(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vu Nhiễm đá chăn bông ra, lật qua lật lại trên giường một lúc lâu mà vẫn không ngủ được, sau nhiều lần do dự, cô nhấp vào link một lần nữa.
Giường của bọn cô đều có rèm che, kéo rèm lại thì không ai biết đối phương đang làm gì, dựa vào cảm giác an toàn này, cô xem rất tập trung.
Những người thích đọc tiểu thuyết có những hành vi đồng cảm nhất định, rất dễ hòa nhập vào trong, hơn nữa manhua vốn tương đương với một cuốn tiểu thuyết hai chiều.
Vu Nhiễm bị bộ manhua cẩu huyết này hấp dẫn, trong đó khuôn mặt của nam chính được vẽ rất điển trai và cá tính, khiến cô vô tình liên tưởng đến người đàn ông trong ngày mưa.
Những lời tán tỉnh của nam chính và nữ chính đều rất xấu hổ, điều này càng khiến Vu Nhiễm cảm thấy ngượng ngùng gấp bội lần, ánh sáng của điện thoại di động khiến mặt cô nóng bừng, đôi mắt ẩm ướt cũng dần trở nên mơ màng, cơ thể cô đang rất căng thẳng, rất lo lắng giây tiếp theo nam chính sẽ xé toạt quần áo của nữ chính, đồng thời lại mong đợi anh ta sẽ xé toạt ra.
Cô nằm nghiêng, đường cong mềm mại đáng yêu, dây áo ngủ trượt xuống vai, lộ ra nửa khối ngọc trắng mềm mại.
Bên trong rèm, cô không đắp chăn bông, cả cơ thể đẹp đẽ tinh xảo như ngọc, màn hình điện thoại ở bên cạnh sớm đã tắt đèn.
Cổ tay mảnh khảnh của cô vòng qua eo, cô đã ngủ say, hơi thở dồn dập, từ vai, cổ đến cằm, rồi đến đôi mắt nhắm nghiền, mọi thứ đều trắng nõn và mềm mại.
Đêm đó, cô thực sự đã mộng xuân.
Sáng hôm sau, Mộng Viên thấy Vu Nhiễm đang giặt đồ lót. “Sao vậy? Cậu tè dầm à?”
“Không, không có, lúc nãy đánh răng không cẩn thận bị ướt.”
Đánh răng làm sao lại ướt quần lót, Mộng Viên híp mắt cười, không thẳng thừng vạch trần cô mà cố ý kéo dây áo của Vu Nhiễm, thở dài một tiếng:
con gái của lão đại rùa biển đúng là không giống người khác, thiên nga trắng cũng không có hình tượng và khí chất tốt như cô.
Thực ra hai người họ đều có ngoại hình xuất sắc, Mộng Viên kiều diễm hào phóng, được gọi là hoa hồng đêm, còn Vu Nhiễm thuộc dạng hoa mẫu đơn chưa nở hết, cái khí chất e ấp chớm nở thanh tân thoát tục đó mỗi ngày một mạnh mẽ hơn trong cô.
Tỷ lệ nam nữ trong trường là 1: 8, mà Vu Nhiễm mới chỉ là sinh viên năm hai, nên cô không có suy nghĩ tìm bạn trai trong trường này.
Vì vậy, trong vấn đề nam nữ cô khá là chậm chạp. Mặc dù Mộng Viên đã phổ cập đủ kiến thức lý thuyết, nhưng trên phương diện thực tế, tới nay cô vẫn là một khoảng trắng. Hành vi như mộng xuân đêm qua có chút ngoài lề, vì thế, cho đến khi cô tắm rửa và thay quần áo xong, đầu cô vẫn còn chút mơ hồ.
Buổi sáng có tiết Lịch Sử Cận Đại, không thể lề mề thêm nữa, Vu Nhiễm nhìn vào gương, cố gắng để bản thân bình thường lại, trong lòng mặc niệm ba lần là không được suy nghĩ đen tối nữa.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ống màu cánh sen, tay áo phồng kết hợp với dây đai. Như thường lệ, cô chỉ thoa kem chống nắng trước khi ra ngoài.
Nhưng điều mà cô không bao giờ ngờ tới là đối tượng mộng xuân của cô lại xuất hiện trên bục giảng.
“Xin chào mọi người, tôi là Chu Nham, sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm giảng dạy các tiết học Lịch Sử Cận Đại của các bạn.”
Giọng của người đàn ông rõ ràng và có chất cảm, mang theo từ tính chỉ riêng người đàn ông trưởng thành mới có, ngay cả hàng cuối cùng cũng có thể nghe rõ ràng giọng nói của anh.
Nội tâm của cô không khỏi hoảng loạn, hoặc nói là kinh ngạc kèm vui mừng thì sẽ thích hợp hơn. Mặc dù ngày hôm đó cô cho anh ấn tượng không tốt lắm, nhưng cô vẫn có ấn tượng khá tốt về anh.
Mang theo tâm trạng phấn chấn nghe giảng hết một tiết học, mãi đến khi người ta hết giờ dạy rời đi, cô vẫn chưa thể làm điều gì có ý nghĩa.
“Woa, thầy Chu đẹp trai quá đi! Tớ ngồi bàn đầu hoàn toàn không nghe vào những gì thầy đang giảng, cả người muốn phiêu lên theo luôn cậu biết không?”
“Đúng đúng đúng, tớ cũng có cảm giác này. Lỗ tai như muốn mang thai luôn ấy. Trời ạ, không ngờ trường mình lại có thầy giáo quá mức nam tính, sao lúc trước không phát hiện ra nhỉ.”
“Chắc cậu không biết rồi, thầy ấy mới tới đấy.”
“Vậy sao? Chuyện gì vậy chuyện gì vậy, mau nói đi...”
Sau khi rời khỏi lớp học, mọi người trong hành lang đều đang bàn luận về thầy giáo mới – Chu Nham.
Bên phải Vu Nhiễm là Mộng Viên, từ lúc tan học cô ta đã bận nhắn tin với người khác.
“Vu Nhiễm, chút nữa cậu mang sách về phòng giúp tớ nhé, tớ tới chỗ mẹ ăn cơm, nên chưa về liền.” Chưa tới mấy phút cô ta đã buông một câu như thế rồi chạy đi.
Buổi trưa có rất nhiều người ăn trong căng tin, Vu Nhiễm không muốn chen chen đẩy đẩy chỉ để ăn bữa cơm, vẫn ôm sách ra quán nhỏ ở cổng trường ăn như trước.
Cơm gà ở quán ăn đó là món Vu Nhiễm yêu thích, mỗi lần tới đây cô đều gọi một phần, trước đây ở nhà không được ăn những món chiên này.
Chọn một bàn ăn tách biệt để dùng bữa đã là thói quen của cô.
Ăn được một nửa thì đột nhiên có người đến ghép bàn, rất lịch sự ngồi thẳng trước mặt cô.
Là Chu Nham!
—hết chương 3—
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");