(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Nham gửi tin nhắn bảo cô đến văn phòng ăn trái cây, cô rất vui vẻ đến đó, không ngờ rằng vừa vào cửa đã bị ôm chầm lấy rồi hôn hít không ngừng.
Anh cao hơn cô rất nhiều, nên mỗi lần hôn anh đều nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất.
Tay anh thò vào lớp váy ngắn nâng mông cô lên, còn cách lớp quần lót cọ xát động hoa, Vu Nhiễm làm sao có thể chịu được đả kích này, chẳng mấy chốc đã buông bỏ vũ khí đầu hàng, cuối cùng bị anh đè trên ghế sô pha làm một hồi.
“Vậy em dọn qua, nhưng anh không được ức hiếp em mỗi ngày đó...” “Chuyện này...”
Chu Nham phát hiện câu hỏi này có chút bỏng miệng, anh nghĩ một hồi rồi đổi phương thức trả lời cô, “Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không đụng vào em.”
“Được.”
Quần áo mùa hè vừa mỏng vừa ngắn, vậy nên làm việc cực kỳ tiện lợi.
Anh thoải mái luồn tay vào trong áo sơ mi của cô, từ phía sau cởi bỏ móc khóa áo ngực, sau đó cởi quần lót ra ném lên bàn làm việc.
Chu Nham đã không còn thỏa mãn với việc chỉ ôm và hôn cô nữa, cô khiến ham muốn của anh bùng cháy chỉ bằng một cái chạm nhẹ, anh mượn sự tiện lợi của công việc cho cô nhiều trải nghiệm, đến nỗi trong ngăn kéo văn phòng lúc nào cũng có đồ lót của cô, còn có hai chiếc hộp đủ kiểu dáng và màu sắc.
Cô mặc gì cũng đẹp, thậm chí không mặc càng đẹp hơn, lần nào anh cũng quần áo chỉnh tề, còn Vu Nhiễm lại bị cởi sạch.
Dòng nước nóng hổi và nhớp nháp chảy dọc theo cặp đùi trắng nõn của cô xuống sàn, nước cô uống buổi sáng đến buổi trưa đều bị Chu Nham ép chảy hết ra ngoài.
Chu Nham cười nhạo cô là con mèo nhỏ tham lam, cô cũng thật sự danh xứng với thực, không chỉ Chu Nham thèm muốn cô mà cô cũng muốn Chu Nham, lúc trước gặp anh sẽ đỏ mặt tim đập nhanh, còn bây giờ gặp anh là chân mềm bủn rủn.
Trái tim và thân xác của Vu Nhiễm đều rất thành thực, dựa vào điểm này, Chu Nham rất chắc chắn là sau khi họ ở chung một chỗ thì mỗi ngày anh đều được ăn cô.
Có một chuyện khá là mất mặt, đó là từ trước tới nay Vu Nhiễm đều sợ thứ đồ trong quần Chu Nham, cô vừa sợ vừa yêu, cũng không dám đụng vào, lúc nào cũng lo lắng sẽ bị Chu Nham làm đến chết mất. Nên mới không để anh luôn ăn hiếp cô, cô lo đoản mệnh, nhưng thật ra là trường thọ.
Chu Nham yêu thương cô bao nhiêu, sớm đã hiểu rõ giới hạn của cô, nên anh đương nhiên không nỡ làm cô đến ngất đi, lần nào cũng cố kiểm soát sức lực và độ nông sâu, hơn nữa cũng rất ít khi cắm hết nguyên cây vào, còn cẩn thận từng chút một mà chăm sóc cho cô, lo lắng cô sẽ bị hụt hơi.
Càng yêu cô thì càng sẽ càng kiềm chế, dục vọng là bốc đồng, còn yêu cô là bản năng, một người đàn ông trưởng thành có chỉ số IQ cao, đối
với người phụ nữ của mình giỏi nhất là kiểm soát.
Tình cờ đang đến gần kỳ nghỉ hè, việc để Vu Nhiễm tới chỗ anh còn thiết thực hơn bất kì chuyện gì.
Phòng làm việc của Chu Nham thường được thông gió, cũng thường bị khóa từ bên trong, có một số sinh viên to gan từng ở ngoài cửa nghe lén, nhưng đều bị cảnh báo giám sát ở ngoài cửa cảnh cáo.
Chuyện của họ có người biết cũng có người không biết, ví dụ như hiệu trưởng Chu.
Chu Nham lo lắng những tin đồn giữa sinh viên sẽ tạo thành rắc rối cho Vu Nhiễm, nên chủ động tìm ba anh đề nghị chuyện đính hôn.
“Cái gì! Con muốn cùng một nữ sinh mới mười mấy tuổi đính hôn?!” Hiệu trưởng Chu tức tới trừng to mắt, miệng cũng quên cả ngậm lại.
Chu Nham liếc nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau, lập tức cảm thấy thái dương đau nhói, “Không phải mười mấy tuổi, cô ấy mười chín, sắp lên hai mươi rồi.”
“Thì cũng mới mười mấy tuổi mà! Con con con...con biết con bao nhiêu tuổi rồi không? Con có thấy xấu hổ không? Hả? Con có thấy xấu hổ khi vấy bẩn một nữ sinh nhỏ hơn con nhiều tuổi tới vậy không?”
Hiệu trưởng Chu năm nay gần năm mươi tuổi nhưng vẫn tràn đầy năng lượng, tính cách ông cứng đầu cổ hủ, không bao giờ chiều theo đứa con độc nhất này, có một nói một có hai nói hai, có vấn đề lý lẽ gì thì tới con trai ruột cũng giáo huấn như vậy.
“Mẹ cũng không phải nhỏ hơn ba mười mấy tuổi sao?”
“Giống nhau sao? Tình huống của ba và mẹ con có thể giống với chuyện này sao?” Nói tới đây, hiệu trưởng Chu cảm thấy cổ họng hơi rát, ông hất tay rồi quay đi.
Cây cỏ dưới ô cửa sổ xanh tươi, tràn đầy sức sống. Khi đó ông vẫn còn là một sinh viên đại học nghèo, khó khăn lắm mới thi lên nghiên cứu sinh, bởi vì đóng không nổi học phí nên bị buộc nghỉ học. Cuối cùng, chính ba của bà Đổng đã chi tiền giúp ông, chính vì vậy mà ông gặp được bà Đổng trẻ trung, mạnh mẽ. Lúc đó ông chỉ một lòng với sự nghiệp học hành, vô tâm với việc yêu đương với bà Đổng nhỏ hơn ông rất nhiều, điều này ngược lại làm bà tức giận, nhân lúc ông không chú ý đã bỏ thuốc vào trong ly nước của ông. Phát hiện ông thà chết cũng
không tình nguyện đụng vào bà, bà Đổng vậy mà lại tìm người buộc ông trên giường, cưỡng h*ếp ông.
Đây là sự sỉ nhục suốt cuộc đời của ông.
Hiệu trưởng Chu vừa nghỉ tới điều này lại tức giận, “Ba không ủng hộ việc đính hôn của các con.”
Chu Nham ý thức được ba mình khó xử nên bình tĩnh nâng kính lên, không hề dao động mà tỏ rõ thái độ, “Nhưng con cũng phải có trách nhiệm với người ta.”
Hiệu trưởng Chu nghe vậy, đột ngột quay người lại. “Trách nhiệm? Con đã... đã...”
“Đúng vậy, đúng như ba nghĩ.” “Cầm thú! Sao con có thể...”
“Ba, đã là thời đại nào rồi, làm gì còn nhiều quy định như vậy nữa. Con thích cô ấy, cô ấy cũng thích con, không có ai cưỡng ép ai, chúng con là nguyện ý ở bên nhau, hơn nữa ngoại trừ cô ấy, con sẽ không lấy người khác.”
Nghe tới hai từ cưỡng ép, hiệu trưởng Chu kìm lại lời định mắng, nhịn một lúc mới xua tay nói: “Được rồi, lời con nói có lý, con tự làm đi.”
“Vậy ba không tức giận đấy chứ?” Anh cũng thấy hiệu trưởng Chu gấp gáp nên mới ngắt lời ông.
“Hừ!” Không tức giận mới lạ.
Chu Nham thấy ông mím môi, khó khăn nhẫn nhịn, anh sờ sờ mũi điềm nhiên nói: “Vậy đợi khi nghỉ hè rảnh rỗi, con sẽ đưa cô ấy tới nhà thăm ba.”
“Được rồi, đi đi, đi đi.”
Nhưng ai ở trong trường quen biết Chu Nham đều biết anh đã có bạn gái, hơn nữa còn sắp kết hôn, còn là sinh viên trong lớp anh nữa, đây là kết quả của Uông Bân miệng rộng đi đồn khắp nơi.
Giáo viên thể dục của lớp Vu Nhiễm tên Tạ Minh, là một giáo viên nam có thân hình mềm dẻo. Hồi năm nhất có dạy họ nhảy hiện đại, anh ta rất thích Vu Nhiễm, bởi vì vũ đạo uyển chuyển của cô là đẹp mắt nhất trong lớp.
Trong đại hội thể thao năm ngoái, anh ta đã nộp đơn vào trường với hy vọng sẽ hoàn thành màn biểu diễn nhảy hiện đại cùng với sinh viên Vu Nhiễm của mình, nhưng đã bị nhà trường từ chối.
Chỉ có sinh viên mới được phép tham gia đại hội thể thao, vì có nhiều nữ sinh trong trường nên vũ đạo được thống nhất do nữ nữ hợp tác hoàn thành.
Những nữ sinh khác đều không phải là dancer xuất sắc nhất trong lòng anh ta, vì thế điều này trở thành điều đáng tiếc của anh ta.
Thời gian bốn năm đại học, anh ta nghĩ thế nào cũng sẽ có thời gian, nhưng bây giờ Vu Nhiễm đã trở thành bạn gái của Chu Nham, người con gái đẹp nhất trong lòng anh ta sắp tan nát trong lòng một người đàn ông thối tha, anh ta rất không hiểu.
Anh ta lấy thân phận đồng nghiệp hẹn Chu Nham ra chạy bộ, đối phương không những không ra mà còn kêu giáo viên nam khác ra chạy cùng.
Xem ra là có chuẩn bị mà tới.
Ba giáo viên nam điển trai buổi tối xuất hiện trên sân chơi vô cùng bắt mắt, thu hút nhiều học sinh đến xem.
Hôm ấy trời không có trăng, âm u, gió hè oi bức khó chịu.
“Thầy Tạ, buổi tối kêu chúng tôi ra đây chắc không phải chỉ là chạy bộ đâu nhỉ?” Người nói chuyện là Uông Bân, đồng bọn của Chu Nham, anh ấy đã chạy mệt rồi, không muốn chạy nữa.
“Thật ra tôi chỉ gọi thầy Chu thôi, anh là ai tôi không biết.” Tạ Minh có chút kiêu ngạo.
“Haha, cứ coi như tôi làm trọng tài đi, nói tôi nghe xem, anh định so tài gì?”
Chu Nham cũng dừng lại, anh tháo kính ra, ném xuống bãi cỏ bên cạnh. “Chống đẩy đi, dạo này tôi đang luyện cái này.”
Anh ta nói xong, Uông Bân liền ngẩng đầu lên cười.
—hết chương 18—
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");