Ngược Ái Chi Luyến

Chương 10




Trương Phong Dương mở cửa xe đi xuống, ở trong xe thể thao Tôn Ngữ bất an nhìn Trương Phong Dương ngoài cửa sổ xe, Trương Phong Dương dùng sức giật mở cửa xe, thân cúi xuống nhìn Tôn Ngữ trong xe nói; “Như vậy không xuống dưới mà còn chậm chạp tốn thời gian, thật sự phiền toái!”

“Ta… Lập tức xuống ” Nhìn Trương Phong Dương có chút không vui, Tôn Ngữ luống cuống tay chân muốn xuống xe.

“Quá chậm! Ngươi lại đây cho ta!” Trương Phong Dương mãnh liệt lôi hai tay bị trói của Tôn Ngữ kéo xuống xe thể thao.

“Còn muốn chạy không?” Trương Phong Dương nhìn chằm chằm Tôn Ngữ hung ác hỏi.

“Không muốn…” Tôn Ngữ sợ hãi hồi đáp.

“Hảo…” Trương Phong Dương nhanh chóng giải khai cà- vạt trên hai tay của Tôn Ngữ.

“Đi theo ta lại đây…”

Tôn Ngữ nghiêng ngả lảo đảo đi theo Trương Phong Dương, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn lúc này đang đứng ở cửa một khách *** trang hoàng tao nhã.

“Chúng ta… Tại sao tới nơi này?” Tôn Ngữ đứng ở phía sau Trương Phong Dương thật cẩn thận hỏi.

“Ngươi tên ngu ngốc này! Không phải rất rõ ràng sao? Đây là nơi ngươi phải bán mình—— Tiêu Dao đường!!!” Trương Phong Dương tà cười nhìn Tôn Ngữ.

“Không… Ta không nên vào!” Tôn Ngữ có chút thất kinh, lại có dấu hiệu tránh né.

“Ngươi… Đừng nghĩ chạy!!” Trương Phong Dương chặt chẽ bắt lấy cánh tay Tôn Ngữ.

“Đau… Đau quá” Trương Phong Dương phi thường mạnh mẽ nắm bắt cánh tay của Tôn Ngữ, Tôn Ngữ đau đến nỗi đầu toát mồ hôi lạnh.

“Tốt lắm đừng lề mề… Theo ta tiến vào…” Trương Phong Dương không phân trần bắt lấy tay Tôn Ngữ đi nhanh hướng đến trong Tiêu Dao đường…

Dọc theo đường đi Tôn Ngữ nhìn đến, Tiêu Dao đường bên trong bố trí tựa như một chỗ nhi đồng vui chơi, có rất nhiều món đồ chơi búp bê, xếp gỗ, tiểu ngựa gỗ…

Có rất nhiều nam hài cùng cô gái cực kỳ xinh đẹp, bọn họ trên thân đều mặc cùng loại đồng phục học sinh giống nhau quần áo nho nhỏ lộ ra cái bụng tuyết trắng, phía dưới mặc quần đùi ngắn đến không thể ngắn hơn để lộ ra cặp đùi đẹp tinh tế lại dài trắng noản trêu người, mà phía sau quần đùi kia còn có một cái đuôi dài lông xù trên đầu còn đội nơ con bướm thật to, có người cầm trong tay kẹo que thật to dùng đầu lưỡi phấn hồng liếm, có người mở thật to hai mắt ôm món đồ chơi con gấu lớn lông xù, còn có người dùng bình sữa uống sữa… Giữa vẻ thanh thuần mang theo mị hoặc xinh đẹp, pha thêm vài phần hương vị thiên sứ gợi cảm…

Tôn Ngữ nhìn đến đều là hình ảnh khó coi, nam hài cô gái này đó xinh đẹp giống như thiên sứ ôm món đồ chơi búp bê thần tình mỉm cười ngồi ở trên đùi khách nhân, mà khách nhân này tay không an phận thâm nhập vào bên trong cái áo ngắn ngủn của bọn họ sờ loạn, ôm cổ hôn môi trêu đùa… Có người bị khách nhân gắt gao ôm, một bàn tay duỗi đến bên trong quần đùi của bọn họ, một bàn tay cầm bình sữa cho bọn họ uống… Có người đang cùng khách nhân miệng đối miệng uống rượu, tán tỉnh… Trong Tiêu Dao đường nhạc khúc lã lướt, có vẻ mờ ám câu nhân… Bên tai không ngừng vang lên tiếng nam nữ cùng nam nam trêu đùa truyền vào trong lổ tai của Tôn Ngữ, Tôn Ngữ đỏ mặt cúi đầu, chầm chậm đi theo Trương Phong Dương, Tôn Ngữ đời này chưa từng thấy qua loại tình cảnh phòng túng như vậy.

Đây là chuyện ngưu lang cần làm sao? Ác ma này sẽ bán mình đến nơi đây? Muốn khiến mình cũng làm chuyện giống như những người đó sao? Tâm hảo chán ghét, hảo biến thái…

“Tổng tài ngài đã tới! Ân để chúng ta đi bồi ngài!”. Chỉ chốc lát sau năm sáu mỹ nhân xinh đẹp mỹ lệ mặc đồng phục học sinh tới bên cạnh Trương Phong Dương nhẹ nhàng cầm lấy ống tay áo của Trương Phong Dương, đáng yêu nói, Trương Phong Dương cảm thấy… nữ nhân này hảo khó chịu, hảo phiền chán, bất giác cau mày.

“Tổng tài… Ngài có gì phân phó?” Tiêu Mặc không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh Trương Phong Dương.

Trương Phong Dương có chút bực bội bắt lấy Tôn Ngữ phía sau hung hăng ném tới trước mặt Tiêu Mặc nói; “Tiêu Mặc! Ta đem đại thúc này giao cho ngươi! Ngươi cần phải hảo hảo an bài sắp xếp cho hắn… Mặt khác không được quên những gì ta đã từng nói! Biết không…?”

Nói xong Trương Phong Dương theo ý ôm chầm chiếc eo nhỏ nhắn của vài vị mỹ nhân đến bàn rượu, nhưng tầm mắt lại nhìn chằm chằm vào Tôn Ngữ…

“Đại thúc ngươi theo ta lại đây!” Tiêu Mặc dẫn theo Tôn Ngữ đi tới phòng quản lí,

“Cho ngươi…” Tiêu Mặc ôn nhu xuất ra chiếc túi du lịch rách rưới của Tôn Ngữ đưa cho hắn.

“Cám ơn… Cám ơn ngài! Tiêu tiên sinh!” Tôn Ngữ tiếp nhận túi du lịch cảm ơn nói

“Đại thúc không cần gọi ta Tiêu tiên sinh, ở bên ngoài đại thúc ngươi hãy kêu ta là Tiêu quản lí, khi không có người ngươi cứ gọi ta là Tiêu Mặc… Còn nữa đại thúc ngươi yên tâm, bình thường ngươi chỉ cần bồi rượu ứng phó là được rồi, không cần người tiếp khách nhân lên sân khấu… Có ta ở đây, ta sẽ không để cho đại thúc ngươi bị thương tổn!” Tiêu Mặc vỗ vỗ bả vai Tôn Ngữ thân thiết nói.

“Cám ơn ngươi… Tiêu Mặc… Cám ơn ngươi…” Tôn Ngữ không biết nói cái gì cho phải ngoài cảm ơn, hắn thật sự cảm thấy nam tử thanh tú đôi mắt hoa đào trước mắt này thật sự là một người hảo tâm…

“Đại thúc tay ngươi cùng mặt còn đau không?” Tiêu Mặc đau lòng nhìn trên mặt Tôn Ngữ máu ứ đọng cùng cổ tay bị trói đến xanh tím, vươn tay ôn nhu sờ soạng mặt của Tôn Ngữ một chút.

“Không có việc gì… Ta…” Tôn Ngữ có chút không được tự nhiên nghĩ muốn né tránh về phía sau.

“Tốt lắm… Không cần lộn xộn! Ta dùng dược thoa cho ngươi một chút!” Tiêu Mặc nói xong liền từ ngăn kéo xuất ra thuốc mỡ, nhẹ nhàng ở khóe miệng cùng cổ tay Tôn Ngữ ấn xoa…

Thuốc mỡ kia lành lạnh đích thực thoải mái, mặt cùng cổ tay của Tôn Ngữ cũng không còn đau đớn như vậy, Tôn Ngữ nhìn nam hài thanh tú trước mắt này vì mình vội đến vội đi cảm thấy trong lòng không ngừng ấm áp, trên cái thế giới này trừ thê tử đã chết, cũng chỉ có nam hài tên gọi Tiêu Mặc này không hề dùng ánh mắt khinh bỉ đối đãi mình, xem thường mình, mà là dùng ôn nhu chân chính đối đãi với mình…

“Tiêu Mặc ta muốn đi buồng vệ sinh một chút…”

Tôn Ngữ tới bồn rửa tay của buồng vệ sinh bắt đầu rửa sạch, nhìn trong gương trên mặt vết thương xanh tím của mình lấy tay sờ soạng một chút “Tê” đau quá, Tôn Ngữ mờ mịt nghĩ đến chính mình bị bán vào cái chỗ này, chính mình thật sự có chút không biết làm sao bây giờ… Khụ! Chỉ có đi một bước tính một bước… Nhưng vô luận như thế nào ta cũng sẽ không bán đứng bản thân, làm chuyện đồi phong bại tục này… Phía sau cách buồng vệ sinh lùi về một chút lại đột nhiên truyền đến từng trận rên rỉ của nam tử động tình, thanh âm tinh tế thở dốc cắt ngang suy nghĩ của Tôn Ngữ…

“Ân… Ân… Không nên như vậy… Ân… Ta nóng quá… nhẹ một chút… nhẹ một chút… Ngươi chậm một chút… Đau quá… Ừ… Ta gần muốn chết… Ngươi chậm một chút… Ân, đáng ghét! Ngươi xấu lắm…”

About these ads


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.