Ngược Dòng Vung Đao

Chương 54: Thỉnh Quân Nhập Ủng




Lạnh cóng, mệt mỏi và cảm giác đau đầu muốn nứt cùng tập kết nửa thân trên, Nghiêm Tiểu Đao ngồi trên taxi suy nghĩ, giơ tay ra hiệu cho tài xế quẹo về hướng thành phố, “Về thành phố, đại lộ Lâm Âm.”

Kiên trì đón khách trong mưa đêm, kiếm tiền đúng là khổ cực.

Tài xế liếc liếc Nghiêm Tiểu Đao, mấy lần suýt mở miệng bảo: Anh khách quý ạ, người anh bùn đất ướt nhẹp thế kia mà ngồi lên xe tôi, tôi chở khách thế nào được nữa!

Nếu đây là một hành khách yếu ớt hiền hòa, tài xế đã thẳng tay ném hắn xuống đường.

Nhưng trông thấy sườn mặt u ám cay nghiệt như mũi đao của vị khách này, xương mày rớm máu, cộng thêm hai nắm đấm sắt siết chặt, thậm chí khắp người còn tỏa ra khí thế khiến người ta khiếp vía, tài xế taxi bèn nuốt lại những lời muốn nói, không dám lên tiếng.

Nghiêm Tiểu Đao để ý thấy tài xế không ngừng liếc hắn, xót xa nhìn ghế ngồi ướt sũng dưới mông và sàn xe nhớp nháp dưới chân hắn.

Hắn chẳng muốn dông dài, móc túi rút ví ra.

Cũng may ví tiền không chìm xuống sông cùng điện thoại, hắn rút hai tờ một trăm tệ đặt trước vách thủy tinh, lúc này tài xế hết dám liếc hắn, đăm đăm nhìn thẳng lái xe.

Nghiêm Tiểu Đao sợ Lăng Hà lấy trứng chọi đá, dẫn người tập kích căn biệt thự cổ của Thích gia trong thành phố, vì vậy muốn quay lại tập hợp cùng cha nuôi, chỉ cần hắn ở đó, ít nhất có thể chắn giữa hai người.

Cũng chính lúc đó, cực kỳ trùng hợp, qua cửa kính xe, hắn liếc thấy một người loạng choạng bước trong màn mưa như sắp ngã nhào xuống đất.

Cái người vật vã gần như bò lết trong đêm mưa nọ là ai?

Người mà Nghiêm Tiểu Đao vô tình bắt gặp chính là Du Cảnh Liêm vừa từ biệt thự Quan Triều bỏ trốn vào bóng tối.

Giọt mưa chẳng chút nể tình quất vào mặt Du Cảnh Liêm, nước mưa ròng ròng như khe rãnh tranh nhau trút xuống dọc theo ngũ quan, khiến gương mặt và biểu cảm của lão cùng trở nên nhạt nhòa, tựa như thái dương lê lết dưới mặt đất mênh mang, một con kiến hèn mọn bé nhỏ đã mất hết thân phận và thể diện, lúc này chỉ ước sao chẳng còn ai nhớ về lão, chẳng còn ai quen biết lão, để lão chạy trốn tới góc biển chân trời, càng xa càng tốt.

Du Cảnh Liêm bị thương ở cánh tay, được nước mưa gột rửa, vết thương không đổ máu rõ ràng, giúp lão bôn ba thật lâu trên đường mà chưa ai thấy khả nghi.

Nhưng cơn đau và trạng thái tinh thần hỗn loạn lại khiến lão chạy trốn như một kẻ điên không có mục đích, chỉ theo vỉa hè lao thẳng về phía trước, suýt nữa đụng phải đôi tình nhân trẻ ríu rít dưới tán dù, làm cho cô gái khẽ kêu lên sợ hãi, còn chàng trai đề phòng quát lên khinh bỉ, “Lão kia làm gì thế, giở trò lưu manh hả?!”

Du Cảnh Liêm không dám đến bệnh viện, thậm chí không dám vẫy xe về nhà, mỗi chiếc xe ồn ã lướt qua, trong mắt lão lại biến thành một người quăng lưới bắt lão, không phải Lăng Hà thì cũng là tổ điều tra của giới chính quyền trung ương.

Lão không có đường trốn, sớm muộn gì cũng biến thành con rùa đen trong giỏ cá của kẻ khác.

“Dừng xe!” Nghiêm Tiểu Đao bảo tài xế dừng lại, mở cửa xe lao vào cơn mưa.

Mặc dù cả bóng dáng và mặt mũi người này đều rất nhạt nhòa, nhưng Nghiêm Tiểu Đao chỉ liếc mắt vẫn nhận ra đó chính là Du Cảnh Liêm.

Vị tai to mặt lớn này làm ăn tại Lâm Loan, lần nào tham dự hội nghị đại biểu, hội nghị hiệp thương chính trị và hoạt động xã giao của các tập đoàn tài chính từ lớn tới nhỏ cũng áo vest giày da sang trọng, được lũ xu nịnh hộ tống lên vị trí lãnh đạo phát biểu, sao có thể không biết?

Lúc này Du đại nhân bộ dạng như con chó chết chủ, còn thua cả đám ăn mày tạm trú trong đường hầm dưới ngã tư.

Các trưởng lão Cái Bang coi trọng lý lịch, chỗ nằm dưới hầm còn phải theo thứ tự trước sau.

Bây giờ Du đại nhân muốn gia nhập tập đoàn đầu đường xó chợ thì một chỗ ngủ khô ráo không ngấm nước mưa cũng chẳng có phần cho lão.

Đám ăn mày đâu có biết vị quan phủ tai to mặt lớn nào, đại nhân có từng phân phát cứu tế cho lũ ngoài biên chế cù bơ cù bất chúng tôi sao? Có cho chúng tôi tiền tiêu vặt hàng tháng sao? Ai thèm để ý đến ông chứ!

Du Cảnh Liêm ngước mắt trông thấy Nghiêm Tiểu Đao, lúc bẽ bàng chỉ muốn vội vàng né tránh người quen, giả vờ không biết.

Nghiêm Tiểu Đao chặn đường lão, “Bí thư Du sao thế? Ông định đi đâu?”

Du Cảnh Liêm cứng còng tại chỗ, vẫn muốn giãy giụa lần cuối, thể hiện chút uy quyền cửa quan, “Nghiêm tổng định bắt tôi về hay sao?”

Nghiêm Tiểu Đao khó hiểu, “Sao tôi phải bắt ông? Bắt ông về đâu?”

Du Cảnh Liêm thê lương cười thảm thiết, “Thằng nhãi họ Lăng chẳng phải vẫn ở bên cậu đó sao!… Nghiêm tổng còn vờ vịt tốt lành trước mặt tôi làm gì? Tôi bại rồi, thất thế rồi, tôi làm chuyện xấu, tôi còn chẳng bằng heo chó! Hai người các cậu định làm gì tôi?!”

Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ tinh mắt, nhận ra vết máu trên người Du Cảnh Liêm, bèn dứt khoát kéo lão lại, “Tôi đưa ông đến bệnh viện trước đã! Hình như là vết đạn bắn, ai bắn thế?”

Du Cảnh Liêm bị chọc đúng chỗ hiểm, “Ngài Lăng giỏi giang của cậu bắn đấy!”

Nghiêm Tiểu Đao, “…”

Đầu óc Nghiêm Tiểu Đao như bị đạn bắn thủng xương, “Ầm” một tiếng, lập tức nghĩ đến tiếng súng kinh hồn táng đảm trong biệt thự Quan Triều… Hắn rất tin tưởng và chẳng hề nghi ngờ, với sự quyết tâm không từ thủ đoạn, Lăng Hà hoàn toàn có thể làm được chuyện này.

Điện thoại trong túi Du Cảnh Liêm vang lên mấy hồi, lão căn bản không dám nghe, đã biết những cuộc gọi này là để tóm cổ lão ra khỏi ổ mèo chuồng chó đang ẩn nấp, tổ chức phiên tòa xét xử tội ác cuối cùng.

Nếu chỉ là tội phạm kinh tế tham ô nhận hối lộ thì không đáng chết, nhiều nhất chỉ mười mấy năm tù giam, luồn lách xin giảm án sẽ được tại ngoại, Du đại nhân là người trong nghề, cực kỳ am hiểu mánh khóe này! Nhưng các bản án cũ từ nhiều năm trước, cộng thêm những việc đáng hổ thẹn lão làm để mua quan bán chức mấy năm nay, bản thân Du Cảnh Liêm tự phán xét cũng buộc phải cho mình án tử.

Nghiêm Tiểu Đao chăm chú nhìn vạt áo reo vang inh hỏi của Du Cảnh Liêm, bất chợt thò tay, chẳng nói chẳng rằng giật lấy điện thoại!

“Alo?” Hắn nghe máy không ngần ngại.

Âm thanh của hắn khàn khàn, lẫn trong tiếng mưa rả rích và tiếng xe cộ ầm ầm qua lại.

Người bên kia đầu dây chính là người Nghiêm Tiểu Đao chôn giấu trong lòng không bao giờ quên, chất giọng du dương mà trầm tĩnh, “Ngài Du bị thương nặng thì đừng chạy lung tung, mau trở lại đi! Chắc chắn đêm nay đại công tử nhà ngài cũng không đặt chân lên chuyến tàu ước hẹn, không thể trốn sang Vancouver như tâm nguyện của ngài được đâu.

Anh ta đang uống trà với tôi, đợi ngài tới cứu ở đây này.”

Giọng Lăng Hà nghe có vẻ nhàn nhã thảnh thơi, chắc chắn lúc này không phải đội mưa chịu rét chịu đói, hình như còn đang ở nơi nào đó ngắm cá, thưởng thức trà.

“Con trai ông lọt vào tay cậu ấy rồi.” Nghiêm Tiểu Đao nhắm mắt lại, ném điện thoại cho Du Cảnh Liêm tự nghe.

Phòng tuyến cuối cùng của Du Cảnh Liêm sụp đổ trong cơn mưa, tất cả ngạo mạn thận trọng tuột khỏi bờ vai, gào thét vào điện thoại, “Đông Đông, Đông Đông ở đâu rồi!!”

Lăng Hà dứt khoát đe dọa, “Kho hàng phía Bắc, cầu cảng số năm tại Lâm Loan, chính là nhà kho con trai ông cất giấu hàng buôn lậu đắt tiền! Nội trong một giờ ông không đến, tôi đành phải buôn lậu anh con trai quý báu của ông tới một hòn đảo nhỏ hoang tàn vắng vẻ đâu đó trên Thái Bình Dương, để anh ta tự sinh tự diệt, cha con ông sẽ khó lòng gặp lại, tôi cũng không đang tâm.”

Du Cảnh Liêm gào thét như điên như rồ vào điện thoại, người bên kia đã dập máy mặc kệ lão từ lâu.

Du đại nhân tuyệt vọng nhìn Nghiêm Tiểu Đao, lộn xộn thú nhận sự thật, “Nó đang trả thù tôi, tay tôi dính máu, tôi là kẻ vô lại độc ác xấu xa!”

“Bao nhiêu năm tôi che giấu tội nghiệt, một kẻ như tôi mà lại thăng quan phát tài!”

“Trừng phạt tôi là đúng, đáng kiếp tôi thôi! Nhưng con trai tôi vô tội, nó không nên đối phó con trai tôi!”

“Tôi sợ, tôi không dám, tôi không dám tự thú…”

“Cha nuôi Thích Bảo Sơn của cậu cũng là thứ khốn nạn chính cống.

Lão ta cũng đừng hòng vờ vịt chính nhân quân tử!!…”

Nước mưa dọc theo đường nét ngũ quan của Nghiêm Tiểu Đao, hội tụ xuống chính giữa cằm hắn, mặc sức nhỏ xuống lồng ngực hắn, từ một nơi bí mật gần đó bào mòn trái tim hắn.

Nghiêm Tiểu Đao thô bạo túm lấy khuỷu tay Du đại nhân, không nhiều lời, “Bây giờ ông đi theo tôi, cầu cảng số năm.”

Nếu Du đại nhân có cơ hội suy nghĩ kỹ thì sẽ hiểu ngay, hai cha con lão đêm nay không thể trốn thoát, không thể vượt biên rồi.

Vé tàu của lão đã có vấn đề, con trai lão nhận vé tàu từ lão, tất nhiên cũng sẽ gặp vấn đề.

Tất cả hành tung của cha con nhà họ Du đã nằm trong sự kiểm soát của Lăng tổng từ lâu, lão khỉ già và thằng khỉ nhỏ chạy lên trời hay xuống biển cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Lăng tổng.

Đêm nay Lăng Hà dùng ‘Thiên La Địa Võng’ phong tỏa Du Cảnh Liêm, một trong số các nhân vật liên quan tới vụ án năm đó, ép lão vào đường cùng buộc phải tự thú.

Đầu tiên là giải quyết tận gốc để hai cha con họ Du cùng thân bại danh liệt, tiếng xấu lan truyền, sau đó thiết lập thập diện mai phục, dùng kế sách quan môn đả cẩu (đóng cửa đánh chó), chính là để ép lão vào góc chết.

Đối với Lăng Hà mà nói, y không bắt được Đại ca nấp phía sau màn, cũng không bắt được Thích Bảo Sơn vì bị Nghiêm Tiểu Đao cản trở, ngài bí thư Du này chính là cửa khẩu tốt nhất y có thể đột phá hiện giờ, để liên minh thối rữa đáng ghê tởm ẩn nấp sau lớp vỏ ngọc ngà này sụp đổ từ bên trong, con đê ngàn dặm vỡ tan vì hang kiến, nứt toác bởi “Vân Đoan Hào” xa hoa dâm dật choáng ngợp vàng son, vỡ vụn vì cái chết của Mạch Doãn Lương!

Lúc này, Du công tử đang chuẩn bị lên một con tàu khác, định bụng suốt đêm chạy tới cảng Yokohama theo đúng kế hoạch, chân đã lún sâu xuống bùn, hoàn toàn không có khả năng nhảy ra khỏi ván cờ đã an bài sẵn.

Du đại công tử hiếm khi gạt bỏ kiêu căng phách lối, cam chịu nén giận, một mình đội mưa cất bước theo hàng ngũ chờ soát vé, vừa sốt ruột vừa bực mình, trong lòng còn lo lắng cho cha già hiện cũng đang lên một con tàu khác.

Du Hạo Đông không ngừng bẻ khớp ngón tay và cọ đế giày, trên đường còn nhận được một cuộc điện thoại, cực kỳ thoải mái, oai vệ mà rằng, “Lẩm bẩm cái gì? Em đừng có lo, anh không sao! Dạo này công việc không thuận lợi, anh đi giải sầu! Đợi anh đến Vancouver rồi đón em sang!… Đừng khóc như khóc tang anh thế!”

Nàng yêu tinh nổi như cồn trên mạng kia chắc lúc này đang nghĩ, ai biết Du đại công tử nhà anh đi chuyến này có về được hay không? Nhỡ mà thành tội phạm bị truy nã thật thì anh còn dám về không? Tôi đổ bao công sức vào anh hóa ra lại uổng phí, cứ tưởng sắp có biệt thự với BMWs cơ, bà mày tức muốn chết!

Cuối cùng mới xếp hàng tới cửa soát vé, nhân viên soát vé trực ca đêm vội vã ra về, vừa cầm vé lên đã nhíu mày, bộ dạng còn sốt ruột hơn cả Du công tử, “Vé này vé gì? Không đúng!”

Du Hạo Đông ngớ người, “Sao lại không đúng?”

Nhân viên soát vé đáp, “Không đúng là không đúng chứ sao! Anh có mua tận nơi hay đặt vé trực tiếp chỗ chúng tôi không? Vé này giả!”

Du Hạo Đông nổi giận, “Giả con mẹ mày!”

“Ơ hay? Cái anh này…” Nhân viên soát vé vô thức giơ tay che mặt, né tránh nắm đấm sắp vung lên của Du công tử, “Nói cho anh biết, vé này không phải vé thật, con dấu công ty vận tải tàu thủy không đúng, cách viết ngày tháng không đúng, hơn nữa mã chống làm giả cũng không đúng, không đọc được! Ai biết anh tự in vé ở đâu!… Thế quái nào mà thật giả cũng không phân biệt được…”

Cả nửa đời người của Du công tử chưa bao giờ chán nản và đuối lý như lúc này.

Bình thường đi công tác hay đi du lịch đều được trợ lý thu xếp cho, vệ sĩ khiêng đồ soát vé cho, gã chỉ cần hiên ngang rảo bước trên con đường rộng thênh thang, huênh hoang ra vẻ đại thiếu gia là được.

Làm sao gã biết vé tàu thật giả trông như thế nào?

Du Hạo Đông nghiền nát tấm vé giả dưới đất, phát giác hôm nay mình bị giỡn mặt rồi.

Kẻ giỡn mặt gã không chỉ muốn níu chân gã ở bến cảng, chắc chắn đêm nay gã sẽ phải tới nơi gã nên tới.

Du Hạo Đông định xông vào cabin nhưng bị bảo vệ đuổi ra ngoài, lúc này có hô “Mày biết tao là ai không” cũng vô ích, huống hồ gã nào dám hô câu đó nữa, hô lên chẳng phải tự chui đầu vào lưới hay sao?

Gã lập tức nhận được một cú điện thoại, người bên kia đầu dây nham hiểm châm chọc gã, “Du đại thiếu gia đêm nay bận rộn gì thế? Bận đi trốn sao?”

Du Hạo Đông biến sắc, “Mày là ai?”

Người kia đáp, “Già trẻ lớn bé nhà anh cắp đuôi bỏ trốn hết, đám người dựa bóng quan lớn chúng tôi biết phải làm sao? Chúng tôi biết sống thế nào? Ngày xưa sếp chúng tôi cống nạp cho nhà anh trên dưới tổng cộng mấy trăm vạn, căn biệt thự ở Lâm Loan của nhà anh vớ được bằng cách nào? Hôm nay Du thiếu gia định bỏ trốn thì nôn hết đống tiền trà nước cướp trắng ngày xưa ra đây!”

“Mày!…” Du Hạo Đông nổi trận lôi đình, “Mày định giậu đổ bìm leo hả?”

Người nọ lại cho một cú, “Ngày xưa anh hứa hẹn cho sếp chúng tôi quyền bỏ neo tổng cộng mười bốn bến cảng, thuế thu ưu đãi và phúc lợi cao, bao giờ mới thực hiện thế nhỉ? Cả nhà anh dối trá hết hay sao?”

Tại khoảnh khắc đó, Du Hạo Đông mới sực tỉnh, “Watanabe Yozan, lão già chó má!!”

Người nọ chẳng buồn khách sáo, “Du công tử phải ngồi xuống nói chuyện với sếp chúng tôi chứ, nếu anh không đến, đêm nay chúng tôi phóng hỏa thiêu cháy kho hàng phía Bắc ở cầu cảng số năm của anh!”

Con trai biến thành miếng mồi để giữ chân Du Cảnh Liêm, còn một kẻ khác lại biến thành miếng mồi giữ chân Du công tử.

Gã vẫn chưa tính sổ với lão già kia vụ gài bẫy quay phim giường chiếu, bây giờ thù cũ chồng chất hận mới.

Du công tử tức giận quẳng vali, cái đầu trọc sáng loáng sắc vàng dưới ánh đèn đường trên bến cảng, biểu thị quyết tâm liều lĩnh được ăn cả ngã về không của gã.

Gã không tin lão già Watanabe Yozan sống dở chết dở kia có gan giáp mặt gã, lão già còn ngồi xe lăn mà dám khiêu khích gã sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.