Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký

Chương 16: Sóng gợn đêm trăng bày kế [1]




Tháng tám Trung thu, trăng như mâm bạc, là thời gian cả nhà đoàn viên. Hoa cúc vàng phương bắc, quế phiêu hương miền nam, khắp nơi ca múa, nhà nhà hào phóng, đều cười nói không ngừng.

Tết Trung thu trong ký ức của Diệp Ngưng Hoan, nay nhớ lại đều là đau thương.

Vĩnh Thành Vương từng đối xử với nàng vô cùng tốt, tốt đến mức khiến nàng mơ mộng hão huyền. Vĩnh Thành Vương từng nhìn trăng sáng với nàng, trong mắt y nàng là tốt nhất, tựa như trăng sáng trên trời, sao đầy lấp lánh cũng không bằng nàng. Thân phận nàng hèn mọn, lại được y ví von với trăng. Nàng nguyện vì y mà múa như tiên, chẳng sợ đau cả xương cốt.

Vì thế, bốn năm trước, nàng chịu đựng sự đau đớn kia, thành tựu “Nguyệt thực” kia. Ngày hội Trung thu, nàng bay múa như tiên. Y xem thế là đủ rồi, vỗ tay vui vẻ. Sau khi trở về, nàng nôn cả một chén máu.

Sau đó, thân thể nàng dần dần hư nhược, sau khi biết được, y tìm đại phu hỏi thuốc biết bao săn sóc. Tuy rằng Trung yhu năm thứ hai nàng bệnh thật sự nghiêm trọng, không thể lại vì y mà khiêu vũ, nhưng y vẫn phái người phi ngựa ngàn dặm, mang bánh Trung thu nhân bơ đặc sản ở quê nhà An Dương đến cho nàng.

Nàng sớm không còn trí nhớ về An Dương, cũng không thích ăn bánh Trung thu nhân bơ, chỉ là phân tâm ý này khắc cốt ghi tâm, bánh Trung thu nàng đang cầm giống như khuôn mặt tươi cười của y. Dạ dày ứ đọng khó thông, nàng vẫn kiên trì ăn hết. Sau khi ăn xong, nàng lại sốt cao không bớt, nhưng nàng rất sung sướng!

Sau đó… sau đó bắt đầu luyện “Tứ Ba Toàn Phi”, Vĩnh Thành Vương không cần nàng, muốn tặng nàng cho người khác.

Hôm nay là mười sáu tháng tám đêm đuổi trăng, hôm qua trong cung tế nguyệt, hai yến tiệc cùng tổ chức, Sở Hạo tất nhiên là phải vào cung.

Mà hôm nay, là ngày Sở Hạo mời cha vợ tương lai của hắn.

Từ mấy ngày trước, Thụy nương đã vội vàng phái người chuẩn bị lầu các Thủy Bạc Vân Nhai, phân phó phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn sử dụng đêm đó. Ai nấy đều bận rộn, trừ mỗi Diệp Ngưng Hoan.

Chỉ có điều Đông Anh vẫn không quên mỗi ngày đều cho nàng một chén thuốc đen ngòm, Diệp Ngưng Hoan thật sự chịu không nổi, bưng chén thuốc nói: “Lúc trước ta không có cơm ăn, đói chịu không nổi, lại làm thêm ít thứ. Bây giờ nửa tháng qua sáng sớm vẫn uống thứ này, thật không có gì cần thiết chăng? Uống lâu như vậy, ta phỏng chừng có thể cả đời không…” Trước mặt hoa cúc khuê nữ Đông Anh, thật sự không tiện nói hai chữ “sinh nở” ra, nàng ngượng ngùng cười nháy mắt ra hiệu với nàng ta, cố gắng cho nàng ta hiểu.

Đông Anh làm như không thấy mặt nạ quỷ của nàng, nói: “Đây là Thụy nương cô cô phân phó, cần phải cho người sáng mỗi ngày uống một chén. Tóm lại là không hại gì người, người cứ uống đi.”

Vậy Ngưng Hoan cũng không thể làm gì, đành phải uống cạn dưới ánh mắt sáng ngời của nàng ta. Không sao cả, thân là lễ vật, đến đâu cũng không có tư cách sinh con, mặc kệ với ai đều như nhau, đây là chuyện thuộc bổn phận của nàng. Hơn nữa xương cốt thân thể này đã nát vụn, không cần thứ này nữa.

Nửa tháng qua nàng đã tận lực thuận theo, tuy rằng Sở Hạo không phân phó, khi nhàn rỗi nàng cũng sẽ chủ động luyện dáng điệu, đi từng bước tính từng bước, nghe lời một chút, cuộc sống của nàng cũng có thể khá hơn.

Ý nghĩ chạy trốn trong đầu vẫn có, chỉ có điều lần trước sau khi chạy trốn bằng đường thuỷ, bên trong viện không có mỹ nhân khác, cái mục tiêu này của nàng lập tức hiện lên.

Muốn giở mánh khoé cũ cũng không dễ dàng, nhưng mà… chung quy là không cam lòng!

Đông Anh đang giúp nàng trang điểm, trước kia tháng bảy luyện tập khiến nàng gầy đi nhiều. Chẳng qua son phấn thêm sắc, thoạt nhìn vẫn coi như sáng rỡ. Cái túi da này là giá trị lợi dụng duy nhất trong mắt quý nhân. Nàng hơi run tay áo, giống như muốn gạt đi chút buồn phiền.

Nàng nhìn mình trong gương, giữa trán được tô một đoá hoa óng ánh, lậo loè nhấp nháy, tựa như càng rực rỡ hơn đôi mắt.

Đông Anh nhìn vẻ mặt hờ hững của nàng, thầm thở dài, an ủi nói: “Lần này Cố đại nhân đến, Vương gia cũng không phân phó cô nương hiến nghệ, chỉ bảo hầu hạ bên cạnh. Cô nương cũng không cần chịu cực nhiều, em nghĩ, hẳn là sẽ không cho người đi theo đâu.”

Diệp Ngưng Hoan cười cười, vẫn giữ thái độ thờ ơ: “Chỉ hầu hạ bên cạnh? Chẳng phải thiệt thòi bộ xiêm y quý giá này sao?”

Tơ sống mềm mại, như mây tựa ráng, mỏng như cánh ve cũng không xuyên qua được, ít nhiều bàn tay khéo léo mới có thể dệt được một cuộn, lại ít nhiều bàn tay tỉ mỉ mới có thể may được bộ xiêm y này? Chỉ bằng nàng, làm sao xứng mặc chất liệu này?

Đông Anh không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng phất qua. Diệp Ngưng Hoan cũng không lên tiếng nữa, tâm tình trở nên có chút kỳ quái. Lúc này chỉ thấy tiếc nuối, đúng là hơn tháng nay vẫn luôn chịu đói.

Thủy Bạc Vân Nhai là một toà kiến trúc nằm giữa hồ. Kiến trúc chủ đạo là một tòa lầu bốn mặt, tên là Song Huy Lâu. Ánh trăng nước chảy, hai bên chiếu rọi, xứng với tên thực. Cảnh quan chỗ này được xây vào tiền triều, lầu các cầu vòm tương liên, phi chân lên mái hiên, vòng quanh bên ngoài là một đài nước rộng rãi, hiện ra hết vẻ lung linh trong làn gió.

Ánh trăng mười lăm mười sáu tròn, trăng như mâm bạc, lầu các bốn phía, các loại hoa thu tô điểm. Rèm sa rũ xuống, khèn nhạc phiêu phiêu, ánh sáng bạc rọi xuống mặt nước, chỉ cảm thấy sóng nước dập dờn, cảnh say lòng người.

Diệp Ngưng Hoan đi dọc theo chiếc cầu đến giữa đài. Ven đường thị vệ đứng san sát, bước chân của nàng có hơi lảo đảo, bộ váy dài được tô điểm bởi trăm cánh bướm, y phục vô cùng phiền phức, đủ để che giấu chút sự loạng choạng của nàng.

Tầng tầng lớp lớp váy dài, khẽ động một chút, giống như hoa lá. Tóc búi hai vòng, giữa trán điểm hoa. Ngọc bội leng keng, thị vệ đứng dọc hai bên có nghiêm chỉnh huấn luyện cũng không tránh được liếc hai mắt nhìn.

Diệp Ngưng Hoan ở đây cũng mấy tháng, chỉ có cảnh đêm ở Thủy Bạc Vân Nhai này là lần đầu thấy. Nàng không khỏi nhìn sóng nước mênh mông, có chút kích động muốn trực tiếp nhảy xuống.

Đương nhiên không có cách nào làm như vậy, ba bước một đồn, năm bước một trạm gác, há lại cho nàng nói chết là chết?

Trực tiếp theo người dẫn lên lầu hai xem đài ngắm trăng, Sở Hạo đang ngồi ngay ngắn ở giữa. Hắn mặc một thân bào tím đậm vạt áo thêu bạc, cài đai ngọc đen. Tóc vòng bốn tết, tự dưng lại rũ xuống sau lưng, chưa buộc quan, mà dùng mấy sợi tơ tằm thắt lại, tua rua hai bên rũ xuống tới thắt lưng. Đường nét đẹp đẽ như hoạ, một đôi mắt đen như nước sơn trong đêm tối, đồng tử lấp lánh như sao sáng.

Người trung niên ngồi ở bên dưới mặc áo màu xanh đậm, tất nhiên là Vũ Ninh Hầu Cố Tịnh Nam. Cố Tịnh Nam ngũ quan cân đối, thân thể có hơi phát tướng, ria mép khá chỉnh tề. Hắn có một đôi mắt cười, thoạt nhìn trông như đang tức giận.

Xung quanh là thị nữ đang cầm quạt, lọ, mâm, bên bàn còn có nô bộc theo hầu.

Diệp Ngưng Hoan bước nhanh lên trước, cúi người quỳ lạy. Xiêm y nàng mặc rất là chói mắt, Cố Tịnh Nam đầy hứng thú nhìn nàng, cười nói với Sở Hạo: “Đều nói mỹ nữ trong Tịnh Viên như mây, quả nhiên không giả. Vị này, không biết Vương gia làm sao tìm thấy?”

Sở Hạo nói: “Từ chỗ Chính Diêu, tháng năm hiến nghệ ở trong cung, Hoàng thượng thưởng ta. Hôm nay cũng không có người ngoài, gọi ra thêm rượu cũng là một cái thú.”

Nói xong, hắn gọi Diệp Ngưng Hoan: “Còn không đi thêm rượu cho đại nhân?”

Diệp Ngưng Hoan lên tiếng, chậm rãi đứng dậy, cố gắng nặn ra nụ cười với Cố Tịnh Nam, cầm bình rượu đổ đầy chén trước mặt hắn.

Cố Tịnh Nam đưa tay nhận lấy, nhưng lại né tránh ngón tay của nàng.

Diệp Ngưng Hoan cũng không lơ là sự cứng ngắc hơi lướt qua trên mặt hắn, cảm thấy có chút kinh ngạc. Chẳng qua trong lòng lại có hơi vui mừng, xem ý tứ này của hắn, rõ ràng là xem thường nàng.

Cương quyết như vậy thì tất nhiên sẽ không đạt được mục đích tặng quà, nếu hắn không mở miệng xin Sở Hạo, vậy Diệp Ngưng Hoan cũng không cần phải vật lộn nữa, sung sướng tiếp tục ở lại đây một thời gian.

Cố Tịnh Nam hơi híp mắt, nhìn lướt qua nàng, Diệp Ngưng Hoan vội vàng thấp đầu ra vẻ thẹn thùng, sợ tính toán nhỏ nhặt trong lòng mình sẽ bị lão già Cố này nhìn thấy.

Nghe thấy hắn cười khẽ: “Hóa ra là từ Nhã Nhạc Cư? Lúc ấy trong cung, Thái hậu khen ‘Tứ Ba Toàn Phi’ rất nhiều. Vợ ta may mắn được xem, trở về còn nói với ta mấy ngày.”

Sở Hạo nói: “Đại nhân cũng thích ca múa sao? Vậy thì tốt. Trước khi Chính Diêu đi thật ra có tặng cho ta vài người, hôm nay cho các nàng tới biểu diễn cho ngài xem thế nào?”

Cố Tịnh Nam ngẩn ra, đừng nói là Cố Tịnh Nam, ngay cả Diệp Ngưng Hoan cũng sửng sốt. Tặng lúc nào? Sao nàng chưa thấy qua?

Sở Hạo cũng không đợi Cố Tịnh Nam hỏi lại, vỗ vỗ tay.

Tiếng nhạc vừa chuyển, dây đàn thêm âm, đúng là khởi tấu khúc Tứ Ba. Mọi người trên lầu không khỏi yên lặng, nét mặt Cố Tịnh Nam vô cùng căng thẳng, nhìn Sở Hạo, ra vẻ muốn nói lại thôi.

Lúc Diệp Ngưng Hoan nghe thấy thì thấy hoa cả mắt, bốn bóng hình giống như Hằng Nga lượn vòng quanh trăng mà đến.

Trăng đang nhô lên cao, bốn người múa vút qua, tách từng tầng bay lên, trong chớp mắt đã đoạt ánh mắt của mọi người!

Diệp Ngưng Hoan kinh ngạc đến ngây người, quả nhiên là “Tứ Ba Toàn Phi”. Tung người vặn eo, giậm chân tại chỗ xoay tròn, đều như sóng cao lướt trăng động lòng người. Nàng càng nhìn càng kinh hãi, tay phải không tự chủ được mà run lên, ngay cả bình rượu cũng cầm không được.

Bốn người này, tất nhiên là mắt ngọc mày ngài, mặt phấn má đào, trong lúc nhìn quanh phong tình vạn chủng. Nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua! Nàng ở Nhã Nhạc Cư mười hai năm, căn bản chưa từng thấy!

“Tứ Ba Toàn Phi” sở dĩ vượt trội như vậy là vì người ngoài không thể luyện được. Đó là kết quả của sự kết hợp giữa múa và võ, là hỗn hợp chiêu thức Ảnh Nguyệt Môn và tư thái của người học múa, đó là vũ đạo không thể lộ ra ngoài.

Bốn người này, Diệp Ngưng Hoan chưa bao giờ gặp qua, điều này chứng minh các nàng căn bản không phải đến từ Nhã Nhạc Cư. Các nàng có thể tập được kỹ năng như vậy, chỉ có một khả năng: các nàng là cao thủ Ảnh Nguyệt Môn.

Bóng đao hiện lên, người không thấy. Bóng trăng lấp lánh, đi không thấy vết!

Ảnh Nguyệt Môn là sát thủ Vĩnh Thành Vương nuôi dưỡng, lúc nào thì chạy đến chỗ Sở Hạo?

Diệp Ngưng Hoan không tự chủ được mà nhìn hai người, nét mặt Cố Tịnh Nam càng ngày càng khó coi, giống như nhìn thấy thứ gì không mong muốn. Nét mặt Sở Hạo cũng trở nên có hơi u ám, môi mỏng hắn nhếch lên, làm như đang cười, nhưng hai mắt tối đen, làm sao có nửa phần cười.

Trong lòng Diệp Ngưng Hoan hơi hồi hộp, trong đầu chớp tắt liên tục. Ý đồ của Sở Hạo, không phải lấy nàng làm lễ vật khiến Cố Tịnh Nam thay đổi chủ ý, là hắn muốn mượn tay Vĩnh Thành Vương làm một mẻ, khoẻ suốt đời!

Diệp Ngưng Hoan căng thẳng, nếu nói vậy, cho nàng thêm rượu, nhất định là có vấn đề.

Nàng nghĩ như vậy, không tự chủ được mà nhìn cái chén trong tay Cố Tịnh Nam, rượu màu hổ phách, ở trong mắt nàng giống như một con rắn!

Xong đời, yến vô hảo yến (*), không ngờ hỏng đến nước này! Nàng là người của Nhã Nhạc Cư, lại mượn Tịnh Viên hạ độc Cố Tịnh Nam, bốn cao thủ kia một lát nữa sẽ hành động, Cố Tịnh Nam sẽ chết sảng khoái.

(*) yến vô hảo yến: có tiệc như cũng xem như không có tiệc

Mà nàng, nhất định sẽ chôn cùng!

Đang lúc nàng kinh hoảng, chân đã không tự chủ được mà lui ra mấy bước, không được cũng phải được. Tiếng nhạc đã ngân vang, trăng sáng nhô lên cao, bóng nước gợn sóng. Điệu múa đã đến phần sôi động nhất, mọi người nhìn như mê như say. Đúng vào lúc này, một vũ cơ trong đó đã như Hằng Nga lướt trăng, tung người bay lượn.

Cố Tịnh Nam bất giác đứng dậy, thân mình hắn run lên, chân bắt đầu nhũn ra, nhưng đứng không nổi mà lảo đảo mấy bước. Hắn vừa phản ứng kịp, đưa tay níu lấy Diệp Ngưng Hoan bên cạnh, hai mắt trở nên tàn ác: “Rượu này… Ngươi thế nhưng…”

Linh cảm nhanh như vậy đã biến thành sự thật, Diệp Ngưng Hoan nhất thời run lẩy bẩy, lui về phía sau với tốc độ nhanh hơn. Dược tính kia vô cùng mạnh. Lúc Cố Tịnh Nam phát giác thì tay đã không còn lực, hai mắt mông lung, làm sao còn túm được ai. Hắn lảo đảo mấy bước, nói với Sở Hạo: “Vương… Vương…”

Nhanh hơn là, vũ cơ bay lên kia hai tay vừa nhấc, lớp vải dài cuốn thành hai luồng, thoáng như mũi kiếm, bắn thẳng về phía Sở Hạo! Không phải Cố Tịnh Nam, mà là Sở Hạo!

Trong chớp mắt, tình thế đã đại loạn, ly chén nghiêng ngả vô số. Dưới lầu thị vệ bốn phía chen chúc chạy tới, lầu các to như vậy thoáng chốc hỗn loạn.

Diệp Ngưng Hoan bất chấp nghĩ nhiều nữa, nàng thừa dịp thời gian lui về phía sau mà dịch đến chỗ lan can, chợt xoay người một cái nhảy xuống lầu. Nàng phi thân nhảy xuống trong nháy mắt, hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận.

Sở Hạo cũng không phải là muốn giết Cố Tịnh Nam, hắn chính là muốn cho chính mắt Cố Tịnh Nam thấy một trò hay, một màn kịch Vĩnh Thành Vương chó cùng rứt giậu, mượn cơ hội đưa mỹ nhân, dùng cao thủ giang hồ ám sát Đông Lâm Vương. Mà Cố Tịnh Nam hắn, chẳng qua là đúng lúc có mặt ở đây, là thằng cha xui xẻo bị liên lụy!

Thông gia như vậy, đương nhiên không thể làm. Người có đầu óc ai lại muốn kẹt giữa tranh chấp hoàng tộc? Cho dù Đông Lâm Vương là thần tiên trên trời, cũng không thể gả con gái cho hắn!

Diệp Ngưng Hoan phi người xuống, trước mắt quang ảnh loạn xạ. Lúc này hoàn toàn không thể duy trì tư thái duyên dáng được, nhưng trong lòng có sự kích động khôn cùng, may mà nàng phản ứng không tính là chậm, tuy rằng khi đoán được rượu có vấn đề, mấy tên cao thủ kia đã bắt đầu hành động, nhưng dù sao trước tiên nàng cũng phải chuẩn bị đã.

Thừa dịp Cố Tịnh Nam kia túm lấy, nhân cơ hội này mà nhảy xuống.

Nàng không đủ lực nhảy, thấy đã cách cây cầu bên dưới càng gần, cảm thấy hoảng hốt. Xong đời rồi, ngã chết mất!

Một cái bóng vút thẳng qua. Diệp Ngưng Hoan ở không trung không thể có bất kỳ động tác phản ứng nào, đành phải trơ mắt nhìn người nọ giương tay, kéo nàng khỏi con đường chết.

Nàng vừa lao xuống, được người nọ vừa vặn ôm lấy. Nàng vừa thò đầu ra thì ngây người. Sương Lăng! Hắn thế nhưng ở đây.

Sương Lăng ôm nàng nghiêng ngả, nhìn nàng một chút. Cái liếc mắt kia lại khiến Diệp Ngưng Hoan có cảm giác chấn động, hắn đột nhiên kẹp vai nàng, nói nhỏ: “Đi!”

Nói xong, hắn vừa kẹp vừa đá, tung cả người nàng lên, ném thẳng về mặt nước.

Lại gặp hắn, nhưng lần này ngắn ngủi trong phút chốc! Cơn kinh hãi khiến trái tim Diệp Ngưng Hoan ngàn vòng trăm chuyển, khổ sở và đau thương chồng chất kia, bởi vì cái nhìn lướt qua nhau này mà phân tán như mây khói.

Diệp Ngưng Hoan thoáng chốc mất thăng bằng, thân mình xoay trong gió lớn, mượn sức cánh tay này mà lặn xuống nước!

Bị nước lạnh như băng bao vây, nàng theo bản năng ẩn náu xuống bên dưới, trong lòng hỗn loạn.

Bây giờ nàng hoàn toàn trở thành một trong những sát thủ của Ảnh Nguyệt Môn, sợ là cả nước sẽ truy nã nàng, nàng nên chạy đi đâu?

Sở Hạo xóa sạch nợ của nàng, còn tưởng hắn ngu ngốc, hóa ra hắn tinh ranh hơn bất kỳ ai. Một chiêu này, quả nhiên là tàn nhẫn!

Nàng là nô tài, không có tư cách lựa chọn. Cho dù bảo nàng đi tìm cái chết, nàng cũng chỉ ngoan ngoãn duỗi cổ. Nhưng đến chết cũng không cho nàng biết rõ âm mưu đen tối, thật đáng buồn vô cùng!

Không tồi, nàng có chuẩn bị. Cho dù lúc trước nàng nhìn không ra ván cờ này, nàng cũng không có ý định bị người ta đưa đi!

Nàng lặn trong nước, vừa bơi qua cầu tìm chỗ ẩn náu, vừa bắt đầu cởi áo. Đã lâu không gặp Sương Lăng, nhưng hiểu nàng nhất, quả nhiên vẫn là Sương Lăng. Quăng vừa đúng, cây cầu trên đỉnh đầu che giấu nàng. Vở kịch bên trên đã bắt đầu, cứ ồn ào đi, huyên náo đến đất trời mù mịt mới tốt. Cơ hội của nàng, nay cũng đã đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.