Ngược Yêu

Chương 13: Thủy triều dâng cao




Mãi cho đến khi 2 tiếng sau, đám thuộc hạ nhìn thấy Mộ Hàn Vương bước ra từ kén hoa, tư trang đầy đủ mặt mày vẫn u ám kiệm lời thì mới tản ra, bỏ mặt người nằm bên trong kén hoa. Cũng không ai dám hỏi đến động tĩnh bên trong chỉ có Vân Phi đưa Giai quản gia đến cầu cứu, cả hai run rẩy chưa dám mở tấm rèm phía ngoài kén hoa hon chỉ thấy mớ hoa hồn hỗn độn dập nát rơi xuống hờ cát bị sóng đánh ra biển rất nhiều

_Giai quản gia bà vào đi, tôi không thu dọn xác cô ta đâu, đã biết Mộ thiếu bạo tình lại còn thích gây chuyện với ngài ấy!

Vân Phi ái ngại không muốn nhìn vào bên trong, cô giao lại việc cho Giai quản gia rồi gấp rút đi theo đám thuộc hạ kia tiếp tục cử lý Đường Thụy Vũ

_Tiểu Yên, con có ở trong đó không?

Giai quản gia chậm chạp hỏi nhỏ, bà nhìn ra màn đêm đen tối, gió biển rất lạnh lẽo bên trong kén hoa không có tiếng trả lời nên bà ấy tự kéo rèm đi vào

Một mớ hỗn độn ở trước mắt, những bông hoa héo tàn vương vãi khắp nơi, những mảnh váy áo rách nát cũng bị vứt lung tung, thứ còn nguyên vẹn duy nhất đó là tấm rèm cửa màu trắng rơi dưới sàn hoa, nó nguyên vẹn vì đã bị nhuộm máu đỏ xử nữ

_Trời ơi!

Giai quản gia kêu lên thảm thiết rồi quỵ xuống trước tấm thân bé nhỏ đang nằm dưới sàn hoa, vừa lạnh vừa đau đớn tột độ, cơ thể mảnh khảnh không có mảnh vãi che thân còn vương đầy vết tích đỏ bầm, nơi hạ thân còn dơ bẩn có dấu lưu tình

_Tiểu Yên mau mặc lại váy áo, cứ thế này thì chỉ làm mồi cho sói

Giai quản gia đỡ cô ngồi dậy, bà ấy khóc cho số phận của cô đã rất đau thương còn bị vứt giữa bờ biển

_Giai quản gia...cháu đau lắm...

Mộ Hiểu Yên rã rời mất sức sống cô không còn hơi sức ngồi dậy, khoé môi thều thào chua xót nơi đáy mắt tuông ra dòng lệ nóng, cuộc đời cô có còn lại gì nữa đâu, Giai quản gia mặc lại váy áo cho cô còn giúp cô xoá đi những vết bẩn thỉu trên hạ thân chỉ có bà ấy là quan tâm cô ngay lúc này

_Tiểu Yên số con thật khổ, nín đi nhìn con thế này ta buồn lắm, Mộ thiếu quá nhẫn tâm rồi

Giai quản gia cho cô uống chút nước bà ấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngây ngốc bị lợi dụng mà không thể nói ra mọi chuyện

_Tại sao chú Vương lại làm vậy với con? Chẳng phải chú ấy và mẹ con là anh em ruột hay sao?

Cô nằm trong vòng tay Giai quản gia mà cay đắn nuốt nghẹn, những kỷ niệm ngày thơ bé chỉ còn là làng khói mỏng tan ra rất nhanh trong không trung

_Mẹ con...Đình Đình tiểu thư chỉ là...chỉ là đem con về nuôi

Giai quản gia vuốt tóc cô nói dối, bà ấy rất đau khổ khi không thể nói hết với cô

_"Làm sao ta có thể nói con là con gái của người yêu Đình Đình tiểu thư, con bị Mộ thiếu bắt cóc vì tư thù cá nhân được đây?"

Giai quản gia ngẫm nghĩ hồi lâu bà không biết cô xúc động đến mức hai mắt mở to kinh ngạc ngỡ ngàng, gương mặt trắng bệch biến sắc khi nghe tin phũ phàng

_Vậy bố mẹ con đâu? Tại sao họ không cần con...tại sao chứ?

_Bố mẹ con...họ mất vì tai nạn rồi, thôi con đừng hỏi nữa chuyện qua lâu rồi

Giai quản gia càng nói càng rối bà sợ câu chuyện bà ngụy biện sẽ bị bại lộ nhưng bà cũng hiểu rõ cô sẽ đi tìm sự thật đến cùng nên chỉ cìn cách nói họ đã mất để cô thôi suy nghĩ sâu xa

_Bố mẹ con mất, mẹ Đình Đình cũng mất, tại sao để chú Vương bảo bọc con rồi lại chiếm đoạt con?

Mộ Hiểu Yên ôm cổ nghẹn ngào giá như lúc này cô có thể chết để nội tâm không phải bị xé nát bởi những oan trái trong cuộc đời, nước mắt có hoá thành dòng sông cũng không thể nào dội rửa hết u khuất sâu trong lòng

_Thụy Vũ...còn anh ấy thì sao? Cả đời này chúng ta cũng không thể nữa rồi làm sao anh có thể lấy một người đã thất tiết như em?

Cô nghĩ đến Đường Thụy Vũ người mà cô yêu nhất trong cuộc đời, có lẽ duyên tình đứt đoạn cô không còn dám trông mong anh sẽ tha thứ cho cô, cô đã thuộc về một người khác làm sao xứng đáng với tình cảm của anh

***

Lại nói về Mộ Hàn Vương sau khi chiếm đoạt cô xong thì hắn đến mỏm đá nơi đang trói Đường Thụy Vũ để xem thuộc hạ xử lý anh ta đến đâu rồi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi

2. Đại Sư Linh Châu

3. Năm Tháng Yêu Thương

4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật

=====================================

_Thưa Mộ Thiếu, tôi đã thả Đường Thụy Vũ ra giữa biển, để bơi được vào bờ chắc cũng phải đến sáng

Phong Phi cẩn thận thông báo, nếu bơi vào lại bờ ở vị trí Mộ Hiểu Yên thì phải đến sáng, còn bơi về Đường gia thì chỉ mất một chút thời gian, nhưng ai ai cũng biết Đường Thụy Vũ sẽ chọn con đường nào? Chỉ là vết đạn bắn trên tay anh sẽ không thể nào bơi xa như vậy được

_Thưa mộ thiếu, Đường Thụy Vũ là kình ngư của trường đại học, chuyện bơi dưới nước sẽ không thành vấn đề, tôi e là thiếu niên đó sẽ sớm tìm đến kén hoa và thấy tiểu thư đang rủ rượi ở đó

Vân Phi tính toán sâu xa hơn, những suy tính của cô luôn chín xác và sẽ xảy ra, vả lại một thiếu niên như Thụy Vũ luôn tràn trề sức sống và mãnh liệt trong tình yêu nhất định sẽ vượt qua tất cả mà đến tìm Mộ Hiểu Yên

_Thụy Vũ không phải là vấn đề lớn có đúng không ạ?

Vũ Phi ở bên cạnh hắn cũng bàn tín sâu xa, thuộc hạ này chính là người ra tay với Thụy Vũ vì vậy la người đoán đúng nhất

Mộ Hàn Vương ngẩn mặt nhìn ánh trăng trên cao, đêm huyền ảo ma mị nhưng không đáng sợ bằng tội ác của hắn, đôi mắt thâm thúy nhìn trăng có thể đoán được thủy triều sẽ lên hay xuống, đêm đầu tháng 3 trăng mọc trên cao nước sẽ lên, hôm nay chính là đêm mà trăng lên cao thủy triều sẽ dâng lên. Đường Thụy Vũ có điên nên mới thiết kế kén hoa gần sát nơi thủy triều đánh như vậy, chỉ một lát nữa thôi thủy triều sẽ cuốn kén hoa nhấn chìm dưới biển và cả Mộ Hiểu Yên đang ở trên kén hoa cũng sẽ gặp nguy hiểm

_Rút lui hết đi, đêm nay không cần phục tùng nữa

Hắn ra lệnh cho đám thuộc hạ được nghĩ, hắn sẽ ở lại đưa miến mồi ngon ra khỏi vùng có thủy triều, còn lại tất cả đám thuộc hạ tốt nhất nên về lại Mộ gia đợi lệnh, chỉ cần một mình hắn là đủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.