Ngược Dòng Vung Đao

Chương 98: Tranh Phút Đoạt Giây




Bên cạnh Cẩm Tú Hoàng Đình là một tiệm bánh ngọt lâu đời có tên “Cúc Hương Thôn”, đồng thời bán cả các loại thực phẩm chín có chay có mặn.

Gần tới giờ đóng cửa, khách hàng cũng thưa thớt.

Chỉ cách vài bước chân nhưng Lương Hữu Huy chưa bao giờ bước vào cửa tiệm bình dân này.

Đây là địa điểm được nhiều người cao tuổi ưa chuộng và thường xuyên chiếu cố, còn Lương thiếu gia chỉ chiếu cố mấy câu lạc bộ xa hoa hoành tráng, quen ăn bào ngư tổ yến mà thôi.

Cửa sổ nhỏ bên cạnh lối vào tiệm tỏa ra mùi thịt thơm nức mũi, Lương thiếu gia trông thấy thịt dê và thịt gà xiên nướng thơm mê hồn, tự nhiên lại xiêu lòng trước món ăn đêm bình dân giá rẻ này, tiện tay mua hai mươi xiên.

Anh Tiết của cậu đang chờ bên trong, nhìn thấy cậu thì hai mắt lóe sáng xanh lè.

Tiết Khiêm chẳng nói chẳng rằng nhấc cậu lên, kéo ra phía sau tiệm như uy hiếp con tin, tìm một góc kín đáo không có camera.

Ngọn đèn đường lẻ loi hắt ánh sáng xuống chân tường, khẽ khàng soi rọi khuôn mặt hai người.

Độ sáng vừa đủ để nhìn rõ người trước mặt, nhưng vẫn có thể giấu đi những xúc cảm tinh tế và cẩn trọng nào đó sâu trong ánh mắt.

Tiết Khiêm chưa mở miệng, một bó thịt xiên nóng phỏng tay đã chìa ra trước mũi gã.

Lương Hữu Huy hỏi, “Ăn đêm không anh?”

Đội trưởng Tiết đói bụng thật.

Chớ nói ăn đêm, hôm nay đại đội cảnh sát truy kích Quách Triệu Bân, cơm tối còn chưa ăn đây này! Quanh năm phá án, đêm ngày đảo lộn, ai làm nghề này cũng mắc bệnh đường ruột!

“Ừm, cảm ơn.” Tiết Khiêm cầm mấy xiên thịt dê thịt gà, há miệng ngoạm từng miếng lớn, dùng lối ăn hào sảng ăn như hổ đói để che giấu tâm trạng mịt mờ giông bão lúc này.

Lương Hữu Huy cũng ăn, ăn vài miếng đã sinh nghiện.

Thỉnh thoảng nếm thử vài món mặn mòi của dân chúng bình thường lại thấy ngon hơn bào ngư tổ yến nhạt nhẽo vô vị nhiều.

Giống như người đàn ông ngời ngời tráng khí trong chiếc áo ba lỗ đen bó sát và quần bò cũng màu đen sờn rách thoải mái này, trái ngược hẳn với lũ xà tinh mặt giả make up dày cui trong hoàng cung sơn trại nọ, bây giờ Lương thiếu gia luôn chọn người phía trước mà chẳng cần do dự.

Ăn xong lau sạch dầu mỡ trên miệng, Tiết Khiêm lạnh lùng nhìn Lương Hữu Huy.

Áo ba lỗ sequin và quần bảy phân khoe eo thon mông nẩy, bộ dạng lúc nào cũng mời mọc, khiến gã rất muốn làm thịt người này ngay tại chỗ.

Tiết Khiêm vươn hai ngón tay to lớn, tiện thể ngoắc vào phần cổ tim của chiếc áo lấp lánh, kéo xuống, quả nhiên kéo được tới rốn, không nhịn được bình phẩm, “Lẳng lơ thật.”

“Lần sau không mặc kiểu này nữa.” Lương Hữu Huy đặc biệt ngoan ngoãn, “Từ giờ em sẽ mặc ngược, mặt trước ra mặt sau.”

“Đ*t!” Tiết Khiêm giận tới bật cười, “Mặc ngược thì lòi mông ra à.”

Cuối cùng hai người mới vòng tới vấn đề chính.

Lương Hữu Huy mang bản mặt mèo con dè dặt vuốt râu hùm, thẽ thọt hỏi, “Anh ơi, các anh đến phá án phải không? Có phải là điều tra câu lạc bộ nhà em không?”

Tiết Khiêm chẳng buồn khách sáo hỏi ngược, “Câu lạc bộ nhà cậu sợ bị điều tra sao?”

Lương Hữu Huy miễn cưỡng chườn vẻ mặt “người lớn ai mà chẳng biết” đầy xấu hổ, “Miễn anh không điều tra là được mà, ba em làm ăn cũng cần một nơi để chiêu đãi khách khứa, ‘xã giao’ bình thường thôi ấy mà.”

“Tôi không đến để điều tra lũ yêu tinh nhà cậu nuôi, tôi không có hứng thú.” Tiết Khiêm nói thẳng, “Tôi chỉ hỏi cậu một chuyện thôi, ba cậu có quen biết sĩ quan Lục Hạo Thành không?”

“Ai cơ?” Lần đầu tiên Lương Hữu Huy nghe thấy cái tên này, vẻ mặt ngỡ ngàng không lọt ra khỏi mắt quan sát cực kỳ kín đáo của đội trưởng Tiết.

Tiết Khiêm hỏi, “Cậu chưa nghe thấy cái tên này bao giờ hả? Ba cậu chưa bao giờ nhắc tới người này sao?”

Lương Hữu Huy, “Em thật sự chưa nghe bao giờ, là ai vậy anh?”

Lương Hữu Huy hoàn toàn hiểu lầm hành động vặn hỏi đầy thâm ý này, làm sao cậu biết được câu chuyện tàn nhẫn ác độc đằng sau nó? Cậu giữ chặt dây lưng của Tiết Khiêm, “Anh đừng hiểu lầm mà, hôm nay mấy người bạn chỉ rủ em đi ăn cơm thôi, ăn cơm thật ấy, em không có làm loạn với ai khác đâu.

Em chưa bao giờ nghe tên sĩ quan Lục hết, em không có quan hệ gì với anh ta đâu mà! Hic hic mấy tháng nay em chẳng làm gì rồi, cả ngày chong đèn rim tóp mỡ thủ thân như ngọc mà anh có đồng ý đâu…”

Tiết Khiêm lạnh lùng hất cái tay gẩy gẩy dây lưng ra, “Ba cậu có nuôi lính bắn tỉa không? Quân nhân giải ngũ hoặc cảnh sát vũ trang xuất ngũ chẳng hạn?”

Lại một câu thẩm vấn bằng hình thức đột kích, tranh thủ lúc nghi phạm còn đang bất ngờ, không có thời gian suy nghĩ.

“…” Lương Hữu Huy bị hất tay ra, trong lòng chợt lạnh lẽo, mặt mũi sa sầm.

“Lính bắn tỉa cái gì? Ba em nào có?” Hôm nay Lương Hữu Huy bị đả kích rất nặng, bị cả hai bên đồng thời ức hiếp, không khỏi ấm ức, trên miệng còn dính mỡ thịt chưa liếm sạch, “Sao các anh đều như thế, tại sao cứ thẩm vấn em? Hôm nay bọn Tiểu Đao Lăng Hà làm gì anh biết không? Rốt cuộc ba em xảy ra chuyện gì? Em có làm gì đâu cơ chứ!”

“Lâu lắm rồi em không được gặp anh… Anh à, anh sao thế hả?!”

Lương Hữu Huy lùi lại một bước, đã quá thương tâm.

Làn gió nhẹ thổi qua, chiếc áo sequin lộng lẫy dưới ánh đèn bỗng chợt ảm đạm tiêu điều.

Tựa như là, suốt mấy tháng quen biết nhau, không ngừng thăm dò và quấn quýt rối rắm, chẳng những không thể hóa giải mâu thuẫn, mà ngay khi hai người còn lưỡng lự tại ngã tư đường, lại vô tình giẫm phải một trái bom đã chôn kín ba năm.

Thật sự khó chịu.

Tiết Khiêm chẳng nói chẳng rằng, từ trên cao nhìn xuống, ngăn chặn tầm mắt Lương Hữu Huy.

Gã nắm lấy chiếc cằm vuông vuông, lực tay khá mạnh bạo, cũng là để phát tiết nỗi oán giận tích tụ trong lồng ngực, thô lỗ hôn lên môi Lương Hữu Huy!

Lương Hữu Huy không đề phòng, bị ấn lên tường, bao lời xót xa bị đầu lưỡi của đồng chí Tiết đẩy ngược trở về, mang theo hơi thở nồng nàn mùi khói thuốc.

Mùi vị thịt dê nướng và thịt gà nướng trong miệng cậu nhanh chóng tỏa ra, tả xung hữu đột giữa từng đợt va chạm của môi và răng.

Đầu lưỡi khuấy đảo, hối hả quấn quýt trong hỗn loạn, mong ngóng đã lâu, lúc này nhiệt liệt dây dưa cùng một chỗ.

Yết hầu Lương Hữu Huy lên xuống đầy hưởng thụ, khẽ ngân nga, cũng không ngần ngại ôm chặt người cậu thương như con rắn quấn quanh cây đại thụ, điên cuồng mút mát đôi môi của nhau, cùng luyến tiếc chẳng muốn rời.

Lồng ngực nóng hổi ẩm ướt cận kề, lớp vải áo mỏng dính mùa hè không thể che đậy ham muốn sinh lý nguyên thủy nhất của đàn ông, chưa kể hai người đàn ông này còn phải kìm nén đã lâu.

Chỉ một nụ hôn cũng có thể dấy lên hương vị củi khô lửa bốc.

Tiết Khiêm hôn xong, lại thô lỗ buông người ta ra.

Nét mặt Lương Hữu Huy lộ rõ vẻ khó tin và mừng rỡ, lồng ngực kịch liệt phập phồng bộc lộ nỗi xúc động chưa được thỏa mãn, “Anh à, em… em có một phòng trên tầng tám Cẩm Tú Hoàng Đình.”

Tiết Khiêm từ chối, “Tôi không đến mấy nơi phát gớm đó đâu.”

Lương Hữu Huy, “À, thế thì không đến mấy nơi đó nữa.”

Lương thiếu gia không kìm chế được, lại truy đuổi đôi môi đội trưởng Tiết.

Tiết Khiêm không buông lỏng cánh tay, bắt lấy cổ Lương thiếu gia, ấn cậu lên tường, rung động mãnh liệt từ thân thể tuyệt đối không vấy bẩn tín ngưỡng và lập trường mà gã luôn cố thủ, “Hữu Huy, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, cậu đừng nói dối tôi, đừng để tôi biết ba cậu quen sĩ quan Lục, đừng để tôi biết chuyện đó là do ba cậu làm… Tôi không thể chấp nhận.”

“Tôi không thể chấp nhận, không bao giờ có thể chấp nhận.” Tiết Khiêm lặp đi lặp lại, chính là đáp lại tình cảm của Lương Hữu Huy.

Có một số việc đã xé mở vết thương đau đớn nhất tận sâu dưới đáy lòng gã, đè nghiến lên giới hạn của gã, gã không thể thỏa hiệp.

“Anh à, rốt cuộc là sao thế?” Hơi ấm trên môi chưa tiêu biến, hoa tuyết trắng xóa đã rì rào cuồn cuộn trước mắt, Lương Hữu Huy cùng lúc bị hai luồng khí nóng lạnh tấn công, bất giác rùng mình.

Ánh đèn phản chiếu trong mắt Tiết Khiêm giống như đốm sáng lửng lơ giữa đại dương bao la, mặt nước phản xạ ánh sáng sóng sa sóng sánh, đôi khi chút yếu đuối cũng bộc lộ bên dưới lớp mặt nạ kiên cường lạnh lẽo.

Vẻ mặt này, khi đó Lương Hữu Huy lại không hiểu được.

Lương Hữu Huy mãn nguyện tràn trề, cho rằng tâm ý của hai người đã cùng sáng tỏ, đều có thiện cảm với nhau, trước mặt chính là con đường tươi sáng thênh thang đại diện cho cuộc sống hạnh phúc hiên ngang không biết xấu hổ, chẳng mấy chốc cuộc đời cậu sẽ bước sang trang mới, phu phu hai người tình đầu ý hợp.

Nhưng tại sao anh Tiết của cậu lại nhíu chặt lông mày, nét mặt lộ rõ cảm xúc đau đớn khổ sở thế kia? Đến cả sĩ quan Lục là ai cậu còn chưa biết, mà tại sao đã như bị ném vào kẽ băng thế này?…

Tiết Khiêm buông Lương Hữu Huy xuống, lúc ra tới đầu hẻm lại nhận được điện thoại của Lăng Hà.

Lăng Hà đã rời khỏi hiện trường vụ án bị cảnh sát địa phương chiếm đóng, đang lái xe về.

Lăng Hà ngắn gọn dứt khoát nói với Tiết Khiêm, “Đội trưởng Tiết này, tôi phải lắm miệng nhắc anh một việc.”

Tiết Khiêm đáp, “Nói đi.”

“Đã có một nhân chứng quan trọng thiệt mạng, bây giờ đội trưởng Tiết đừng quan tâm đến cái xác không thể lên tiếng đó nữa.” Lăng Hà nói nhanh, “Anh bao vây nơi này từ bốn phía, có lẽ kẻ địch cũng đang bao vây, ít nhất vẫn còn hai nhân chứng quan trọng chưa thiệt mạng, nhưng sống được bao lâu lại rất khó nói.”

“Cậu Lăng bày mưu lập kế, bao quát toàn diện chu đáo ghê cơ.” Tiết Khiêm khạc ra một câu, trong lòng cũng nắm rõ, “Người của chúng tôi xuất phát rồi, tôi sẽ lập tức ra lệnh bắt giữ Thích Bảo Sơn và Đàm Thiệu An!”

Lăng Hà dập máy, mắt nhìn ánh đèn trải dài không thấy điểm dừng phía trước, câu này là nói với Nghiêm Tiểu Đao bên cạnh, “Hiện giờ bắt giữ tức là bảo vệ họ.

Anh về gặp cha nuôi yêu dấu của anh nhanh đi, tôi cũng không hi vọng Thích gia đột nhiên thiệt mạng!”

Trong nửa ngày giằng co tại Yên thành, Nghiêm Tiểu Đao bỏ lỡ ít nhất hai cuộc điện thoại của Thích Bảo Sơn.

Hắn xâm nhập hang hổ làm công việc tình báo, thật sự không còn tâm trí thỉnh an cha nuôi, lần thứ nhất cố tình không bắt máy, lần thứ hai lại đúng lúc đánh nhau với Quách Triệu Bân, không bắt máy được.

Lúc này ngồi trên xe, hắn mới có thời gian gọi điện thoại, nhưng trong đầu hắn chỉ có Lục Hạo Thành nằm trong vũng máu và Quách Triệu Bân óc văng tung tóe.

“Ba nuôi, hôm nay con về muộn chút ạ, ba vẫn khỏe chứ?” Giọng Nghiêm Tiểu Đao khàn khàn.

“Còn sống chưa chết.” Giọng Thích gia hình như còn khàn hơn.

“Ba không sao chứ?” Nghiêm Tiểu Đao hỏi.

“Khỏe lắm, con đi đâu mà không về ăn cơm với ta?” Có lẽ Thích Bảo Sơn vẫn đợi con trai về nhà để cùng ăn tối, nhiều khả năng là bữa tối cuối cùng, nhưng rốt cuộc con trai không về, chẳng lẽ lại không thất vọng? Thích Bảo Sơn đột nhiên cảnh giác, “Bên chỗ con có tiếng gì thế? Tiếng còi xe cảnh sát phải không? Bây giờ con đang ở đâu!”

“Con ở Yên thành, sắp về rồi ạ.” Nghiêm Tiểu Đao định qua loa cho xong.

“Đến Yên thành làm gì? Ta đã bảo con đừng xen vào rồi mà, con về ngay đi!” Thích Bảo Sơn nổi giận, đã đoán được ít nhiều, khó tránh khỏi lo âu.

Trong lòng ông rất hiểu, đứa con nuôi này từ lâu đã không còn nằm trong tầm với của ông nữa, bây giờ Nghiêm Tiểu Đao đang nằm trong tay người khác! Ông đã mất Tiểu Đao rồi.

Nghiêm Tiểu Đao cũng rất khổ sở và mơ hồ thất vọng, đội trưởng Tiết sắp vây bắt tận nhà rồi.

Trong bóng đêm, cuối ngã tư đường, vài đoàn xe bí hiểm âm thầm phóng như bay về hướng Lâm Loan, giành giật từng phút trong chiến dịch tranh đua cùng sự thật, còi báo động hú vang giữa trời đêm.

Đêm tối qua đi, rạng sáng hôm sau.

Văn phòng huyện ủy Nam Giao, cục phó Đàm Thiệu An đã rời khỏi nhà từ sáng sớm, áo quần giản dị như thường, lúc ra khỏi cửa còn không quên khách sáo chào hỏi vợ chồng trưởng phòng ở cạnh nhà hắn.

Khoảnh sân chung rộng rãi đặt một chiếc máy thu âm, lúc này đang phát nhạc dân gian chậm rãi, các bác gái lớn tuổi tập Thái Cực Quyền, động tác thong thả đồng đều.

Những người này đều là cán bộ, viên chức hoặc người nhà trong cơ quan, hiển nhiên dân trí cao hơn các bà nội trợ lộn xộn nhảy ở quảng trường, nhưng hoạt động giải trí yêu thích khi nhàm chán vẫn tượng tự nhau.

Đàm Thiệu An mang đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt tuấn tú có vẻ tiều tụy, khiêm tốn đi qua đội ngũ tập Thái Cực Quyền, lấy ra đạp ra khỏi lán đỗ xe.

Vài bác gái đang làm động tác “Dã Mã Phân Tông” đánh mắt sang, “Duy nhất cục phó Đàm vẫn còn đạp xe hàng ngày trong cơ quan mình đấy!”

“Ôi, rèn luyện sức khỏe ấy mà, hơn nữa còn bảo vệ môi trường! Đó cũng là tấm gương hưởng ứng tám quy định của trung ương đấy!”

“Chậc, có mỗi cậu ta làm ‘tấm gương’ thôi, đúng là người mới có khác, tuổi thì trẻ, chẳng hòa hợp với xung quanh gì cả.”

“Cậu ta khép nép cũng đúng thôi, công trình phá dỡ trên thị trấn hỏng bét rồi còn gì, cậu ta còn làm sao được nữa?”

“Chẳng biết vợ cậu ra bệnh tình thế nào, mà chưa có con đúng không? Thế thì sống kiểu gì nhỉ, xui xẻo quá mà!”

“…”

Đàm Thiệu An mua hai suất cơm sáng ở quán ăn ven đường, treo cặp lồng giữ nhiệt trên ghi đông.

Bánh xe vẽ ra một đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo, chênh vênh bất ổn bởi tâm trạng rối bời của người đạp xe.

Sáng sớm mỗi ngày, cục phó Đàm đều mang cơm đến bệnh viện cho vợ, quanh năm như thế, bất chấp gió mưa.

Cục phó Đàm không thích đi xe công cộng, suốt ngày đạp chiếc xe đạp cũ ra ra vào vào, thể hiện sự thanh cao liêm khiết của mình.

Trước mặt người khác, cục phó Đàm không bao giờ tranh chấp hay gây ra điều tiếng, có vinh dự cũng không ra mặt giành giật, tình nguyện nhường hết cơ hội thăng quan phát tài vẻ vang đắc ý cho người khác, đặc biệt không muốn tên mình xuất hiện trên truyền thông.

Hắn thậm chí còn không vào Đảng, là viên chức duy nhất không có lai lịch, không tham gia vào đảng cầm quyền, càng không kết bè gia nhập bất kỳ đảng phái dân chủ nào, điều này tương đương với việc vất bỏ cơ hội leo lên trên, vất bỏ tiền đồ chính trị, chẳng trách dù đi tới đâu cũng chỉ nằm hàng phó!…

Chôn vùi hổ thẹn và sương mù trong lòng, Đàm Thiệu An không dám nói thật với Lăng Hà hay bất cứ ai.

Hắn thậm chí còn mang bóng ma tâm lý với việc lái xe, bất kể là xe cơ quan hay xe hơi xe tải, hắn không bao giờ muốn đụng vào xe.

Nỗi dằn vặt và kinh sợ lớn nhất cuộc đời hắn chính là lái xe, cũng bởi thiếu nợ đại ca cầm đầu một số tiền lớn nên mới bị ép bán đi lương tâm của mình, bí quá hóa liều nối giáo cho giặc, để Trần Cửu leo lên xe của mình giữa đường cao tốc… Dẫn tới sự kiện đáng sợ kia.

Ban đầu hắn chỉ là tài xế của tập đoàn Lăng thị, thường xuyên lái xe cho lãnh đạo, rất quen thuộc với đường xá địa hình.

Nhận lệnh của đại ca cầm đầu, dùng xe công ty gây án, xong xuôi lại chở cái xác tới một nhà máy hóa chất của tập đoàn Lăng thị, châm lửa phóng hỏa là chuyện rất dễ dàng.

Mạng hắn cũng lớn, không xúi quẩy trở thành bia đỡ đạn lúc hai nhóm người đánh nhau.

Đây chỉ là một cái bẫy nham hiểm độc ác được vội vã bày ra, mà vai trò của hắn trong phi vụ này, cùng lắm chỉ là một nhân vật tiểu tốt không đáng kể, quá trình phát triển về sau hoàn toàn không phải do hắn quyết định.

Đêm đó là cái đêm kinh khủng nhất cuộc đời hắn.

Không ai bận tâm đến một gã lâu la rúc trong góc tường như hắn, phần của cải được chia chác ngay tại chỗ kia không có phần hắn! Nhưng chém chết người lại có phần của hắn, lúc hắn còn đang run rẩy vì thịt sống máu tươi bắn lên mặt, đại ca cầm đầu khinh miệt ném cho hắn một thanh đao nhọn chuyên dùng để lóc xương… Hắn không dám, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng vạch mấy nhát lên chân Trần Cửu…

Hắn không hợp với đồng nghiệp láng giềng, giấu giấu giếm giếm lẻ loi một mình là để né tránh tai mắt người ngoài, bởi vì hắn chột dạ, nửa đời người sống như con chuột đồng trốn chui trốn chủi trong lỗ.

Nhưng có đào cái lỗ sâu ba trượng cũng vô ích, sớm muộn gì tai họa cũng gõ cửa.

Mấy tháng trước hắn không dám bỏ lỡ buổi gặp mặt ở biệt thự Quan Triều, đến nơi lại chẳng thấy bóng dáng ba người còn lại đâu, đêm đó cha con họ Du gặp tai nạn trong trận hỏa hoạn nơi cầu cảng, có lẽ kết cục của hắn cũng như vậy thôi.

Đàm Thiệu An mang cặp lồng giữ nhiệt mở cửa đi vào, phòng bệnh sáu người mở cửa sổ đón nắng sớm, sáng sủa vô cùng.

Các bệnh nhân khác đang cúi đầu cháo sáng.

Giường bệnh của vợ hắn lại chẳng có ai, chăn cũng chưa gấp, bị xốc lên để lộ dấu vết vừa ngủ đêm qua.

Đàm Thiệu An kinh ngạc, “Bệnh nhân giường số 6 đâu rồi?”

Bệnh nhân cùng phòng thản nhiên nói, “Không phải người nhà anh đón đi rồi sao?”

Đàm Thiệu An kinh hãi, “Ai đón đi?!”

Vợ chồng họ làm gì còn người nhà nào khác.

Bệnh nhân cùng phòng kinh ngạc, “Thì bảo là người nhà mà, ba người đàn ông, trông nghiêm túc lắm, chúng tôi biết làm sao được!”

Cháo nóng trong cặp lồng đổ lênh láng trên đất.

Đàm Thiệu An lao xuống lầu, suýt thì trẹo cổ chân.

Hắn hốt hoảng hỏi thăm khắp nơi, ai đón vợ hắn đi? Mồ hôi lạnh như băng túa ra khắp mặt và lưng hắn, khuôn mặt tuấn tú gần như biến dạng vì đau đớn và lo sợ, hắn lao ra cổng bệnh viện…

Hắn biết người nào đứng sau gây chuyện khiến hắn mất chức, cũng đoán được người nào ra tay uy hiếp vợ hắn, muốn đẩy hắn vào góc chết, ép hắn cùng đường, bởi vì hắn đã “không hiểu chuyện”, “không nghe lời”.

Đàm Thiệu An điên cuồng chạy như bay trên ngã tư đường, mặt đất nóng rực thiêu đốt bàn chân hắn, khiến hắn giãy giụa vật lộn hệt như một người bị ném vào chảo dầu.

Ánh mặt trời chói chang biến thành vô vàn đốm sáng nhảy nhót trước mắt hắn, mồ hôi quyện lại thành dòng nước mặn khiến tầm mắt hắn mờ mịt, không nhìn rõ xe cộ qua lại trên ngã tư…

Một chiếc container rất lớn đỗ dưới tòa nhà, hình như tài xế bên trong vừa nhận điện thoại, gật đầu, lập tức nổ máy, lao thẳng về phía bóng người đang chạy phía xa.

Chiếc container vượt qua giao lộ, không giảm tốc độ mà còn nhấn ga, vận tốc nhắm vào mục tiêu càng lúc càng nhanh!

Đầu xe nặng nề ầm ầm nghiến tới, Đàm Thiệu An sực tỉnh.

Bên dưới lòng đường là dòng sông Bạch thuộc về địa phương, mặt sông êm đềm lặng lẽ, Đàm Thiệu An bị chiếc container truy đuổi, suýt thì bị kéo xuống dưới bánh xe, tại khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, hắn buộc phải lựa chọn nhảy sông!

Lại thêm một chiếc container nối gót lao tới, kề sát bên phải đường xe chạy, chèn ép chiếc container đằng trước, hoàn toàn không đếm xỉa tới biển báo có đèn giao thông! Tài xế nhỏ nhắn mặc áo hoodie, trùm mũ che kín kiểu tóc và nửa khuôn mặt, thành thạo quả quyết đánh tay lái, hung hãn vượt lên trước chiếc xe ban đầu.

Tình thế quá kinh khủng, hai chiếc container khổng lồ chơi trò rượt đuổi, ngoằn ngoèo nghiêng ngả trên quốc lộ, lớp vỏ sắt va quẹt với nhau tóe ra tia lửa.

Xe con xung quanh tự giác quẹo vào, hốt hoảng chạy trốn, chỉ sợ bị ngộ thương bởi hai kẻ điên khùng này, vì vậy quốc lộ chỉ còn hai chiếc container song song nghiến tới như vào chỗ không người.

Cuối cùng chiếc phía sau cũng thành công húc chiếc đằng trước xuống đê sông!

Chiếc container đằng trước chúc đầu khỏi bờ đê, đuôi xe vẫn nán lại trên bờ, lửng lơ giữa không trung bằng tư thế cực kỳ nguy hiểm, khốn khổ lắc lư trong gió như chiếc bập bênh sắp đổ…

Một người nhảy xuống khỏi ghế phụ lái của chiếc container phía sau, thoăn thoắt gọn gàng vớt Đàm Thiệu An ướt nhẹp dưới sông lên, “Anh Đàm nhảy sông quyết đoán ghê cơ!”

Cuối cùng Đàm Thiệu An vẫn bị “bắt cóc”, bị túm lên, quẳng vào thùng xe, cả người ướt sũng, nước chảy rào rào.

Chiếc container phía sau đã tóm được mục tiêu, lập tức quay đầu rời khỏi hiện trường, lúc này tài xế mới ngoái lại, không ngờ bên dưới mũ hoodie lại là một cô gái trẻ trung tuấn tú!

Chất giọng Mao Trí Tú trong trẻo êm tai, khí thế hung thần xa lộ vừa nãy tiêu tan hết sạch, cô nương tủm tỉm nói, “Anh Đàm đừng sợ, hôm nay anh không gặp nguy hiểm đâu, Lăng tổng phái tôi đến đón anh nè.”

Đàm Thiệu An nghe vậy thì chỉ hận không thể quỳ xuống trước mặt vị nữ Bồ Tát đại từ đại bi này, vội vàng cầu cứu, “Vợ tôi bị họ bắt mất rồi!!”

Mao Trí Tú vui vẻ cười, “Bây giờ vợ anh đang ở trong bệnh viện tại Lâm Loan, anh sẽ gặp lại chị nhà sớm thôi, chị nhà vẫn an toàn, anh cứ yên tâm.”

Đàm Thiệu An, “…”

Mao cô nương bổ sung, “Đã biết anh Đàm là một người nặng tình hiếm có trên thế gian thì sao có thể để vợ anh bị liên lụy bởi những thứ ngổn ngang kia được? Ngài Lăng đang ở bệnh viện với vợ anh đấy, anh yên tâm chưa nào?”

Cậu trai ngồi trên ghế phụ lái gọi hai cuộc điện thoại.

Cuộc đầu tiên để báo cho cảnh sát giao thông rằng có một chiếc container lơ lửng trên đê sông, các anh đi cứu nhanh lên!

Cuộc thứ hai gọi cho Tiết Khiêm, “Đội trưởng Tiết ơi, tôi là Dương Hỉ Phong thư ký của Nghiêm tổng đây, báo cho anh một manh mối, năm phút trước có người âm mưu dùng tai nạn giao thông diệt khẩu anh Đàm, anh phái người qua bắt giữ thẩm vấn nhanh lên!”

Tiết Dạ Xoa khó chịu hừ một tiếng, “Tôi nói đám các cậu nhanh nhảu quá rồi đấy, xe của chúng tôi ở ngay phía sau, chính mắt trông thấy các cậu tông xe bừa bãi, từ nay đừng có lỗ mãng thế!… Được rồi, đã bắt được tài xế, các cậu đưa cục phó Đàm tới phòng họp trong cục chúng tôi luôn đi.”

Dương Hỉ Phong dương dương tự đắc trả lời, “Okie, không thành vấn đề!”

“Anh là thư ký của Nghiêm tổng ấy hả?” Mao Trí Tú phá lên cười.

Dương Hỉ Phong ngậm điếu thuốc, tiện tay đưa cho cục phó Đàm một điếu coi như an ủi, huênh hoang trước mặt cô nàng, “Thì sao? Thuộc hạ của Nghiêm tổng có thư ký 1, thư ký 2, thư ký 3, thư ký 4… Anh đây lúc nào cũng xếp ngay đầu bảng, đứng thứ nhất trong mắt đại ca đó!”

“Đừng có xạo.” Mao Trí Tú giễu cợt, “Đứng thứ nhất trong mắt đại ca anh là ngài Lăng.”

“Không không không không phải thế.” Dương Hỉ Phong nịnh bợ ngọt xớt, “Ở nhà thì cậu Lăng đứng thứ nhất trong mắt đại ca, còn ở trong lòng bọn tôi thì cậu Lăng lúc nào cũng là to nhất!”

Một tràng cười thoải mái và ấm cúng vọng ra từ ô cửa sổ mở rộng, hoàn toàn không nhận ra những người này vừa trải qua trận đánh giáp lá cà kinh hồn táng đảm trên quốc lộ.

Đàm Thiệu An cảm giác như đã mấy đời mới được cười vui vẻ, nhịp tim chợt hỗn loạn, ngập ngừng run rẩy thật lâu, cuối cùng hắn giơ tay lau sạch nước trên khuôn mặt, “Tôi tình nguyện ra đầu thú, bây giờ tôi sẽ đến thằng cục cảnh sát để đầu thú.”

“Đám người đứng đằng sau làm mấy chuyện này chính là để ép buộc tôi hợp tác với chúng, chúng muốn ám hại cậu Lăng và Nghiêm tổng.

Vài ngày trước Quách Triệu Bân đến tìm tôi, tôi không dám nói thật với cậu Lăng… Quách Triệu Bân cạy cửa nhà tôi, chặn đường tôi, chúng ép tôi dụ cậu Lăng và Nghiêm tổng ra bờ biển, địa điểm cũng đã chọn xong, định bắt cóc hoặc ám sát trực tiếp, xử lý thi thể ngay trên bờ biển, người không biết quỷ không hay, nhưng tôi không đồng ý! Chúng đe nẹt dụ dỗ, tôi vẫn kiên quyết không đồng ý, tôi không dám hại người mà! Chúng dùng vụ việc phá dỡ để ép tôi thỏa hiệp, tôi không thuận theo thì sẽ cho tôi mất chức ngồi tù, chúng muốn tiêu diệt tôi…”

“Đứng sau Quách Triệu Bân chắc chắn là Trương Đình Cường, chính là ‘Đình trọc’ nham hiểm độc ác nọ.

Gã đã bỏ nghề cho vay nặng lãi từ lâu, tôi cũng không rõ gã phất lên bằng cách nào, chỉ nghe được vài tin vỉa hè…” Đàm Thiệu An kín đáo nhìn cô gái duy nhất trong xe, cố gắng diễn đạt thật súc tích, “Nói là có một nhóm quý nhân, thậm chí cả quý bà cực kỳ thích kiểu người như Trương Đình Cường, chạy theo gã như vịt, tới mức nuôi dưỡng gã côn đồ nham hiểm độc ác này thành tâm phúc bên người, để gã hoành hành ngang ngược, coi trời bằng vung.

Dù sao thì thư ký đầu bếp tài xế hầu hạ quý nhân, chỉ cần khéo nịnh bợ là có thể gà chó lên trời, huống chi quan hệ kiểu đó…”

Đàm Thiệu An run rẩy nói ra tất cả những gì mình biết.

“Tâm phúc ấy hả? Thế thì quan hệ phải thắm thiết cỡ nào.” Mao Trí Tú bĩu môi.

Sương mù dày đặc lững lờ che phủ đầm lầy đen kịt, lợi ích phía sau chính là cây lớn rễ sâu, việc này Mao Trí Tú và Dương Hỉ Phong không hiểu hết được, thôi thì cứ giao lại cho tổ chuyên án xử lý vậy.

Trên đường lái xe tới cục cảnh sát thành phổ Lâm Loan, Mao Trí Tú tình cờ nói, “Anh Đàm này, Lăng tổng đã biết anh bị điều chuyển đến đây từ lâu rồi, anh ấy vẫn lặng lẽ theo sát anh đó.”

Đàm Thiệu An ngỡ ngàng ngước lên.

“Lăng tổng nói, anh si tình với vợ anh như vậy, từ những ngày sinh viên đã là một đôi uyên ương thanh mai trúc mã, thật sự đáng ngưỡng mộ, nên sẽ không tính toán vài mối ân oán nhỏ nhặt không đáng kể với anh đâu.” Những lời cuối cùng của Mao Trí Tú chìm nghỉm trong tiếng gió bên ngoài cửa xe, “Cha mẹ của ngài Lăng cũng là thanh mai trúc mã, mẹ anh ấy đau ốm liệt giường, cha anh ấy cũng túc trực chăm nom bên cạnh, tiếc rằng họ không tốt số được như anh Đàm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.