(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tỉnh lại là đã hơn mười một giờ trưa của ngày hôm sau, Vu Nhiễm mở mắt nằm trên giường, vẫn còn cảm giác mơ mơ màng màng.
Không lẽ bị làm đến ngốc rồi?
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghiêm túc suy nghĩ.
Chu Nham quá mạnh mẽ, anh không vội vàng không nóng nảy, ở trên giường nhẹ nhàng ân cần, dần dần khiến cô trải qua cực khoái, ban đêm không bảy lần thì cũng năm lần, nếu ngày nào đó cô bị anh làm đến ngất luôn trên giường thì liệu có mất mặt quá không.
Cô nào có biết được, với thực lực của Chu Nham thì cỡ ba người như Vu Nhiễm cũng không đủ làm, nhưng anh có thể nắm rõ tiết tấu, vậy nên cũng biết cách kiềm chế.
Anh trân trọng cô, chỉ muốn cùng cô tận hưởng khoái cảm khi làm tình, hoàn toàn không phải mất kiểm soát mà đòi hỏi một cách ngông cuồng. Anh không chỉ ưu tú về ngoại hình mà còn được giáo dục tốt, có thể cứng rắn, có thể chính trực, có thể tàn nhẫn nhưng càng biết thế nào là yêu.
Không sử dụng lợi thế của bản thân để lăng nhăng, càng đừng nói đến việc theo đuổi tình dục tàn bạo chỉ vì ham muốn, đây chính là nét quyến rũ từ sự lịch sự cấm dục của Chu Nham. Từ trong xương cốt anh đã khiến phụ nữ yêu thích, nhưng lại không phải gặp ai cũng thích, mà Vu Nhiễm là người anh vô tình gặp được nhưng lại có thể dễ dàng rung động trái tim anh, đương nhiên anh sẽ càng trân quý hơn.
Tình yêu chính là tính chất bắc cầu, cái tốt của anh đương nhiên Vu Nhiễm có thể cảm nhận được, nên mới dũng cảm hướng về anh, từ từ gần hơn một chút đến khoảng cách âm hiện tại.
Vân vê cái đầu choáng váng, mỗi ngày cô ở bên anh giống như vừa thực vừa mộng, hiện thực vẫn còn hơi ấm của anh trong cơ thể cô, mộng là mộng xuân của cô thành hiện thực được ngủ với thầy Chu.
Vu Nhiễm duỗi cái eo lười biếng, di chuyển tay chân đau nhức dưới chăn bông, trong lòng vừa thỏa mãn vừa hạnh phúc.
Nằm một hồi rồi đứng dậy, chợt phát hiện một mảnh giấy do Chu Nham để lại trên bàn: Chào buổi sáng, con mèo nhỏ tham ăn.
Vu Nhiễm: “... ” Bị anh phát hiện lúc cô động tình ra rất nhiều nước, nên
gần đây luôn gọi cô là mèo nhỏ tham ăn.
Cô che mặt cười khổ, vừa nghĩ đến cảnh anh nói lời này ở trên giường, cô thật sự muốn chết.
Buổi sáng Chu Nham có lớp, ngoại trừ lớp cô thì anh còn dạy lớp khác nữa, nói bận cũng không bận, nói nhàn cũng không nhàn, anh luôn sống một cuộc sống đầy đủ hơn cô, đó là điều mà Vu Nhiễm ghen tị.
Ngược lại hôm nay cô không có lớp, tắm rửa xong định làm gì đó ăn cho no bụng, vừa đi xuống cầu thang đã nghe thấy tiếng cửa mở ở lối vào.
Nghĩ là Chu Nham, cô mang dép lê chạy lon ton ra, nhưng hóa ra là một phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị.
“...Dì là?”
“Chắc cô là bạn gái của thầy Chu rồi nhỉ, tôi là người làm bán thời gian do thầy Chu thuê, họ Hứa, thường phụ trách dọn dẹp và cho mèo ăn khi cậu ấy không có ở nhà, sáng nay thầy Chu gọi điện nói rằng bạn gái cậu ấy đang ở nhà, nhờ tôi đến giúp làm món gì đó ngon ngon.”
“Thì ra là vậy, vậy thì phiền dì thật.” Vu Nhiễm nhường đường, mời bà ta đi vào.
Ấn tượng đầu tiên của Vu Nhiễm về người phụ nữ này khá kỳ lạ, đầu tiên là bà ta không cười, gương mặt cũng không mấy thân thiện, đội khăn trùm đầu, đeo găng tay và bao chân, trang bị đầy đủ vũ khí, không giống như nhân viên dọn dẹp bình thường, ngược lại giống một đặc công khiêm tốn hơn.
Với lại bà ta dường như không thích nói nhiều, giọng nói không có độ ấm như người máy, trừ lần gặp đầu tiên ra, bà ta luôn cúi đầu và không nhìn cô nhiều.
Nhưng đồ ăn bà ta nấu thật sự rất ngon, đêm qua Vu Nhiễm đã bị vắt hết thể lực, lúc này vừa hay đói bụng, nên rất cảm kích mà ăn hết tất cả các món.
Sau bữa ăn, dì Hứa pha cho cô một ly nước mật ong, nói là sản phẩm địa phương mang từ quê lên, kêu cô đừng chê nó.
Hành động ấm áp này khiến cô bỏ qua tính khí kỳ lạ của bà ta, nghĩ con người bà ta khá là tốt. Dì Hứa là người dọn dẹp do Chu Nham thuê, trước đây khi ở một mình trong biệt thự ở ngoại ô, dì Hứa cũng là người phụ trách, thế nên cô cũng không hề cảnh giác với bà ta.
Sau khi ăn cơm xong, dì Hứa bắt đầu cho mèo ăn, bà ta đeo một chiếc găng tay đặc biệt trên tay, vừa vỗ vừa cho ăn.
Vu Nhiễm ngồi xếp bằng trên thảm để quan sát dáng vẻ mèo ăn, nhận thấy nó đang ăn rất chăm chú, không có mấy động tác nhỏ giống lúc Chu Nham cho ăn như cào tay hay ngáp.
Con mèo này...đúng là kiêu ngạo thật! Có vẻ như dì Hứa cũng đã cho nó ăn nhiều năm rồi, vậy nên không còn quá nhiệt tình.
“Cô biết con mèo này tên gì không?”
Vu Nhiễm không ngờ dì Hứa lại chủ động nói chuyện với cô, cô tò mò ngồi xuống, muốn sờ vào con mèo, nhưng lại nhớ tới lời nhắc nhở của Chu Nham.
Thấy cô không dám động vào con mèo, dì Hứa không cảm xúc nói tiếp: “Nó tên Thất Bảo.”
Thất Bảo? Có hàm ý gì không nhỉ, tất cả những gì liên quan tới Chu Nham cô điều rất tò mò, nhưng cô không hề hỏi, cô nghĩ dì Hứa có lẽ cũng không biết.
“Cái tên khá hay.” Vu Nhiễm nói.
Dì Hứa không nói nữa, cho mèo ăn xong, bà ta vào bếp rửa chén, sẵn tiện đổ rác trong thùng đi, vì có giấy gói bà ta vừa ném còn dính bột thuốc tránh thai nên không thể để người khác phát hiện được.
Qua một lúc, dì Hứa lên lầu dọn dẹp phòng, Vu Nhiễm cảm thấy rất xấu hổ, Chu Nham mặc dù đã thay ga trải giường rồi nhưng phòng ốc mà đàn ông dọn dẹp dù gì cũng còn chút sót lại chút vấn đề.
Lo lắng bà ta quét ra đồ dơ gì đó từ gầm giường, Vu Nhiễm chuồn ra khỏi phòng, chạy ù vào phòng làm việc của Chu Nham.
Chu Nham gửi Wechat cho cô hỏi ngủ như thế nào, trrong phòng bật điều hòa, tối qua cô lại đá chăn, không biết có bị cảm lạnh hay không. Buổi sáng lúc anh đi có sờ thử trán cô thấy không nóng, không biết một lúc nữa có không thoải mái gì không.
Anh đang ngồi trong văn phòng một mình, điện thoại di động nằm trên cuốn sách giáo khoa, đầu ngón tay xoay bút, đang nghĩ xem có nên trực tiếp gọi điện thoại sang hỏi không, lại lo cô vẫn chưa dậy. Để cô ở nhà một mình, trong lòng anh có chút đau lòng, Chu Nham đột nhiên nảy ra ý tưởng lắp camera giám sát trong phòng khách.
Vu Nhiễm đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào màn hình cười ngốc nghếch, thầy Chu rất biết quan tâm người khác, đang lên lớp còn không quên quan tâm tình hình của cô ở nhà.
Cô gửi vài cái meme trái tim ôm ấp, không ngờ người ta không chịu nhận, nói muốn người thật tới ôm, Vu Nhiễm nghĩ buổi chiều cũng không gì làm, lên trường ở với anh cũng tốt.
Chọn một chiếc váy hoa xinh đẹp mặc vào, cô dự định sau giờ dạy học của Chu Nham sẽ đến công viên dạo chơi, hoa cỏ ở đó rất đẹp.
—hết chương 21—
- -----oOo------
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");