Ngửi Thấy Mùi Hormone Của Anh

Chương 17




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng Chu Nham cũng không bắn vào bên trong, mà trở mình bắn lên chân cô, tinh d*ch nhớp nháp trong suốt lần lượt bắn ra hết khoảng ba phút rưỡi.

Sau khi làm xong đã là buổi trưa, chân Vu Nhiễm mềm nhũn không muốn cử động, Chu Nham giống như người cha già cõng cô, cẩn thận

tắm rửa nhiều lần cho cô, cuối cùng vỗ vỗ mông cô, còn nói thể lực của cô quá kém, sau này phải chăm chỉ rèn luyện hơn.

Còn về phương pháp rèn luyện thì chưa trình bày cụ thể.

Tắm xong đặt lên giường, cô vừa chạm vào gối đã ngủ thiếp đi, Chu Nham đắp chăn mỏng cho cô, điều chỉnh nhiệt độ trong nhà rồi đi ra ngoài.

Trước giờ anh chưa bao giờ sảng khoái như vậy, tâm trạng rất tốt mà chơi hai ván trò chơi, quay lại thấy cô vẫn đang ngủ rất say.

Anh ngồi bên giường lặng lẽ quan sát một lúc, tinh thần thoải mái, trong lòng cũng mãn nguyện.

Chu Nham bật camera điện thoại lên chụp ảnh cô làm hình nền điện thoại, lúc này điện thoại của Vu Nhiễm bỗng vang lên, đồng thời cũng đánh thức cô.

Những năm gần đây ba mẹ của Vu Nhiễm thường xuyên ra nước ngoài, còn ông bà cô sau khi nghỉ hưu cũng nhập hội đi du lịch cùng một đoàn du lịch. Vu Nhiễm hồi còn nhỏ là một cô công chúa được mọi người xung quanh cưng chiều, sau khi thi lên đại học mới quyết định sống tự lập.

Cô đã quen với cuộc sống hiện tại và chăm sóc bản thân rất tốt.

Chu Nham từ cuộc đối thoại của cô và người nhà nghe được, trước giờ cô rất hiểu chuyện, không kiêu ngạo không phóng túng, là một đứa trẻ ngoan.

Anh thích cô như vậy, không cần quá ưu tú, quý ở chỗ chân thực, còn rất ấm áp.

Buổi chiều, Chu Nham xem công thức nấu một nồi canh gà bí mật, nghe nói cũng là đồ bổ dưỡng.

Bạn gái của anh ngay cả bước xuống giường cũng không nổi, không thể không bồi bổ cho thật tốt.

Thời gian một ngày qua rất nhanh, đến tối Vu Nhiễm mới về ký túc xá, lần đầu tiên thấy Mộng Viên cũng ở đây vào cuối tuần, tình trạng này rất hiếm thấy.

“Hôm nay cậu đi đâu vậy?”

“Tớ...” Vu Nhiễm sờ sờ cổ, cảm thấy câu hỏi này không dễ trả lời.

“Ay da cậu đừng che! Trên cổ cậu là...” Mộng Viên nhìn xem cánh tay và bắp chân của cô, "Trời ạ! Chu Nham cũng bạo quá đi, cắn cậu thành như vậy... hahaha...”

Cô đặc biệt đợi đến tối mới về, vì sợ người khác nhìn thấy, không ngờ rằng Mộng Viên lại là người đầu tiên phát hiện.

Vu Nhiễm: “...”

Đúng là một ngày cuối tuần đầy ý nghĩa mà, tắm rửa sạch sẽ dâng tận cửa, sau đó bị người ta ăn sạch sẽ rồi đưa về.

Cô sợ về sau không dám dễ dàng gì mà tới nhà Chu Nham nữa....

Không ngờ ngày đó mới là bắt đầu, về sau Chu Nham hoàn toàn giải phóng bản chất của mình, người đã thử ăn mặn như anh toàn nhân cơ hội mà đè cô ra nhấm nháp.

Có một lần ở trong phòng làm việc của anh, Vu Nhiễm ôm lưng ghế sô pha, nâng cao mông bị anh cắm hết mấy chục phút.

Với chiều cao chênh lệch của họ, vị trí cô đang bò trên chiếc ghế sofa vừa đủ.

Chu Nham rất thích cắm vào từ phía sau, một khi đã vào thì không muốn ra nữa, trước đây anh là một người thanh tâm quả dục, nhưng từ khi chạm vào cô thì anh biến thành mất kiểm soát.

Hôm nào không chạm vào cô thì tối hôm đó ngủ không ngon. “Dọn ra ở chung với anh được không?”

“Không được.”

Ngày đó, để được cô đồng ý, Chu Nham đã lừa cô vào phòng làm việc, làm cô suốt thời gian hai tiết học, cô không dám kêu khóc, chỉ biết cắn anh, nhưng càng cắn anh càng kích động.

“Nhiễm Nhiễm, ngoan, nghe lời, dọn ra ngoài sống với anh, ngày nào anh cũng nấu ăn cho em, còn rèn luyện cùng em, cùng em đọc sách học hành, em muốn gì anh đều cho...có được không?”

“Ha, không muốn...”

Vậy thì làm tới lúc nào em muốn...

Anh bế cô lên, vòng hai chân cô qua eo mình rồi đút vật nam tính thô dài của mình vào chỗ sâu nhất trong cô, không động đậy mà cứ chặn cô như thế.

Vu Nhiễm ôm lấy vai anh muốn tự mình di chuyển, nhưng anh lại ấn chặt hông không cho di chuyển.

“Anh động một chút đi mà...”

“Cứ để như vậy đi.” Chu Nham rút ra lại cắm vào. “Ưm... đúng, anh cử động thêm đi mà.”

Anh nghe lời cử động thêm một cái.

Vu Nhiễm bị anh giày vò mà trong lòng ngứa ngày không nhịn được, hoa huy*t đã ầng ậc nước, giống như viên kẹo ngọt ngậm ở trong miệng, không cho liếm cũng không run rẩy, để mặc nước ngập tràn.

Cô rất ấm ức, nôn nóng gọi thầy Chu giống chú mèo con thèm ăn tội nghiệp, Chu Nham vui tới mức thơm cô thành tiếng.

Lúc tới vòng đầu tiên, quần lót nhỏ bên trong của cô còn chưa kịp cởi ra, anh đã vén lớp váy đi vào, vì anh phát hiện bên dưới cô cực kỳ dễ ra nước, lý ra anh phải lấp đầy cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.