Ngược Ái Chi Luyến

Chương 47




Trương Phong Dương nhẹ nhàng vỗ về Tôn Ngữ uống  xong thuốc ngủ mê man, ôm hắn vào trong lòng ngực, phi thường vừa lòng cảm thụ Tôn Ngữ tựa như tiểu động vật bị thương ở trong lòng ngực của mình lạnh run, tìm kiếm ấm áp, cảm giác đáng yêu.

Lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt hỗn loạn thuần khiết của Tôn Ngữ, cảm thấy  nhìn Tôn Ngữ thế nào cũng không thấy chán, càng xem càng thích, cảm thấy nội tâm của nình tim đập rất lợi hại, kích động tựa như tiếng sấm tựa như tia chớp, kích động trái tim lạnh như băng, Trương Phong Dương cảm thấy mình cứ như vậy chìm đắm trong tình yêu xinh đẹp không thể tự thoát ra được, cảm thấy hảo ấm áp, muốn mãi mãi ôm nam nhân này của mình, thẳng đến khi vĩnh viễn sánh cùng thiên địa(=sánh cùng trời đất)...

Trương Phong Dương lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve kí hiệu mà mình lưu lại ở hạ thân của Tôn Ngữ, sau đó mềm nhẹ hôn thật sau vào kí hiệu kia, dịu dàng tựa như môi đang hôn một cái lông chim mềm mại (bạch thố thố:thế này là vừa đấm vừa xoa..hành hạ cho lắm vào bây giờ thì đau lòng…hứ) , tinh tế hôn hết toàn thân trên dưới của Tôn Ngữ mà ngay cả phân thân cũng không buông tha, tới vị trí ngực, Trương Phong Dương có chút ác độc hôn, cắn hai hạt đậu đỏ non non trên ngực Tôn Ngữ, hút đến khi thấy chuyển thành màu anh đào mới thôi…

Nhưng mà hôn Tôn Ngữ Trương Phong Dương thấy hô hấp trở nên dồn dập, cái phía dưới kia cũng bất tri bất giác bắt đầu cao cao ngẩng đầu lên, không xong, Trương Phong Dương cảm thấy mình thế nhưng lại có phản ứng, nếu không phải sợ hãi Tôn Ngữ chịu không nổi, mình thật sự còn muốn làm ba trăm hiệp nữa, chỉ có thể không ngừng cắn hút hai quả anh đào hồng hồng trên ngựcTôn Ngữ, nội tâm nghĩ thể lực đại thúc thực kém, xem ra nhất định phải mỗi ngày mang theo đại thúc đi chạy chạy bộ rèn luyện, để cho hắn hảo hảo tăng cường thể lực mới có thể…

Trương Phong Dương nhả hai quả anh đào ở trên ngực của Tôn Ngữ bị chính mình chà đạp sưng đỏ, cũng sắp muốn hỏng mất, phía trên tràn đầy nước miếng của mình, Trương Phong Dương liếm liếm lặp đi lặp lại, nhìn Tôn Ngữ mê man trong lòng ngực cảm thấy thật đáng yêu, trên người cái gì cũng không mặc, tựa như đứa nhỏ cuộn mình thành một đoàn lui ở trong ngực của mình, có lẽ là vì ngủ, Tôn Ngữ không ở trước mặt của mình lộ ra bộ dáng cùng ánh mắt sợ hãi.

Trương Phong Dương cảm thấy Tôn Ngữ giống như thực sự sợ hãi mình, vừa nhìn thấy mình thần kinh sẽ căng lên, giống như chỉ cần mình dậm chân, hắn nhất định sẽ thét lên sợ hãi  rồi né ra, thật là một người nhát gan, nhung mà mình có đáng sợ như vậy sao? Có cần phải sợ hãi như vậy không? Đại thúc nhát gan này thật đáng giận.

Trương Phong Dương vừa nghĩ tới Tôn Ngữ sợ hãi  mình bỗng nhiên có chút không vui, để cho hả giận hắn  lấy tay nâng mặt Tôn Ngữ lên, kéo mọi chỗ trên mặt hắn, đùa nghịch, xoa bóp  mặt Tôn Ngữ thành  hình dạng mặt quỷ, đem Tôn Ngữ tóc chia làm hai phần, muốn làm thành hình dạng lỗ tai, còn hướng cái mũi Tôn Ngữ lên trên vây quanh vây quanh, chỉnh cái miệng thành ba múi, Tôn Ngữ mặt bị hắn kéo đông lôi tây xuất hiện rất nhiều dấu năm ngón tay màu đỏ, dấu hồng hồng nổi bật ở trên mặt trắng bệch, Trương Phong Dương cảm thấy Tôn Ngữ có chút đáng yêu, thấy Tôn Ngữ giống như động vật nào đó, giống cái gì chứ? Trương Phong Dương nghĩ nghĩ, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, đúng vậy! Con thỏ, Tôn Ngữ thật sự giống…giống con thỏ, ngơ ngác ngây ngốc, ôm lấy thì rất ôn nhu mềm mại, nhìn đến mình thì sợ hãi, đúng là con thỏ nhát gan… Đại thúc thật là một tiểu bạch thỏ!

Đúng rồi con thỏ lớn, Trương Phong Dương đứng dậy cầm lên một cái quần lót chữ “T” màu phấn hồng có cái đuôi thỏ lông xù, mặc ở trên người Tôn Ngữ. Cảm thấy về sau Tôn Ngữ không cần phải mặc quần áo khác chỉ mặc cái này, chờ mình trở về, còn đem món đồ chơi hình con thỏ nhét vào trong lòng ngực Tôn Ngữ, để cho Tôn Ngữ ôm, nhìn Tôn Ngữ như vậy thật giống như thấy hình ảnh xưa kia, giống như ca ca ôm mình như vậy, mình không biết vì cái gì vừa nhìn thấy Tôn Ngữ lại như nhìn  thấy ca ca vậy (bạch thố thố:có khi nào là như thế không ta…), hắn không dừng lại được tựa như một đứa nhỏ muốn làm nũng, muốn ôm!

“Đứa nhỏ?”Trương Phong Dương đột nhiên nhớ tới, giống như theo tư liệu của Tôn Ngữ thì hắn có một đứa con gái, ” vừa nghĩ tới hài tử kia, đúng là Tôn Ngữ cùng thê tử của hắn sinh, hình  như hắn đến vay tiền chính là vì trị bệnh cho hài tử kia, Trương Phong Dương mất hứng,  cong miệng lên, khẽ cắn vành tai Tôn Ngữ hỏi: “Ngươi cùng người đàn bà kia làm vài lần? Mới có tiểu hài tử kia?”

Tôn Ngữ mê man đương nhiên không có khả năng trả lời hắn.

” Hừ! Nhưng mà về sau ta sẽ không cho ngươi có cơ hội tiếp xúc nữ nhân kể cả nam nhân cũng không được! Ngươi chính là món đồ chơi của một mình ta!” Trương Phong Dương duỗi bàn tay to ra đưa vào  trong quần lót của Tôn Ngữ sờ sờ cái khuyên bạch kim ở trên đỉnh phân thân của hắn, cảm thấy rất vui, hôn gương mặt Tôn Ngữ, chính là cảm thấy Tôn Ngữ ngoan ngoãn như vậy thật tốt, giống như món đồ chơi, thật sự khiến người ta yêu thích.

Phía sau một lần lại một lần chuông điện thoại reo lên, Trương Phong Dương nhướng mày cầm điện thoại, bên trong truyền đến âm thanh lo lắng của thư ký “Tổng tài, Tiêu quản lí muốn gặp ngài!”

“Ngươi nói với hắn ta không muốn gặp hắn, bắt hắn đuổi đi cho ta!” giọng Trương Phong Dương lạnh như băng nói.

“Nhưng mà Tiêu quản lí ở bên trong văn phòng làm việc của ngài đại náo lên ”

“Hảo, ngươi bảo cho hắn chờ một chút!” Trương Phong Dương cảm thấy Tiêu Mặc thật không biết xấu hổ, lúc ấy nếu không phải mình còn nhớ hắn cùng mình còn có một chút quan hệ huyết thống, thì  lúc ấy mình thật sự sẽ đánh gãy tay hắn, mẹ nó, dám sờ nam nhân của ta, dám tranh đoạt đại thúc của ta, hắn thật là không muốn sống nữa, hắn hôn Tôn Ngữ, có chút lưu luyến rời đi…

Tôn Ngữ mê man thẳng đến sắp chạng vạng mới tỉnh lại, hắn hoảng sợ nhìn bốn phía, trong phòng cũng không có bóng dáng của Trương Phong Dương, lúc này mới yên tâm, hắn cảm thấy chính mình trần trụi nằm ở trên giường lớn, đắp một cái chăn mềm mại ấm áp, nuốt nước bọt, trong ấn tượng cái giường dính đầy chất lỏng ghê tởm ô uế cũng đã được đổi.

Tôn Ngữ nhìn qua cái cửa sổ sát đất, loáng thoáng có thể nhìn đến biển xanh, gió biển nhẹ nhàng thổi bay rèm cửa màu trắng, hết thảy mọi thứ nhìn thật yên lặng. Nếu không phải toàn thân lớn đau đớn kích thích, Tôn Ngữ thật đúng nghĩ mình gặp phải tất cả chuyện này chỉ là một hồi ác mộng.

Tôn Ngữ giật giật thân thể, phát hiện mình đang ôm một con thỏ lông nhung mềm mại lông xù, mà trên cổ vẫn như cũ có một cái thiết liên, chỉ khác là  lần này nó làm bằng  bạch kim so với cái inox kia chắc chắn hơn một chút, lại ngắn, xa nhất chỉ có thể để cho mình hoạt động tới buồng vệ sinh, trên người không mặc quần áo, chỉ mặc một cái quần lót vải dệt kỳ quái ít tới cực điểm có thể nói sắp lộ ra cả mông, còn có cái đuôi, hắn đẩy con thỏ lông nhung kia ra, chậm rãi khởi động thân thể, muốn tìm quần áo để  mặc, nhưng mà ngay cả một bộ quần áo cũng tìm không thấy.

Tôn Ngữ bất đắc dĩ chỉ có thể cầm lấy cái chăn bên người bao lấy mình, vừa rồi không biết hiện tại toàn thân đau đã run rẩy, đặc biệt phía dưới, thật sự nơi kia đối với nam nhân mà nói, đúng là nơi mẫn cảm nhất nhưng  cũng yếu ớt nhất, lại từng đợt đau đớn, thật sự làm cho người ta đau đến không cách nào hình dung.

Thân thể đau đớn có thể nhẫn nại, nhưng mà hiện tại Tôn Ngữ trong lòng thực sự rối loạn, nói tóm lại chính là —— sợ hãi, phẫn nộ, bất an… Mình không thể đối mặt với chuyện thự, chính là mình thế nhưng bị một người nam nhân khác tàn nhẫn bắt buộc không biết bao nhiêu lần, còn đội một cái sỉ nhục ấn ký đích khuyên bạch kim, nghĩ đến đây Tôn Ngữ thật sự chịu không nổi.

Tôn Ngữ bất đắc dĩ vén quần lót ra, nhìn lại cái khuyên bạch kim trên hạ thân mình một lần nữa. Nắm ngay nó lên, cái khuyên màu bạc còn ở trên loạng choạng, Tôn Ngữ chịu không nổi cảm giác ở phía dưới có cái gì lay động. Ý định muốn cởi cái khuyên bạch kim kia ra, lại phát hiện cái khuyên khóa không cách gì mở được,làm như thế nào cũng cởi không ra, hơn nữa lôi kéo thì đau, nhất thời vừa tức vừa thẹn, bất đắc dĩ chỉ có thể buông ra.

Nghĩ đến mình ở tại trên giường đã bị Trương Phong Dương đùa bỡn không biết bao nhiêu lần, Tôn Ngữ càng nghĩ càng ghê tởm, muốn rời khỏi nơi tràn ngập ác mộng này, nuốt nước bọt, muồn xuống giường, nhưng mà thật sự không thể động đậy, chỉ là động  một chút vết thương phía sau cùng phía trước sẽ đau đớn vô cùng, Tôn Ngữ chỉ có thể nằm nghiêng tựa vào ván giường có chút bất lực, hắn mờ mịt, không biết làm sao bây giờ, Tôn Ngữ thật sự sợ hãi người nam nhân bạo lực tên gọi Trương Phong Dương này, sợ hắn xâm phạm, mới trước đây mặc dù ở cô nhi viện đói bụng, cùng bị đánh, nhưng chưa từng chịu loại cưỡng ép biến thái hung ác như thế, bắt buộc ngược đãi, xâm nhập, va chạm, từng chữ kia như  khắc vào trong lòng đau đớn cùng khuất nhục, sợ hãi tựa như kí hiệu thật  sâu khắc ở  thân thể Tôn Ngữ, tâm hồn, làm cho Tôn Ngữ sợ hãi khó hiểu.

Tôn Ngữ tuyệt vọng nghĩ chẳng lẽ mình cả đời đều phải như vậy cho dù Trương Phong Dương kia muốn làm gì thì làm sao? Không có cách nào đào thoát sao? Xem tình hình này, thì thấy Trương Phong Dương giống như muốn nhốt mình lại, nếu tên biến thái kia về sau nghĩ ra phương thức đáng sợ để tra tấn mình, mình bất lực như thế này thì còn có thể sống được sao?

Mình nhất định sẽ bị gây sức ép đến chết, Tôn Ngữ cảm thấy phẫn nộ, khuất nhục, oán hận… Nhưng mình vô năng như vậy trừ phẫn nộ còn có thể làm thế nào? Hắn hèn mọn tưởng tượng đến, đời người của mình sẽ tiếp tục bị Trương Phong Dương khống chế, giam cầm cùng với muốn làm gì thì làm, sống không bằng chết trở thành một cái lọ phát tiết mấy tiếng đồng hồ thật đáng buồn! Không được, mình không được biến thành như vậy!

Tôn Ngữ nhìn phía trên tủ đầu giường có một cái màu xanh biếc trong bát màu trắng đựng canh cá, mặt trên còn có vài cọng rau thơm màu xanh nhạt, sợ canh cá lạnh còn dùng lò vi sóng, bên cạnh có tờ giấy, mặt trên có nét chữ tú lệ của Trương Phong Dương: tiểu bạch thỏ đại thúc hảo hảo ăn canh, ngoan ngoãn chờ ta về…

“Loảng xoảng‘ Tôn Ngữ vừa nhìn thấy bát canh thật giống như nghĩ tới tên biến thái Trương Phong Dương kia, cảm thấy chán ghét, cảm thấy cực kỳ ghê tởm, dùng sức một phen đẩy ra lập tức ném bát canh trên mặt đất, quăng vỡ nát, canh bắn tung tóe đầy đất, trên mặt đất tràn đầy rơi tứ phân ngũ liệt mảnh nhỏ.

Tôn Ngữ cúi đầu nhìn mảnh nhỏ  này, âm thầm phân tích một chút tình hình hiện tại, mình là một nam nhân sẽ không đi tìm cái chết, vì cái gì phải chết, bị nam nhân đối xử như vậy mà muốn chết, mình cảm thấy không đáng mình còn có đứa nhỏ cần chiếu cố, hắn biết Trương Phong Dương đúng là người điên cố chấp, nếu hắn có chuyện, nếu chọc giận hắn sẽ không hay ho, chỉ có theo cái cố chấp mãnh liệt kia, mình mới có cơ hội chạy trốn, Tôn Ngữ nhìn thiết liên trên cổ của mình, chỉ có làm cho tên biến thái kia nới lỏng cảnh giác đối với mình, mình mới có cơ hội chạy trốn, có được tự do, Tôn Ngữ cảm thấy mình thực sự rất đáng buồn, lớn như vậy, còn bị người khác giam cầm, sống không có một chút nhân dạng (bộ dáng con người).

Tôn Ngữ nhìn con thỏ trắng lớn trên giường mặc váy đội nơ con bướm, trong lòng dở khóc dở cười nghĩ có lẽ ở trong lòng Trương Phong Dương  mình cùng món đồ chơi không khác nhau, nhưng mà mình là người, tuy rằng tầm thường đến cực điểm, nhưng mà có tư tưởng có linh hồn, không phải món đồ chơi của  Trương Phong Dương, mình nhất định chạy trốn khỏi cái ác ma không biết tiếp theo sẽ làm ra cái chuyện biến thái gì.

Tôn Ngữ nhìn mảnh bát nhỏ đầy đất, hắn trộm cầm lên một khối sắc bén rồi giấu tới dưới sàng, kỳ thật Trương Phong Dương thời điểm khóa Tôn Ngữ đem tất cả dao cùng cây kéo cùng vài thứ này nọ trong nhà toàn bộ cất đi, Tôn Ngữ tìm không thấy được bất kỳ vật nào, mà ngay cả bát cũng là loại bát gốm sứ thuỷ tinh công nghiệp ném không vỡ, nhưng mà hôm nay Trương Phong Dương lại sơ sót…

Tôn Ngữ thầm nghĩ chính mình muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, ta hiện tại người nào cũng không đáng tin cậy,chỉ có thể dựa vào mình, để thoát khỏi nam nhân bị bệnh thần kinh không bình thường này…

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ~~~~(>_<)~~~~ các vị cục cưng, để cho nhân gia ta vuốt ve, gởi lời nhắn lại đi! Nhân gia phi thường manh! Manh manh nhìn mọi người! Meo meo meo meo

(*manh: là moe (tiếng lóng Nhật Bản) – nghĩa là dễ thương/ đáng yêu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.