(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bác sĩ trực đêm là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, bà ấy có một cô con gái đang học cấp hai, đọc sách ngoại khóa đều là tổng tài bá đạo hào
môn gì đó, mê đến nỗi học hành không đàng hoàng, cho nên bà ấy rất ngứa mắt loại đàn ông giàu có nhìn như thâm tình nhưng sau lưng lại cho người ta uống thuốc tránh thai này. Hơn nữa nơi riêng tư của cô gái này rất đẹp, làm bạn trai cũng không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, chà đạp một cô gái như nụ hoa thành trạng thái này.
Đàn ông ấy à, giàu có nhiều tiền hay đẹp trai đi chăng nữa thì cũng chẳng có ích lợi gì, con gái bây giờ vẫn còn quá ngây thơ...
“Không thể nào, bác sĩ, liệu có chẩn đoán sai không?”
“Không có chuyện chuẩn đoán sai, mấy người trẻ tuổi các cậu ấy à, xúc động là phải trả giá thật lớn, có điều bạn gái của cậu còn trẻ, nghiêm túc điều dưỡng thì sau này vẫn còn hi vọng.” Bà ấy đặc biệt đề cập đến tỷ lệ mang thai thấp, chính là hi vọng người đàn ông này về sau có thể coi trọng một chút, không ngờ tới phản ứng của anh lại hệt như bị người khác đâm một dao vào ngực, chẳng lẽ là bà ấy hiểu lầm rồi?
……
Lúc Vu Nhiễm tỉnh lại thì đã về đến nhà, cô sờ sờ cái đầu choáng váng, nhất thời nhớ không ra đã xảy ra chuyện gì.
Vài phút sau, cô bật dậy khỏi giường, bất chấp cảm giác khó chịu dưới người, chân trần giẫm lên thảm chạy tới mở cửa.
“Chu Nham...thầy Chu!”
Vừa mở miệng mới phát hiện cổ họng mình cũng đau xót, cô sốt ruột ghé vào lan can lầu hai tìm kiếm bóng dáng Chu Nham, tin chắc là anh mang cô về nhà.
Chu Nham vẫn luôn trông chừng cô, mới rời đi một lúc đến phòng làm việc nhận điện thoại thì cô tỉnh giấc.
Nghe thấy cô gọi mình, anh vội vàng cúp điện thoại ba bước đi ra ngoài. “Nhiễm Nhiễm...”
Anh đỡ lấy người đang nhào tới, gắt gao ôm vào trong ngực.
“Chu Nham...” Cô ôm anh rất chặt, chân bất cẩn giẫm lên dép lê của anh, mặt cũng vùi vào trong lòng anh.
“Ngoan...... Anh ở đây.”
“Em sợ. ” Cô nhớ lại nỗi sợ hãi khi tên ma cà rồng kia chạm vào chân
cô.
“Không sợ, có anh ở đây.” Chu Nham hôn lên đỉnh đầu cô, tay vuốt ve sau lưng cô, vừa rồi anh đã nghe Uông Bân nói về tên ma cà rồng kia.
Lúc này, dì Hứa mua thức ăn từ bên ngoài quay về, bà ta vẫn theo thói quen đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, Chu Nham trên lầu liếc mắt nhìn túi nilon trong tay bà ta.
Đôi mắt sau thấu kính của người đàn ông híp lại, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Anh tạm thời không lên tiếng, ôm lấy Vu Nhiễm vào phòng ngủ.
Có Chu Nham đi cùng, cảm xúc của Vu Nhiễm rất nhanh đã ổn định lại, cô nghĩ nát óc cũng chỉ có thể nhớ đến một vài đoạn ngắn trước khi tiếng súng vang lên, sau khi tiếng súng vang lên là cô đã hoàn toàn hôn mê, cho dù sau đó bị dược tính của thuốc thức tỉnh, đối với cô mà nói chỉ là một loại dục vọng chi phối, ngủ một giấc tỉnh lại gần như đã quên mất.
Những hình ảnh vụn vặt như vậy còn không cụ thể bằng nửa giấc mơ.
Lúc Vu Nhiễm rửa mặt mặc quần áo, Chu Nham tựa vào cửa trông chừng.
“Đánh răng nhẹ nhàng một chút, đừng thọc vào cổ họng.”
“Viên thuốc này em ngậm một lúc rồi hẵng nuốt, đừng nuốt vội.” “Phía dưới còn đau không?”
Anh mặc áo ngắn tay màu đen, tuy rằng mới vừa tắm rửa xong, rất có tinh thần, nhưng giọng nói ôn hòa giống như đang che chở một món đồ dễ vỡ vậy.
“Hơi đau, em...”
Hình như anh đã đổi cặp kính mới, vẻ mặt và trạng thái rất khác so với bình thường, Vu Nhiễm vài lần muốn hỏi vết thương trên mặt và cổ anh từ đâu ra, nhưng lại liên tưởng đến các loại cảm giác đau đớn quái dị trên người mình hình như cũng là một điều bí ẩn, cho nên cô không biết hỏi từ đâu.
“Vậy em nằm xuống đi, anh giúp em bôi thuốc.”
Vu Nhiễm được anh ôm đến bên giường, tháo dép lê trên chân ra, nhìn anh khom lưng ngồi xổm xuống, chuẩn bị vén váy cô lên.
“Đợi đã...”
Khoảng cách gần như vậy, cô có thể quan sát rõ ràng hơn vết bầm trên cằm và bên môi anh, nhìn thế nào cũng giống như bị người ta mút cắn tạo ra.
“Có phải em gây họa rồi không, những vết thương này của anh...” Cô vẫn không nhịn được, muốn lấy tay sờ thử, lại lo lắng đụng đau anh, “Là em làm sao?”
Chu Nham cầm tay cô rồi hôn lên ngón tay cô, “Đồ ngốc, bị người ta bắt nạt cũng không biết nói cho anh biết, một mình kìm nén không vui, chắc là ấm ức lắm đúng không?”
“Anh...anh biết hết rồi sao?” Tâm tình của Vu Nhiễm vốn vẫn còn trẻ con, nghe anh dịu dàng dỗ dành như vậy, sự khó chịu trong lòng nháy mắt đều tan biến.
“Vậy anh có biết...”
“Anh biết,” Chu Nham đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó ôm cô lên đùi mình.
“Anh biết thư ký Cố ngày hôm qua có tới nhà, cũng biết những lời cô ta nói với em.”
“Vậy những lời cô ta nói là thật sao? Hai người quen biết nhau mười ba năm, con mèo kia thật sự là của cô ta?”
Chu Nham nhìn chăm chú vào hốc mắt ướt át của cô, môi cô hơi dẩu lên, thốt ra từng câu từng chữ lên án anh, anh cảm giác trái tim như sắp tan chảy.
Anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng nói có chút bất đắc dĩ.
“Là thật, anh và cô ta là bạn học cấp ba, tính theo thời gian thì quả thật đã mười ba năm.” Lòng bàn tay người đàn ông bao lấy bàn tay nhỏ bé của người phụ nữ, đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô, anh còn nói: “Mèo cũng là của cô ta, là cô ta trước khi ra nước ngoài nhờ anh nuôi dưỡng, lúc ấy anh cũng không nghĩ quá nhiều, giữ lại nuôi giùm.”
“Chỉ có thế thôi sao?” Vu Nhiễm nhíu mày.
“Nếu không thì còn có thể có cái gì? Không phải bạn gái cũ, cũng chưa từng ngủ với nhau, sau khi ở bên cạnh em trong lòng anh chỉ nghĩ đến em, trước em anh cũng chưa từng chạm vào bất cứ ai khác.”
Người đàn ông như anh, nếu có bạn gái cũ cô cũng sẽ không làm ầm ĩ náo loạn gì, chỉ là cô rất để ý chuyện anh còn yêu người kia hay không,
cho nên mới nuôi dưỡng tình yêu chung của bọn họ, không nghĩ tới ngay cả lời nói chưa từng chạm vào người ta anh cũng nói ra.
Mặt Vu Nhiễm đỏ lên, đẩy anh một cái. “Ai thèm nghe chuyện này chứ?”
“Anh chỉ là không muốn em lại vì những quá khứ hư hư ảo ảo này mà để mình không thoải mái.”
Anh thật sự rất để ý đến cảm nhận của cô, cũng rất đau lòng vì sự thuần khiết của cô.
“Sau này xảy ra bất cứ chuyện gì em cũng có thể trực tiếp nói cho anh biết, đừng lo lắng sẽ quấy rầy công việc của anh mà để mình chịu ấm ức, biết không?”
“Em cũng không phải ấm ức gì, chỉ là muốn để mình có chút lý trí, không nên quá cảm xúc hóa.”
“Lý trí chứ không phải là đè nén cảm xúc của mình, thay vì nghĩ cách khác để làm tê liệt bản thân, em nên học cách bảo vệ bản thân, không dễ dàng để người khác chi phối cảm xúc của mình.”
Vu Nhiễm ngoan ngoãn nghe, lời nói của Chu Nham cũng làm cho cô ý thức được tối hôm qua quả thật đã xúc động, vừa chịu chút kích thích đã muốn dùng cách thức không lý trí nhất để làm tê liệt bản thân, còn khiến bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Tối hôm qua Chu Nham không liên lạc được với cô, chắc chắn đã sốt ruột muốn chết! Không biết anh có tức giận hay không? Đang yên đang lành tại sao cô phải một mình chạy đến câu lạc bộ để giải tỏa cảm xúc của mình, còn là lúc anh không có ở nhà nữa chứ.
Đầu óc Vu Nhiễm nhanh chóng liên tưởng bản thân với anh, hơn nữa cô đã sớm để ý thấy hốc mắt của anh đỏ lên, hiển nhiên là đã một đêm không ngủ, nhận thức được chuyện này làm cô không hiểu sao cảm thấy chột dạ.
“Em biết rồi, ai da... Lại đau rồi, giúp em bôi thuốc đi thầy Chu...” Cô làm nũng dùng trán cọ cọ mặt anh.
“Quỷ lém lỉnh!”
Một cô bé đáng yêu dịu dàng như vậy, Chu Nham cũng đành hết cách với cô, anh siết chặt tay cô, thầm nghĩ trong bụng rằng dù là ai cũng không được thương tổn đến cô.
Quá trình bôi thuốc rất giày vò người khác, cô nằm ngửa mở rộng hai chân, ngón tay anh bôi đầy thuốc mỡ trong suốt, nhẹ nhàng thăm dò vào phía dưới của cô, sau đó xoay người cắm sâu vào, vừa cúi người lại hỏi cô cảm thấy thế nào, có đau hay không.
Xúc cảm lành lạnh cùng động tác nhạy cảm làm cho thân thể vừa thoải mái vừa ngượng ngùng, Vu Nhiễm vô thức cắn ngón tay của mình, không quá muốn làm cho tiếng rên rỉ đê mê trong cổ họng tràn ra ngoài.
Không cần hoài nghi, cảm giác khó chịu trên người cô và vết thương trên người Chu Nham nhất định là do cô tạo thành.
Tối hôm qua cô nghe thấy cảnh sát đến, là bọn họ liên lạc với Chu Nham sao?
“Chu Nham, xin lỗi.” “Tại sao phải xin lỗi?”
Rõ ràng là anh không tốt, là anh không chăm sóc tốt cho cô, không chỉ hại cô thiếu chút nữa bị người ta khi dễ, còn để một người mà anh tự cho là vô hại chăm sóc nấu nướng cho cô, cho cô uống thuốc tránh thai lâu như vậy, anh thật sự là đáng chết!
“Trí nhớ tuy rằng bị đứt đoạn, nhưng em biết anh chắc chắn rất lo lắng.” Cô tháo kính mắt anh ra, vuốt ve mặt anh, ánh mắt thuần khiết như nai lại lộ ra vẻ đau lòng.
“Có phải em bị bỏ thuốc không, cho nên mới cắn anh thành như vậy, còn làm mình bị thương nữa.”
Chu Nham thâm tình nhìn cô, thở dài một tiếng rồi lại gần ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng hôn mút.
Đầu lưỡi nếm được vị thuốc nhàn nhạt, hơi đắng cũng hơi tê dại, giống như trái tim anh lúc này.
—hết chương 35—
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");