạo phảng phất rớt mất nửa nhịp, khuôn mặt tức thì trở nên hơi khó coi: “Thế nếu bất ngờ mất đi thì sao? Ý của tôi là, vừa nãy cậu cũng đã nói có người cố ý dụ cậu tới đây, cũng có nghĩa trong khe núi này ngoài chúng ta ra rất có thể còn một toán người khác, lỡ kháng thể bị bọn họ lấy trước…….”
“Sẽ rắc rối to.” Tư Nam bình thản nói, “Vì thế chúng ta phải cố mà nhanh lên.”
Mãi sau Thang Hạo mới cố gắng khụ một tiếng, nói: “Thế à, tôi cũng nghĩ vậy đó.”
Tư Nam quan sát kĩ càng hắn ta mấy giây, không nói gì thêm. Thang Hạo mất tự nhiên đứng dậy: “Tôi muốn xuống dưới kiểm tra thử, nếu mấy cậu kia đi đường sông, chắc sẽ để lại dấu vết hoặc manh mối ở bên bờ.”
“Không cần nhìn đâu.”
“Hử?”
“Chỗ kia kìa, ” Tư Nam giơ một ngón tay ra, nhìn theo hướng đó, trong bụi cây bên bãi sông dưới sườn dốc, thấp thoáng treo thứ gì đó màu đen.
Thang Hạo đơ ra, ngay sau đó co giò bỏ chạy. Hai người gần như trượt xuống sườn dốc dốc đứng, trên bãi sông toàn là đá cuội nhẵn thín, bụi cỏ mọc rậm rạp bên đường, Thang Hạo nằm xuống bò đến trước, chỉ thấy trên ngọn cành cây khô rõ ràng treo một mảnh vải màu đen dài dài!
“Là áo thun của chúng tôi!” Thang Hạo kéo cái áo đó đưa cho Tư Nam, thành thạo cởi áo khoác rằn ri của mình xuống, lôi cổ áo thun màu đen bên trong ra: “Nhìn này! Chính là nó! Chắc bọn cậu ấy xé ra rồi buộc vào để đánh dấu cho chúng ta biết, quanh đây ắt còn có nhiều thứ hơn…..”
Tư Nam lập tức từ chối: “Không, không nhìn đâu, chỉ nói chuyện chứ đừng cởi quần áo.”
Thang Hạo lúng ta lúng túng cài cúc áo khoác ngoài, bò tiếp xuống sườn dốc đằng trước, gần như chẳng cần cố cũng tìm thấy rất nhiều dấu vết: “Qua đây mau! Chỗ này có máu!”
Tư Nam đuổi tới, tầm khoảng hơn hai mươi bước, dưới hòn đá và mặt đất có vết máu khô bị cọ vào rất rõ rệt. Lần theo hướng giọt máu kéo thẳng về trước, cứ mỗi vài bước sẽ có thể tìm được giọt máu mới, dường như khi bọn Xuân Thảo chạy trốn đã bị thương nặng.
“Các cậu ấy từng nổ súng.” Tư Nam ngồi xổm, nhặt vỏ đạn màu vàng dưới lùm cỏ, ngẩng đầu nói: “Các cậu ấy từng đụng độ zombie ở đây.”
Sắc mặt Thang Hạo thay đổi: “Nhìn kìa, đó là cái gì?”
Bờ sông đột nhiên cao lên, trên vách đá gần đó có một cái hang, cách mặt đất khoảng ba bốn mét, có thể cố trèo lên bằng mấy ụ đá lởm chởm.
Mà trong khe đá dốc đứng cỏ mọc thành bụi ấy, có một mảng máu rất nổi bật, giống như đã bị ai đó máu đẫm cả người đè vào.
Thang Hạo ngửa đầu nhìn vào hang động, giọng điệu là lạ: “Bọn họ có ở trong đó không nhỉ?”
Con ngươi Tư Nam co rút, như thể đang suy nghĩ nhìn chằm chằm miệng hang u tối đó.
“Có ai không?” Thang Hạo cao giọng gào: “Này! Có ai không! Ra đây mau!”
Dòng sông chảy xiết phát ra tiếng ào ào chảy qua chân bọn họ, tiếng gió vun vút thổi qua khe núi, ngoài ra chẳng còn âm thanh gì khác.
Thang Hạo bước đến dưới vách đá, ra hiệu cho Tư Nam tiến lên: “Cậu bỏ súng với trang bị xuống đi, giẫm lên vai tôi nhìn vào xem. Đừng đi sâu quá, cẩn thận lỡ có rắn ở trong đó.”
Tuy nhiên, Tư Nam chỉ nhìn chòng chọc hắn ta, không hề động đậy.
“Đến đây đi, sao thế?”
Hốc mắt Tư Nam sâu thâm, đuôi mắt cong cong nhíu thành hình dáng rất đẹp, nhưng khi hắn tập trung nhìn chăm chú vào thứ gì đó, đôi con ngươi nhạt màu khác người sẽ có hơi buốt giá, tạo nét mặt khiến lòng người rung động.
“Tôi sẽ không bỏ súng và trang bị xuống.” Tư Nam dõi theo Thang Hạo, giọng nói không cao, nhưng mỗi chữ đều vô cùng rõ ràng: “Khi tôi chiến đấu đơn độc, tôi sẽ không để vũ khí rời tay.”
Thang Hạo ngẩn người, kế đó chậm rãi xoay người:
“Cậu đang đề phòng tôi đó à?”
***
“Kéo cẩn thận vào! Chậm thôi! Đừng để bị đụng!”
Chu Nhung lưng đeo súng tiểu liên, đích thân chỉ huy binh sĩ bên trên kéo cái cáng đơn giản khi hành quân khỏi vách đá, mấy đội viên của đội tìm kiếm trên mặt đất vững vàng đón lấy, lính quân y lập tức xông đến kiểm tra.
“Tường Tử!” Chu Nhung bước nhanh đến, thoáng chốc gương mặt xanh mét: “Chú ấy thế nào rồi?”
Lính quân y vừa tiêm thuốc dinh dưỡng vừa lắc đầu: “Tình trạng tệ vô cùng, vết thương do súng gây ra ở vùng bụng đã bắt đầu nhiễm virus, cần nhanh chóng bố trí phẫu thuật gấp.”
Chu Nhung quay đầu ra lệnh: “Thông báo cho tổng bộ, đã tìm được ba binh sĩ còn sống, một người bị thương nặng, gọi máy bay trực thăng lập tức đến đón, nhanh!” Ngay sau đó lại hỏi ba cậu lính mới được giải cứu: “Người ban nãy bắn đạn tín hiệu đâu rồi?!”
Binh sĩ cậu ngó tôi tôi dòm cậu: “Cậu ấy đòi ra ngoài tiếp tục tìm kiếm, đã đi mất rồi………”
“Cậu ấy nói một mình cậu ấy hành động sẽ nhanh hơn, trung tá Thang phải kiên trì mãi thì cậu ấy mới cho đi cùng……”
Chu Nhung cắn chặt răng, trong đầu chỉ có tiếng ong ong vang lên. Y đang định cố ép mình ra khỏi tâm trạng bồn chồn bất an rối vò như tơ để tiếp tục hành động theo kế hoạch, đột nhiên mu bàn tay bị người ta đụng vào: “…….Nhung………”
“Cậu ấy tỉnh rồi!” Lính quân y nghẹn ngào nói: “Đừng, đừng động đậy! Đừng nói chuyện!”
Chu Nhung ngoảnh phắt đầu lại, nhìn thấy Quách Vĩ Tường đang giãy dụa giơ hai ngón tay, bờ môi khô nứt mất máu mấp máy, hình như đang cố gắng nói cái gì đó: “Nhung………ca…………”
“Nhung ca ở đây, đừng lo lắng, đã ổn rồi.” Chu Nhung trầm giọng nói: “Máy bay sẽ nhanh chóng sắp xếp đến….đừng động đậy! Tường Tử!”
“Cẩn…………..” Quách Vĩ Tường ngửa cổ, hình như muốn cố gắng ngẩng đầu: “Cẩn, thận……….”
Đuôi lông mày Chu Nhung nhướn lên, giơ tay chặn lính quân y định cản lại, khom người kề lỗ tai sát bên môi Quách Vĩ Tường, chỉ nghe tiếng thở mỏng manh bật ra vài chữ: “Cẩn thận………anh ta………”
Cái tên ngay sau đó khiến sắc mặt Chu Nhung biến đổi kịch liệt, nháy mắt cứ ngỡ mình đã nghe nhầm, nhưng lập tức nhận ra không phải vậy.
Lồng ngực Quách Vĩ Tường lại hết hơi: “Nhung ca………….anh………”
“Anh biết rồi, chú yên tâm.” Âm cuối của Chu Nhung run nhè nhẹ, song giọng điệu vẫn kiên định mạnh mẽ: “Anh biết rồi, sẽ đi ngay đây.”
Quách Vĩ Tường dường như đã hoàn thành xong chấp niệm nào đó, cơ thể đột nhiên nặng trĩu ngất đi, lính quân y tức thì xông lên bắt đầu cứu chữa. Chung quanh rối loạn, Chu Nhung rảo bước chui ra khỏi đám người, dùng một tay tóm cậu binh sĩ đặc chủng kéo ra khỏi hang động, giọng run run hỏi: “Hai người họ đi hướng nào?”
Ba người mờ mịt nhìn nhau, kế đó có một người bỗng nhiên nhớ ra: “Bờ sông!”
“Cậu ta cứ khăng khăng muốn đi tìm Đinh Thực và Dương Xuân Thảo, trung tá Thang nói phải đến bờ sông tìm kiếm!” Một người khác cũng nhớ ra: “Có lẽ bọn họ đi theo hướng có thác nước!”
Chu Nhung thả binh sĩ ra, quay đầu quát với đội ngũ tìm kiếm: “Đi!”
Cùng lúc đó, bên bờ sông.
Không khí đột nhiên lờ mờ căng thẳng, tiếng nước sông dội vào hòn đá rào rào trở nên cực kì rõ ràng. Thang Hạo quay người đứng bất động, sắc mặt không buồn không vui, rất lâu sau mới hỏi: “Rốt cuộc thì cậu có ý kiến gì với tôi?”
Vết máu mới toe trên vách đá cao rất gai mắt, nhưng Tư Nam phảng phất đột nhiên trông rất thờ ơ, “Không có ý kiến.”
“Thế cậu còn………….”
“Tôi đã từng cứu một người.” Tư Nam bình tĩnh nói, “Tôi cho rằng ân cứu mạng cũng giống với niềm tin, nhưng sau này khi tôi muốn che chở để ông ta đi trước, kết quả lại mất cảnh giác bị phun khí ê te. Ông ta không phải kẻ xấu, trái lại còn là một người rất tốt, nhưng kể từ khi ấy tôi đã biết biết ơn và tin tưởng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nếu tôi không thể giao tính mạng cho anh, tôi cũng sẽ không bỏ súng ngay trước mặt anh, chỉ thế mà thôi.”
Thang Hạo thoáng giật mình, rồi lắc đầu cười giễu cợt, vứt khẩu súng lục ra xa: “Vậy đã được chưa?”
Song Tư Nam vẫn không xi nhê, ánh mắt lướt qua Thang Hạo ngóng ra chỗ cao.
“Cậu còn muốn thế nào?” Thang Hạo mất kiên nhẫn: “Có phải cậu muốn đeo bốn chục cân thiết bị trèo lên vai tôi hả?! Được, không thì tôi trèo lên trước, cậu cứ từ từ dưới đó đi………”
Tư Nam đột nhiên im bặt, giơ súng nhắm chuẩn──Thang Hạo chỉ thấy họng súng chỉ thẳng vào mặt mình, đồng tử lập tức co rút, một giây sau một tiếng “Pằng!” vang lên!
“Gào──”
“Gào gào──”
Thấp thoáng trong gió có tiếng thét chói tai càng ngày càng gần, dần dà biến thành giọng gào liên tục. Thang Hạo lùi ra sau mấy bước, chỉ thấy tốp năm tốp ba zombie trong rừng cây trên vách đá xồ ra, giống như bị âm thanh của bọn họ quấy rầy, nháy mắt tụ tập càng ngày càng nhiều!
Soạt soạt! Soạt!
Mấy con zombie loạng choạng té xuống vách đá, văng tung tóe bọt nước trước mặt bọn họ, ngổn ngang khắp nơi. Rất nhiều zombie nghiêng ngả lăn theo đường dốc, có con ngã xuống đất bị đứt mất eo, uốn uốn éo éo bò đến; có con thất tha thất thểu trèo lên người, gào thét xé ruột xé gan bổ nhào đến chỗ hai người!
Tư Nam quyết đoán nổ súng, khẩu tiểu liên nã cho tốp đầu zombie lăn xuống vách đá, khiến tốp sau cũng té theo. Thang Hạo ôm đầu chạy đi nhặt khẩu súng lục, bắn vô cùng chuẩn xác vào con zombie đối diện khiến nó nổ tung đầu, xông đến hang động hét: “Trèo vào cửa hang nhanh lên! Nhanh!”
Giữa cuộc bắn súng kịch liệt Tư Nam liếc nhìn hắn ta, đúng lúc này, một nhóm zombie thứ hai khoảng hơn chục con mặc quần áo rách nát lắc lắc lư lư bu tới!
Súng lục của Thang Hạo chỉ còn bốn viên đạn, căn bản không thể đụng độ zombie, chỉ đành tức tốc bò lên mỏm đá. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một cái tay thối rữa của zombie tóm được cổ chân hắn, Thang Hạo đang định ngoảnh đầu nhìn tình hình của Tư Nam, bất chợt nghe thấy một âm thanh trong trẻo dội đến─Ào!
Tiếng nước?!
Tư Nam vừa nổ súng vừa lùi về sau, chẳng mấy chốc đã lui đến bờ sông. Súng tiểu liên nã cho một đợt zombie tứ chi bay tung tóe, óc nổ tung, vỏ đạn rơi keng keng đầy đất, thoáng chốc cơn mưa đạn đã xé xác đàn zombie ngay tại chỗ.
Một nhóm chục con zombie còn chưa kịp bao vây, Tư Nam nhanh nhẹn chớp thời cơ xông đến vách đá, sau đó sau lưng vang đến tiếng nước ào ào, có cái gì đó vọt ra khỏi lòng sông, rồi có một thứ ghì chặt thắt lưng hắn.
Là một đôi tay lạnh giá!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tư Nam đang tập trung chiến đấu căn bản không kịp phản ứng, liền bị đối phương thô bạo kéo bật ngã về sau, dưới chân nháy mắt giẫm hụt──
Một tiếng ùm vang lên, hắn lập tức chìm xuống mặt nước!
Tư Nam thở ra một chùm bong bóng trong dòng nước sông đục ngầu, nhận ra bản thân đã bị người khác tập kích.