(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đó là chủ nhiệm lớp năm ngoái của họ, về tình về lý họ cũng nên đi thăm hỏi.
Mộng Viên tay chân dang rộng nằm trên giường đắp mặt nạ, nghe thấy thế thì thở dài một hơi.
“Cậu đúng là rảnh rỗi tự tìm việc làm mà, thầy ấy dạy chúng ta có một năm thôi, còn không biết cậu và tớ là ai, vậy mà cậu còn muốn đi thăm thầy ấy, muốn thì cậu đi đi, tớ không đi đâu!”
Vu Nhiễm ngượng miệng: “Vậy cậu nhẫn tâm để tớ đi một mình sao?”
Ở trường cô không có bạn bè nhiều, chỉ có Mộng Viên thân thiết hơn một chút, không tránh khỏi sinh ra một chút ỷ lại vào cô ta.
Hồi trước có người nói Vu Nhiễm theo đuôi Mộng Viên, lời này Mộng Viên nghe rất thoải mái, nên ngày thường khá là chiếu cố cô.
Chỉ là gần đây Mộng Viên không biết làm sao mà có chút xa cách với Vu Nhiễm, hai người rất ít khi cùng ra cùng vào như lúc trước.
Nghĩ đến đám con trai trong lớp nhớ nhung đến Vu Nhiễm, Mộng Viên đột nhiên muốn cho cô chịu chút khổ cực.
“Vậy được rồi, cậu chọn thời gian đi, tớ đi cùng cậu.” “Ok.”
Vu Nhiễm vẫn chưa ý thức được thái độ của Mộng Viên đối với cô đã thay đổi, cô lấy một quả nho đã rửa sạch đút vào miệng Mộng Viên, nhưng bị cô ta lấy cớ lật người tránh ra.
Vu Nhiễm chọn thời gian rảnh vào chiều thứ sáu, nhưng vào ngày đó cô lại không tìm thấy Mộng Viên.
Ngay khi cô vừa định bỏ cuộc thì Mộng Viên gọi điện đến, nói với cô là cô ta đang đi sinh nhật của bạn, không thể đi được.”
“Vậy cậu chơi đi, tớ đi một mình cũng được.”
“Vậy sao mà được, cậu đi một mình tớ làm sao yên tâm chứ, tớ gọi lớp trưởng giúp cậu rồi. Cậu ta có thể thay mặt lớp chúng ta cùng cậu đi thăm thầy Nghiêm, tốt biết bao nhiêu!”
“Nhưng cậu ta...”
“Đừng có nhưng nhị gì nữa, cậu ta chắc là đã tới chỗ hẹn của chúng ta để tìm cậu rồi, chúc cậu đi đường vui vẻ nhé tình yêu!”
Còn chưa cúp điện thoại Vu Nhiễm đã thấy lớp trưởng lớp họ, cậu ta mặc đồng phục bóng chày, cao cao gầy gầy, từ đằng xa vẫy tay với cô.
Vu Nhiễm còn chưa nói gì đã phát hiện đầu dây bên kia cúp máy.
Tại sao Mộng Viên lại để Hồng Ba đi với cô chứ? Hồng Ba quấy rầy Vu Nhiễm đâu phải mới một ngày hai ngày, cô không thích kiểu con trai nói suông gặp ai cũng có thể ôm chân được, lúc trước Mộng Viên còn nói hầu hết các cô gái trong lớp đã ngủ với Hồng Ba, chửi cậu ta là ngựa chủng thấp kém, kêu cô tránh xa cậu ta ra.
Hồi năm nhất cô có buổi tự học buổi tối, Hồng Ba đã từng chặn cô trên đường, bị giày cao gót của Mộng Viên đá tới mấy ngày cũng không thẳng lưng được.
Vu Nhiễm nhìn thấy cậu ta thì vô thức muốn trốn, cô vòng qua đoàn người từ cửa sau của siêu thị chạy ra, không ngờ quay vào góc cua đã bị Hồng Ba bắt được.
“Mỹ nhân à, em nhìn thấy tôi mà chạy gì chứ, thanh thiên bạch nhật, chẳng lẽ tôi còn có thể ăn thịt em sao?” Hồng Ba cười hì hì đánh giá cô, giống như một con cóc gầy mới chớm nở hoa.
“Đừng lo lắng, Mộng Viên đã cử tôi đến đây để làm sử giả hộ hoa cho em, tôi không có làm xằng bậy đâu, tin tưởng tôi có được không, không phải muốn đi thăm thầy Nghiêm sao? Đi thôi, còn không đi là bệnh viện sẽ cấm không cho vào thăm đấy.”
Vu Nhiễm ở trước mặt cậu ta không nói lời nào, cô ôm chặt túi không đi cũng không nhúc nhích, ngoan cố như một con dê con vậy.
“Bà cô à, em rốt cuộc có đi không hả!” Hồng Ba thấy vậy thì định kéo tay cô, đối với tất cả cô gái cậu ta đều làm vậy, muốn chạm vào cánh tay thì chạm, muốn chạm vào chân thì chạm vào chân không chút kiêng kị.
“Tôi không muốn đi, cậu đi ra đi!” Vu Nhiễm lùi lại để tránh sự đụng chạm của cậu ta.
Hồng Ba biết mình gấp gáp không ăn được đậu hũ nóng, cậu ta đảo mắt một cái, lập tức thay đổi sắc mặt khác với cô: “Được được được, đều nghe em hết, tôi đi ra, nhưng mà, em biết không? Thầy Nghiêm sắp xuất viện rồi, một khi thầy xuất viện sẽ được người trong gia đình thu xếp về quê điều dưỡng, đến lúc đó em muốn thăm thầy thì không dễ dàng gì nữa đâu.”
Vu Nhiễm không biết lời cậu ta nói có thật không, nhưng vừa nghỉ tới Mộng Viên kêu cậu ta cùng cô đến bệnh viện, nói không chừng là thật, dù gì mẹ của Mộng Viên cũng là chủ nhiệm, chút tin tức này vẫn biết được.
Cô hít một hơi thật sâu, phớt lờ Hồng Ba, đi trước một bước ở trước mặt cậu ta.
Đây là đường lớn, chắc cậu ta cũng không dám làm chuyện gì không tốt. Nghĩ như vậy, trong lòng Vu Nhiễm đã thấy tự tin hơn một chút.
Hồng Ba thấy cô thả lỏng thì lập tức đưa tay chặn xe, không ngờ cô nói cô muốn ngồi xe buýt.
“Được, đều nghe em hết.”
Trên xe buýt chỉ còn một ghế trống, Hồng Ba bảo cô ngồi xuống, còn mình thì đứng cạnh cô.
Đường xá xa xôi, xe buýt đi đi dừng dừng rất lắc lư, đùi của Hồng Ba đã mấy lần suýt nữa dán lên mặt cô, cho dù sau này trong xe có ghế trống, cậu ta cũng không ngồi.
Vu Nhiễm cảm thấy rất khó chịu, cô quay mặt qua, vẻ mặt ủ rũ mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lại bất ngờ nhìn thấy một gương mật quen thuộc, người đó ngồi trong xe chuyên chú lái xe, căn bản không chú ý tới Vu Nhiễm, chỉ trong chốc lát anh đã lướt qua mắt cô.
Đó là Chu Nham.
—hết chương 8—
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");