Ngược Dòng Vung Đao

Chương 67: Lâm Trận Bỏ Chạy




Sáng sớm, Lăng Hà và Nghiêm Tiểu Đao có vẻ cùng ngủ rất ngon, đồng sàng cộng chẩm bình an vô sự, sáng láng sảng khoái.

Trái lại, Mao tiên cô uể oải ra mặt, trông như cả đêm mất ngủ, hai quầng mắt đen thui hủy hoại khuôn mặt trắng trẻo như trứng ngỗng, từ tiên giới bị đánh xuống thế gian chỉ trong một đêm.

Mao cô nương lo lắng quá độ, cả đêm vểnh tai nghe ngóng động tĩnh, kết quả chỉ nghe được nhịp thở rất khẽ của hai thằng đàn ông vừa dè dặt vừa ngu xuẩn nọ, chẳng có gì xảy ra cả.

Ba người ăn sáng ở quán ăn bên cạnh khách sạn.

Nghiêm Tiểu Đao gọi phục vụ, “Thêm một bát trứng hấp cơm rượu, một lồng bánh bao gạch cua!”

Nghiêm Tiểu Đao đặt trứng và bánh bao nóng hổi vừa bưng lên trước mặt Lăng Hà, “Cậu ăn nhiều vào, còn trẻ là phải bồi bổ sức khỏe.”

Lăng Hà lập tức xù lông phản bác, “Tôi cần gì bổ? Chắc tôi yếu?”

Ngoài mặt Nghiêm Tiểu Đao không lộ ra chút ẩn ý chân thật nào, chỉ khẽ cười, “Cậu không yếu, nhưng cậu đang tuổi lớn.”

“…” Sáng nay sức khỏe Lăng Hà không tệ, nhưng tâm tư đúng là hơi trập trùng, thấy Nghiêm Tiểu Đao nói vậy thì vành tai hồng rực tơ máu, tơ máu nối liền thành một trận đỏ mặt.

Nghiêm Tiểu Đao nhìn thấy hả? Nghe thấy hả? Không thể nào, đêm qua y đâu có phát ra tiếng động, kiên cường nghiến răng đè nén những tiếng hổn hển bí mật đáng xấu hổ sau cánh cửa phòng tắm.

Y đặc biệt giỏi về khả năng ngụy trang và kiềm chế tình cảm chân thật của mình.

Nghiêm Tiểu Đao không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì cả.

Nhưng hắn biết, đêm qua Lăng Hà trở mình xuống giường, chui vào toilet nửa tiếng sau mới rón rén đi ra, hai chân cố tình bước thật khẽ rõ ràng là chột dạ giấu đầu hở đuôi, chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt thiếu gia bị tiêu chảy hay sao?

Dẫu sao anh đây cũng lớn hơn ngài Lăng năm tuổi, thâm niên lão luyện kinh nghiệm đầy mình.

Năm nay Lăng Hà mới hai mươi ba, Đao gia mười sáu tuổi đã lén lút ăn trái cấm thanh xuân không hối hận, có chuyện gì hắn chưa trải qua?… Nghiêm Tiểu Đao thở dài, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt nghiêng cẩn trọng mà xinh đẹp như tượng tạc của Lăng Hà, không khỏi âm thầm suy đoán và nghiền ngẫm, lại cảm thấy xót xa thay cho người này.

Lăng Hà à…

Từ khi bị thương ở chân, bị ngài Lăng uy hiếp giam lỏng, sau đó một đường xuôi Nam tìm kiếm hỏi thăm chân tướng bản án cũ, khoảng thời gian này cũng là cơ hội để Nghiêm Tiểu Đao một lần nữa được hoàn chỉnh nhận thức lại người này.

Lăng Hà ở trước mặt hắn chưa bao giờ đơn thuần như lúc này, nói thẳng ra là đơn thuần tới trong suốt, trong suốt chẳng kém gì Lương Hữu Huy, vừa nhìn đã tỏ, cho dù Lăng Hà không hề ngốc nghếch ngọt lành.

Mao cô nương nói Lăng Hà có chướng ngại tâm lý đối với một số chuyện, có lẽ chướng ngại sinh lý còn nghiêm trọng hơn, chưa bao giờ có chút tình cảm xao xuyến nào, Nghiêm Tiểu Đao cảm giác mình đại khái cũng đoán được nguyên nhân rồi.

Hiện tại hắn đã có cái nhìn mới đối với rất nhiều sự việc.

Bây giờ nhớ lại cái đêm hắn đơn phương đột kích, cưỡng hôn cầu hoan như sói đói vồ mồi, kết quả là bị lườm nguýt cự tuyệt đầy cay đắng; sau đó lại dùng bạo lực gia đình sỗ sàng thô lỗ với Lăng Hà vì vụ án Mạch Doãn Lương, ý đồ cưỡng hiếp; vậy mà cuối cùng Lăng Hà vẫn kéo lê đôi chân thương tích đến trước mặt hắn, khó nhọc khẩn cầu, tình nguyện dùng thân thể đổi lấy sự “phản chủ” của hắn… Nhất định Lăng Hà đã từng phải chịu đựng rất nhiều năm tháng gian nan, còn hắn lại vô tri ngu xuẩn, vô tình nêm nếm thêm gia vị lên vết thương tâm hồn và cơn ác mộng ma quỷ từ thời niên thiếu của Lăng Hà.

Khi tình cảm vẫn còn, hắn lại chẳng hề biết trân trọng người kia, thật sự quá khốn nạn.

Khi ấy hắn chưa hiểu rõ Lăng Hà.

Nếu như một lần nữa được làm lại, hắn sẽ dùng cách thức tốt hơn để bảo vệ tình cảm của hai người, không để tới mức càng về sau càng đao thương búa kiếm, cá chết lưới rách.

Nhưng thứ gọi là tình cảm, một khi đã vuột mất, thì rất khó tìm về được nữa.

Gần tới giờ học buổi sáng, dòng xe đạp lưu thông trong sân trường như ống nước tháo van, từ ký túc xá ùn ùn phân tán về các tòa nhà các hướng, hàng cây hải đường hai bên nhộn nhịp mưa hoa, rất nhiều cánh hoa mong manh thùy mị bám cả vào lốp xe.

Trần Cẩn lao ra khỏi tòa nhà, phóng khoáng khoác cặp sách một bên vai, nhảy lên xe đạp thành thạo xuyên qua kẽ hở giữa đoàn người, tiện đường dừng lại nói với chủ tiệm cơm sáng bên cạnh, “Hai trứng luộc nước trà, sáu bánh bao.”

Đêm qua cậu quay về ký túc xá ngủ, còn Tề Nhạn Hiên ở lại nhà ba mẹ.

Sáng nay Tề Nhạn Hiên nhắn tin cho cậu, nói chờ cậu trên lớp.

Trần Cẩn đã hối hận rồi, biết rằng đêm qua mình lên cơn điên quá khốn kiếp, vì thế cố tình mua bữa sáng cho cả hai, để lát nữa gặp còn dỗ dành Tiểu Hiên.

Cổng trường rộng mở không phòng hờ, người lạ mặt thường xuyên ra vào chẳng có gì lạ.

Mao Trí Tú đỗ xe trước ký túc xá, hạ cửa kính hỏi một sinh viên qua đường, “Bạn ơi, đây là tòa 28 hả? Khoa Công trình thổ mộc ở đây lâu chưa?”

Chất giọng của Mao cô nương không lớn nhưng mồm miệng lanh lảnh hoạt bát, xuyên qua tạp âm người đi xe chạy ồn ã, lọt thẳng vào tai.

Mao cô nương hỏi xong thì quay lại nói, “Sếp Lăng ơi, đúng tòa này đấy, đi lên tìm thôi!”

Chỉ hai câu đơn giản này cũng đủ lọt vào tai Trần Cẩn, cậu ngoảnh phắt lại liếc về phía chiếc xe và ba người trong xe.

Có lẽ bởi đã bị quá nhiều người tìm kiếm gặng hỏi, bao gồm cả cảnh sát, lần nào cũng ép buộc cậu phải thoát bỏ lớp ngụy trang, bức bách cậu nhớ lại xuất thân hèn mọn của mình, không cho phép cậu làm lại cuộc đời, hoặc cũng có thể bởi chính bản thân cậu chim sợ cành cong… Trực giác của Trần Cẩn nói cho cậu biết rằng lại có người đến làm phiền cậu, mưu đồ vạch trần vết sẹo hư thối không thể đưa ra ánh sáng của cậu.

Cậu từng vô tình bắt gặp Lô Thanh Dương vào trường làm việc, lão viện trường cặn bã khốn kiếp năm đó chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra cậu.

Nhưng càng khốn khiếp cặn bã thì lại càng ẩn náu giỏi và sống tốt trong ngóc ngách xã hội, tiến hóa thành yêu tinh.

Lô Thanh Dương bận Tây trang giày da đỏm dáng, cười dâm đãng giả nhân giả nghĩa trước mặt cậu, đùa cợt cậu, uy hiếp cậu, nói với cậu rằng “Thằng con của ngữ sát nhân trông thế mà vào được trường đại học hạng nhất ở tam giang mình cơ đấy”, “Thầy cô bạn bè mày đã hay tin đống xương trắng thịt vụn của cha mày được lên TV chưa ha ha ha”…

Tất nhiên, quan trọng nhất là cậu nghe thấy một chữ “Lăng”, sếp Lăng.

Ký ức khi còn nhỏ không quá rõ ràng, đôi lúc quá khứ càng không muốn nhớ lại thì lại càng khắc sâu trong đầu cậu, dai dẳng không thể dứt bỏ, trải qua bao năm tháng lắng đọng và sàng lọc, cuối cùng còn dư lại chỉ là những mảnh ghép ký ức vụn vặt và rải rác.

Những mảnh ghép này không thể hợp thành một bức tranh hoàn chỉnh, nhưng từng mảnh nhỏ khi tách ra vẫn có thể khiến cậu run như cầy sấy — Ví dụ như cái họ “Lăng” này.

Trên đời có nhiều người họ Lăng đến thế sao?

Không nhiều, cũng không tình cờ đến vậy.

Trần Cẩn giơ tay che mặt, cúi đầu nhảy lên xe đạp, ghi đông xe còn treo hai phần ăn sáng cậu vừa mua.

Cậu chẳng còn nghĩ tới việc lên lớp gặp Tề Nhạn Hiên, nhanh chóng đạp xe hòa lẫn vào dòng người ngược xuôi như nước…

Đám người Lăng Hà không tìm thấy mục tiêu trong ký túc xá khoa Công trình thổ mộc.

Ba người lập tức chạy tới lớp học.

Người trưởng thành đã nhiều năm không bước vào trường lớp, Lăng Hà và Trí Tú về cơ bản đều không đi học trên lớp, còn Nghiêm Tiểu Đao thì không có vinh hạnh thi đỗ đại học.

Mao Trí Tú rảnh rỗi hỏi hắn, “Hồi trước Nghiêm tổng học ngành gì mà bây giờ giỏi thế?” Nghiêm Tiểu Đao chẳng ngại mất mặt, sảng khoái đáp, “Học mấy cái nghề, sửa chữa máy móc xe cộ này, lái máy xúc này, tôi học hết!”

Ba người đi qua hành lang rộng rãi giữa các lớp học, con đường ngột ngạt như cái nồi hơi nước và mùi WC tản mát khí độc sinh hóa vạn năm không đổi, cuối cùng bịt mũi tới được phòng học này.

Đây là bộ môn chuyên ngành “Triết học Mác” phổ biến của các trường đại học, mây đen bao trùm giảng đường nho nhỏ, chỉ thấy bao nhiêu cái đầu béo tròn béo trục của đám sinh viên chẳng biết đang làm gì, dù sao thì cũng chẳng ai thực sự muốn suy nghĩ thâm sâu về chủ nghĩa duy vật triết học lý luận.

Giảng viên nữ đeo kính, tóc ngắn chỉnh tề đang điểm danh đầu giờ.

Giảng viên ngước lên, mặt không biến sắc liếc ba vị khách không mời ngoài cửa, tay cầm microphone, tiếp tục điểm danh theo danh sách.

Giảng viên, “Trần Cẩn?”

Ngồi giữa mấy dãy sinh viên thưa thớt tận cuối giảng đường, một cậu sinh viên dáng dấp mảnh khảnh khẽ nói, “Có mặt.”

Đám bạn xung quanh cùng ngoái lại nhìn cậu sinh viên nọ, ăn ý không lên tiếng, ai cũng biết đây không phải Trần Cẩn.

Điểm danh thay bạn là chuyện rất bình thường, đặc biệt là “Triết học Mác”, “Xã luận”, “Lý luận nhân sinh”, các môn học nhàm chán đến nỗi sinh viên chỉ biết ngẩn người như ngồi ấp trứng.

Mỗi khu ký túc chỉ cử ra vài người, thay phiên nhau điểm danh hộ bạn.

Nghiêm Tiểu Đao rất tinh mắt, đảo qua mặt mũi và dáng dấp của Tề Nhạn Hiên, nhanh chóng kết luận, “Không phải Trần Cẩn, cậu ta không lên lớp!”

Nghiêm Tiểu Đao đã xem qua ảnh chụp cũ của Trần Cửu trên thông cáo chính thức của vụ án, cũng đã xem ảnh chụp hồ sơ của Trần Cẩn khi còn nhỏ.

Dựa trên nhận thức và phán đoán tướng mạo của hắn, một tấm ảnh là đủ rồi, chắc chắn Trần Cẩn sẽ không có ngoại hình thiện lương vô hại như thế.

Giảng viên thong thả quay sang nhìn họ: Ủa, không phải cậu ta ta hả?

Mao Trí Tú le lưỡi, hai tay ôm hai vị đại gia vội vàng chuồn khỏi phạm vi lớp học.

Bầu không khí vườn trường thật sự không thích hợp với ba người, trông ba người như vào nhầm chỗ, chẳng ăn nhập gì với xung quanh.

Tề Nhạn Hiên chậm rãi vùi mặt vào trang sách, không muốn để người ngoài phát hiện mình thất thố, khó chịu vô cùng.

Tối qua lục đục như thế, cậu đã nhắn tin cho Trần Cẩn nhưng không nhận được hồi âm, anh ấy không lên lớp, cũng không đến gặp mình…

Cả buổi chiều và chập tối hôm đó, Tề Nhạn Hiên trải qua trong uể oải và lơ đãng vô định.

Tam giang quanh năm mưa bụi mây mù hiếm khi có một ngày nắng đẹp, tuy nhiên thời tiết đẹp hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng con người, nắng gắt nướng chín một trái tim nhỏ bé đang thất lạc, chẳng vắt ra được chút tình cảm nào.

Tề Nhạn Hiên đeo cặp sách, xuyên qua những con phố tấp nập ngựa xe, vội vàng tìm đến những nơi Trần Cẩn thường tới.

Trước khi đỗ đại học, Trần Cẩn thuê một căn hộ nhỏ tại khu chung cư cũ kỹ ở ngoại ô.

Căn hộ ước chừng sáu mươi năm lịch sử nọ bây giờ đã hoang tàn không chịu nổi, tường gạch thủng lỗ chỗ, trên cửa viết một chữ “Dỡ” rất lớn.

Bà thím chủ nhà hung ác trả lời cậu rằng, “Chuyển đi từ lâu rồi, mấy ngày nữa dỡ bỏ căn hộ này!”

Tại quán bar “Vận Động”, ánh đèn xanh đỏ loang loáng xoay chuyển trên sàn nhảy, chiếu lên trên trần nhà những hình ảnh gợi cảm ngập tràn tửu sắc.

Sàn nhảy nóng rực đối lập hoàn toàn với các vị khách ngồi trong một góc hẻo lánh tối tăm, cả quán bar bài trí như bức tranh Thái Cực, bên tối bên sáng, một nửa là ngọn lửa rực trời, nửa còn lại là biển sâu thăm thẳm.

Thật ra đây là một quán bar đồng tính, trước đây hai người đã từng đến.

Khuôn mặt quạnh hiu của Tề Nhạn Hiên phản chiếu trong ly rượu, cúi đầu gửi tin nhắn: Anh à, em biết tại sao anh không vui rồi, đừng giận nữa, em đang ở Vận Động, anh tới đây không?

Tề Nhạn Hiên cũng là một chàng trai thanh tú xinh đẹp, tóc mái phủ trước trán như một tấm rèm thưa, đuôi mắt vấn vít rất tự nhiên.

Tất nhiên có người thích kiểu như cậu, đám công tử đang uống rượu ở chiếc bàn khá xa đã ngắm nghía cậu từ lâu.

Bồi bàn bưng rượu tiếp khách thấy bạn học Tiểu Tề quen mặt, vui vẻ không nhận tiền tip, trò chuyện với cậu đôi câu, “Bạn ơi, thất tình hả? Bị đá à?”

Tề Nhạn Hiên lắc đầu, “Không, ảnh không đá tôi đâu.”

Đôi mắt tràn trề kinh nghiệm thấu hiểu tang thương và khôn khéo tình đời lấp lóe trên khuôn mặt non choẹt của anh bồi bàn, “Trong tình yêu chẳng có cái gì gọi là muôn đời muôn kiếp hết, cùng lắm chỉ là khách qua đường vội vã lướt qua đời nhau thôi! Bởi thế cậu mới đến đây, tôi cũng mới đến đây chứ, làm gì có ai chưa từng bị đá trong đời?”

Tề Nhạn Hiên có khuôn mặt thanh tú nhưng đôi mắt đầy kiên định, biểu cảm cũng rất cố chấp, “Anh ấy chỉ có chút vướng mắc tâm lý thôi, sợ tôi biết được xuất thân đáng xấu hổ của mình, nhưng thực ra tôi biết lâu rồi.”

“Tôi biết vướng mắc mà anh ấy chưa vượt qua được là cái gì, tôi biết năm xưa ba anh ấy là nghi phạm giết người, tôi cũng biết ba anh ấy qua đời lâu rồi… Anh ấy không tin tôi, cũng không tin chính mình, nên mới dễ dàng buông bỏ nhiều điều quan trọng hơn trong cuộc sống.”

Tề Nhạn Hiên từng nghe lén ba mẹ nói chuyện ngoài cửa phòng ngủ, ba cậu đã lỡ miệng nói ra.

Anh chàng bồi bàn im lặng hồi lâu, vô thức uống mất nửa ly rượu của cậu, vội vàng rót bù ly khác, “Con đường này quá khó khăn, tiểu thí chủ đi đường bảo trọng.”

Tề Nhạn Hiên không đợi được người muốn đợi, rời Vận Động khi đêm đã khuya, khách khứa thưa dần trên con hẻm nhỏ tĩnh lặng.

Cái bóng mảnh khảnh hắt xuống mặt đường u ám, đèn đường chiếu sáng khuôn mặt thư sinh thanh tú của cậu.

Tề Nhạn Hiên thoạt nhìn đã biết là con nhà gia giáo có điều kiện, rất tự trọng và ngoan ngoãn, huống chi trên vai còn đeo cặp sách.

Chưa ra khỏi con hẻm tới đường lớn, có người đã túm lấy cặp sách của cậu, “Bạn gì ơi ~~~”

Gã công tử trong quán bar mang cặp mắt hoa đào không đứng đắn, mặt mũi lưu manh, tướng dâm lộ rõ ra ngoài.

Gã công tử say xỉn này lảo đảo như đang dùng Lăng Ba Vi Bộ, thò tay vuốt ve quai hàm bạn học Tiểu Tề, “Bạn ơi, một mình chăn đơn gối chiếc khó ngủ lắm đúng không? Đêm nay anh đi cùng bạn nhé, đảm bảo sẽ cho bạn vui quên trời đất hê hê hê…”

Tề Nhạn Hiên gạt tay gã ra, trước mặt người ngoài, tính tình cũng không yếu đuối, “Ai cần anh đi cùng?!”

Cậu quay gót bỏ đi, lại bị gã nọ kéo mất cặp sách.

Trong cặp có sách tham khảo và sách bài tập của mấy tháng trời, rất quan trọng đối với cậu.

Tề Nhạn Hiên quay lại giật cặp sách, nhân lúc hai người lôi kéo nhau kịch liệt, hai gã công tử đồng lõa loạng choạng bước ra từ góc tối, một trái một phải đè Tề Nhạn Hiên lên tường, ba khuôn mặt dữ tợn lộn xộn phản chiếu trong con ngươi cậu, áp sát tới cưỡng hôn…

Thêm một bóng người xuất hiện dưới cây cột đèn tắt ngóm trong con hẻm nhỏ hẹp, bóng người này cô độc quạnh quẽ, nhưng không hề nhu nhược dễ bắt nạt.

Trần Cẩn dạo một vòng trong quán bar, lại men theo dọc đường đi tìm, khuôn mặt lúc này đã tuôn trào hung ác.

Cậu vẫn rất coi trọng tình cảm, vẫn rất quan tâm đến Tiểu Hiên.

Đôi mắt Trần Cẩn tức khắc đỏ ngầu, tại giây phút đó, chính cậu cũng không biết mình có thể biến thành như vậy.

Câu tiện tay vớ lấy một cái móc sắt chẳng biết dựng trước cửa nhà ai, vung một lần, máu tươi bắn tóe ra từ bả vai một gã…

Gào thét, vây công, giáp công, phản kích, đuổi giết… Đám người ẩu đả loạn xạ trong con hẻm nhỏ, xương mày và cánh tay Trần Cẩn đã ướt đỏ, nhưng chẳng hề có chút e ngại hay chùn tay.

Ước số hung bạo chảy trong mạch máu của cậu có lẽ không thể gột sạch, giống như vết bỏng nơi ấn đường từ lúc cậu mới sinh; hoặc có thể xuất phát từ tâm tính phó mặc và cam chịu quanh năm của cậu, tận sâu trong tiềm thức, cậu cũng thừa nhận đây là chuyện cậu chắc chắn sẽ làm.

Ngài Lăng thong thả bước ra khỏi chiếc xe đỗ tại nơi ẩn nấp, cố tình chọn thời cơ tương đối ổn thỏa, cũng chẳng buồn sốt ruột hay luống cuống, trước tiên cứ để cho thằng nhỏ ngốc nghếch kia ăn vài quả đấm cái đã.

Như thường lệ, Nghiêm Tiểu Đao dùng thần thái lão đại thản nhiên mà rằng, “Chuyện vặt, để anh ra giải quyết.”

Lăng Hà giữ cổ tay Tiểu Đao, đôi mắt biết nói đã nói hết rồi: Để tôi, anh cứ ngồi trong xe nghỉ ngơi đi.

Nghiêm Tiểu Đao thực sự không có thói quen nghỉ ngơi dưới tình hình này, nấp trong xe nhìn người khắc xắn tay áo bước ra ẩu đả loạn xạ? Đó chẳng phải là Nghiêm Tiểu Đao.

Lăng Hà đắn đo chọn từ ngữ, cân nhắc phải nói thế nào để không đụng chạm tự ái của Tiểu Đao, “Anh coi thường bản lĩnh đánh lộn của tôi thế cơ à?”

Bản lĩnh đánh lộn của ngài Lăng không hề kém.

Hơn nữa, người này còn chẳng thèm bày tư thế xắn tay áo hùng hổ, cũng không có ý định làm tổn hại dung mạo mĩ miều của mình, dáng vẻ lúc nào cũng thong dong thanh nhã, cất bước như người mẫu đi catwalk.

Một tiếng “bốp” vang lên trong bóng tối, gã đồng lõa số một bị tóm cổ tay quẳng ra xa bảy tám mét.

Lại một tiếng “bốp” khác.

Gã công tử đầu tiên bị túm thắt lưng, ăn cú đạp ngay sau gối, giận dữ thét lên một tiếng sặc mùi rượu, khuỵu xuống quỳ trước mặt Tề Nhạn Hiên.

Gã ngoái lại nhìn, tỉnh cả rượu, chẳng phải đây chính là mỹ nhân ngư thơm ngon hôm trước gã định vớt lên thưởng thức ở quán rượu bờ sông hay sao?

Không ăn được mỹ nhân ngư, còn bị mỹ nhân ngư đập cho một trận…

Gã đồng lõa số hai bị một bàn tay cứng cáp tặng cho cái bạt tai.

Động tác của bàn tay nọ rất khẽ, nhưng tốc độ cực kỳ nhanh gọn và dứt khoát, túm lấy cổ họng gã chỉ trong vài giây, gã chỉ kịp giãy giụa rồi choáng váng mềm nhũn dưới đất.

Gã số một định phản đòn, nhưng chưa kịp nhào lên thì đã bị một cẳng chân dài đá trúng bàn tọa, lại bay ra ngoài, gục xuống trước tấm ván cửa mục nát!

Phong cách ẩu đả của Lăng Hà và Tiểu Đao quả thật không giống nhau, ai cũng có sở trường phù hợp với vóc dáng và thân phận của mình.

Tiểu Đao xuất thân đao kiếm phố phường nên rất có khí phách giang hồ hoang dã, dứt khoát quyết đoán; còn Lăng Hà có huấn luyện viên quyền thuật phương Tây, học Không Thủ Đạo và đấu kiếm, tinh mắt, ngón tay mạnh mẽ, thân thể dẻo dai nhanh thoăn thoắt, đánh lộn mà khí chất vô cùng, một chiếc lá cũng không dính vào thân.

Nghiêm Tiểu Đao ngồi trong xe vô tình lộ mặt, chăm chú nhìn bóng lưng dong dỏng thuần trắng của Lăng Hà, thoáng ngơ ngẩn và mê muội.

Trần Cẩn có máu trên mặt, giữa xương mày và hai khóe mắt cũng chảy máu, sắc đỏ bao trùm nửa khuôn mặt trông có phần dữ tợn.

Cậu quay lại, lớn tiếng quát Tề Nhạn Hiên, “Muộn thế này không về trường còn chạy đến quán bar chọc lũ này hả? Mày lên cơn thèm trai à?!”

Tề Nhạn Hiên tựa vào bờ tường, run rẩy, “… Em xin lỗi.”

Một câu xin lỗi khiến Trần Cẩn mềm nhũn, không quát nạt nữa, mà giữ chặt cổ tay Tiểu Hiên, “Theo tôi về.”

“Đứng lại đó.” Ngài Lăng dưới ánh đèn, cái bóng sắc lạnh trải dài trên mặt đất như mũi kiếm chặn đường Trần Cẩn.

Trần Cẩn ngoái lại, trông thấy Lăng Hà thì biến sắc.

Hiển nhiên ngài Lăng không am hiểu cách giao tiếp với một thằng nhỏ lỗ mãng chật vật dưới đáy xã hội như Trần Cẩn, đã dùng ánh mắt cao ngạo lạnh lẽo trừng người ta rồi, bây giờ làm gì tiếp theo?

Nghiêm Tiểu Đao tiến lên một bước từ phía sau Lăng Hà, thân hình cao lớn khoáng đạt dưới ánh đèn đường, cất giọng đại ca giang hồ săn sóc tiểu đệ, “Mặt với tay bị thương thế kia rồi, về trường để bị nhìn thấy thì nói thế nào, đừng phí lời với chủ nhiệm và bạn bè trong ký túc! Thôi bạn Trần và bạn Tề lên xe đi, anh đưa hai đứa đến bệnh viện chữa thương đã!… Đi với anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.