Ngửi Thấy Mùi Hormone Của Anh

Chương 42




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vu Nhiễm không ngờ Cố Thất Thất cũng sẽ tới nơi này, cô vừa biết quá khứ của cô ta và Chu Nham, cô ta đã xuất hiện.

Mới vừa rồi trong lòng cô thậm chí còn đang sầu não chuyện xưa của bọn họ, cảm thấy tình cảm thời học sinh thật sự khiến cho người ta hâm mộ, cũng ghen tị bọn họ có một đoạn quá khứ dài dằng dặc mà ngây thơ như vậy.

Trong lòng Cố Thất Thất vẫn còn Chu Nham, đây là trực giác của Vu Nhiễm.

Cô nhịn không được cẩn thận đánh giá người phụ nữ ưu tú hơn cô rất nhiều này, cảm thấy dã tâm của cô ta thật sự giấu ở trong ánh mắt, một vẻ đẹp cường thế dù là ai cũng không cưỡng lại được.

Nếu như cô ta không ra nước ngoài, nếu như lúc ấy cô ta chịu nói chuyện nhẹ nhàng với Chu Nham, bọn họ nhất định sẽ không tách ra như vậy, đây thật sự là một giả thiết khiến người ta đau đầu.

Ba người phụ nữ mặt đối mặt đứng dưới tán ô, Vu Nhiễm trắng nõn thuần khiết, Cố Thất Thất trưởng thành gợi cảm, Vạn Vân cao gầy lão luyện, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng, chẳng mấy chốc đã thu thu hút rất nhiều đàn ông ở chung quanh đến trêu hoa ghẹo nguyệt.

Vạn Vân lo lắng hai người bọn họ nói chuyện không hợp nên đặc biệt đứng giữa giải hòa, có điều chính cô ta cũng rất thích xem kịch.

Vu Nhiễm sẽ không chủ động gây sự, nhưng Cố Thất Thất thì khác, cô ta cười khinh thường, đi qua ngồi trên bàn họ để đồ uống, tùy ý bắt chéo chân.

“Thoạt nhìn hình như có người không quá hoan nghênh tôi nhỉ? Vạn Vân, cô ấy là bạn của cô à?”

“À…Ha ha, hai người không phải quen biết sao? Đừng làm khó dễ một người làm công như tôi mà.” Vạn Vân dẩu môi ôm ngực đứng bất động.

Vu Nhiễm hừ cười một tiếng, lắc đầu rời đi, nếu cô không tiếp lời, Cố Thất Thất có muốn diễn tuồng gì cũng uổng công. Cho dù ưu tú thì thế nào, đối với Chu Nham, cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ nửa phần.

Lúc xoay người nhìn thấy Chu Nham cách đó không xa đi tới, cô tất nhiên là không muốn Chu Nham nhìn thấy dáng vẻ Cố Thất Thất mặc đồ bơi, cho nên từ xa đã bĩu môi với anh, bước nhanh về hướng khác.

Chu Nham thấy thế thì không đến bên này nữa, một đường chạy đuổi theo Vu Nhiễm.

“Sao vừa nhìn thấy anh đã bỏ chạy, bọn họ bắt nạt em à?” Anh chạy tới kéo cô ôm vào trong ngực.

Anh chỉ mặc một chiếc quần đùi đi biển, dáng người khỏe khoắn sạch sẽ lại gợi cảm, cùng với bộ đồ bơi mát mẻ trên người Vu Nhiễm là kiểu đồ tình nhân.

Vu Nhiễm xử lý không tốt cảm xúc của mình, lại lo lắng Chu Nham hiểu lầm gì đó, đành phải trong nóng ngoài lạnh nói: “Em không muốn anh qua tìm cô ta, là ai chắc anh cũng nhìn thấy rồi, không được giả ngốc!”

“Cô bé con còn rất bá đạo, ông đây thích!” Chu Nham bật cười hôn lên trán cô một cái, lại kéo người đặt trên cánh tay, vỗ vỗ vào mông cô.

“Đi ra ngoài nửa ngày rồi, quay về nghỉ một lát đi, buổi tối sẽ dẫn em ra ngoài ngắm cảnh đêm.”

Chu Nham ôm Vu Nhiễm về khách sạn trước.

Trầm Liệt vẫn đang ngâm mình trong biển, bởi vì bơi lội thua Chu Nham nên cảm thấy không cam lòng, lại đâm đầu vào biển rồi biến mất.

Trên bãi cát người đến người đi, Vạn Vân buông tay nhìn sườn mặt Cố Thất Thất, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cô tới đây không phải là vì Chu Nham đấy chứ? Anh ấy sắp đính hôn rồi, vào ngày 7 tháng sau, cô nên chúc phúc cho anh ấy thì hơn.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn cô, Vạn Vân, ngoại trừ cô tôi cũng không có bạn bè gì ở đại học.” Cố Thất Thất nhìn bóng lưng Chu Nham rời đi, trong mắt toát ra một vẻ dịu dàng hiếm có.

Anh hoàn toàn coi nhẹ cô ta, trong mắt chỉ có cô gái nhỏ kia, thái độ đối với cô ta không còn như trước.

Cô ta nhớ tới trước khi ra nước ngoài, mèo nuôi trong phòng ngủ sinh ra một con mèo nhỏ, mèo lớn bị người ta ôm đi, mèo nhỏ vẫn không có người nhận nuôi.

Cô ta không còn cách nào khác, đành gửi tin nhắn cho Chu Nham nhờ anh giúp nuôi hộ, còn cam đoan sau khi về nước nhất định sẽ quay lại nhận nó.

Anh đồng ý, cô ta không biết anh đồng ý vì nguyên nhân gì, nhưng nếu mèo con ở lại chỗ anh, sau này cô ta vẫn còn cơ hội gặp lại anh, đây coi

như là một tâm tư thầm kín của cô ta.

Sau đó, cô ta cũng nghĩ tới, nếu lúc trước cô ta nói ra nỗi khổ tâm của mình, liệu bọn họ có phải vẫn còn có cơ hội không? Trách cô ta lúc ấy da mặt mỏng, quá trẻ tuổi hiếu thắng.

Đáng tiếc sau đó anh không dùng QQ nữa, số điện thoại cũng đổi, cô ta muốn liên lạc với anh cũng không có cách nào khác.

Nếu không phải bởi vì mẹ nói bà ta làm việc theo giờ ở nhà Chu Nham, cô ta cũng đã nghĩ tới chuyện chi bằng phủ bụi mối quan hệ này cho xong, lấy tư sắc của cô ta thì cũng không phải là không tìm được người đàn ông khác.

Nhưng cô ta sai rồi, người mình thích từ thời niên thiếu sẽ không có ai thay thế được.

Cái tên kia một khi bị người khác nhắc tới, cô ta đã biết mình không có khả năng quên anh. Cô ta lên mạng tìm kiếm mọi thứ về anh ấy, bao gồm cả ba mẹ của anh.

Cô ta làm thư ký của sếp Đổng, tất cả đều là cô ta cố ý làm, cô ta muốn thử lại lần nữa, mặc dù biết anh đã có bạn gái, cô ta vẫn không nhịn được muốn thử.

Buổi tối, Vu Nhiễm ngắm sao xong trở về, ở đại sảnh đụng phải Trầm Liệt đang vội vội vàng vàng.

“Có chuyện gì vậy, cảnh sát Trầm?”

“Sở triệu tập khẩn cấp, ngày nghỉ phải hủy bỏ, tôi về trước, lát nữa cô nói với bọn Chu Nham một tiếng giùm tôi nhé.”

“Được, vậy anh đi đường chú ý an toàn.” “Ừ.”

Trầm Liệt đi ra vài bước lại dừng lại, xoay người nhìn cô gái phía sau, liếm liếm môi, nói một câu: “Chơi vui vẻ nhé.”

“Ừm ừm, anh mau đi đi.”

Chu Nham đi trả kính viễn vọng đã thuê, Vu Nhiễm một mình trở về phòng trước, không biết có phải ảo giác hay không, cô nằm nghỉ một lúc, chóp mũi lơ đãng ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt.

Ban đêm bình thường cô không xông hương, chẳng lẽ là Chu Nham xịt trước khi ra cửa, nhưng bình thường anh không xịt nước hoa, chỉ xịt thứ

này trong phòng.

Bỏ đi, không nghĩ nữa, cô đã buồn ngủ quá rồi, cứ ngủ trước một lúc đã, chờ Chu Nham trở về lại cùng nhau tắm rửa. Cô thật sự đã kiệt sức, ban ngày ở bờ biển cô cũng bơi vài vòng.

Chu Nham sau nửa đêm mới trở về.

Lúc nãy sau khi trả đồ xong, anh gặp Cố Thất Thất ở đầu cầu thang. Có một số việc có thể nói rõ ràng vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, cho nên anh nhận lời mời của cô ta đi xuống phòng khách nhỏ dưới lầu.

Sau khi đi vào, cô ta khóa trái cửa sau lưng anh, Chu Nham hừ lạnh một tiếng, không để ý tới.

“Cô rốt cuộc muốn làm gì?”

Cố Thất Thất tự rót cho hai người một tách trà, cô ta ăn mặc rất trẻ trung, vẻ mặt giống như đang nhớ lại một giấc mơ nào đó.

“Chu Nham, hà tất phải như vậy chứ? Em một không hại người, hai không phạm pháp, anh đang lo lắng cái gì? Em cũng đâu có ăn thịt anh.”

“Với năng lực trí tuệ hiện tại của em, lăn lộn ở nước ngoài cũng là chuyện có thể, tại sao lại chọn làm một thư ký nho nhỏ bên cạnh sếp Đổng, em nghĩ chắc anh đã đoán được nguyên nhân rồi.”

“Nếu lúc đầu em không phạm sai lầm như vậy, anh có còn yêu em không?”

Cô ta giơ tách trà trong tay cho anh, Chu Nham không nhận, anh dời tầm mắt đi, nhìn màn hình trên tường, nhẹ giọng cười cười.

“Hóa ra cô coi trọng tôi như vậy, có lẽ là do tôi chưa bao giờ chân chính qua lại với cô, nên lúc trước cô mới sinh ra ý nghĩ không nên có.”

“Mục đích cô tiếp cận sếp Đổng tôi cũng không biết, có một số việc một khi đã qua, tôi cũng chẳng còn lưu luyến nữa, đối với cô tôi đã tận tình tận nghĩa, hy vọng cô có thể biết đủ thu tay, đừng sai lầm nữa.”

“Cái gì gọi là ý nghĩ không nên có, anh hối hận?”

“Đúng, cô chưa bao giờ là người tôi muốn, trước kia không phải, sau này cũng sẽ không.”

Sườn mặt anh lạnh lùng quyết tuyệt, Cố Thất Thất đau lòng cực kỳ, cô ta cúi đầu nhìn tách trà trong tay, cuối cùng vẫn khó có thể chịu đựng được kết quả này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.