Người Bất Tử

Chương 4




Dịch: Khởi Linh

***

Có điều, Tư Nam không thực sự đi ngủ.

Hắn chỉ nhắm mắt để tinh thần mình rơi vào trạng thái miên man hư vô, tựa như người cá bơi lội trong biển xanh sâu thẳm, từ từ tiến sâu vào dòng suy tưởng, tìm tòi những điều vụn vặt sâu trong ký ức, len lỏi đến từng mảnh vụn vỡ.

“…..Kẻ yếu trời sinh, chắc chắn phải bị coi sát………”

“Chạy, chạy mau!”

“Khuất nhục hôm nay phải chịu, tương lai nhất định sẽ trả lại gấp bội…..”

“Gọi cấp trên của mấy người ra đây,” Trong cơn gió, bóng một người đứng cao cao trước cửa song sắt, lạnh lùng nói: “Tôi có việc cần tìm anh ta nói chuyện.”

Ngay sau đó người đàn ông không thấy rõ mặt kia đi đến trước mặt, còn chưa kịp lên tiếng, đã ăn một đấm mạnh tới nỗi miệng mũi phun máu, ngã sấp về sau!

Bỏ chạy, chửi rủa, tiếng người quát tháo ồn ào, không biết bao nhiêu binh sĩ chạy ra ngăn cản, thế nhưng đều không làm nên cơm cháo gì. Thoáng chốc hình ảnh lại thay đổi, ánh sáng nhạt nhòa men theo khung cửa sổ chiếu xuống căn phòng nhỏ hẹp, vẽ thành một bóng ảnh lạnh giá trên nền xi măng, hắn khoác áo ngoài ngồi ở mép giường, hai lòng tay chạm vào nhau, đầu ngón tay để ở mi tâm, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân chạy trốn dồn dập, cùng tiếng chìa khóa vang lên leng keng.

Hắn đứng dậy, ra mở cửa.

“Bên trong, bên trong bùng nổ rồi, cửa phòng thí nghiệm sắp không chịu được……hàng rào sắp bị chọc thủng, xe đang đậu bên ngoài chờ ngài, nhanh đi theo tôi…..”

Hắn nhận lấy một cái hộp ướp lạnh bằng titan, đi ra khỏi phòng giam, ánh sáng cuối hành lang leo lắt giống vì sao, bước thong thả trên con đường dài, tựa như mãi mãi không đi đến được cuối hành trình.

Mãi mãi cũng không đi được đến tận cùng….

***

Xe bọc thép vội vàng phanh kít một cái, cơ thể Tư Nam đổ ụp về đằng trước, giật mình tỉnh lại.

Trong nháy mắt, cửa sổ bên hắn chi chít zombie đang mặt đối mặt với hắn, tiếng tài xế điên cuồng hét lên: “Đã đến địa điểm! Nhanh nhanh nhanh quét sạch phá vòng vây thôi! Tất cả mọi người ở đây sẵn sàng tiếp ứng ──!”

Súng máy trên nóc xe phụt ra ngọn lửa nóng rực, Chu Nhung cởi áo ngoài, chỉ mặc mỗi áo ba lỗ đen tuyền, găng tay cách nhiệt bị nòng súng hun đến đáng sợ, luân phiên bắn phá dồn ép đám zombie ở ngã tư.

Thế nhưng con đường của khu trung tâm thương mại thành phố thực sự có quá nhiều zombie, diệt sạch đám này đám sau lại đến, trước mắt thực sự là một biển zombie, tất cả đội viên đều nhảy lên nóc xe dùng hỏa lực chi viện, song chỉ có thể tạm thời san được vài mét, để xe bọc thép từ từ tiến về phía trước trong núi biển zombie.

Nếu so với tốc độ tối đa của xe bọc thép thì đây đơn giản là con số cực kỳ nguy hiểm, có vài lầnthân xe suýt nữa bị biển đè lật nhào, vài cậu đội viên lục tục hét to, hình như là bị zombie tóm lấy cổ chân lôi xuống.

Chu Nhung gào giận trong tai nghe: “Anh Kiệt lên đây chi viện hỏa lực! Để anh lái!”

Tài xế lên tiếng trả lời mở cửa sổ xe, nhảy một phát lên nóc, Chu Nhung bèn nhân cơ hội trượt một cái chui vào ghế lái, hung hăng đạp mạnh chân ga!

Rầm một tiếng xe bọc thép vọt lên phía trước mười mấy mét, cuốn vô số zombie vào gầm xe. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng crắc crắc, cửa kính bên ghế lái đã bị đập vỡ!

“Grào──” Mấy đôi cánh tay khô gầy cùng thò vào, bắt lấy Chu Nhung.

Chu Nhung nghiêng người, Tư Nam phối hợp đúng lúc, từ bên người bắn vài phát đánh đuổi zombie: “Chỗ tránh nạn ở đâu?”

“Dưới đó!”

“Chỗ nào?”

Chu Nhung không thể giơ tay, nên hất cằm về phía trước.

Cách đó vài trăm mét, một tòa trung tâm mua sắm đứng sừng sững ở cuối phố, mấy chữ khai trương hạ giá ưu đãi tung bay trong gió.

Tư Nam dùng súng đập vỡ sọ đầu zombie, đồng thời lùi tránh về sau, bộ óc đen xám tanh hôi bắn lên nửa người Chu Nhung, chỉ nghe thấy y chửi ầm lên: “Cái đê ca mờ nhà mày!”

Tư Nam: “Đê ca mờ nhà ai?”

Bên tay trái Chu Nhung là zombie thi nhau bò vào, bên phải là Tư Nam đã sẵn sàng chiến đấu, sau khi cân nhắc kỹ càng mới chửi: “………Cái thằng chó chết lừa bịp của trung tâm mua sắm, hạ giá cái bép, chả trách bên ngoài lắm người như thế! Đê ca mờ tổ tông nhà nó!”

Lúc này ăng ten trên nóc xe đang rung rung, một giọng nữ the thé vang lên cực kì rõ rệt trong khoang lái rơi đầy vỏ đạn: “0011 gọi bộ chỉ huy! Gọi bộ chỉ huy! Có cần chi viện hay không? Lặp lại lần nữa, có cần chi viện hay không?!”

“Cần cần cần cần cần cần chứ!” Chu Nhung vừa đè Tư Nam, vừa giậm phanh xe, đón lấy bộ đàm vứt vào trong xe, gần như dùng toàn bộ sức mạnh bộc phát gào lên đinh tai nhức óc: “Tất cả chui vào xe ──, ngay lập tức!”

Lời còn chưa dứt, một tia sáng đột nhiên lóe lên trên nóc tòa cao ốc.

Ngay sau đó ánh sáng trắng vọt tới giữa không trung, ngọn lửa với luồng sáng mạnh ùn ùn kéo đến thoáng chốc quét sạch mặt đất!

Xe bọc thép xông ra khỏi cơn nổ mạnh như diều đứt dây, nháy mắt lao ra hơn mười mét, cửa kính đều vỡ vụn, mọi người lộn nhào trong cơn hoảng sợ, không nghe được tiếng rít gào của zombie.

Không biết đã qua bao lâu, phảng phất như cả thế kỷ dài đằng đẵng đã trôi qua, Tư Nam thở hổn hển hồi phục ý thức, mơ hồ cảm thấy có chỗ bất thường, giãy giụa chống nửa thân trên, nhìn thử.

Sát chóp mũi hắn chính là đũng quần rằn ri của…..Chu Nhung.

Chu Nhung một tay day thái dương, khóe miệng giật giật, giọng nói bởi vì đau đớn mà run rẩy: “Nếu ông đây bị phế, cậu đừng mơ chạy thoát…..”

Chúng đội viên đều lục tục rền rĩ ngồi dậy, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ, một quả tên lửa đã dọn sạch hơn nửa đàn zombie trên quảng trường, hiện trạng đập vào mắt vô cùng thê thảm, khói đặc bay cuồn cuộn bao phủ khu phố buôn bán đã từng tấp nập.

Rẹt rẹt rẹt rẹt……Giọng nữ kia ho khan xuất hiện: “Xin chào mọi người, còn sống không đó? Lặp lại lần nữa, còn sống không đó?”

Chu Nhung hỏi: “Xuân Thảo, chúng ta bàn bạc chút đi. Lần sau trước khi nã pháo có thể nhắc nhở chút không hở? Có biết Nhung ca mới mém nữa đoạn tử tuyệt tôn không thế?”

Xuân Thảo nói: “Dù sao anh cũng đâu dùng được, cắt phăng cho xong.”

Tư Nam dùng ánh mắt kỳ dị liếc nhìn Chu Nhung một cái.

“Cậu muốn nói gì?” Chu Nhung lúc này cực kỳ nhạy cảm với tí tẹo kích thích nào đó.

“…..Không có gì.”

Đách ngờ cái tên mặt trắng họ Nhan kia mới là tên nằm trên, Tư Nam nghĩ, thật đúng là không thể nhìn người qua tướng mạo mà.

Nhờ quả tên lửa ban tặng, xe bọc thép vỡ nát rốt cuộc lắc lư tròng trành đi hết quảng trường, chạy đến mục tiêu cuối cùng ── Chỗ tránh nạn.

Đây là một kho hàng ngầm của trung tâm mua sắm, từng là hầm trú bom của thế kỷ trước, công trình quân sự có nền móng kiên cố, đã chống cự được bao phen tấn công của đại quân zombie khi virus bùng nổ.

Hiện tại ở đây có hơn một ngàn người, đại đa số là khách hàng và công nhân trong trung tâm mua sắm, nam nữ già trẻ đều có, chỗ nào cũng có tiếng khóc nghẹn ngào.

Chu Nhung rốt cuộc đã hội họp được với đồng đội, niềm nở dạt dào nói: “Thảo Nhi!”

Xuân Thảo: “Đội trưởng!”

Tư Nam chợt lách qua, Xuân Thảo điên cuồng sượt qua người hắn, hai người ôm chầm lấy nhau, xoay tròn, Chu Nhung không hề tốn sức ôm lấy xoay hai vòng cô bé mới cao bằng vai y, nếu giờ đang ở trong manhua, nhất định khoảnh khắc này sẽ được miêu tả bằng cú ôm xoay 360 độ tỏa ra bốn phương tám hướng.

“Hết đạn rồi,” Đáy mắt Xuân Thảo ẩn chứa lệ nóng khát vọng: “Tối qua dẫn Đại Đinh, đám Tường Tử đi ra ngoài thanh lý, tất cả đạn dược đều đã hết, tên lửa ở trên nóc nhà mới rồi dọn đường cho anh là quả đạo pháo cuối cùng của chúng ta….. Vẫn may còn đầy đủ thức ăn, em bảo mọi người dùng đồ đạc lấp kín cửa sổ kho hàng, chỉ sợ nếu zombie tấn công nữa, sẽ không thể chiến đấu được…..”

Chu Nhung sờ đầu cô, yêu thương nói: “Gọi ba ba.”

Xuân Thảo phản ứng nhanh: “Ba ba.”

Chu Nhung rút hai viên đạn ra khỏi nòng súng, tóm lấy lòng bàn tay khuê nữ hờ xòe ra, bỏ hai viên đạn xuống, nghĩ một tẹo lại cầm lấy một viên.

“Cả đội chỉ còn hai viên cuối cùng.” Chu Nhung khẽ cười nói, “Tự giữ lại để kết liễu đi.”

Xuân Thảo đoạn tuyệt quan hệ cha con ngay tức khắc, mặt mày lạnh lẽo bỏ đi.

Lúc virus zombie vừa mới bùng nổ có khoảng hai ba ngàn người chạy đến tránh nạn, thế nhưng trong đó có cả người bị cắn, sau khi chạy vào không gian bịt kín thì zombie hóa, tức tốc cắn hầu hết số dân sống sót.

May mắn vài đội viên dưới tay Chu Nhung liên lạc được với chính quyền địa phương, kịp thời hộ tống đội y tế đến nơi này, sau vài đợt thanh lý, chỉ sót lại hơn ngàn người còn sống, tất cả đều đã trải qua kiểm tra sơ bộ để xác định không có người bị lây nhiễm.

Vì thế Xuân Thảo dẫn vài đồng đội, hì hà hì hục đem đống zombie bị bắn chết ra ngoài thiêu đốt, dọn dẹp zombie du đãng bên trong cùng toàn bộ hành lang, đồ ăn chưa hết song đạn dược đã tận, chỉ đành trông chờ Chu Nhung có thể chạy đến cứu viện.

“Khụ khụ,” Chu Nhung đạp phải hộp bánh kem, không chú ý suýt nữa xô phải đèn trần, vội vàng ôm chặt đầu.

Đám người đông đúc ở dưới mờ mịt nhìn thấy, thỉnh thoảng vang lên tiếng bé gái nức nở, song rất nhanh đã yên tĩnh lại.

“Anh đến cứu chúng tôi sao?” Có người to gan hỏi.

“Tôi là trung đội trưởng của lữ đoàn số sáu trực thuộc 118 đơn vị quân sự bí mật của quân khu B.” Chu Nhung lấy công văn đã hơi nhàu nhĩ kia ra, trịnh trọng cho mọi người xem một lượt, dưới ánh đèn kho hàng, con dấu đỏ tươi phá lệ nổi bật.

Một lòng tin dấy lên khi nhìn con dấu đó, đám người thoáng chốc lên cơn kích động.

“Chúng tôi được cấp trên phái tới để mang thiết bị định vị đến đây, xác nhận sự an toàn của quần chúng nhân dân, bảo đảm trật tự xã hội khi dịch bệnh bùng nổ, đồng thời truyền phát tín hiệu định vị cho đơn vị, chính phủ sẽ sớm tổ chức lực lượng đến giải cứu tất cả mọi người.”

“Bây giờ rất mong mọi người giữ bình tĩnh, không được hoảng sợ, không được tin vào lời đồn vô căn cứ, làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ ,cũng tự giác kiểm tra nhiệt độ cơ thể….”

“Chuyện bên ngoài kia là thế nào, đám quái vật đó là zombie sao?” Một người đàn ông đứng hàng đầu hỏi.

Chu Nhung đáp: “Đó chỉ là virus biến dị của bệnh chó dại, xin đừng tung tin vịt, tiếp theo.”

“Chúng tôi, chúng tôi,” Có cô gái khóc hỏi: “Người thân của chúng tôi thì phải làm sao?”

“Đúng vậy, con nhà tôi còn đang ở trường….”

“Bà xã tôi…..”

“Mẹ tôi năm nay đã hơn tám mươi!…………”

Dưới ánh đèn, đường nét trên khuôn mặt Chu Nhung khẽ căng lên, khiến người ta có cảm giác lạnh lùng sắc bén mà ác liệt.

Song ngay sau đó y cười nhẹ, cho dù đó chỉ là độ cung ngắn ngủi, nhưng cực kỳ bình tĩnh làm kẻ khác tin phục, giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh: “Quân đội sẽ không bỏ rơi bất cứ thường dân nào, mong mọi người yên tâm.”

Những chuyện gây hoang mang tư tưởng đã được giải thích cặn kẽ, mọi người không còn cách nào ngoài phải tin tưởng, tuy nhiên vẫn còn nhiều vấn đề được hỏi đến: “Khi nào thì cứu viện sẽ đến?”

“Chúng tôi sẽ bị đưa đến đâu?”

“Khi nào bệnh dịch kết thúc, chính phủ có đưa chúng tôi trở về không?”

………

***

Tư Nam tựa vào cái kệ, nhìn chăm chú Chu Nhung đang kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, mi tâm có nếp nhăn khó phát hiện được.

Cách sau hắn không xa, Xuân Thảo ôm bả vai Nhan Hào, xiêu xiêu vẹo vẹo không ra dáng, nhỏ giọng hỏi: “Lão già anh nhìn bên đó làm gì vậy? Người kia bẩn bẩn nhưng là Beta nha.”

“Anh đâu có.”

“À—— Anh có đó.”

Nhan Hào cười nói,: “Ngày mai trực thăng sẽ đến đón mọi người, bọn anh cũng sẽ…..”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tư Nam quay người, lướt qua hai người, tiến về cửa sau kho hàng.

“Tư Nam!” Nhan Hào chạy lên vài bước, hỏi: “Ngoài kia không an toàn, cậu muốn lên đó à?”

Tư Nam lễ phép trả lời.: “Đi tắm.”

Tại phòng tắm tồi tàn trong phòng nghỉ của công nhân kho hàng, nước nóng rơi rào rào xuống, hơi nước bốc lên trắng xóa, làm mờ cửa sổ thông khí bẩn thỉu.

Tư Nam nhắm chặt hai mắt đứng dưới vòi hoa sen, cảm nhận dòng nước rửa trôi tro bụi, đất cát cùng vết máu, cơ thể dần dần trở về màu da trắng nõn, nước nóng chảy xuôi dọc cơ thể trần trụi xuống gót chân, chảy đến cống thoát nước, phát ra từng tiếng ào ào.

Chính hắn cũng không biết bản thân đã không tắm bao lâu rồi, cảm nhận từng lỗ chân lông đều giãn ra, cơ bắp cùng xương cốt cảm nhận cơn đau khe khẽ; nếu làn da có thể tự phát ra tiếng nói, chắc có lẽ đang ngâm nga ca ngợi cũng nên.

Một lúc lâu sau hắn tắt vòi nước, lau sơ qua cơ thể, tiện tay chà lau mặt kính một chút, trước mắt rốt cuộc hiện khuôn mặt không nhiễm tro bụi bùn đất.

Hầu hết trong gene con lai Á – Âu, gene người Châu Á thường có tính trội, Tư Nam cũng giống vậy. Nhưng nếu nhìn kỹ lại, vẫn có thể nhìn ra nét xinh đẹp rung động lòng người của người mẹ da trắng qua đuôi lông mày, khóe mắt và sườn mặt của hắn.

Chỉ có điều người phụ nữ xinh đẹp yếu đuối ấy không còn tồn tại gì trong hắn nữa, thay thế vào đó là sự kiên cường và quyết đoán được năm tháng cuộc đời gian truân đẽo gọt nên.

Tư Nam khom lưng lấy quần dài, cầm đồ lót, đương lúc định mặc lên người, bất chợt thoáng nhìn thấy gì đó ở trong gương, động tác dừng lại.

“…………….”

Hắn xoay vòng, nhìn chăm chăm phần sau vai phải, giật mình hiểu ra vì sao trước đây bản thân hôn mê không tỉnh lại ──

── Đó là dấu răng của zombie.

“Nhung ca vừa mới phát tín hiệu định vị, chiều ngày mai máy bay sẽ tới đón người sống sót đến quân khu B……” Trên hành lang, Xuân Thảo ôm cổ Nhan Hào, đang nói bỗng nhiên dừng lại, cứ ngoắc ngoắc nhìn ra phía sau.

Nhan Hào thuận miệng hỏi: “Em sao thế?” Quay đầu vừa thoáng nhìn cũng ngơ ra.

Một người thanh niên đẩy cửa phòng tắm, mái tóc ẩm ướt phá lệ đen nhánh, nghiêng người để lộ nửa khuôn mặt ngấm hơi nước, làm nổi bật làn da trắng nõn lạnh lẽo không chút huyết sắc.

Hắn quay người nhìn thấy Nhan Hào, im lặng trong vài giây, cũng không động đậy, sâu trong con ngươi màu hổ phách như ẩn chứa những tinh thể sáng lấp lánh. Sau một lúc hắn khẽ cười, cởi khẩu Carbine xuống, ném về chính chủ.

Nhan Hào tóm lấy theo phản xạ, chỉ nghe hắn nói: “Trả cậu đấy.”

“Tư Nam……….” Nhan Hào theo bản năng cản lại, chỉ thấy Tư Nam xoay người đi về phía nhà kho.

Dáng người của hắn cực kỳ chuẩn, vạt áo nhét bừa vào trong thắt lưng, thắt lưng đeo bên hông, lúc đi lại có thể nhìn thấy sự điêu luyện với nhạy bén của cơ thể. Xuân Thảo chọc chọc tay Nhan Hào, nửa che miệng hỏi nhỏ: “………Lúc các anh cứu người còn nhìn mặt à?”

Chu Nhung rốt cuộc thoát khỏi đám đông, đối phó xong bèn kéo quản lý trung tâm đang đầy nước mắt nước mũi, ngẩng đầu bèn nhìn thấy Tư Nam đứng trong bóng ảnh của cửa sau, một tay đút túi quần, lẳng lặng nhìn chằm chằm mình.

Chu Nhung nhìn kỹ hắn một lát, vuốt cằm xấu xa nói: “Làm gì đó, đến hẹn hò à?”

“…………..”

“Không được hẹn hò trong khi làm việc, quay trở về căn cứ có thể suy nghĩ…..cậu làm gì đó?”

Tư Nam cởi hàng cúc thứ ba, khẽ cởi áo xuống, ra hiệu bảo y nhìn ra sau vai mình, một góc dấu răng zombie hiện ra cực kỳ rõ ràng trong bóng tối.

“……….Tôi có thể đã bị lây nhiễm,” Hắn khàn giọng nói.

Sắc mặt Chu Nhung xanh mét, bất động tại chỗ rất lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.