Ngược Ái Chi Luyến

Chương 37




“Đại thúc! Canh đến đây” Tiêu Mặc mua được canh sau lấy ra một cái bát nữa cẩn thận múc canh rồi bưng cho Tôn Ngữ.

“Tiểu Phỉ Nhi, ngoan ngoãn, ba ba cho ngươi ăn!” Tôn Ngữ hướng Tiêu Mặc gật gật đầu, múc từng muỗng đút cho tiểu Phỉ Nhi… Thật vất vả mới ăn xong, Tôn Ngữ lau miệng cho tiểu Phỉ Nhi.

“Tiểu Phỉ Nhi đi ngủ đi!” Tôn Ngữ nhìn tiểu Phỉ Nhi vừa giải phẫu xong tỉnh dậy đã nói nhiều lời như thế sợ nó chịu không nổi, để cho nó nằm xong, đắp chăn tốt cho nó.

“Ba ba ta muốn ngươi cầm tay ta ngủ a..Ở bên cạnh ta.” Tiểu Phỉ Nhi sợ Tôn Ngữ rời đi, nhanh chóng dùng tay nhỏ bé gắt gao kéo Tôn Ngữ lại.

“Ừ! Ba ba cùng ngươi…” Tôn Ngữ cầm tay tiểu Phỉ Nhi, khẽ vỗ nhẹ phía sau lưng của nó.

“Tiểu Phỉ Nhi…”

Tiểu Phỉ Nhi cầm lấy tay Tôn Ngữ, mang theo tươi cười nhợt nhạt, nặng nề ngủ.

Tôn Ngữ lặng lẽ bỏ tay tiểu Phỉ Nhi ra, hôn lên trán của nó, nhìn khuôn mặt tiểu Phỉ Nhi ngủ say, có chút không đành lòng rời đi, cùng Tiêu Mặc Tiểu Miêu rời khỏi phòng bệnh.

“Tiểu Miêu ngươi về trước đi! Nơi này có ta cùng đại thúc “Tiêu Mặc nhìn Tiểu Miêu có chút mệt mỏi nói.

“Đúng vậy nha! Tiểu Miêu ngươi mau trở về thôi!” Tôn Ngữ sờ sờ đầu Tiểu Miêu dịu dàng nói.

“Đại thúc cái này cho ngươi” Tiểu Miêu lấy ra thiệp mời màu hồng phấn, đây là thiệp mời duy nhất của, hắn cùng Vương Kha đính hôn cũng chỉ có hai người, bởi vì dù sao trong cuộc sống người chấp nhận hôn lễ đồng tính là rất ít, ở trong lòng Tiểu Miêu cảm thấy Tôn Ngữ chính là người duy nhất có thể chứng giám cho hạnh phúc của mình.

“Đại thúc, ta muốn đính hôn cùng người ta yêu nhất!”

“Chúc mừng ngươi… Tiểu Miêu!” Tôn Ngữ cầm tấm thiếp đính hôn của Tiểu Miêu.

“Tiểu Miêu chúc phúc ngươi, ta thật sự rất vui vẻ, ngươi rốt cục ổn định, Tiểu Miêu ngươi cuối cùng cũng có được hạnh phúc của mình!” Tôn Ngữ cầm tay Tiểu Miêu, thật lòng vì Tiểu Miêu cảm thấy vui.

“Ân! Đại thúc không được quên nha tháng 9 ở khách sạn Ngọc Giang số 28, ngày đó ngươi nhất định phải tới…” Tiểu Miêu nhìn Tôn Ngữ chờ mong nói.

“Ta sẽ không quên, ta nhất định sẽ đến!” Tôn Ngữ vui sướng nhìn Tiểu Miêu nói

“Tiểu Miêu đến lúc đó ta cũng phải đi nha! Dính dính chút không khí vui mừng của ngươi ” Tiêu Mặc nhìn Tiểu Miêu nói

“Hảo… Chỉ cần tiêu quản lí không chê “

“Tiểu Miêu ngươi phải hạnh phúc!” Tôn Ngữ ôm Tiểu Miêu một cái.

“Ân! Tạ ơn đại thúc!” Tiểu Miêu cười khổ một chút, tuy rằng Tiểu Miêu ngoài mặt vui vẻ nhưng mà nội tâm có chút lo lắng, hắn luôn dự cảm xấu, cảm giác mình cùng Vương Kha đính hôn sẽ không dễ dàng như vậy…

“Tiêu Mặc ta như thế nào cảm thấy Tiểu Miêu có chút ưu thương…” Tôn Ngữ nhìn thời điểm Tiểu Miêu đi khỏi, trên mặt có chút biểu tình bi ai, có chút lo lắng.

“Đại thúc…” Tiêu Mặc vươn tay cầm tay Tôn Ngữ nói; “Kỳ thật mỗi người đều có chuyện xưa của mình, Tiểu Miêu hắn có chuyện xưa của hắn, ta có chuyện xưa của ta, đại thúc ngươi cũng có chuyện xưa của ngươi, nhưng ta nghĩ muốn làm cho đại thúc trở thành chuyện xưa của ta, đại thúc ngươi nguyện ý trở thành chuyện xưa của ta không?”

“Hả?” Tôn Ngữ có chút không hiểu lời nói của Tiêu Mặc, giật mình nhìn Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc ôm lấy Tôn Ngữ, giam cầm Tôn Ngữ ở trong ngực của mình, trong lòng có chút buồn bực đại thúc vì cái gì luôn chậm chạp như vậy, Tiêu Mặc thâm tình nhìn Tôn Ngữ, giọng có chút dịu dàng nói; “Đại thúc thời gian dài như vậy, ngươi không có một chút cảm thấy ta đối với ngươi cảm giác sao? Đại thúc… Ta thích đại thúc… Ta yêu ngươi, đại thúc từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ở văn phòng Trương Phong Dương ta đã thích ngươi! Ngươi biết không?” Tiêu Mặc cảm thấy thật vui vẻ, rốt cục đã đem lời nói trong lòng thời gian qua có thể nói ra.

“Tiêu Mặc ngươi thích ta, thực xin lỗi… Ta không thích ngươi! Ngươi buông ta ra được không?” Tôn Ngữ không thích nam nhân, Tôn Ngữ chính là xem Tiêu Mặc như bằng hữu, cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới chuyện này, Tôn Ngữ ở Mặc trong lòng ngực Tiêu Mặc ra sức giãy giụa.

“Đại thúc không nên cử động…”Tiêu Mặc ôm thật chặt Tôn Ngữ, cảm thấy hảo ấm áp, không muốn buông tay, giống như muốn mãi ôm như vậy, nhưng mà lúc Tôn Ngữ giãy giụa cổ áo hé mở, lộ ra dấu răng thật sâu trên da thịt trắng nõn, Tiêu Mặc phẫn nộ nhìn dấu vết này, ghen tuông dâng lên, tức giận nghĩ dấu vết này đúng là của Trương Phong Dương! Trương Phong Dương có được đại thúc rồi sao! Bọn họ đã làm gì! Không thể! Tuyệt đối không thể!

Tiêu Mặc cau mày, cảm thấy thật ghen tỵ, cảm giác mình vẫn luôn cái gì gọi là văn nhã quang hoàn, xé rách biến thành diện mạo ghen tị, đúng vậy! Hắn thực sự ghen tị! Mấy năm nay hắn không có thích ai, mặc dù mình thích nam nhân nhưng chưa từng đối với ai động lòng, Tôn Ngữ có thể nói là người mà hắn lần đầu tiên thích…

Nhưng người mà mình lần đầu tiên thích, lại có thể ở trên người lưu dấu vết trải qua hoan ái cùng với người khác…

Trong lúc nhất thời Tiêu Mặc mất đi lý trí, hắn không quan tâm đè Tôn Ngữ lại, hung hăng gặm cắn xương quai xanh của người dưới thân, trong ngực, chính là nghĩ muốn xóa cái dấu vết mà Trương Phong Dương đã lưu lại…

Tiêu Mặc hai mươi lăm năm qua thấy đó là lần đầu tiên, cảm thấy mình tựa như muốn mất hết lý trí vậy, nổi cơn điên, hóa thân thành ma, muốn ôm Tôn Ngữ, muốn đem của mình hung hăng đâm vào trong thân thể Tôn Ngữ, tận tình phát tiết kích tình của mình, giữ lấy, có được Tôn Ngữ…

“Ngươi muốn làm gì Tiêu Mặc?” Tôn Ngữ nhìn Tiêu Mặc có vẻ không thích hợp, có chút sợ hãi không ngừng dùng hai tay đẩy hắn ra.

Tiêu Mặc không nói chuyện, đưa cánh tay ra, ôm Tôn Ngữ chặt chẽ vào trong ngực, đưa Tôn Ngữ đến một gian phòng bệnh phía sau không có ai, đóng cửa lại, đặt Tôn Ngữ ở trên tường, hôn hắn thật sâu…

Tôn Ngữ hoảng sợ nghiêng đầu sang chỗ khác tránh Tiêu Mặc, thở dốc, cảm thấy thật khổ sở vì cái gì mà ngay cả Tiêu Mặc cũng có thể đối đãi với mình như vậy, Tôn Ngữ cảm thấy thật phiền, thật đáng ghét, Tôn Ngữ cúi đầu xuống thấp rất thấp cắn chặt môi, xô đẩy vặn vẹo không cho Tiêu Mặc loạn hôn, loạn gặm …

Mà Tiêu Mặc giờ phút này hóa thân thành ma, trong lòng phẫn nộ muốn đại thúc, Trương Phong Dương tuyệt đối không có thể chia lìa bọn hắn, không thể… Hung hăng ôm lấy Tôn Ngữ áp đảo bên tường xé áo sơmi củaTôn Ngữ ra. (Bạch thố thố:sao đại thúc gặp tên nào cũng bạo lực thế nhỉ?)

“Ngươi làm cái gì? buông ra” Tôn Ngữ cảm thấy Tiêu Mặc điên cuồng, muốn đẩy hắn ra.

Tiêu Mặc thân thể không ngừng quấn lấy Tôn Ngữ làm cho Tôn Ngữ không có chỗ để trốn…

Tiêu Mặc tay không an phận duỗi ra hướng về phía quần lót Tôn Ngữ, hướng vào trong sờ cái mông mềm mại của Tôn Ngữ, tiến vào nơi bí mật phía sau…

Tôn Ngữ cảm thấy Tiêu Mặc tiếng tim đập cùng nhiệt độ cơ thể kích động đang điên cuồng cắn xé, cảm thấy trong lòng cả kinh, kỳ thật mấy ngày nay lưu lại ở bên người Trương Phong Dương hắn có chút sợ hãi, thực sự chán ghét chuyên ở cùng trên giường Trương Phong Dương, tuy rằng không làm tới cuối cùng, nhưng cái cảm giác này, cái động tác này khiến cho Tôn Ngữ ghê tởm đến buồn nôn, chán ghét, hành động giống nhau khiến cho người ta chán ghét.

Tôn Ngữ không thích nam nhân, thật sự không thích nam nhân, Tôn Ngữ kỳ thật là sợ hãi nam nhân, hắn đối với nam nhân phi thường sợ sệt, hắn từ nhỏ đã sợ nam nhân, không biết vì cái gì sâu trong tiềm thức sợ hãi ăn sâu bén rễ, hắn luôn hữu ý hoặc vô ý có thể nhìn thấy từng mảnh nhỏ trí nhớ linh linh, trí nhớ toàn bộ đều là màu máu, có một người nam nhân cao lớn đáng sợ xé rách quần áo của một tiểu nam hài, tựa như dã thú cắn xé thân thể nam hài đổ máu… Cho nên hắn chỉ cần nhất thời tới gần nam nhân khác, hắn cũng cảm thấy chán ghét, cảm thấy sợ hãi…

Tôn Ngữ ra sức đẩy Tiêu Mặc, thật sự không rõ vì cái gì, vì cái gì chính mình lại bị nam nhân khác đối xử như vậy, Trương Phong Dương tựa như hồng thủy mãnh thú (nước lũ và thú dữ – ý nói người hung bạo) đối đãi vời mình như vậy, vì cái gì ngay cả Tiêu Mặc tao nhã ở trong ấn tượng của mình cũng đối xử với mình như vậy, vì cái gì? (Bạch thố thố:ai bảo mang trong mình dòng máu dụ công cơ chứ..Tội nghiệp)

Mình cũng là nam nhân (Bạch thố thố: Phải không đó..), không phải là nữ nhân, không phải nữ nhân xinh đẹp chân dài cùng dáng người thon thả, chỉ có nam nhân thân thể khô héo không thú vị, không phải, không thể khiến cho nam nhân nổi lên hứng thú… Tôn Ngữ không biết vì cái gì lại bị đối đãi như vậy, chẳng lẽ là bởi vì mình hai bàn tay trắng nên đối xử với mình như vậy sao? Giày xéo mình như vậy? Trương Phong Dương đối xử với mình giống như đối xử với con cẩu của hắn vậy, nếu hắn vui sẽ cưng chiều, nếu làm cho hắn tức giận sẽ bị đánh, Tôn Ngữ đối với Trương Phong Dương vốn không muốn nói cái gì, nhưng mà Tiêu Mặc cũng muốn xâm phạm mình, thật sự khiến cho trái tim hắn trở nên băng giá.

“Ngươi tránh ra… Ta đã nhìn nhầm ngươi rồi! Tiêu Mặc!” Tôn Ngữ nhìn Tiêu Mặc hung hăng nói.

“Tiêu Mặc ta không thích nam nhân, cũng không thích ngươi! Không gạt ngươi từ cái ngày mẫu thân của tiểu Phỉ Nhi chết, trái tim của ta lúc ấy cũng chết theo, ta không thể yêu người khác! Ai ta cũng không thích!” Tôn Ngữ mắt hàm chứa lệ nhìn Tiêu Mặc tức giận nói.

“Thực xin lỗi đại thúc ta…” Tiêu Mặc bị đẩy ra nhìn Tôn Ngữ mắt đầy nước mắt, có chút hối hận.

“Đại thúc mặc kệ ngươi có tiếp thụ không, ta thích ngươi! Ta ghen, ta ghen ngươi ở cùng Trương Phong Dương…” Tiêu Mặc vươn tay ôm Tôn Ngữ vào ***g ngực của mình, ta yêu ngươi đây là sự thật, chỉ cần nghĩ tới ngươi có thể cùng Trương Phong Dương ở cùng một chỗ, trong lòng ta, sẽ không biết có bao nhiêu khó chịu…”

“Ngươi biết không?” Tiêu Mặc rốt cục nói ra suy nghĩ của mình, hắn thật sự rất phẫn nộ, hắn cảm thấy Tôn Ngữ phải thuộc về mình.

Tôn Ngữ nhân cơ hội đẩy Tiêu Mặc ra, sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, không muốn nói thêm cái gì, nghĩ muốn đi khỏi

“Đại thúc không được đi, không được trở về bên Trương Phong Dương, ngươi không phải xem ta là bằng hữu sao, chúng ta là bằng hữu, ta sẽ không cưỡng ép ngươi” Tiêu Mặc ôm lấy Tôn Ngữ.

Tôn Ngữ thản nhiên đẩy Tiêu Mặc ra nhìn Tiêu Mặc nói, “Ta phải đi rồi “

“Đại thúc không được đi đến chỗ Trương Phong Dương. Ta không muốn cho ngươi đi! Khoản nợ của ngươi ta giúp ngươi trả “Tiêu Mặc ôm lấy Tôn Ngữ, dù nói cái gì cũng không để cho hắn rời đi.

“Nhưng mà ta đã mắc nợ ta sẽ tự trả, ta không muốn mắc nợ ngươi nữa!”Tôn Ngữ nhìn Tiêu Mặc nói.

“Đại thúc, chẳng lẽ ngươi sẽ không muốn chiếu cố con của mình, thích bị cái người tên Trương Phong Dương khóa ngươi như khóa cẩu sao?”Tiêu Mặc nhìn Tôn Ngữ không đành lòng hỏi.

“Ta không muốn…”Tôn Ngữ vừa nghĩ tới Trương Phong Dương không biết xử lý thế nào nữa.

‘Đại thúc không cần nhưng nhị gì nữa! Chúng ta đi thôi!’ Tiêu Mặc vươn tay cầm tay Tôn Ngữ dịu dàng nói; “Theo ta về nhà đi! Ta sẽ bảo vệ ngươi! Ngày mai ta còn cùng ngươi đến thăm tiểu Phỉ Nhi “

“Nhưng, Trương Phong Dương…”Tôn Ngữ có chút khiếp đảm, hắn không dám chắc chắn tên kia nhìn thấy mình đi không từ giã sẽ như thế nào, hắn còn nhớ rõ Trương Phong Dương đối với mình cảnh cáo, còn nhớ rõ lần trước mình tự tiện đi khỏi hắn chính là đối xữ với mình tàn bạo như vậy, Tôn Ngữ cảm thấy sợ hãi

Có chút phát run.

“Đại thúc ở trước mặt của ta không được nhắc đến Trương Phong Dương được không? Chỉ có thể nghĩ tới ta Tiêu Mặc được không?” Tiêu Mặc kéo tay Tôn Ngữ không vui nói.

Ta thật sự có thể thoát khỏi cái người tên gọi Trương Phong Dương sao? Tôn Ngữ bị Tiêu Mặc lôi kéo có chút sợ hãi nghĩ đến.

Tôn Ngữ đi theo Tiêu Mặc đến bãi đậu xe, trong lúc vô tình đi ngang qua một cửa hàng bánh ga-tô đã đóng cửa, nhìn thấy tủ kính lớn xinh đẹp bên trong trưng bày bánh ga-tô đủ loại kiểu dáng, bánh ga-tô này thật sự rất đẹp, thật tinh xảo, mặt trên phủ kín hoa quả chocolate thật mê người, Tôn Ngữ từ nhỏ đến lớn thích nhất bánh ga-tô ngọt ngào, có thể làm cho người ta quên hết thảy phiền não.

“Đại thúc ngươi nhìn cái gì?”Tiêu Mặc nhìn Tôn Ngữ đang nhìn tủ kính lớn

“Bánh ga-tô thật đẹp “

“Đại thúc ngươi muốn ăn không?”Tiêu Mặc mỉm cười sờ sờ tay Tôn Ngữ.

“Đúng vậy nha! Nhìn thấy bánh ga-tô, ta đột nhiên nhớ tới hôm nay kỳ thật là sinh nhật của ta nha!”

” Sinh nhật của đại thúc?”

“Kỳ thật cũng không phải là sinh nhật ta, ta thật ra không biết sinh nhật của ta là ngày mấy tháng mấy, hôm nay là ngày ta được đưa đến cô nhi viện, ta đem hôm nay làm sinh nhật của ta, nhưng ta giống như chưa từng có sinh nhật “

“Đi đại thúc! Hôm nay để cho ta làm sinh nhật cho đại thúc “

Trương Phong Dương mở cửa về đến nhà, cảm thấy thật vui vẻ, ngày đó thấy Tôn Ngữ thích ăn cơm Tây như vậy, liền quyết định hôm nay mang đại thúc đi, sau đó hảo hảo dạy dỗ đại thúc một chút, không nghĩ về tới nhà, trong phòng một mảnh tối đen. Một loại dự cảm bất hảo nảy lên trong lòng, không ai ở, trong phòng khách, chỉ có thiết liên bị đập hư … Trương Phong Dương giận điên lên, Tôn Ngữ… Ngươi chạy, thật to gan! Ta lần này đem ngươi bắt trở lại, đến lúc đó sẽ đánh gãy chân của ngươi, xem ngươi như thế nào chạy!

Hắn tựa như trâu bò phẫn nộ điên đem tất cả đồ trong phòng khách đập nát hết. Cầm lấy điện thoại di động ra gọi bọn tay chân toàn bộ đi đuổi bắt Tôn Ngữ.

Di động lại vang lên, Trương Phong Dương không kiên nhẫn hỏi “Uy!”

“Uy! Trương Phong Dương tổng tài, ngươi muốn biết tiểu tình nhân của ngươi ở chỗ nào không?” Trong điện thoại truyền đến âm thanh khiếm nhã của Trương Cuồng.

About these ads


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.