(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai bố con đều uống quá chén, một người trở nên hòa ái dễ gần, một người như gió xuân phất vào mặt, cười cong cong khóe mắt, Vu Nhiễm cũng bị nhiễm sự vui vẻ này, không khí cực kỳ hòa hợp.
Sau khi ăn xong, quản gia trong nhà sắp xếp cho bọn họ hai gian phòng ngủ, Chu Nham có phòng anh thường ở, Vu Nhiễm ở sát vách anh.
Hơn mười giờ tối, Vu Nhiễm ở dưới phòng bếp theo dì phụ trách học nấu chén trà giải rượu.
Lúc bưng lên, Chu Nham đang nằm nghiêng trên sô pha sắp ngủ thiếp đi, Vu Nhiễm thừa dịp anh không tỉnh táo, đỡ mặt đút cho anh vài miếng, không cẩn thận làm người ta sặc tỉnh.
“Khụ khụ khụ...”
“Em xin lỗi...”
Chu Nham mở mắt ra, nhìn cô gái gần trong gang tấc, không chút nghĩ ngợi trực tiếp nhào tới hôn cô.
Anh của bình thường không dính tới bia rượu, bây giờ vừa uống say phía dưới đã cứng lên, anh đã đợi cô một hồi lâu...
Sự kích thích của rượu khiến anh vô cùng hưng phấn, bất luận là cường độ hay là hô hấp đều nặng nề hơn ngày thường một chút.
Vu Nhiễm có chút chống đỡ không nổi anh như vậy, chén trà trong tay suýt nữa rơi ra ngoài.
“Chờ một chút... Chu Nham... Chờ một chút... ưm...”
Nhận lấy chén trà trong tay cô, tiện tay ném lên thảm, Chu Nham kéo cổ áo ra, ôm lấy gáy cô hôn vừa gấp gáp vừa nặng nề.
Miệng đầy mùi rượu và động tác hơi thô lỗ của anh nhanh chóng quét qua toàn bộ cơ thể cô.
Bất cứ nơi nào tay cô chạm vào đều bị nhịp đập mãnh liệt và máu nóng dưới da anh làm bỏng rát.
Môi lưỡi nóng bỏng rơi vào mặt cô, sườn cổ, bầu ngực, và vẫn đang không ngừng...
Quần áo bị lột lung tung, anh ôm cô lăn lên giường, hôn từ đầu vai đến mắt cá chân.
Cô vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hốc mắt đỏ rực cùng gương mặt điển trai trong trạng thái say rượu của anh, cơ thể săn chắc và khỏe mạnh của anh trông cực kỳ nam tính nhờ tập thể dục hằng ngày, cô vừa liếc mắt nhìn trái tim đã đập nhanh như thủy triều, ngay cả xương cốt cũng muốn mềm nhũn.
“Đừng... đừng hôn nơi đó...”
Lòng bàn chân nóng lên, anh đã đưa đầu lưỡi vào thăm dò, liếm hết dòng nước trong động hoa, nặng nề mút mát.
Vu Nhiễm che miệng, suýt nữa đã rên lên thành tiếng, lúc cô đi vào vẫn chưa khóa cửa...
Hai chân cô đạp vài cái bị anh dùng chân ngăn lại.
Khẩn trương, kích thích, đầu lưỡi của anh mô phỏng một số động tác ra ra vào vào ở bên trong, anh nửa quỳ trên giường, vùi mặt vào giữa hai chân cô.
Cũng không phải chưa từng bị liếm qua, nếu anh đã có hứng làm, anh sẽ luôn cho cô trải nghiệm những khoái cảm khác nhau theo những cách khác nhau.
Nhưng hôm nay đang ở nhà hiệu trưởng Chu, phòng người ta chuẩn bị cho cô ở bên cạnh, làm sao cô có thể ở trong phòng Chu Nham thét chói tai suốt một đêm được.
Cô sốt ruột đến mức bật khóc, nhưng nước mắt trào ra không phải bởi vì lo lắng bị người ta phát hiện, mà là khoái cảm trong cơ thể liên tục bị kích thích.
Chu Nham từ phía dưới tìm đến môi cô, hơi thở nóng rực phả vào bên tai cô, thanh âm khàn khàn lại hơi từ tính.
“Mèo con tham ăn, nước nhiều thật, uống vào tỉnh cả rượu.”
“Anh đáng ghét chết đi được, em còn chưa tắm.” Vu Nhiễm khóc lóc đẩy anh.
“Nhiễm Nhiễm của anh sạch sẽ... ngọt hơn đường... không bẩn chút nào.”
Anh cười hôn lên khuôn mặt thơm tho của cô, trong tay đỡ lấy vật nam tính đã sớm cứng rắn như gậy sắt nhắm chuẩn vào phía dưới của cô.
Anh uống rượu xong rất thích cười, lúc cười rộ lên vừa say vừa phóng túng, Vu Nhiễm bị nụ cười của anh làm cho mê đắm, nằm trong căn phòng xa lạ lại khiến cho cô khẩn trương không chịu nổi.
“Không thể như vậy, Chu Nham... Em muốn sang phòng bên cạnh ngủ...”
“Không sao đâu... Bọn họ chỉ làm bộ làm tịch thôi, em ngủ chung giường với anh sẽ không ai dám nói xấu đâu, tin anh đi...”
“Nhưng mà...”
“Có cách âm mà, bên ngoài không nghe được.” Anh hiểu rõ tất cả băn khoăn trong mắt cô, săn sóc tỉ mỉ đến cực điểm.
Nói xong ưỡn lưng đi vào hơn phân nửa, cũng thuận thế nghiêng đầu ngăn chặn tiếng rên rỉ của cô.
Anh ước mình có thể nuốt chửng cô, ôm lấy gáy cô rồi hôn cô khẩn thiết như hành động ở dưới thân.
Chờ sau khi cô thích ứng được kích thước, thân trên của anh không nhúc nhích nữa, cánh mông cường tráng giống như gắn động cơ liên tục đưa đẩy.
Vu Nhiễm xúc động nắm lấy bả vai anh, hai chân dang rộng hết cỡ để tiếp nhận từng cú va chạm sâu hơn.
Miệng và mũi đều nhiễm đầy hơi thở của anh, dư vị rượu cũng đang kích thích cô, khoái cảm như sóng trào cuồn cuộn hết lần này đến lần khác cuốn hồn cô lên mây, anh của lúc này tay nặng thân thể cũng nặng, phía dưới càng đâm rút mạnh mẽ, nhưng điều này càng làm tăng thêm sự gắn bó của tình ái, dù cô bị anh làm đến chết cũng hoàn toàn cam nguyện và vô cùng hưởng thụ.
Một đêm đê mê... sự thỏa mãn của đàn ông, thiên đường của phụ nữ…
Sau đó không được mấy ngày, bọn họ lại hẹn gặp bà Đổng, nhưng ngày gặp mặt, bà Đổng lại tạm thời ra nước ngoài công tác.
Chu Nham ở chung cư bận rộn làm việc nhiều ngày, trong lúc đó Vạn Vân có tới vài lần, cô ta hình như rất thích Vu Nhiễm, luôn kéo cô ra
ngoài dạo phố, mua quần áo, uống trà sữa.
Uông Bân làm tài xế cho bọn họ, dần dà, Vu Nhiễm nhận ra Uông Bân không có ý uống rượu, mà là muốn kiếm cớ ở cùng Vạn Vân, vì vậy thỉnh thoảng cô cũng gọi Chu Nham đi cùng cô.
Một người làm bóng đèn thì có ý nghĩa gì, phải hai người chiếu mới sáng.
Chu Nham không chút hứng thú với màn ‘âm thầm đọ sức’ của hai người kia, nhưng thấy bạn gái bị kẹp ở giữa khó xử, anh đương nhiên sẽ vui vẻ tham dự.
“Đàn ông đích thực không mập mờ, thích thì cứ tiến lên, đừng lôi kéo Nhiễm Nhiễm nhà tôi làm bia đỡ đạn.”
Hai người phụ nữ đi dạo xong cửa hàng nội y lại đi làm móng, Chu Nham và Uông Bân ngồi ở khu dành cho đàn ông nhàm chán đến nghiến răng.
“Tôi ngược lại rất muốn, nhưng cô trợ lý kia của cậu lại quá khó chơi, cô ấy giống như... giống, à đúng rồi, giống một ngư dân câu cá, còn tôi chính là con cá bị câu kia, mỗi lần sắp cắn câu là thức ăn cho cá lại không thấy đâu nữa, cậu nói xem có tức giận không? Theo đuổi phụ nữ hệt như một trận chiến giằng co, bộ ông đây dễ dàng lắm sao?”
Chu Nham híp mắt hừ một tiếng, biến đồng tình thành một sự mỉa mai, Uông Bân tức giận liếc anh một cái, ngã xuống sô pha làm bộ giả chết.
Quá trình đính hôn của Vu Nhiễm và Chu Nham cũng đã chuẩn bị được kha khá, bọn họ hẹn cuối tuần sau cùng ra đảo chơi, mấy người rảnh rỗi không có việc gì làm tìm được không ít đồ chơi thú vị, định khi nào ra đảo sẽ mang theo.
Buổi tối, Chu Nham ở phòng sách viết gì đó, Vu Nhiễm chỉ tới đưa cho anh một ly sữa mà lại bị túm lấy chân không cho rời đi.
“Hiệu trưởng nói rồi, yêu đương thì yêu đương, nhưng học tập và công việc không được chậm trễ!”
“Anh làm lỡ việc học của em lúc nào?” Chu Nham nâng cằm cô lên, làm bộ muốn hôn.
Vu Nhiễm nghiêm trang lấy tay chặn môi anh lại, nghiêm túc nói: “Làm chậm trễ công việc của anh cũng không được!”
“Vậy làm xong lại làm việc...”
“Ưm...”
Cô ở nhà chưa bao giờ mặc nội y, hai ngọn núi tuyết mê người luôn lắc lư dưới áo ngủ, khí chất trên người cũng vô cùng quyến rũ.
Sớm chiều ở chung với người mình thích, cô còn đặc biệt mê người, Chu Nham rất khó nhịn việc không ‘ăn’ cô, bất cứ nơi nào trong nhà cũng phát triển thành chiến trường ‘chạm vào là nổ ngay’ của bọn họ.
Nói chiến trường cũng không quá đáng chút nào, bởi vì ‘hung khí’ của Chu Nham quả thật rất hung dữ, ép cô phải làm, cảnh tượng còn vô cùng ấn tượng.
Hai người hôn đến đỏ mặt tim đập nhanh, tình cảm khó nén, bàn tay to của người đàn ông dọc theo thắt lưng mềm mại của cô gái vói vào trong áo ngủ, đỉnh núi tuyết trước ngực dễ dàng bị anh nắm trong lòng bàn tay, nặng nề xoa bóp.
Anh nhanh chóng cứng lên, cách lớp quần dựng thẳng như một túp lều vải, thỉnh thoảng thúc vào cơ thể của Vu Nhiễm.
Môi bị anh ngậm chặt, hô hấp của Vu Nhiễm sớm đã rối loạn, phía dưới cũng ướt đẫm, cô ôm cổ anh, rên rỉ đáp lại anh.
Chiếc lưỡi nhỏ nhắn thò vào giữa môi lưỡi anh, bị anh xoay chuyển, nước bọt trong suốt từ bên khóe môi chảy xuống, cô nhắm hai mắt hưởng thụ sự đụng chạm và yêu thương từ lòng bàn tay anh.
Đặc biệt lúc đầu ngón tay anh khảy nhẹ núm v* đã dựng thẳng, cảm giác kia vừa thoải mái vừa trống rỗng.
Thân thể của cô kỳ diệu cảm nhận được hô hấp của anh, nhịp tim của anh, sức mạnh của anh và nhiệt độ cơ thể anh, dường như khoái cảm đang sắp lan tràn khắp mỗi tấc da thịt trên người cô.
Vu Nhiễm ưm một tiếng, kêu lên. “Chu Nham...”
“Ngoan,muốn rồi đúng không...hửm?”
Trên người anh mặc áo ngủ, dù nơi nào cũng đang nổi lên phản ứng nhưng anh vẫn tỉnh táo tiếp lời cô, mà chính anh cũng vậy, vừa sờ là có thể biết cô có bao nhiêu ướt át.
Anh cởi quần lót của cô ra đặt bên môi ngửi, động tác và vẻ mặt đều giống như đang trêu ghẹo cô.
“Thầy Chu, sao anh có thể xấu xa như vậy?”
Rõ ràng là một người trầm tĩnh giản đơn, vậy mà cứ đụng vào chuyện này lại trở nên phóng túng xấu xa.
“Bởi vì phản ứng của em làm cho thầy đây nhịn không được... Nhịn không được muốn làm em đến chảy nước cuồn cuộn...”
—hết chương 27—
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");