Hai người xông vào văn phòng lộng lẫy rộng chừng hai trăm mét vuông, không thấy ai cả.
Một người sống sờ sờ rất khó ẩn nấp ngay trước mũi Nghiêm tổng và Lăng Hà, chỉ một hơi thở rất khẽ hoặc cảm giác hiện diện nhỏ nhoi đều có thể khiến gã côn đồ bại lộ.
Hai người nhanh chóng tìm quanh một lần, cùng rơi vào hoang mang, bên trong căn phòng thật sự không có ai.
“Chạy rồi…” Nghiêm Tiểu Đao nhìn chiếc ghế chủ tịch còn đang khẽ đung đưa phía sau bàn làm việc khổng lồ.
“Chắc chắn Lương Thông bố trí lối đi bí mật gì đó trong văn phòng, Quách Triệu Bân chạy rồi.” Lăng Hà nói.
Lăng Hà rất muốn giơ tay bắn nát tiêu bản đầu hươu Bắc Mĩ treo trên bức tường đối diện bàn làm việc của Lương Thông.
Đó là một chiếc đầu hươu hùng vĩ xinh đẹp với cặp sừng gai góc, đồ sộ và hoa lệ, hẳn là chiến lợi phẩm của một chuyến đi săn ở nước ngoài, treo lên đây để phô trương thân phận và khí phách.
Tiêu bản đầu hươu này khiến người ta nhớ lại những món đồ trang trí trong sòng bạc trên đảo Iru ngày trước, hai lão già dã tâm bừng bừng Watanabe và Lương Thông coi như cá mè một lứa, xem ra chủ tịch Lương cũng chung tình với môn thể thao săn bắn đại diện cho đẳng cấp đàn ông và tiền tài quyền thế này.
Nghiêm Tiểu Đao ngồi xổm, men theo vết máu bên ngoài đồ đạc và mép sàn để dò tìm cơ quan.
Dò tới đỉnh giá sách bằng gỗ phẳng như mặt tường, nhấn cái nút phía sau rèm cửa sổ, một mặt giá sách mở ra như cánh cửa, đằng sau chính là buồng thang máy loại nhỏ.
Lương Thông Lương Thông, quả là thông hiểu tỏ tường, thủ đoạn thông thiên.
Cứ tưởng trong phòng chỉ cất giấu động mèo chuồng chó chật chội khó coi để Quách Triệu Bân chui rúc, không ngờ chủ tịch Lương lắp hẳn một chiếc thang máy hoành tráng ngay trong văn phòng, kim thiền thoát xác đơn giản thế là cùng.
Nghiêm Tiểu Đao nhanh chóng gọi điện báo tin, “Đội trưởng Tiết, chúng tôi đuổi kịp Quách Triệu Bân rồi, nhưng gã bỏ chạy bằng thang máy trong văn phòng của Lương Thông, có thể đã xuống lầu hoặc rời khỏi tòa nhà này! Trên người gã có vết đao, bây giờ chúng tôi sẽ tiếp tục đuổi theo, các anh chặn từ bên ngoài, đừng để gã chạy thoát!”
Nghiêm Tiểu Đao ngoái lại nhìn Lương thiếu gia.
Lúc này Lương Hữu Huy đang ngơ ngác đứng giữa phòng, cũng đã nghe thấy rõ.
Ánh mắt Lương Hữu Huy chằm chằm nhìn Tiểu Đao và Lăng Hà cũng đã tràn ngập hỗn loạn, hoang mang và lạ lẫm.
Tình bằng hữu bao nhiêu năm nay đâu rồi? Nghiêm Tiểu Đao mang đao, Lăng Hà giấu súng, ngay bên trong hội sở của nhà họ Lương mà chẳng coi ai ra gì, đánh giết tàn độc, còn náo loạn văn phòng của ba cậu.
Bân tổng là ai, cậu hoàn toàn không biết.
Trong văn phòng của ba có thang máy bí mật thông ra bên ngoài, cậu cũng chẳng biết luôn, chẳng biết chút gì, cứ vô tư vô lo hồn nhiên ngây ngô quanh năm suốt tháng, vậy mà cũng sống được tới bây giờ.
Mãi cho tới trước buổi tối hôm nay, dường như cậu vẫn được sống trong hơi ấm rất ôn hòa.
Chủ tịch Lương bảo vệ đứa con trai quá tốt, che giấu cũng quá cẩn thận, dạy dỗ Lương Hữu Huy thành một chàng thanh niên có giáo dục, biết đối nhân xử thế, tiếng tăm tốt, tiếc rằng lại không dạy cậu khả năng một mình đối mặt với thói đời hiểm ác và nhân tình ấm lạnh.
Một đứa trẻ to xác ngây ngô thuần khiết thì mãi mãi không thể thích nghi được với hiện thực tàn khốc và nhân gian tràn ngập ác ma, sớm muộn gì cậu cũng phải lớn lên!
Tiếng súng của Lăng Hà bắn tung ổ khóa lúc nãy đã rền vang trong hành lang.
Đội bảo vệ lúc này đã bao vây trước cửa nhưng ngập ngừng không dám tiến lên, cũng không dám động thủ, chỉ dám gọi điện thoại lộn xộn báo cáo tình hình.
Nghiêm Tiểu Đao cũng thấy có lỗi với Lương thiếu gia.
Chuyện này không liên quan gì tới Lương Hữu Huy, nhưng cục cưng bự con này bị dọa sợ rồi.
Thậm chí hắn còn chẳng có thời gian để từ tốn trấn an và giải thích cho Lương Hữu Huy, trong tình thế này, điều hắn không muốn nhất chính là làm tổn thương Hữu Huy.
Đối với Nghiêm Tiểu Đao, hắn phải tìm ra chân tướng sự việc Quách Triệu Bân mưu sát sĩ quan Lục Hạo Thành.
Đối với Lăng Hà, y muốn bắt được bàn tay đứng phía sau Quách Triệu Bân trong sự kiện phá dỡ Hồi Mã Trấn, đục nước béo cò hãm hại Đàm Thiệu An, y đã đoán được kẻ nấp sau lưng rồi.
Hai người không hẹn mà cùng gặp nhau trên ngã tư giữa hai con đường, tất cả đầu mối hiện tại đều tập trung tại kẻ này, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho gã?
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà đi xuống bằng thang máy riêng trong phòng chủ tịch, cả quãng đường không bị ai cản trở.
Tận dụng vài chục giây riêng tư trong thang máy, hắn im lặng giúp Lăng Hà lau sạch máu trên thái dương, phát hiện gã đốn mạt nọ đã đấm một cú vào mặt Lăng Hà.
Vệt máu đọng trên đường kẻ mắt màu đen ánh kim, kết vảy, lộ ra mỹ cảm kỳ dị mà lạnh lẽo.
Ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao cấp tốc chuyển xuống dưới, xấu hổ không dám nói với ngài Lăng, sao cậu lại kẻ mắt như thế? Tại Cẩm Tú Hoàng Đình, trang điểm như vậy tức là ám chỉ bên dưới mặc quần lót ren và tất da chân đen, vài gã biến thái rất mê kiểu này… Bản thân Nghiêm Tiểu Đao thì không có hứng thú, nhưng đây lại là Lăng Hà…
Tình thế hôm nay cũng rất kỳ quặc, Nghiêm Tiểu Đao thật sự ngỡ ngàng, với sự thông minh khôn khéo của Lương Thông, hẳn lão đã biết hai người họ đại náo văn phòng chủ tịch Cẩm Tú Hoàng Đình từ lâu, rất nhiều người nghe thấy tiếng súng, nhưng không ai tới vây bắt, cũng không ai cản trở họ bỏ đi.
Hai người rảo bước trong cung điện này như vườn không nhà trống, chẳng khác nào… chẳng khác nào ngay từ đầu lão đã nắm chắc rằng hai người họ không thể bắt được Quách Triệu Bân.
Hai người chân bước như bay xuống đại sảnh dưới lầu.
Màn đêm buông xuống, yến tiệc đã khai mạc trong không khí rộn ràng hòa hợp.
Thượng khách bưng rượu lui tới hàn huyên, những khuôn mặt tươi cười nồng nặc mùi xã giao của giới thượng lưu, ngả ngớn phô trương được che đậy bên dưới lớp ngụy trang đạo mạo, đám người này còn đang chờ đợi một tiết mục trình diễn “đặc sắc” khiến người ta sục sôi nhộn nhạo, hoàn toàn không biết trên lầu đã xảy ra một trận chiến, còn nổ cả súng.
Tô tiểu thư đang đợi lên sân khấu, tâm ý tương đồng chợt ngoái lại, trùng hợp đụng phải ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao.
Tô Tinh khéo léo cầm hai ly champagne, tiến lên nghênh đón Nghiêm tổng như gái nhảy tiếp đãi thượng khách, mỗi người cầm một ly rượu, Tô Tinh thân thiết hỏi, “Anh vẫn ổn chứ? Chuyện đã xong chưa?”
Nghiêm Tiểu Đao tiện thể uống cạn champagne cho đỡ khát, lắc đầu rất khẽ, “Tôi vẫn ổn, nhưng tên kia chạy mất, tìm trong sảnh không thấy, tòa nhà này còn lối nào thông ra ngoài không?”
Tô Tinh lắc đầu, hiển nhiên Lương Thông sẽ không dễ dàng tiết lộ bí mật.
MC trên khán đài đã giới thiệu hai lần, sắp cạn lời rồi, quản lý sảnh khẽ giục Tô Tinh, “Tô tiểu thư lên hát đi, còn làm gì thế?!”
Nghiêm tổng đứng phía sau chợt xen vào một câu, “Loanh quanh con đường này có bất động sản nào của chủ tịch Lương nữa không?”
Tô Tinh trả lời, “Khách sạn sáu sao bên kia đường cũng là của Lương thị.”
…
Trước khi đi, Nghiêm Tiểu Đao vẫn săn sóc dặn dò Tô Tinh, “Hôm nay phong thủy không tốt, ở đây sẽ xảy ra chuyện, em mau về đi.”
Tô Tinh bình thản tới mê người, vẫn giữ nụ cười chúm chím đầy phong độ, khẽ nói, “Ngắm anh thêm một lát rồi về.”
Nghiêm Tiểu Đao vừa ngượng vừa áy náy trong lòng, gật đầu coi như chào tạm biệt Tô Tinh, xoay bước vội vã rời khỏi hội trường yến tiệc.
Lúc chạy xuống cầu thang trước cổng Cẩm Tú Hoàng Đình, hắn lại sánh vai với ngài Lăng, lời chất vấn luồn vào tai hắn theo gió đêm, “Cô kia là Tô tiểu thư hả?”
Nghiêm Tiểu Đao không ừ hử gì.
Lăng Hà bình luận, “Ánh mắt cô ta nhìn anh, ít nhất quen nhau cũng phải mười năm rồi.”
“Tám năm.” Nghiêm Tiểu Đao đính chính.
Lăng Hà đã bấm điện thoại cho Tiết Khiêm, “Đội trưởng Tiết, nghi phạm đã bỏ trốn khỏi tòa nhà, gã bị thương nên chạy chưa xa đâu, đề nghị anh tiếp cận khách sạn đối diện bên đường kia.
Ngoài ra… vừa nãy tôi gặp cậu chủ Lương, đêm nay anh ta cũng ở Cẩm Tú Hoàng Đình, đội trưởng Tiết làm việc bảo thủ quá rồi đấy, bạn tình hoặc tình nhân cũ linh tinh mà có ích như thế, lần sau phải nhớ mang ra dùng mọi nơi mọi lúc chứ!”
Lăng Hà dứt khoát dập máy, ghen tuông bộc lộ thế thôi, một câu đủ để phun nọc đầy mặt Nghiêm tổng rồi.
Nghiêm Tiểu Đao bất đắc dĩ thở dài, haizzz, Tiểu Hà à…
…
Lúc này, con phố trước cổng Cẩm Tú Hoàng Đình đã ùn tắc giao thông.
Dưới sự thống lĩnh của hai đại đội trưởng, hai nhóm người chặn đầu xe nhau, ngổn ngang chiếm đóng gần nửa mặt đường.
Chập tối giao thông đông đúc nhộn nhịp, chẳng mấy chốc đã chật như nêm cối.
Quả nhiên đội trưởng Trịnh của cục cảnh sát địa phương cũng vội vã xuất hiện, chạy tới duy trì trật tự trước cổng Cẩm Tú Hoàng Đình cực kỳ đúng lúc.
Hơn nữa gã này cũng mặc thường phục, không dám hú còi cảnh sát kinh động dư luận, suy nghĩ giống hệt Tiết Khiêm.
Hai vị đội trưởng lén họp mặt, vòng vèo cãi cọ với nhau.
Cùng là đồng nghiệp cửa quan, bề ngoài ra vẻ kề vai sát cánh không sứt mẻ hòa khí, nhưng không ai chịu quay xe nhường đường.
Đội trưởng Trịnh nói, “Chủ tịch Lương cũng là người có máu mặt, anh muốn bắt ông ta thì tốt xấu gì cũng phải lên tiếng với lãnh đạo của chúng tôi trước, sao lại đùng đùng xông vào bao vây như thế được? Đội trưởng Tiết ạ, thế này là không đúng phép tắc đâu…”
Đội trưởng Tiết nói, “Phép tắc ai đặt ra? Tôi mà chào hỏi báo cáo trước thì nghi phạm chạy biến từ đời nào rồi.”
Đội trưởng Trịnh đáp, “Chỉ cần có tên có họ thì nghi phạm chạy làm sao được, đội trưởng Tiết làm việc tại Yên thành vẫn nên có chừng mực thì hơn.”
Đội trưởng Tiết, “Tôi phụ trách bắt người phá án chứ không phụ trách chừng mực với các anh.
Vả lại chúng tôi cũng có định bắt chủ tịch Lương đâu mà lo.”
Đội trưởng Trịnh, “Nhưng các anh bao vây bất động sản của chủ tịch Lương.”
Đội trưởng Tiết, “Tôi tận mắt trông thấy nghi phạm bước vào nơi này, hay là đội trưởng Trịnh mời chủ tịch Lương tới đây, bảo ông ta giao nộp nghi phạm, chúng tôi sẽ rút lui ngay, không làm phiền các anh em trong đơn vị nữa!”
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà rút lui toàn thây khỏi hoàng cung phức tạp thần bí như sơn trại, lông tóc vô thương, một lần nữa xuất hiện trên đường.
Tiết Khiêm lập tức mất hết hứng thú tán gẫu nhảm nhí với đội trưởng Trịnh, ba người ăn ý trao đổi ánh mắt, đồng thời tìm quanh xem nghi phạm có thể chạy trốn bằng con đường nào.
Lăng Hà nhỏ giọng hỏi Tiết Khiêm, “Đêm nay không phải chỉ một mình Quách Triệu Bân chó cùng rứt giậu, chủ tịch Lương trắng trợn giúp đỡ Quách Triệu Bân bỏ trốn, gã này phải quan trọng với bọn chúng cỡ nào?”
“Xe số 2 và số 3 theo dõi cổng ra vào khách sạn, những người khác theo dõi các hướng đi từ giao lộ!” Tiết Khiêm hạ lệnh qua bộ đàm, giống như lên dây cót không cần hít thở, chỉ dùng trạng thái điên cuồng làm việc để triệt tiêu khói bụi không ngừng mở rộng dưới đáy lòng – Rốt cuộc Lương thị dính dáng bao nhiêu tới vụ án này…
Nghiêm Tiểu Đao có chung mối băn khoăn với đội trưởng Tiết, “Lương Thông không có mặt ở hiện trường, rất khó nói ông ta có phải kẻ chủ mưu hay không, nhưng động cơ gì khiến ông ta nhất định phải cứu Quách Triệu Bân?”
“Chủ tịch Lương muốn cứu gã ngu xuẩn kia sao?” Lăng Hà không giấu giếm suy nghĩ của mình, “Đội trưởng Tiết này, nếu tôi là kẻ đứng phía sau, một gã tay sai ngu xuẩn gây chuyện thị phi bên ngoài, tự dùng da thịt tanh hôi kéo chó nghiệp vụ tới, tôi sẽ không giúp gã chạy trốn, chắc chắn tôi sẽ bịt miệng gã.”
Tiết Khiêm bị đeo vòng cổ “chó nghiệp vụ”, hai mắt lóe sáng, gật đầu tán thành.
Đoàn xe đang chặn kín phân cục Lâm Loan lúc này đột nhiên tản ra, di chuyển về hướng các giao lộ.
Phải mở ra lỗ hổng thấp thoáng mập mờ mới có thể lừa nghi phạm đang cuống cuồng bỏ trốn kia cắn câu.
Cẩm Tú Hoàng Đình vẫn chìm trong ánh đèn lộng lẫy ướt át và xa hoa tráng lệ, vô số cột sáng tím và lục giao thoa bắn lên không trung, liên tục lướt qua khách sạn của Lương thị bên kia đường lớn.
Đúng lúc đó, một chiếc xe tải màu trắng lái ra khỏi hầm đỗ xe, thân xe trắng xóa phản chiếu ánh sáng cực kỳ bắt mắt trong màn đêm, chẳng mấy chốc dã thu hút được sự chú ý của khá nhiều xe cảnh sát.
Đội phó Phương đánh xe lên, chặn đầu chiếc xe tải nọ tại ven đường, yêu cầu mở thùng xe kiểm tra.
Ngay lúc đó lại có thêm hai chiếc xe tải giống hệt phóng ra từ hầm đỗ xe, đây là cố tình bố trí bát quái trận đánh lạc hướng cảnh sát sao?…
Lúc này họ vẫn giữ suy nghĩ rằng Quách Triệu Bân sẽ tìm mọi cách để trốn ra khỏi Cẩm Tú Hoàng Đình hoặc khách sạn của Lương thị.
Lăng Hà và Nghiêm Tiểu Đao ngồi trong chiếc xe đỗ tại con hẻm nhỏ bên rìa khách sạn, im lặng quan sát tòa kiến trúc chọc trời này.
Khách sạn trông rất giống một con quái vật khổng lồ màu đen hình thù kỳ dị, thẳng lưng vươn cao tận mây xanh.
“Nếu có kẻ định bịt miệng Quách Triệu Bân mãi mãi thì sao còn để gã chạy trốn? Chẳng lẽ định diệt khẩu ngay giữa đường giữa phố, không coi cảnh sát ra gì hay sao?” Thực ra suy nghĩ của Lăng Hà khác với đội trưởng Tiết, chỉ một sai lệch nhỏ cũng khó tránh khỏi vuột mất thời cơ!
Lăng Hà thình lình mở cửa xe nhảy ra ngoài, giữa bóng đêm cuồn cuộn gió gào, xông thẳng tới cửa hông của khách sạn nọ.
Tiết Khiêm dẫn đầu một phân đội nhỏ đánh vào cổng chính khách sạn, không nói tiếng nào xông vào rà soát kiểm tra.
Đồng thời, rất nhiều cảnh sát tinh nhuệ mặc thường phục tỏa ra từ bốn phương tám hướng, trà trộn vào khách sạn từ các lối ra vào, nhanh chóng bày trận thiên la địa võng.
Khách sạn này được thiết kế theo kiểu tháp đôi, hai tòa nhà chủ chốt được kết nối với nhau qua một hành lang bằng kính, thông tới các phòng ở phía sau.
Đêm khuya thanh vắng, khách sạn lặng ngắt như tờ, các lối ra vào cũng trống trải rộng rãi, không thể che giấu bất cứ thứ gì.
Một nhân viên vệ sinh gù lưng lách ra khỏi phòng tạp hóa nằm cuối hành lang, kéo thấp vành mũ, rảo bước rất nhanh.
Lăng Hà đứng cách rất xa, từ đầu kia hành lang đã chú ý tới người nọ.
Chân phải người nọ loạng choạng rất lộ liễu, dáng gù không phải bởi khom lưng mà là vì vết thương nơi đùi phải, sức cùng lực kiệt liều mạng chạy về phía trước!
Người mặc đồng phục nhân viên vệ sinh này chính là Quách Triệu Bân.
Cho đến lúc này, Quách Triệu Bân vẫn tự phụ nghĩ rằng mình có thể tẩu thoát.
Chủ tịch Lương đích thân bố trí qua điện thoại, cặn kẽ vạch ra một con đường để gã chạy trốn, hướng dẫn gã đội mũ của nhân viên vệ sinh để che khuất gương mặt, đi xuyên qua hành lang về phía tòa nhà phía sau, tìm đến chiếc xe cứu viện đã chờ sẵn.
Quách Triệu Bân mang theo hộ chiếu giả, tự cho rằng có thể tránh thoát tầm mắt của cảnh sát, tới thẳng sân bay, thuận lợi xuất cảnh bỏ chạy.
Quách Triệu Bân bị thương, lúc này đã rất kiệt quệ và khốn khổ, nhưng Lương Thông không phái người đi cùng để dìu gã.
Bởi vì đối với những hành vi thủ ác nào đó, càng ít người biết càng tốt, càng nhiều thành viên “hợp tác”, số người biết chuyện càng tăng.
Tựa hồ chim sợ cành cong, Quách Triệu Bân chợt ngoái lại, thình lình phát hiện Lăng Hà đang đuổi tới.
Lăng Hà dáng cao chân dài, một bước của y bằng ba bước của gã, Quách Triệu Bân kinh hoàng, vung tay định nổ súng.
Nổ súng dưới tình huống này, chỉ có thần thánh mới bắn trúng mục tiêu.
Tiếc rằng gã không phải thần, gã không có vận may và thiên phú đó.
Nghiêm Tiểu Đao phía sau hô lên một tiếng.
Viên đạn cắm thẳng vào chậu lục thảo trổ treo trên tường, phát ra tiếng nổ vang.
Mảnh vỡ và đất bùn văng tung tóe, nhưng vẫn còn cách Lăng Hà rất xa!
Lúc này, nếu nhìn từ trên cao xuống con phố Triều Bắc phồn hoa, vô số chiếc xe đã tập trung trước hành lang bằng kính của khách sạn, rất nhiều cảnh sát tinh nhuệ đang cùng hướng tới mục tiêu là kẻ bị tình nghi.
Mà con ba ba khốn khổ nấp trong rọ kia còn đang mải giãy giụa lần cuối trước khi chết, không cam lòng giơ tay chịu trói, còn trông đợi người đứng phía sau ra tay cứu trợ, giúp gã tẩu thoát lên trời.
Ngày xưa gã nhận tiền nghe lệnh bắt cóc sát hại sĩ quan Lục Hạo Thành, bây giờ tất cả đã là châu chấu trên cùng một ngọn cỏ, cùng đứng trong nồi nước đục cả rồi, chẳng lẽ các lãnh đạo kia không cứu gã sao?
Quách Triệu Bân bị truy đuổi sát nút, liều mạng leo lên cầu thang bằng kính.
Đoàn quân rượt đuổi phía sau tạo thành thế trận hình quạt, cùng lúc ùa lên cầu.
Lăng Hà, Nghiêm Tiểu Đao, Tiết Khiêm, đội phó Phương… Rất nhiều người bên dưới đều lộ rõ vẻ sục sôi muốn ăn tươi nuốt sống gã, bám sát kế hoạch đóng cửa đánh chó, tuyệt không bỏ qua.
Thói hợm hĩnh và cả tin đã ấn định cái chết của Quách Triệu Bân.
Một gã tay sai sắp sa lưới, đã mất đi toàn bộ giá trị thì chỉ có thể biến thành gánh nặng, trở thành cửa ngõ đột phá giúp cảnh sát một lưới tóm gọn cả đường dây.
Đúng lúc đó, tiếng súng vang lên.
Quách Triệu Bân vừa chạy tới khu vực cao nhất ở chính giữa hành lang thì giống như bị ai đó thình lình túm tóc, hung ác kéo đi.
Đầu gã bị bẻ ngoặt sang một bên, tạo thành góc độ gượng gạo và kinh khủng, cơ thể nặng nề loạng choạng bởi sức tấn công khổng lồ, mất kiểm soát ngã xuống lan can bằng kính, tấm kính vỡ nát dưới sức nặng, mảnh thủy tinh trút xuống rào rào, Quách Triệu Bân giống như chiếc bao tải mất thăng bằng, từ hành lang trên không rơi xuống đất…
Đúng lúc đó, một quý bà xúi quẩy vừa yêu cầu tài xế đánh siêu xe ra khỏi hầm, tận mắt chứng kiến chiếc bao tải rách nát từ trên trời giáng xuống, đập vào ca pô xe của mình.
Máu bắn tung tóe lên cửa kính, bao tải lăn xuống đất, quý bà hoảng sợ chạy ra khỏi xe, điên cuồng thét lên những tiếng chói tai…
Đội trưởng Tiết phẫn nộ gào lên.
Vụ bắn tỉa ám sát này lại xảy ra ngay tại trung tâm giải trí sầm uất nhất Yên thành.
Rất nhiều người chạy tới từ mọi phương hướng, cuối cùng tụ tập xung quanh nghi phạm vừa rơi xuống khỏi hành lang trên không.
Quách Triệu Bân bất động dưới đất như miếng giẻ rách, một phát súng nát đầu, máu chảy lênh láng, không để lại cơ hội cho bất cứ ai.
Hai mắt Tiết Khiêm đỏ ngầu, co chân đạp vào tảng đá ven đường.
Đ*t mẹ nó, không lấy được khẩu cung.
Cảnh sát mặc thường phục tản ra thành một vòng, chăm chú quan sát chiếc bao tải đã không còn sức sống, không khí nặng trĩu bởi cảm giác chán nản và hụt hẫng vì thất bại trong gang tấc.
Quả nhiên bắt người vĩnh viễn khó khăn hơn giết người.
Quách Triệu Bân trúng đạn vào đầu, một phát chí mạng.
Người trong nghề vừa liếc mắt đã nhận ra, vết thương được tạo thành bởi súng bắn tỉa, phán đoán từ phương hướng, vị trí bắn nằm trong một tòa nhà cao tầng cách đó hơn hai trăm mét.
Nhất định là xạ thủ chuyên nghiệp, nổ súng xong thì lập tức bỏ chạy.
Nghiêm Tiểu Đao sải bước tiến lại, mặt mũi tái nhợt không nói một lời.
Hắn giơ chân, muốn tàn bạo đạp vào đầu Quách Triệu Bân, nhưng bị Lăng Hà ôm chặt lấy hông kéo lại.
Lăng Hà ôm Tiểu Đao từ phía sau, lắng nghe tiếng thở hổn hển vì phẫn nộ không thể đè nén phát ra từ lồng ngực hắn.
Nếu cú đá mãnh liệt này giáng xuống, cái đầu đã không còn sức sống của Bân tổng sẽ lăn như quả bóng.
Lăng Hà ra sức ôm chặt lấy Nghiêm Tiểu Đao đang không cách nào khống chế cảm xúc, lôi hắn rời khỏi trung tâm hiện trường.
Y thô bạo nhét hắn vào một chiếc xe cảnh sát.
Mí mắt Nghiêm Tiểu Đao đỏ hoe, bức bối không lên tiếng, Lăng Hà ghì chặt đầu hắn vào lòng, mạnh mẽ vò đầu hắn.
Đôi môi Lăng Hà khẽ áp lên sườn mặt Tiểu Đao, thì thầm, “Trận truy kích đêm nay tính ra cũng không uổng phí.
Quách Triệu Bân dễ dàng trốn vào câu lạc bộ Cẩm Tú Hoàng Đình của chủ tịch Lương, sau đó lập tức bị diệt khẩu ngay trong khách sạn của Lương thị, kẻ đứng phía sau đã không thể che giấu bộ mặt thật nữa rồi.”
Theo phán đoán của Lăng Hà, kế hoạch của gã xạ thủ chắc chắn không phải là ra tay ngay trước mắt bọn họ, gã muốn âm thầm diệt khẩu, nhưng mắt thấy Quách Triệu Bân sắp rơi vào tay giặc, nên mới buộc phải nổ súng luôn tại trận.
Hoàng cung nguy nga vẫn rũ mắt ngượng ngùng, lặng lẽ phóng ra những cột sáng rực rỡ giữa bầu trời đêm, nối liền với ánh đèn từ xe cảnh sát, càng làm nổi bật đội quân hiện đang bao vây Cẩm Tú Hoàng Đình.
Án mạng dùng súng xảy ra tại khu vực sầm uất nhất Yên thành, đây là chuyện rất lớn, không thể che giấu được, đủ loại hình ảnh đã lan truyền trên mạng internet.
Trang tin tức chính thống của chính phủ còn đang cố gắng bưng bít thông tin, ý đồ đánh lạc hướng, miễn cưỡng nhào nặn tiêu đề thời sự thành “Có người nhảy cầu tự sát trên phố Triều Bắc, từ trên trời rơi xuống, đập trúng nữ tài xế tay mơ” vân vân, trọng tâm của các anh hùng bàn phím lập tức lệch hướng.
Đội trưởng Trịnh của đội cảnh sát địa phương cũng chán nản ra mặt, “Đội trưởng Tiết thấy chưa, tới lúc thật sự xảy ra chuyện, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
Đội trưởng Tiết nổi gân xanh trên cổ, “Ai chịu trách nhiệm? Dám ám sát nghi phạm của tôi ngay giữa phố xá đông đúc, thành phố các anh chứa chấp loại người gì thế, không định điều tra hay sao!”
Cục trưởng Bào an ủi Tiết Khiêm qua điện thoại, “Cậu cũng đừng vì sốt ruột mà cáu kỉnh, chắc chắn nội tình sẽ phơi bày thôi, nhất định phải điều tra Lương Thông, ông ta không thoát khỏi liên quan! Việc này cứ để tôi phối hợp với cấp trên, tranh thủ kết hợp với đội trinh sát để phá án.”
Đúng, hiện tại không thể không điều tra chủ tịch Lương, người này tuyệt đối không tránh khỏi liên quan… Hai tròng mắt Tiết Khiêm phản chiếu ánh đèn đổ xuống mặt đường dài đằng đẵng như con sông, hào quang lóe lên chói lọi.
Gã chưa từng đến Yên thành làm công tác phá án, lần này hùng hổ xông thẳng vào đây, chẳng ngờ lại sa chân vào cơn bão táp lốc xoáy của Lương thị.
Tiết Khiêm giao nhiệm vụ cho cấp dưới, xong xuôi thì dặn dò Lăng Hà và Nghiêm tổng nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Đấu tranh tư tưởng một lát, cuối cùng bấm số máy nọ, “A lô? Hữu Huy hả.”
“Anh Tiết? Anh đang ở đâu thế!” Giọng điệu của thiếu gia bên kia đầu dây nghe như người sắp chết đuối giữa sóng cuộn biển gầm đột nhiên trông thấy con tàu cứu hộ, bất lực và gian nan cách mấy cũng phải vội vã bám chặt mạn tàu, tìm kiếm sự an ủi và cảm giác an toàn từ đồng chí Tiết.
Qua điện thoại, Tiết Khiêm còn mường tượng được vẻ mặt Lương Hữu Huy lúc này, gã cố gắng giữ bình tĩnh, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Lương Hữu Huy đáp không cần nghĩ, “Em ở Cẩm Tú Hoàng Đình, còn anh ở đâu? Vừa nãy em đụng phải Tiểu Đao và cậu Lăng, anh cũng đang ở đây phải không?”
Tiết Khiêm nín thở, hừ một câu, “Cậu đến Cẩm Tú Hoàng Đình chơi ‘rồng thần nghịch nước’ hay ‘lửa băng đại chiến’?!”
Lương Hữu Huy ngớ người, “… Dạ?”
“Bỏ đi.” Tiết Khiêm vội rút lại giọng điệu ghen tuông chua lòm, lúc này rồi mà gã còn xoắn xuýt một vấn đề nhỏ nhặt như tác phong sinh hoạt? Đó đâu phải là vấn đề nữa.
Gã nói, “Hữu Huy, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cậu.
Tôi đợi cậu ở quán ăn bên cạnh Cẩm Tú Hoàng Đình, cậu ra đây ngay đi.”