Người Bất Tử

Chương 20




Dịch: Khởi Linh

***

Có lẽ sau cú rơi kinh hồn sợ mất mật thì rốt cuộc vận may cũng đã mỉm cười, hoặc do đại nạn không chết tất có phúc về sau; dây thần kinh chiến đấu của Chu Nhung căng đến cực hạn, cầm súng chĩa vào mọi ngóc ngách mỗi khi đi ngang qua hành lang, sau đó phát hiện hành lang tầng này căn bản không có nhiều zombie gì cho cam.

Xuân Thảo tiện tay bắn từng phát tiêu diệt vài con zombie lắc lư trên đường, nhíu mày nói: “Chuyện gì thế nhở, chẳng nhẽ chúng trốn hết rồi?”

Tất cả đèn điện phía trước hành lang đều đã tắt phụt, giơ tay không nhìn thấy năm ngón. Chu Nhung cầm đèn pin lia qua, cả dãy hành lang vắng vẻ trống rỗng.

Trên cửa của một căn phòng phía xa lóe lên ánh đỏ mỏng manh── Đó là phòng bí mật vệ tinh liên lạc thông tin, mục tiêu cho chuyến đi lần này của bọn họ

“Giữ vững cảnh giác,” Chu Nhung nhẹ giọng nói, âm lượng gần như thì thầm: “Tiến về phía trước một trăm mét theo hướng 12 giờ, Tư Nam chuẩn bị phá cửa.”

Ba người xếp thành một hàng, Chu Nhung mở đường, Xuân Thảo đi cuối, Tư Nam đổi tay cõng Trương Anh Kiệt, đứng sát gần chân tường, thận trọng tiến đến.

Lúc này, Chu Nhung đột ngột dừng bước.

“Làm sao thế?” Tư Nam nhỏ giọng hỏi.

Chu Nhung không có trả lời hắn, ngón tay khẽ sờ nhẹ lên mặt tường gồ ghề trước mắt, cẩn thận chiếu ánh đèn pin qua lớp gạch đá cùng một phần thanh thép ở sâu bên trong, lát sau lại chuyển về phía trước.

“Cậu trông thấy giống cái gì?” Được một lát, y hỏi.

Trong ánh đèn màu vàng, trên bề mặt bức tường lộ ra mất vết phá hoại rất dài, trải dọc thẳng vào bóng tối.

Nét mặt Tư Nam khẽ thay đổi: “……….Vết móng cào của dã thú.”

Chu Nhung gật đầu, nói ngắn gọn: “Có lẽ đó là nguyên nhân quanh đây có rất ít zombie. Lên đó phải cẩn thận vào.”

Tư Nam dùng một cánh tay dìu Trương Anh Kiệt đang ngủ trên bả vai mình, tay còn lại móc một bọc thuốc nổ nitroglycerin từ trong ba lô chiến thuật ra. Di chuyển đến chỗ quẹo, sau khi Chu Nhung xác định hành lang trống không, mới vẫy tay ra hiệu cho Tư Nam lên trước, chỉ chỉ vào cánh cửa lóe ra ánh sáng đỏ trong bóng tối.

“…………Chu Nhung,” Bỗng Tư Nam đột ngột lên tiếng.

Ánh mắt sắc bén của Chu Nhung quét về đằng trước, không thèm quay đầu: “Cái gì? Có việc gọi Nhung ca không có cũng gọi Nhung ca, kén ăn biếng làm còn cả ngày chỉ muốn tắm nước nóng, mới phê bình một tẹo đã muốn kề tai thầm thì đòi ôm một cái, làm người không thể thích làm nũng…..”

“Cửa mở này,” Tư Nam nói.

Chu Nhung quay phắt người lại.

Cánh cửa của phòng vệ tinh liên lạc mở toang, gạch đá sụp xuống chất thành một đống cao bằng nửa người, cánh cửa hợp kim lẳng lặng đổ xuống trong đống đổ nát, hình dạng méo mó khó có thể tưởng tượng được.

“………..” Tầm mắt Chu Nhung chậm rãi nhìn vào bên trong, vô số tủ hộp đổ nhào xuống dưới mặt đất, phần thi thể không trọn vẹn nằm rải rác chung quanh, trên đài kiểm soát ở tít sâu bên trong, loáng thoáng có vết máu lớn phun tung tóe.

“………..Được lắm.” Chu Nhung bình tĩnh nói, “Hôm nay tổ chức tiết kiệm được một bọc thuốc nổ.”

Phòng vệ tinh liên lạc thông tin gồm có hai nguyên tắc chính, một là giữ bí mật, hai là dùng cho trường hợp khẩn cấp.

Khi thảm họa bùng nổ, quân đội cấp bách lui về tòa công trình kiến trúc được bảo hộ bằng tầng tầng lớp lớp khóa thép và cửa hợp kim này, một mặt dựa vào vệ tinh phát tín hiệu cầu cứu đến với các quân khu tránh nạn khác, mặt khác nhờ hệ thống camera theo dõi tiến hành kiểm tra toàn bộ, tìm kiếm người còn sống trong khu A.

Tuy nhiên, đáng tiếc khu pháo đài này vẫn bị công phá, ba người giẫm lên đống gạch đổ nát, tay cầm đèn pin chiếu khắp chung quanh, trên mặt đất đầy rẫy thi thể đã thối rữa với bị dã thú cào xé.

“Thiếu tướng Tiền,” Xuân Thảo đột ngột kêu lên một tiếng cực kì nhỏ.

Trước màn hình phát ra thứ ánh sáng mờ nhạt, bên cạnh đài kiểm soát là một thi thể mặc quân trang ngả nghiêng, hai mắt mở to, máu tươi và nội tạng đã khô quắt lại, cánh tay đầy nếp nhăn vô lực buông thõng xuống, khẩu 64 sáng bóng rơi trên mặt đất.

Chu Nhung dừng bước đứng yên tại chỗ, lát sau yên lặng thở dài một hơi, chậm rãi giơ tay kính chào theo nghi thức quân đội với thi thể chết không nhắm mắt kia.

“Thủ lĩnh của đơn vị 118, năm nay đã ngoài sáu mươi, theo lý mà nói có thể về hưu từ lâu. Ông nói bản thân vẫn có thể làm việc thêm vài năm nữa, sang năm 118 sẽ điều động thay máu mới, để ông có thể yên tâm không phải lo lắng nữa, mong ước cuối cùng của ông ấy là được đích thân trấn giữ một lần…..”

Tư Nam tìm được một chiếc ghế bốn chân trong đống đổ nát dưới đất, đặt Trương Anh Kiệt đang mê man lên đó, Xuân Thảo ôm khẩu tiểu liên, thở dài một hơi: “Năm ấy khi Nhung ca không có nơi để đi, cũng chính ông ấy bắc cầu cho Nhung ca gia nhập 118. Ông cụ Tiền tuy không thể nói không có tật xấu, thế nhưng về mặt quen biết thì rất nhiều……”

“Vì sao Chu Nhung không có nơi để đi?” Tư Nam hỏi.

“Không rõ lắm, nghe nói là đắc tội với người của trung ương.”

Tư Nam gật đầu không nói gì, Xuân Thảo liếc nhìn nét mặt của hắn, hiếu kì hỏi: “Cậu đang nghĩ gì đó?”

Hai người bọn họ ôm súng cảnh gác, tìm kiếm số zombie còn sót lại bên trong phòng thông tin liên lạc, Tư Nam quay đầu nhìn Chu Nhung đang ngồi quay lưng trên đài kiểm soát, khẽ mỉm cười: “Tôi chỉ đang nghĩ….với cái tính gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ của Chu Nhung thế mà cũng có lúc đắc tội với người khác cơ đấy.”

Chu Nhung lấy thẻ nhận dạng từ trên người thiếu tướng Tiền xuống, sau khi quẹt thẻ xong mới đăng nhập vào chương trình thông tin bí mật, hít sâu một hơi.

Trên màn hình hiện ra hàng loạt nhật kí thông tin xếp thành một hàng từ trên xuống dưới, ấn vào mục bảo mật, nguồn gốc, trật tự ngày tháng được sắp xếp theo thứ tự. Chu Nhung lọc ra một số phần có độ bí mật thấp, sau đó bắt đầu xem toàn bộ từ đầu đến cuối, ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị của y.

“Ngày 15 tháng 9 năm 2019, 14 giờ 27 phút, múi giờ GMT+8,

Đơn vị thứ nhất của 118, trung đội số bốn đã được xác nhận toàn bộ thành viên đã hy sinh, mất liên lạc với trung đội số hai.”

“Ngày 16 tháng 9 năm 2019, 20 giờ 37 phút, múi giờ GMT+8,

Trung đội số ba của 118 đã được xác định toàn bộ thành viên đã hy sinh, trung đội số tám mất liên lạc.”

“Ngày 17 tháng 9 năm 2019, 16 giờ 26 phút, múi giờ GMT+8,

Đội thứ năm của 118, trung đội số bảy được gọi về, không thể xác định địa điểm rơi của chuyến bay DC918 có nhân vật mục tiêu Z,”

“Ngày 18 tháng 9 năm 2019, 18 giờ 29 phút, múi giờ GMT+8,

Nhân vật mục tiêu Z mất tích, việc tiến hành nghiên cứu của Sở nghiên cứu tại quân khu B bị đình trệ. Quyết định mổ mẫu cơ thể gốc S chứa virus để nghiên cứu.”

Mi tâm Chu Nhung không thể không nhíu lại.

Y biết mục tiêu Z là đối tượng của nhiệm vụ mà bộ đội đặc chủng 118 tiếp nhận, xem ra không chỉ trung đội số sáu trắng tay rút về, bảy trung đội còn lại cũng một là thất bại hay là bị giết.

── Thế nhưng mẫu cơ thể gốc của virus ư?

Rốt cuộc nguồn gốc của virus zombie hiện nay vẫn là câu đố mang tính chất sống còn của loài người, Sở nghiên cứu của quân khu B tìm được mẫu cơ thể gốc S ở chỗ nào── Chẳng nhẽ trước khi khu tránh nạn sụp đổ, loài người đã xác định được nơi ngọn nguồn của virus zombie?

Ngón tay Chu Nhung không khỏi run lên, tức tốc kéo đến trang thứ hai.

“Ngày 28 tháng 9 năm 2019, 01 giờ 23 phút, múi giờ GMT+8,

Kết quả phân tích mẫu dịch thể virus cùng thí nghiệm sinh học đã đạt được bước đột phá mới, cơ thể đối tượng thí nghiệm ban đầu là tinh tinh đã có kháng thể sơ khai, đang trong quá trình quan sát thí nghiệm trong khi tiêm.”

Chu Nhung nhìn chăm chăm vào hai chữ kháng thể, mãi đến lúc y nhìn thấy thông tin tiếp theo, màn hình hiển thị vẫn chưa đổi mới, thời gian và tin tức là cùng một ngày.

── Ngày 28 tháng 9 năm 2019, 20 giờ 25 phút, múi giờ GMT+8,

“Nghịch lửa chung quy sẽ có ngày bị chết cháy, dù rằng chúng tôi đã đoán được tại một giây trước khi tiến hành mổ mẫu cơ thể gốc S chứa virus kia, thế nhưng không một ai ngờ được kết quả lại đến nhanh như thế.

Sau ba tiếng kể từ lúc được tiêm thuốc, mười tám con tinh tinh thí nghiệm đều đồng loạt xảy ra biến dị, chúng mang trong người một thế hệ siêu virus mới, sau đó nhanh chóng lây lan cho toàn bộ căn cứ. Hai vạn dân tị nạn của phía đông khu A đều bị lây nhiễm hoàn toàn, quân đội thua trận, nguồn điện, nguồn nước và thông tin liên lạc đều lần lượt bị cắt đứt. Cuối cùng nhân viên nghiên cứu rút vào pháo đài vệ tinh liên lạc, sau khi được nhận dạng bằng DNA, chúng tôi không thể tìm ra nhân vật mục tiêu Z ẩn nấp trong số Omega tìm được.

Ông trời vẫn chưa bỏ rơi loài người.

Quân khu sụp đổ là một chuyện chắc chắn, xin hãy phóng tên lửa hạt nhân xóa sạch khu tránh nạn. Rất may là Sở nghiên cứu của trung tâm khu E được xây dựng một lớp lá chắn phòng thủ chống được tên lửa hạt nhân, sau khi phá hủy căn cứ, xin hãy điều động quân đội tiến vào khu E, cầm lấy tài liệu nghiên cứu mới nhất mà mấy trăm nhà nghiên cứu uy tín tài giỏi đã đánh đổi bằng tính mạng….

Đây là một cuộc chiến trường kỳ, hơn bao giờ hết, sự tồn tại của loài người đã trở thành một thách thức nặng nề mang tính uy hiếp nhất.

Tuy nhiên, chúng tôi không hề sợ hãi, mỗi giọt máu đổ xuống của ngày hôm nay, là để chào đón và hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn.

── Tiền Quốc Cường, buổi tối ngày 28 tháng 9, gửi đến tổng quân khu Nam Hải.”

Chu Nhung khẽ thở dốc, đột nhiên bật người dậy, chiếc ghế ma sát với nền đất phát ra từng tiếng chói tai.

Tư Nam với Xuân Thảo cùng quay đầu nhìn, chỉ thấy Chu Nhung nhìn vào màn hình đối diện, gằn từng chữ một: “Bây giờ chúng ta phải đến phía bắc khu E ngay lập tức.”

Xuân Thảo kinh ngạc, nói: “Chẳng phải đó là khu vực có độ nguy hiểm cao sao?”

“Sở nghiên cứu của quân khu,” Mặc dù Chu Nhung đã cố gắng giữ bình tĩnh hết sức, song giọng điệu vẫn khó tránh khỏi run rẩy, nói: “Sở nghiên cứu có bước đột phá mới về virus zombie, thậm chí đã lấy được mẫu kháng thể ban đầu…..”

Con ngươi Xuân Thảo co rút, đến cả tiếng hít thở của Tư Nam thoáng cái khựng lại!

Chu Nhung đưa mật mã thông tin vào, ấn xác nhận xong, gửi nốt bức thông tin liên lạc cuối cùng của thiếu tướng Tiền khi còn sống ra ngoài căn cứ.

Sau đó y trầm tư một lát, cầm lấy microphone, hắng giọng nói:

“Ngày 26 tháng 10 năm 2019, 0 giờ 08 phút theo giờ Bắc Kinh, tôi là thiếu tá Chu Nhung đội trưởng trung đội số sáu trực thuộc 118.”

“Tôi và năm đội viên còn sống, cùng một anh bạn tự nguyện viên gia nhập đội cảm tử, sau sáu tiếng đồng hồ gian nan vất vả, chúng tôi tiến sâu vào quân khu B đã sụp đổ, nhìn thấy tin tức trước khi lâm chung của thiếu tướng Tiền Quốc Cường, đồng thời cũng xác nhận ông đã hy sinh.”

“Tiếp theo đây, tôi và hai đội viên cùng anh bạn tự nguyện viên, sẽ đi đến phòng thí nghiệm virus của khu E dựa theo chỉ thị trước khi lâm chung của thiếu tướng Tiền, thử lấy mẫu kháng thể ban đầu cùng tài liệu nghiên cứu virus quý giá.”

“Bốn người chúng ta bao gồm thiếu tá Chu Nhung, trung úy Xuân Thảo, trung úy Trương Anh Kiệt và đồng chí tự nguyện Tư Nam. Cho dù chúng tôi có hoàn thành nhiệm vụ hay sẽ hy sinh trên đường đi, cũng xin phóng tên lửa hạt nhân xóa sạch quân khu B theo kế hoạch đã định sẵn. Nếu may mắn còn sống ra khỏi căn cứ, chúng tôi sẽ lập tức cầm kháng thể hành quân đến tổng bộ ở Nam Hải.”

“Ông trời vẫn chưa bỏ rơi loài người……. Chúng tôi sẽ dốc hết toàn bộ sức lực, một mình hoàn thành chuyến hành trình này.”

Giọng nói trầm thấp của Chu Nhung, trở thành mẩu thông tin cuối cùng trước khi vệ tinh liên lạc báo hỏng.

Y nhìn chăm chú lên màn hình, mãi đến khi ánh đèn xanh biểu thị đã gửi tin thành công nhấp nháy, mới chậm rãi thở phào, bỏ microphone xuống chuẩn bị tắt máy.

──Song, ngay trong nháy mắt ngón tay y chạm vào công tắc, một tiếng ting đột ngột vang lên, ở cuối màn hình bỗng nhiên lóe ra ánh đèn vàng đã nhận được thư đến.

Phản ứng đầu tiên của Chu Nhung là: Lẽ nào tổng bộ Nam Hải phản hồi ngay lập tức á?

Ngay sau đó y mở máy giải mật mã ra, nhận ra rằng quả nhiên không thể nào thế được, sau khi mã hóa xong thông điệp, Chu Nhung phát hiện đây thế mà là bức mật hàm quốc tế của quân đội nước A gửi đến từ mười phút trước!

“Nhung ca?” Xuân Thảo dọn xong trang bị, gọi từ xa.

Chu Nhung không có quay đầu lại: “Đợi đã, anh xong ngay đây.”

Sau khi bức mật hàm được giải mã xong, nội dung văn bản hiện thị trên một góc màn hình, đây hiển nhiên là kiểu thông tin liên lạc mang phong cách điện báo thời chiến vừa đơn giản vừa rõ ràng, lược bỏ toàn bộ ngôn ngữ ngoại giao, thậm chí đến cả ngữ pháp tiếng Anh cũng dùng rất rành mạch và trực tiếp.

Chu Nhung thông thạo cả tiếng Anh lẫn tiếng Đức, không cần dùng đến máy phiên dịch, có thể nhìn thẳng văn bản gốc──

“Kính gửi quân đội quý quốc,

Những ngày gần đây quốc gia của tôi có một nhân viên quan trọng bị mất tích tại khu Hoa Bắc của quý quốc, xét thấy Trái Đất đang rơi vào thời kì có tính loạn lạc, kính mong quý quốc lập tức dốc hết sức trợ giúp tìm kiếm.

Người này là con lai Hoa Kiều, hai mươi sáu tuổi, giới tính Omega nam, ở dưới có ảnh chụp gần đây. Khi các bạn tìm được người này, cậu ta có thể đã bị tâm thần phân liệt, trì độn ngu si, kèm theo là hiện tượng suy thoái chức năng cảm giác, xin hãy chắc chắn các bạn phải kiềm chế và duy trì khoảng cách với người này.”

Khóe miệng Chu Nhung giật giật, tiếp tục nhìn xuống phía dưới.

“Cậu ta có tính cách phản xã hội tiềm tàng trong người, tính phá hoại cực mạnh, phạm phải rất nhiều tội mưu sát cấp bậc cao, phong cách hành động máu lạnh và hầu hết thời gian rất khó đoán được hướng đi. Không nên cố gắng sử dụng bất kì thủ đoạn kích thích nào để khôi phục thần trí cho cậu ta, hơn nữa chú ý nhất là phải tránh thử đánh dấu, phải kiêng kị điều này! Để tránh cho nhân viên của quý quốc bị chết một cái vô tội.

Nếu người này bị nhiễm virus dẫn đến zombie hóa, xin hãy bắn chết ngay tại chỗ và thiêu đốt cơ thể, tất cả những người bị cậu ta cắn cũng phải lập tức thiêu hủy để tiêu diệt virus tận gốc. Mặt khác xin hãy bảo vệ và kiểm soát chặt chẽ, điều này liên quan mật thiết đến ý nghĩa của việc chống lại virus toàn cầu.”

Người kí là một người có chức vụ cao cấp, Chu Nhung chú ý thấy chữ kí trên công hàm của người kia trùng với họ của phó tổng thống tiền nhiệm của nước A.

Trong lòng y loáng thoáng nhận ra điều gì đó, tức tốc mở bức hình, màn hình hiển thị chữ đang load.

Đúng lúc này, sàn nhà đột nhiên rung lắc nhè nhẹ, phía cuối hành lang bên ngoài truyền đến tiếng thở nặng nề hổn hển, tựa như có con dã thú đã đánh hơi được mùi hương của con mồi.

“………Nhung ca,” Âm cuối của Xuân Thảo có chút run run, nói: “Hình như có thứ gì đó đang đến đây.”

Vệ tinh liên lạc với quốc tế đang kết nối cực kì chậm chạp, hình ảnh đã tải được đến 90%, Chu Nhung khàn giọng nói: “Chậm đã, sắp xong rồi, sắp xong rồi……”

“Grào!”

Tiếng động tức tốc đến gần, mặt đất rung lắc dữ dội, đèn pin chiếu đến một bóng đen của một con thú khổng lồ──

Tư Nam đột nhiên gào to: “Cẩn thận!”

Hình ảnh đã tải đến 99%.

Một con tinh tinh toàn thân thối rữa chạy như điên bằng tứ chi, lao ầm ầm đâm sầm vào cánh cửa đổ nát!

Cú va chạm này thực sự quá mạnh quá dữ dội, cánh cửa kim loại nặng tới hàng tấn với một mảng bê tông vỡ tung tóe cứ như thiên nữ tung hoa. Giữa cơn hỗn loạn, ba người bị luồng khí ập đến bay đến ba hướng khác nhau, Chu Nhung ngã từ trên đài kiểm soát xuống đất, vội vàng cầm khẩu tiểu liên, nã đạn đoàng đoàng!

Mặc dù thị lực của con tinh tinh rất kém trong bóng tối, thế nhưng khứu giác và tiếng súng khiến nó lập tức nhận ra mục tiêu, quay đầu xông về bên này!

Chu Nhung phi người lùi về sau, trong một phần nghìn giây, ánh mắt y liếc về phía màn hình ── Y trông thấy rất rõ con số 99% trên màn hình đã chuyển thành 100%.

Ngay sau đó, một cơn gió ập từ trên đầu xuống, Chu Nhung gần như thoát khỏi bàn tay to của con tinh tinh trong gang tất, sau đó lăn ra sau đài kiểm soát.

Xuân Thảo với Tư Nam nổ súng cùng một lúc, nòng súng điên cuồng phun ra ngọn lửa, băng đạn tức tốc cuốn vào bộ phận nạp đạn. Trong cơn mưa bom bão đạn, con zombie tinh tinh đã giận dữ cực điểm, nó vung mạnh một đấm, làm cái tủ hộp bằng thép bên cạnh Chu Nhung nát thành bột mịn!

Rất nhiều mảnh thép nhỏ nháy mắt bắn tung tóe, Chu Nhung bị đánh lui mấy mét té nhào xuống đất, chỉ cảm thấy một bên đầu rất đau.

Máu tươi như một đường ống dẫn nước, tuôn ra ào ào xuôi theo hai bên má Chu Nhung, rơi thẳng xuống dưới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.