Người Anh Em, Chơi Lưỡi Lê Không?

Chương 14




Ban đêm, Tần Liên nằm ở trên giường, nghĩ Phương Thư Nghiễn cái tên muộn tao kia thế mà lại thích mình, càng nghĩ càng chơi vui, càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng...

"Chó Vệ!" Tần Liên không nhịn được gọi.

Đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, Vệ Tục "Ừm" một tiếng.

"Mùi trên người cậu sao lại nặng như vậy?"

"Cái rắm." Vệ Tục nói, "Ông đây mới tắm rửa sạch sẽ lúc tối rồi."

"Ý tớ là cậu có phải nên tiêm thuốc ức chế không, chất dẫn dụ của mình của mùi gì mà bản thân còn không biết sao?"

Vệ Tục trầm mặc. Chất dẫn dụ trên người hắn mơ hồ mang theo mùi hạt cà phê, trách sao hôm nay Dương Mạt lại hỏi hắn có phải mới uống cà phê không, hắn suýt chút nữa đem chuyện mình là Alpha quên xừ mất!

Tần Liên cũng không tiếp tục nói nữa, Vệ Tục cho là hắn rốt cuộc muốn ngủ rồi, trở mình chuẩn bị ngủ tiếp, lại nghe Tần Liên thở dài, "Thật muốn biết chất dẫn dụ của Phương Thư Nghiễn là mùi gì quá."

Vệ Tục... 'Giữa ban đêm đừng phát dâm.'

Tần Liên che chăn lại cười hì hì một tiếng: "Không biết cậu ấy có thích mùi hương của tớ không."

Vệ Tục không muốn nói chuyện.

"Nhưng mà nếu cậu ấy là thật sự thích tớ, thì sẽ không để ý tớ có cái mùi gì, cũng sẽ không để ý tớ là Alpha hay là Omega, đúng không?"

Không có ai đáp lại.

Lại qua hồi lâu, Vệ Tục rốt cuộc muốn ngủ lần nữa rồi, Tần Liên đột nhiên "Ai" một tiếng: "Cậu nói đi nếu tớ có mùi đậu phụ thúi, cậu ấy còn có thể thích tớ không?"

Vệ Tục: "Tớ xin cậu cút qua một bên đi!"

Ngày hôm sau gặp lại Phương Thư Nghiễn, tâm tình Tần Liên hoàn toàn bất đồng.

Trước đây không nhận rõ mình là muốn trêu chọc cậu ta hay là đối với cậu ta có ý, cũng không nhận rõ Phương Thư Nghiễn là đơn thuần da mặt mỏng hay là đối với mình có ý.

Hiện giờ đã biết Phương Thư Nghiễn là thích mình!

Bề ngoài đứng đắn còn động chút lại nói hắn "Tùy tiện", ai có thể nghĩ người này thế mà thích mình!

Tần Liên nhìn Phương Thư Nghiễn xếp hàng ở phía trước, cao hứng một lúc, tay vỗ xuống cái mông cậu.

Phương Thư Nghiễn cả kinh suýt chút nữa nhảy lên, vội vàng dùng tay bưng kín mặt sau quay đầu, "Cậu làm gì!"

"Cậu nói xem tớ làm gì?" Tần Liên nhếch một bên khóe miệng lên, tà tà nở nụ cười, ghé sát vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói, "Cái mông nhỏ còn rất vểnh."

Phương Thư Nghiễn vốn định dùng lời lẽ chính đáng giáo dục hắn, lại bị nụ cười này của hắn làm cho quên mất lời, lại nghe hắn nói cái câu này, tức thời lỗ tai đều đỏ, lườm hắn một cái rồi xoay đầu trở về.

"Quả nhiên là thích ta." Tần Liên đắc ý nghĩ, "Bị ăn đậu hủ mà cũng không mắng ta."

Phương Thư Nghiễn đứng ở trên ban công, gió đêm thổi nhẹ, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại của đại ca nhà mình.

Trong lòng cậu mắc nghẹn, bản thân nghĩ không ra, lại không tìm được ai có thể nói ra hết.

Anh trai cậu đã kết hôn hai năm, trên phương diện tình cảm hẳn là tương đối có kinh nghiệm.

Phương Thư Nghiễn qua điện thoại miêu tả đơn giản một phen Tần Liên là như thế nào trêu chọc cậu.

"Cách xa hắn một chút!" Anh trai Phương lập tức ung dung nói, "Nghe là biết không phải Omega con nhà đoàng hoàng gì, Tiểu Nghiễn à, tuổi em còn nhỏ chưa biết thế gian này hiểm ác, rất nhiều tiểu Omega là như vậy, nơi nơi câu dẫn người, làm em mê đến choáng váng, sau đó bắt em mua thứ này thứ kia cho họ, lừa tiền lừa tình em..."

Phương Thư Nghiễn nhịn không được đánh gãy: "Hắn không phải người như vậy."

"Làm sao em biết không phải người như vậy? Nghe anh, trước khi anh cưới chị dâu, loại Omega này gặp nhiều rồi! Huấn luyện em nhiều như vậy đều là vô ích sao? Bắt đầu từ ngày mai không cho phép để ý đến hắn, hắn lẳng lơ mặc hắn, thấy em không mắc lừa tự nhiên sẽ không quấn em nữa!"

Phương Thư Nghiễn chưa bao giờ cùng người nhà trò chuyện về vấn đề tình cảm, không nghĩ tới anh trai sẽ phản ứng như thế.

Kỳ thực, mặc dù nói muốn dò hỏi ý kiến của anh cậu, nhưng khi nghe anh yêu cầu cách xa Tần Liên ra, cậu một chút đều không muốn tiếp thu ý kiến này.

Chỉ là... Tần Liên thật sự giống anh cậu nói sao? Thật sự, chỉ cần cậu không trả lời, thì sẽ không tiếp tục câu dẫn cậu nữa?

Lúc này, Tần Liên gửi một tấm hình tới.

Tuy rằng đã bị làm mờ rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đây là bụng Tần Liên.

Không mặc quần áo ngoài, soi gương tự mình chụp, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy trên viền quần lót là...

[Anh giai hội trưởng xem đi này, người ta đều bị nuôi đến mập rồi.]

Phương Thư Nghiễn nhịn không được, nhấn mở hình nhìn một cái...

Lại liếc thêm một lần...

Mập thì căn bản không thấy đâu, chỉ là muốn chọc cậu! Phương Thư Nghiễn cau mày, suy nghĩ một chút, vẫn chưa trả lời, trực tiếp rút khỏi khung trò chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.