Giai quản gia không được phép ở lại nên bà phải rời đi mà không được ở lại với cô, lúc bà vừa rời đi cũng là lúc tai hoạ ập tới, từ phía xa Đường Thụy Vũ đã đến anh bơi một khoản dài bằng tất cả sức lực để đến cứu cô, dù cho có chuyện gì xảy ra vẫn muốn ở cạnh cô che chở và muốn cô thoát khỏi tay của Mộ Hàn Vương
_Mộ Hàn Vương ông là tên bỉ ổi, đê tiện!
Đường Thụy Vũ vì đã bơi một khoảng rất xa nên bị nước biển mặn ngấm vào mắt đỏ ngầu và thị giác bắt đầu yếu đi, anh nhìn thấy bóng đen rời khỏi kén hoa cứ tưởng là Mộ Hàn Vương nên tức tốc đuổi đến, trong bóng đêm không nhận diện ra được đó là Giai quản gia nên anh dùng khúc cây nhọn đâm mạnh một đường dài trên ngực người ở trên kén hoa
_Hự...
Mộ Hiểu Yên không kịp kêu la đã quỵ xuống vì đau, tốc độ quá nhanh khiến cô ngã xuống bãi cát ôm ngực đầy máu, máu thấm xuống cát và nhuộm đỏ bộ váy mới của cô
_Tiểu Yên...tại sao lại là em?
Đường Thụy Vũ đớn đau nhìn vết thương ở giữa ngực người mình yêu, lúc anh ở trên kén hoa thì cô bị ngã xuống cát hai mắt nhìn lên ánh trăng mờ ảo rồi nhắm nghiền ngất đi, chìm vào cơn đau từ vết thương lớn, huyết áp xuống thấp khiến cơ thể yếu dần lạnh toát nằm trên nền cát lạnh
Mộ Hàn Vương từ xa đi tới nhìn thấy cảnh tượng máu me ngu xuẩn của tình yêu tuổi trẻ, hắn nhíu mày đôi mắt nhuộm tia máu nhìn kẻ vô dụng trên kén hoa rồi phóng cho anh ta một lưỡi dao xuyên ngang hai ngón tay phía áp út làm chúng đứt ra lủng lẳng sắp rơi khỏi bàn tay
_A!
Đường Thụy Vũ lập tức quỵ xuống ôm hai ngón tay chỉ còn dính lại một ít da, nếu không đến bệnh viện kịp thì xem như sau này sẽ có tay nhân tạo sử dụng, thủy triều cũng bắt đầu dâng cao đánh sập kén hoa và nhấn Thụy Vũ xuống biển.
_Thụy Vũ!
Mộ Hiểu Yên gào thét tên anh, cô gắng gượng hết chút sức lực cuối cùng nhìn anh, trong đôi mắt mờ ảo vì vết thương quá đau gây ra ảo giác, cô lao xuống biển cũng là lúc thủy triều mang cô theo Thụy Vũ. Đoạn tình cảm này, nếu như sống một kiếp người quá bi thương thì cô nguyện chết cùng anh, một tình yêu khắc cốt ghi tâm mãi mãi vẫn sẽ có nhau.
_Em đừng mong sẽ chết cùng Đường Thụy Vũ
Mộ Hàn Vương giữ chặt cô trong ngực hắn không thể để cô chết theo tình cảm oan nghiệt khi cô còn chưa bị dày vò bởi sự thật, cho nên khi cô lao xuống biển thì hắn cũng lao theo cứu cô, đối với hắn việc để cô chết cùng người cô yêu sẽ là quá nhẹ nhàng. Hắn muốn cô sống cả đời trong ray rứt ân hận.
_Buông tôi ra!
Thủy Triều dâng cao cuốn trôi tất cả, chỉ trong ít phút con sóng cao ôm trọn ba người nhấn xuống lòng biển sâu đưa họ ra xa bờ....
***
Rạng sáng hôm khi thủy triều rút nước, Mộ Hàn Vương nhận ra mình và cô đã lênh đênh trên biển rất lâu cuối cùng cả hai trôi dạt vào một cánh rừng ven bờ biển, tất nhiên khu đảo trên biển là thuộc sở hữu của hắn và cánh rừng này cũng vậy, chỉ là không thể ngờ có một ngày mình bị lạc trong chính khu rừng của mình.
Do thể trạng cô yếu cộng thêm vết thương trước ngực mất máu nên đến giờ cô vẫn chưa tỉnh dậy, mặt mày trắng bệch vết thương bắt đầu sưng to lồi cả thịt
_Hiểu Yên!
Mộ Hàn Vương nhíu mày áp tay lên mặt cô gọi lớn nhưng cô không trả lời hai mắt vẫn nhắm lại hàng mi dính đầy bụi cát mất sức sống khoé môi khô hạn tái nhợt, trông cô giống hệt như cái xác chết trôi trên biển
Hắn băng lãnh đặt cô nằm xuống mỏm đá to sau đó thô bạo xé rách ngực áo cô, da thịt đẫy đà bên trong hiện ra sau lớp áo mỏng, giữa khe ngực có một vết rách dài, máu thấm đỏ cả cái áo trắng
Mộ Hàn Vương nhìn xung quanh khu rừng, lối ra không phải là quá khó nhưng với tình trạng cô bây giờ mà rời đi ngay thì chỉ có chết, vì ngoài vết thương cô còn có dấu hiệu bị nhiễm phong hàn, hắn cởi áo sơ mi đen trên người mình ra khoát cho cô trong rừng nhiều muỗi và khi trời bắt đầu tối không khí sẽ rất lạnh
Để cô nằm một mình trên mỏm đá, hắn bỏ đi tìm lá thuốc cầm máu cho cô, hắn tìm loại cây thân và lá thon dài màu đỏ như máu bởi trong rừng có rất nhiều cây huyết dụ có tác dụng cầm máu
_Chú Vương...bỏ lại mình ở rừng...tại sao mình vẫn chưa chết?
Mộ Hiểu Yên mở mắt tỉnh dậy, cô thều thào nói nhỏ miệng đắng lưỡi khô rất đau rát, ánh mắt vừa sợ hãi muốn thoát khỏi hắn nhưng lại vừa muốn ở cạnh hắn ngay lúc này, cô sợ thân mình làm mồi cho thú dữ và cũng có thể sẽ chết trong rừng vì vết thương hành hạ và vì cơn phong hàn đang khiến cơ thể rã rời khó chịu
_Ông ta là kẻ tàn ác, mãi mãi cũng không còn là chú Vương của ngày mình còn bé
Cô nhắm hàng mi buồn mặc kệ nước mắt trào ra, dù gì 18 năm qua cũng là do hắn chăm sóc nuôi dưỡng, bất cứ việc gì cũng là hắn che chở nên bây giờ bị bỏ lại cô rất sợ vì cũng không còn người thân nào ngoài hắn, cảm giác phải ghét bỏ người thân của mình thật sự rất oan trái, một nữa thân thương đan xen một nữa ghét bỏ.