Vô Phong hộc tốc chạy, thở phì phò. Buồng phổi và khí quản của hắn căng phồng song chẳng thể tiếp sức cho những cơ bắp đang dão ra. Không khí loãng loẹt ở Cội Gió khiến hắn kiệt sức. Thiếu ô-xi, bộ não sinh ảo giác. Mặt đất dưới chân tên tóc đỏ nhão nhạo sình lầy, thanh Pháo Tép trên tay nặng như cối câm còn ba lô đeo lưng đích thực là quả núi đè. Vô Phong giờ muốn sụm bà chè ngay tức khắc.
Nhưng dù thế nào thì hắn vẫn chạy. Bộ não mỏi mệt nhắc nhở hắn không được phép dừng chân.
Trung tâm vùng Cội, hay “nhà xí” theo cách nói của Đạn Đạo, hoặc Tế Đàn Chính theo lời của học giả Đa Lạt – là một dải đất thuôn dài lơ lửng giữa không trung. Bên trên nó ngổn ngang những công trình đổ nát, những bức tượng gãy gập, những khối đá tảng tan vỡ như phần sót lại từ chiếc bánh mì nướng bị búa đập, ngay cả mặt đất cũng mấp mô lố nhố sỏi vụn sắc lẻm thách thức mọi đế giày. Nếu so sánh nơi này với da mặt thì sẽ vô cùng thảm thương cho bất cứ con ruồi nào đậu lên. Nhưng con ruồi Vô Phong đang phải lết xác trên lớp da sần sùi đó. Hắn phải hứng chịu những trận gió buốt giá từ phong lộ “thiếu nữ” vả mặt đôm đốp, nước mắt chảy giàn giụa, tóc bay phần phật tưởng chừng sắp rứt khỏi đầu. Giả sử có cánh và có thể bay, con ruồi Vô Phong cũng sớm tan xác trước các nòng pháo máy sấy đang thi nhau cày xéo khoảng không.
Trong một thoáng, tên tóc đỏ ngẩng đầu. Hắn thấy hạm đội thăng vân tàu màu đen cháy rụi nhưng đông đảo như bầy gián đánh mãi không chết, chúng liên tục quần thảo những con tàu sặc sỡ đến tơi tả. Hai bên hết đâm húc, bắn pháo lại truy đuổi nhau sát rạt. Phía sau hắn, một thăng vân tàu sặc sỡ bất ngờ lao tới, hất đổ những di tích đá và sắp cắm mặt xuống đất. Vô Phong chạy trối chết, nhào mình vào cái hố gần đó trước khi bị cán dẹp lép. Ngay lúc ấy con tàu bay sượt mặt đất, bụng cạ quẹt sỏi đá rào rạo rồi bất thình lình nhỏng mũi bay vút lên tạo thành cú bẻ cua ngoạn mục. Đuổi theo nó là một chiếc thăng vân tàu đen trũi đang điên cuồng nã máy sấy, nhưng nó đâm sầm xuống đất thay vì bay lên. Nó ủi tung sỏi đá, báo hại Vô Phong thêm lần nữa chạy cong đít vịt.
“Tóc đỏ! Anh chết ở đâu rồi?! Vạn Thế ơi, lết cái mông của anh đến đây!”
Tông giọng của Mộng Dụ vốn chẳng dễ chịu, qua bộ đàm lại nhọn hoắt như kim đâm lỗ tai. Nhưng cũng nhờ thế mà Vô Phong tỉnh táo hơn. Giờ hắn có thể nhớ tại sao mình phải chạy và không thể dừng lại.
Gần nửa tiếng trước, hạm đội Đạn Đạo tiếp cận Tế Đàn Chính theo cách chật vật nhất. Họ bị hạm đội Ly Đốc truy đuổi, nã pháo, đâm húc, cày xéo, rồi bị bọn Chó Hoang liên tục tràn lên boong thuyền đánh giết, khó khăn lắm mới có thể đưa ba mươi thánh sứ người Băng Hóa xuống dải đất. Đội thánh sứ này hầu như không biết chiến đấu, phải nhờ Mộng Dụ và Hạch Ma bảo vệ. Cả đám chạy bộ, Vô Phong đoạn hậu cho họ. Bọn Chó Hoang cũng tràn xuống, mang theo súng phóng lựu cùng hàng tá thứ nổ banh chành khác. Trận chiến hỗn loạn nổ ra. Rồi một thằng Chó Hoang ngu đần nào đấy lỡ tay bóp cò súng phóng lựu, biến mình lẫn đồng đội thành sốt tương cà, Vô Phong đứng gần đó bị sức ép nổ thổi bay. Tên tóc đỏ văng đi, cắm mặt vào đá, cổ gãy làm đôi.
Đấy là chuyện ít phút trước. Tế bào Ngục Thánh không cho phép Vô Phong chết lãng nhách theo kiểu gãy chỗ nọ đứt chỗ kia. Giờ thì hắn chạy ngược về để bắt kịp đoàn thánh sứ. Không có hắn, những lời cầu nguyện hay pháp trận của đội thánh sứ đều vô nghĩa. Cái ba lô sau lưng hắn đựng một thứ có thể thay đổi tất cả chiến trường Cội Gió. Không ai biết chuyện này trừ chính Vô Phong và Đạn Đạo. Đó là việc tốt. Con ruồi Vô Phong có thể bay nhảy mà không thu hút quá nhiều nòng súng hay đao kiếm chĩa vào mình.
- Tôi đây, mẹ trẻ! – Vô Phong trả lời bộ đàm – Mông tôi đang đau lắm nên là chờ một chút!
“Lết mông đến đây!” – Mộng Dụ xẵng giọng – “Thánh sứ vào vị trí rồi! Họ đang lập Ảo Trận! Anh chậm trễ, chúng ta tiêu đời hết!”
Tên tóc đỏ chẹp miệng chửi thề. Hắn là con ruồi không gây chú ý nhưng trước cả lũ trâu bò đánh nhau trên không trung lẫn dưới đất, lết xác tới đó không phải việc dễ. Vô Phong vội nấp mình sau bức tường đổ, căng mắt tìm lối đi khả dĩ giữa mưa đạn. Hắn nhanh chóng nhận ra chẳng có con đường nào. Hoặc là hắn có thể băng qua chiến trường như một siêu anh hùng và đến nơi với thân thể thủng lỗ chỗ như cái rổ, sau đó nhờ tế bào Ngục Thánh sửa chữa – một hành động đậm chất điện ảnh. Nhưng vì không ma nào trả tiền cát sê nên hắn bật bộ đàm gọi Đạn Đạo:
- Ông già! Ông già! Tôi bị kẹt! Dẹp bớt lũ Chó Hoang ở đây, mở đường cho tôi!
“Kẹt vô duyên thế hở chú mày?!” – Đạn Đạo phì cười – “Vật ta đưa cho còn không thế?”
Tên tóc đỏ sờ nắn đáy ba lô, ngón tay cảm nhận một vật vuông vắn vẫn ngay ngắn ở vị trí cũ. Vô Phong đáp lời:
- Vẫn còn. Tôi không để mất nó đâu, ông già.
“Giữ chặt nó, không thì chúng ta xuống hố cả nút!” – Đạn Đạo nói – “Giờ không có tàu nào rảnh để giúp chú mày hết, bận rồi! Nhưng cứ chạy đi! Ta dạy chú mày thế nào? Áp dụng thực tế đi!”
Vô Phong nhổm đầu qua tường. Chưa kịp nhìn cái gì ra cái gì, hắn đã vội rụt cổ vì đạn lạc tứ tung bay sượt đầu. Tên tóc đỏ gào lên:
- Vạn Thế ơi, cứ chạy đi thì tôi ngủm mất! Tôi là người thừa kế của ông đấy, lão già! Giúp tôi đi chứ!
“Nhấc cái mông mà chạy! Ta đâu nói là không giúp, thằng đần!”
Hết cách, Vô Phong đành rời vị trí, vừa chạy như bị chó đuổi vừa cầu nguyện đạn lạc không tìm đến mình. Lúc này lính đánh thuê của Đạn Đạo ra sức chống cự, ngăn bọn Chó Hoang tràn vào trung tâm Cội. Hai bên đánh nhau khắp dải đất, tiếng hò hét át cả tiếng gió rít từ phong lộ “thiếu nữ”. Vô Phong luồn lách giữa chiến trường hỗn loạn, tránh va chạm càng nhiều càng tốt. Đôi chân hắn vẫn nhanh nhưng giờ kín đáo lặng lẽ, cảm quan không gian nhạy bén gấp nhiều lần, bộ não luôn tìm thấy đường thoát thân tối ưu nhất. Kỹ thuật tối giản hành động đã thay đổi đáng kể tư duy chiến đấu của Vô Phong.
Chạy một hồi, tên tóc đỏ bỗng thấy không khí lặng hẳn, chỉ còn tiếng gió hiu hiu như nốt trầm rất thấp đột ngột xuất hiện trong một bản nhạc toàn những nốt cao vút. Hắn đã tới vùng trung tâm – nơi sâu nhất Cội Gió. Xa xa, vượt lên khỏi di tích đổ nát là một điện thờ không mái vòm, chỉ còn sót những cột trụ lố nhố cao thấp không đều nhau. Bởi nó mà cả dải đất sứt sẹo này có tên là “Tế Đàn Chính”. Bên trong điện, ba mươi thánh sứ xếp đội hình vòng tròn, họ giơ tay phải về chính giữa thực hiện phép Ảo Trận trong khi tay trái hướng ra ngoài thực hiện Lôi niệm, dựng nên bức tường Lôi Thành bao phủ điện thờ. Súng đạn, tên lửa, thậm chí đạn pháo máy sấy cũng không thể làm bức tường điện nhúc nhích.
Nhận đoán tình hình xong, Vô Phong chạy ngay. Đạn lạc vẫn bỏ qua hắn nhưng bọn Chó Hoang thì không, chúng chẳng thể trơ mắt mãi trước một gã tóc đỏ chạy tới chạy lui. Vài gã Chó Hoang nhào ra cản đường, miệng hò hét, tay vung kiếm. Tên tóc đỏ liền rút thanh Pháo Tép đã lên đạn rồi nhắm bắn thẳng tay. Lũ cản đường lần lượt đổ rạp còn hắn nhảy qua bọn chúng chạy tiếp. Nhưng một thằng Chó Hoang nào đó có sức chịu đựng cao hơn bình thường đã nhổm dậy túm chân Vô Phong khiến hắn loạng choạng ngã sấp mặt. “Con mẹ nó!” – Hắn chửi rủa đoạn chồm mình chạy tiếp. Nhưng mới ngẩng đầu, hắn liền thấy một gã Đầu Sói chắn phía trước, tay lăm lăm thanh đao nặng nề. Khoảng cách quá gần mà đối thủ là Đầu Sói, tên tóc đỏ buột mồm:
- Tổ sư Vạn Thế!
Đao bổ xuống, máu phun trào. Đầu Vô Phong bị bổ đôi, lưỡi kim loại chẻ nát óc rồi rạch xuống tận cằm - ấy là hắn tưởng tượng như vậy sau khi mùi máu tanh trào lên. Song không phải máu của hắn mà của tên Đầu Sói, gã này nằm dài trên đất với lỗ thủng bốc khói trên thái dương. “Đạn lạc!” – Tên tóc đỏ tự nhủ đoạn vùng dậy chạy tiếp. Kẻ địch lao ra cản đường hắn nhiều hơn, nhưng cũng nhờ vậy mà hắn hiểu rằng chẳng có đạn lạc nào liên tiếp bắn vỡ sọ lũ Chó Hoang. Chúng đều đến từ một phương vị. Bên ngoài Tế Đàn Chính, tàu chỉ huy Đạn Đạo xuất hiện, bay nhanh như con thoi và phá vỡ thế trận bao vây của hạm đội Ly Đốc. Tên tóc đỏ dám chắc Đạn Đạo đã bắn dù khoảng cách từ đấy tới đây là nửa cây số.
“Đừng đứng đực ra đấy, thằng đần! Định bắt ta làm bảo mẫu suốt à?” – Đạn Đạo gọi bộ đàm – “Mang vật đó đến nhà xí, kết thúc vụ này cho xong đi!”
- Tế Đàn, ông già! – Vô Phong nói – Đây là Tế Đàn Chính!
“Sao cũng được, nhanh chân lên! Kéo dài nữa là ta lỗ vốn mất!”
Nhận sự yểm trợ mạnh mẽ, Vô Phong thoải mái mà chạy. Đạn Đạo là bà bảo mẫu tận tâm. Mọi kẻ ngáng đường tên tóc đỏ đều ăn phát đạn trúng thái dương bất kể khoảng cách giữa tàu Đạn Đạo và dải đất thay đổi thế nào. Những viên đạn như biết tự tìm đến mục tiêu, biết luồn lách qua vật cản, thậm chí nương theo gió mà gia tăng sức mạnh. Vô Phong chẳng ngạc nhiên. Với Bảy Người Mạnh Nhất, cuộc sống của họ là tạo ra những câu chuyện phi lý và phi định luật.
Điện thờ mỗi lúc thêm rõ ràng trong mắt Vô Phong. Lúc này hắn thấy rõ ba mươi thánh sứ Băng Hóa ở trong điện đang gặp khó. Bị tấn công, các thánh sứ dần xuống sức chưa kể phải chia nội lực cho Ảo Trận. Để giúp các thánh sứ dễ thở, Mộng Dụ cùng Hạch Ma chiến đấu vòng ngoài. Không chỉ Chó Hoang mà Đầu Sói, Sói Chúa rồi những gã điên cuồng khác đang tập trung về đây, quân số càng lúc càng áp đảo. Tên tóc đỏ liền rút kiếm, sẵn sàng trợ chiến bọn Mộng Dụ.
- Đi đâu thế, tóc đỏ?
Bất thình lình một giọng nói ập đến Vô Phong cùng cú đấm thẳng mặt tựa thể xuất hiện từ hư không. Vô Phong đổ người hụp đầu trong gang tấc. Hắn lăn tròn, nhổm dậy ngay và quan sát kẻ địch. Cản đường hắn là một gã cao lớn có mái tóc màu vàng úa, bộ hàm bạnh lún phún râu quai nón, gò má đầy tàn nhang, giọng nói nặng khẩu âm phương bắc. Vô Phong chỉ biết kẻ này qua những tập hồ sơ, giờ mới thực sự chạm mặt. Hắn thở:
- Thập Kiếm… Ly Đốc…
- Ồ, mày biết tên tao? – Gã tóc vàng úa hào hứng – Tao muốn gặp mày lâu lắm rồi, tóc đỏ!
Ly Đốc bước tới, từng bước chân mạnh bạo giẫm nát đá sỏi. Gã chẳng mang kiếm hay súng, chỉ dang đôi tay to khỏe như muốn nói đó chính là vũ khí của mình. “Thập Kiếm không kiếm” – người ta gọi gã như thế, Vô Phong đã từng nghe. Tên tóc đỏ lùi bước. Được Đạn Đạo bảo vệ là một lợi thế và hắn muốn tận dụng triệt để, vả lại hắn có cảm giác không lành nếu đối đầu trực diệt với cánh tay to khỏe kia.
Trận gió buốt giá từ phong lộ “thiếu nữ” nổi lên. Thi thoảng vùng trung tâm này cũng ào ạt phong cuồng chẳng kém vùng ngoài. Giữa tiếng gió ù ù lộng màng nhĩ, Vô Phong chợt nghe tiếng rít mỏng mảnh nhưng sắc lẻm. Âm rít ấy ban đầu ở nơi xa xăm mà chỉ nháy mắt đã vọt qua chân hắn. Đạn Đạo vừa khai hỏa. Gã phương bắc Ly Đốc ngã ngửa. Đó là một phát bắn nhằm chính giữa trán và đi theo một quỹ đạo cong đến mức phi lý tột độ. Nhưng sự phi lý chưa kết thúc. Ly Đốc không gục xuống mà chống chân như chống lại một sức nặng khủng khiếp. Rồi gã chìa lòng ra bàn tay chai sần sứt sẹo cùng một đầu đạn nhọn hoắt bốc khói:
- Dù là Đạn Đạo thì cũng không thể giúp mày, tóc đỏ. Hôm nay mày phả chết!
Vô Phong há hốc mồm. Lần đầu tiên hắn thấy một kẻ chặn đạn bắn tỉa bằng tay trần. Chưa hết kinh ngạc, hắn tiếp tục gặp chuyện kinh hoàng. Đằng xa, tàu chỉ huy của Đạn Đạo đang bốc cháy. Nó bị nhiều thăng vân tàu khác quây kín, đâm húc, giữ chặt. Rồi hàng chục khẩu máy sấy chĩa vào nó bắn xối xả. Con tàu đẹp nhất, sặc sỡ nhất hạm đội lao xuống dải đất. Hàng trăm ánh mắt ở Cội Gió đổ dồn vào khoảnh khắc ấy tựa như chứng kiến thời khắc lịch sử quan trọng.
- Ngay cả Tashaya cũng bỏ rơi mày, tóc đỏ. – Ly Đốc nói – Tashaya định liệu mày phải chết ở đây. Và tao là sứ giả của nữ thần Nê Mê, bà ấy định liệu mày là kẻ có tội. Mày phải đền tội!
- Một tôn giáo thôi, đầu rơm. – Vô Phong thở phì – Đa thần giáo quá! Mà ông bạn có vấn đề gì với tôi sao? Chúng ta gặp nhau bao giờ nhỉ?
Ly Đốc trả lời:
- Chưa từng gặp. Nhưng tao biết mày đã làm gì. Tây Vực “Chau”, Hoàng Hôn Cảng, Khẩu Lỗ thành, Mục Á… quen thuộc chứ hả?
- Vậy là vì Mục Á. Ẩn Lý Thị thu hồi hợp đồng rồi, ông bạn, giờ giết tôi cũng chẳng thêm được xu nào đâu.
Gã Thập Kiếm nắm chặt tay, cơ bắp cuồn cuộn nổi rõ gân xanh, giận dữ tràn đầy huyết mạch:
- Mày giết chị… là mày đã giết chị!
Dứt lời, Ly Đốc lao tới. Vô Phong rút thanh Pháo Tép bắn liên hồi. Đạn văng ra trước lá chắn nội lực của Ly Đốc. Khoảng cách đủ gần, gã phương bắc liền nhảy nhồm đến, bàn tay xòe rộng hòng chụp đầu Vô Phong. Tên tóc đỏ cúi thấp tránh cú vồ đoạn xoay người, lấy chân trụ làm điểm tựa và nhún mình vọt tới, thanh Pháo Tép vung theo quán tính bổ đường vòng cung trong khi Ly Đốc chưa kịp hạ mình xuống đất. Vô Phong né tránh và tấn công gần như cùng thời điểm, kỹ thuật tối giản hành động cùng tốc độ bẩm sinh cho phép hắn làm việc không tưởng đó.
Pháo Tép gần chạm da thịt Ly Đốc, gã phương bắc bất ngờ vặn người vung tay. Bàn tay to lớn hất ngang đánh lệch mũi kiếm. Vô Phong đánh một cú không tưởng nhưng Ly Đốc phản xạ theo cách không ngờ. Gã Thập Kiếm ngã trên đất nhưng lập tức nhổm dậy. Vô Phong tuy sững sờ nhưng thủ thế ngay tức thì. Phong lộ “thiếu nữ” ào ạt thổi gió, lần này không buốt giá mà bức bối như lò hun. Hơi nóng sờ soạng khuôn mặt hai kẻ đối đầu nhau, rờ lần lên hai đôi mắt đang cay xè vì gió. Kẻ này nhìn người kia rồi phân tích, đánh giá. Vô Phong ngờ ngợ rằng gã phương bắc đến đây không vì tiền bạc hay bất cứ lời hứa ngon ngọt nào từ Liệt Giả. Gã làm tất cả chỉ để gặp Vô Phong và báo thù.
Nữ thần báo thù Nê Mê vẫn đang chĩa con dao găm về phía hắn, gọi tên hắn từng ngày từng giờ từng phút.
Ly Đốc nhặt kiếm trên đất, thu lưỡi vào cán rồi giắt bên hông. Kiếm của Chó Hoang hay của lính đánh thuê, gã đều nhặt hết, cứ như là quơ đại. Nó xác nhận sự thật là Ly Đốc không hề mang theo vũ khí, thành thử Vô Phong không thể biết gã chiến đấu kiểu gì. Chiến trường thực sự là vậy: thông tin mù mờ, ít cơ hội nhưng người ta vẫn phải lao vào nó.
Ly Đốc lao lên trước, tay phi cán kiếm. Thanh cán xoay mòng mòng rồi bật lưỡi. Vô Phong chuyển thân né tránh, vừa tuốt lưỡi kiếm qua bàn bọc sắt vừa niệm chú ngữ. Thanh Pháo Tép cùn mòn được mài sắc, chiếc bật lửa bên đốc kiếm phập phùng hơi nóng. Vô Phong lao đi, mái tóc đỏ rực phần phật gió, thanh Pháo Tép hừng hực lửa đỏ. Ly Đốc vung kiếm phản đòn. Hai bên đâm sầm vào nhau, hơi lửa phừng phừng bắn tóe tung. Hỏa niệm đốt rát mặt Ly Đốc, da mặt gã ửng lên nhưng cơn giận dữ trong gã còn nóng hơn thế, khủng khiếp hơn thế.
- Tại sao mày giết chị? Chị không có thù với mày, tại sao mày làm thế? – Ly Đốc nghiến răng hàm, hơi thở gầm gừ như dã thú.
- Bình tĩnh nào, đầu rơm. – Vô Phong thở phì phò – Tôi không giết Mục Á. Đó là tai nạn…
Hắn nói chưa xong, Ly Đốc đã đấm một cú ngang hông mạnh như búa đóng đinh. Tên tóc đỏ hộc máu, tay run rẩy. Ly Đốc thả kiếm, túm tóc hắn, ghì xuống và lên gối. Vô Phong thả kiếm ngay lập tức đồng thời che mặt. Cú lên gối mạnh hơn cú đấm, cẳng tay tên tóc đỏ muốn nứt rạn. Nếu vẫn ngoan cố cầm kiếm rồi đỡ đòn bằng một tay, hắn đã vỡ mặt. Vô Phong bèn đẩy lui kẻ địch, vớ lấy kiếm, nhanh chóng giãn khoảng cách. Hắn cần khoảng nghỉ.
Ly Đốc không cho hắn nghỉ. Gã phương bắc rút kiếm đâm tới. Thanh kiếm nhọn, nhỏ, nom rất lạc quẻ với cánh tay bắp thịt. Nhưng cú đâm thẳng như kẻ chỉ, không động tác dư thừa, hoàn hảo vô cùng. Vô Phong liền vung kiếm đánh tạt, thanh kiếm nhỏ lệch đi sướt ngang tai. Ly Đốc không dừng lại mà tiếp tục tấn công bằng cùi chỏ. Tên tóc đỏ cũng nhanh như cắt dùng cùi chỏ chặn lại, lần này không phải vì phản xạ mà hắn đoán Ly Đốc sẽ làm thế. Hắn đã đoán đúng. Nó làm hắn nhớ một kẻ địch cũ: Thiên Hải. Dẫu Ly Đốc mạnh bạo hơn nhưng cả hai đều chung đặc điểm là kết hợp kiếm thuật và võ thuật, không đặt nặng vai trò của thanh kiếm mà tấn công bằng mọi thứ, đòn thế ranh mãnh láu cá nhưng đầy hiệu quả. Thứ kiếm thuật kỳ quặc ấy là Tân Thiết, một nhánh trong bộ “Thiết”.
Đang trong thế giằng co áp sát nhau, Vô Phong xoay kiếm chuyển từ thế chém sang thế đâm. Thanh Pháo Tép ngắn, khoảng cách này đủ cho một cú đâm chí mạng. Nhưng rồi Ly Đốc phẩy tay, mũi kiếm đâm nửa đường lệch ra ngoài. Thêm một lần nữa Vô Phong được chứng kiến phương pháp phòng thủ kỳ dị này. Là phản xạ? Là bí kỹ? Hay phép thuật? – Hắn chưa thể trả lời.
Hai người tách ra, chỉ sau nửa giây lại tiếp tục bổ vào nhau. Giờ là kiếm đấu kiếm. Kim loại va kim loại chan chát tạo nên một chuỗi âm thanh khô khốc, mỗi lúc nhanh hơn, mỗi lúc đinh tai nhức óc hơn. Nhờ bộ “chân sóc”, Vô Phong luôn có thanh kiếm sắc bén cộng thêm chiếc bật lửa Hỏa niệm nên chiếm ưu thế. Thanh kiếm nhỏ trong tay Ly Đốc mòn dần, thoáng chốc đã mẻ vụn. Gã phương bắc liền vứt nó đi rồi dùng thanh đao khác thế chỗ; đao ngắn, bản rộng, gần tương đồng thanh Pháo Tép. Cuộc đấu kiếm tiếp tục. Song cũng chỉ sau dăm mười nhát chém, Ly Đốc phải thay vũ khí. Vụn sắt thép vung vãi đầy dưới chân hai người, lăn lông lốc theo làn gió nóng đang tràn khắp trung tâm Cội.
Nhưng tên tóc đỏ không hề chiếm ưu thế. Trong một thoáng, hắn nhận ra mình đã lùi xuống cả chục bước. Ly Đốc quả thực là cỗ máy báo thù điên cuồng song không phải nguyên nhân chính. Vô Phong nhận ra gã phương bắc có thể dùng mọi loại vũ khí. “Mọi vũ khí!” – Tên tóc đỏ rởn tóc gáy. Bất kể đao hay kiếm, hình dáng hay trọng lượng sai khác ra sao, tính năng thế nào… Ly Đốc sử dụng thành thạo hơn cả chủ nhân cũ của chúng. Vô Phong chỉ mang hai thanh kiếm còn gã có hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm. Bởi vậy mà người ta gọi gã là “Thập Kiếm không kiếm”.
Hai gã đánh nhau hăng tiết đến độ cuốn cả quân Đạn Đạo và Chó Hoang. Chiến trường làm người ta dễ say máu, cơn say sẽ dồn vào nơi khốc liệt nhất như nước chảy chỗ trũng. Trận đơn đả độc đấu biến thành quần chiến, trăm người cuốn chặt lẫn nhau trong trận gió nóng bức điên người. Nhân lúc hỗn loạn, Vô Phong tính bài chuồn. Khốn nỗi thần Nê Mê đã vung dao là không bao giờ quên chuyện báo thù.
- Tóc đỏ! Thằng Sukka! – Ly Đốc gào lên – Tao bẻ cổ mày!
Gã phương bắc rầm rập lao đến. Người cản đường, gã đấm bay người. Kiếm cản đường, gã đấm vỡ kiếm. Súng cản đường, gã dùng khiên nội lực che chắn. Người bao vây, gã vung kiếm chém xả không thương tiếc, và nếu kẻ xấu số nào gần tầm với, gã sẽ vươn tay bẻ cổ kẻ đó. Bẻ bằng tay không. Bẻ nát cổ, xương lòi ra đâm toạc da thịt. Đám đánh thuê tụm vào dùng sức đẩy lui Ly Đốc, gã gầm lên rồi đẩy ngược lại như máy ủi. Đám đánh thuê không chịu nổi liền ngã song soài, Ly Đốc giẫm đạp lên bọn họ mà chạy. Ai đấy tóm chân làm Ly Đốc ngã dụi, gã lại vùng lên, chạy bằng cả tay lẫn chân như thú vật. Gã rời khỏi trận hỗn chiến với áo khoác rách nát vì lốt chém cùng lỗ đạn, mặt đối mặt Vô Phong. Ly Đốc xé áo, cười:
- Tao có việc bận, giờ thì xong rồi! Nào, tóc đỏ, sẵn sàng chết chưa?
Dưới ánh bình đỏ ối nơi Cội Gió, gã phương bắc hiện lên với tấm lưng to bè, thân thể đầy máu. Nhưng ngay cả máu cũng không thể che lấp bộ ngực với hình xăm mặt sói đang nhe răng há miệng, nom hung dữ khủng khiếp vô cùng. Vô Phong chợt nhớ cái tên “Ly Đốc” theo tiếng phương bắc nghĩa là “con hoang”. Cái gì đã khiến một thằng con hoang trở thành con sói vùng vẫy khắp thế giới? – Hắn tự hỏi.
Dù thế, Vô Phong vẫn bình tĩnh. Hắn lui bước, hít sâu, thở chậm. Sau một hồi chiến đấu điên cuồng, Ly Đốc tạm thở lấy sức. Hai bên ngừng đánh. Mọi trận đấu tay đôi đều có khoảng nghỉ như vậy. Đó là cơ hội để Vô Phong đánh giá đúng tình hình. Sự thật là Ly Đốc khỏe hơn, mạnh hơn hắn. Giữa hắn với Thập Kiếm vẫn tồn tại khoảng cách nhất định, khó san lấp trong thời gian ngắn. Và hắn hoàn toàn yếu thế trước một kẻ đang toàn lực báo thù. Hắn nhìn thấy đôi mắt xanh lục trong veo của Ly Đốc đầy oán hận như mặt hồ thanh khiết bị cảm nhiễm bởi dòng nước đục ngầu, nếu kéo dài thêm nữa, nó sẽ trở thành đầm lầy nuốt chửng Vô Phong.
- Mục Á là gì của ông bạn? – Vô Phong chợt cất lời – Cô ấy là tiểu thư họ Ẩn Lý Thị, con một, không anh chị em. Cô ấy thực sự là gì với ông bạn?
- Là tất cả. – Ly Đốc đấm lên ngực – Chị ấy là tất cả.
Vô Phong gật đầu và không nói thêm nữa. Hắn đã từng như vậy khi nghe tin về Tiểu Hồ, mọi lời biện hộ hay giải thích lúc ấy đều vô nghĩa. Khi một người nói “tất cả” thì điều ngu ngốc nhất trên đời là tước đoạt “tất cả” của họ. Khi đó, mọi sự tùy thuộc vào Vạn Thế.
Tên tóc đỏ thu người như viên đạn sắp rời nòng súng. Hắn muốn đòn đánh kế tiếp là đòn quyết định. Càng kéo dài trận đấu, hắn càng thua thiệt. Như biết ý định của hắn, Ly Đốc thủ thế. Gã cầm kiếm bằng hai tay với hai thanh kiếm to nhỏ dài ngắn khác nhau, ngón tay to thô ráp nhưng điều khiển chúng cực kỳ thuần thục. Thân thể gã to lớn nhưng kín kẽ không một sơ hở. Vô Phong thở phù. “Cứ như là Quỷ Nhãn!” – Hắn tự nhủ.
Có điều Vô Phong bây giờ không phải là gã tóc đỏ năm xưa sợ Quỷ Nhãn chết khiếp.
Vô Phong nhún người lao đi với đôi chân bơm đầy nội lực Ám Thiết, tóc đỏ cuộn gió dựng phương song song với mặt đất. Trong mắt Ly Đốc, kẻ địch gần như bốc hơi, sau đó tiếp cận gã chỉ bằng một bước nhảy siêu xa siêu dài. Ly Đốc dựng đứng thanh kiếm dài bên người chặn lại một cú bổ ngang hông của Pháo Tép. Thanh kiếm dài gần như tan vỡ trước Pháo Tép sắc bén. Ly Đốc nghiêng người sang một bên trước lực chém, nó mạnh hơn bình thường gấp nhiều lần. Gã đoán Vô Phong đã gia tăng trọng lượng thanh kiếm bằng Trọng Thiết.
Nhưng gã phương bắc chợt nhận ra Vô Phong biến mất. Thanh Pháo Tép mắc trên vết mẻ của thanh kiếm dài, nó còn đây nhưng Vô Phong thì không.
Ly Đốc ngoảnh đầu. Ngay lúc này, gã thấy kẻ địch tiếp cận mình lần hai với thanh Bộc Phá. Gã không thể bắt kịp Vô Phong. Khi gã còn oằn mình chịu đựng sức chém từ Pháo Tép, Vô Phong đã thả kiếm, tiếp tục chạy thêm một quãng rồi lợi dụng Ám Thiết để bật ngược lại. Ám Thiết là một kỹ năng tăng tốc chạy, nội lực tiêu hao bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu, khi nội lực cạn sạch thì tốc độ cũng đạt cực đại. Tên tóc đỏ thực hiện chuỗi hành động phức tạp đó chỉ gói gọn trong ba giây đồng hồ. Bấy giờ Vô Phong vung kiếm, mũi Bộc Phá xé toang gió nóng, ngùn ngụt hơi lạnh đâm một đường chính diện với tốc độ mười ba mét một giây.
“Nhanh… nhanh quá…” – Ly Đốc thở.
Có gia tốc, cú đâm cực mạnh. Ly Đốc bị nhấc bổng, hai chân rời mặt đất. Lưỡi Bộc Phá đâm ngập bụng gã. Trước tiên một cơn sốc sẽ lan khắp cơ thể khiến não bộ mất ý thức rồi toàn thân tê liệt, tim tạm ngừng đập, phổi ngừng hô hấp. Ly Đốc sẽ ngã xuống, ngất đi và chảy máu đến chết, ấy là trường hợp thể trạng của gã hoàn toàn khỏe mạnh. Còn không, gã sẽ chết ngay khi lưỡi kiếm xuyên thủng nội tạng. Vô Phong đã đâm trúng một Thập Kiếm, một kẻ mạnh hơn mình.
Nhưng bản thân Vô Phong không vui mừng. Ly Đốc không ngã mà chống chân trụ, gã vẫn cười, vẫn tự tin như con sói say mồi.
Thanh Bộc Phá đã lệch sang trái trong khi đáng lẽ phải cắm một phương vuông góc. Ở khoảnh khắc cuối cùng, hắn thấy gã phương bắc phẩy tay. Một cái phẩy tay như đuổi ruồi đánh theo chiều ngang làm lệch cú đâm. Lần thứ hai Ly Đốc đánh lệch mũi kiếm. Nó không hề ngẫu nhiên mà là phòng thủ thực sự, một thứ kỹ thuật đòi hỏi tính phản xạ và chính xác tuyệt đối. Bấy giờ Vô Phong mới để ý các khớp ngón tay của Ly Đốc, chúng to hơn bình thường và gồ cứng như sỏi, đầy sức mạnh song cũng thừa khéo léo. Đó là bàn tay của “Thập Kiếm không kiếm” – kẻ thông thạo mọi thanh kiếm trên đời.
- Bắt được rồi nhé! – Ly Đốc cười.
Gã phương bắc túm chặt cổ Vô Phong. Tên tóc đỏ bị nghẹt, cảm tưởng như cổ đeo gông thép. Kế tiếp là một cú đấm tông thẳng mặt Vô Phong, những khớp tay cứng ngắc đập nát mũi của hắn. Vô Phong tắc thở. Bằng tất cả sức lực, Ly Đốc nhấc bổng hắn lên rồi quăng lên không trung như ném tạ. Tên tóc đỏ bay cao chục mét, hắn không nhẹ cân nhưng Ly Đốc quẳng hắn như đồ vật. Từ độ đó, Vô Phong rơi xuống một di tích kiến trúc, xuyên thủng nóc sau xụi một đống trên đất. Hắn nằm giữa một đống hỗn độn sỏi đá, xương cổ gãy, xương tay chân dập nát, mắt mờ đỏ. Giờ đây hắn đã hiểu cảm giác bị báo thù.
Nữ thần Nê Mê chưa bao giờ thôi chĩa dao găm về phía hắn.
Ly Đốc nhảy xuống khu di tích, trên bụng vẫn còn thanh Bộc Phá. Gã chẳng thèm để ý sự vướng víu đó, chỉ chăm chăm mò tới chỗ Vô Phong. Tên tóc đỏ mấp máy môi định niệm chú ngữ nhưng thanh quản đầy cát bụi, không sao cất lời được. Ly Đốc đè gối lên người hắn và bắt đầu đấm. Những cú đấm búa tạ liên tiếp đập rạn hộp sọ, đấm gãy xương sườn, bẻ nát xương vai Vô Phong. Tên tóc đỏ hiểu tại sao Ly Đốc làm thế. Đổi lại là hắn, hắn sẽ đối xử với Hệ Tôn y hệt.
- Đền tội thôi, tóc đỏ! Thần Nê Mê sẽ phán quyết cho mày!
Gã phương bắc vừa nói vừa bóp cổ Vô Phong. Tên tóc đỏ hết hơi sức. Những tế bào Ngục Thánh sẽ chữa lành cho hắn nhưng không thể nối cổ với cái đầu bị đứt, mà Ly Đốc thừa sức bẻ đầu người bằng tay trần. Bằng chút hơi tàn cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn quanh tìm cơ hội sống sót. Nhưng đôi mắt mờ máu chẳng tìm được cho hắn một sinh lộ nào ngoài mớ di tích đổ nát và một chiếc ba lô. Khi rơi xuống di tích, cái ba lô đã rời khỏi lưng Vô Phong. Như nhớ điều gì, hắn lắp bắp:
- Cứu… cứu tôi…
Nỗ lực kéo tay Vô Phong lên. Từ đầu ngón tay nát bấy xương thịt, một luồng khí tím đỏ giăng ra như sợi dây mỏng mảnh hướng về chiếc ba lô. Ly Đốc nhìn theo, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Gã nới tay, đề phòng một đòn tấn công bất ngờ. Trong khi ấy, khối khí tím đỏ quần tụ trên ba lô ngày một dày, tụ tập thành một nhân ảnh. Nhân ảnh đó bay vút đi, chớp mắt đã đến trước Ly Đốc. Gã phương bắc định vung tay đấm, nhưng gương mặt nhân ảnh vừa xuất hiện, nắm đấm của gã chùng lại. Ly Đốc há hốc miệng:
- Chị?
Nhân ảnh tím đỏ vung tay đẩy văng Ly Đốc. Gã phương bắc không ngã, chỉ loạng choạng. Đòn tấn công bất ngờ chẳng đủ gãi ngứa cho con sói Ly Đốc. Nhưng gã phương bắc như mất hết sức lực, hai chân khuỵu xuống, giọng nói thổn thức:
- Chị Mục Á?! Phải chị không? Tại sao chị ở đây? Tại sao là chị?
Ảo ảnh Mục Á không đáp lại gã, chỉ mỉm cười. Phía sau Mục Á, tên tóc đỏ tự hồi phục bằng các tế bào Ngục Thánh, mọi thương tổn dần lành lặn. Sự hồi phục thường rất đau đớn, nhưng Vô Phong cảm giác nhờ Mục Á ở đây mà nó diễn ra thoải mái hơn. Trong suốt quá trình đó, Ly Đốc không hề ngăn cản. Gã phương bắc chỉ quỳ trên đất, đôi mắt trong veo màu xanh lục mở to nhìn Mục Á. Cái “tất cả” mà Ly Đốc bị cướp đoạt giờ đang hiển hiện trước mắt gã.
- Chị… là chị thật rồi… – Ly Đốc nói – Chị thấy em không? Em làm được rồi! Em không còn là con hoang nữa! Con sói nhỏ giờ lớn rồi!
Gã phương bắc lảm nhảm hàng đống câu từ vô nghĩa. Rồi gã bật khóc. Ngay cả khi bị Vô Phong đấm tung hàm, Ly Đốc cũng chẳng màng. Gã thậm chí không thèm quan tâm tên tóc đỏ rút kiếm khỏi bụng mình, nội tạng theo đấy lòi ra ngoài. Không còn cuộc chiến, không còn báo thù, Ly Đốc không còn quan tâm thứ gì khác. Gã lấy mặt, lấy miệng, lấy răng mà lê thân về phía ảo ảnh Mục Á, nói không ngừng:
- Tại sao chị cản em? Có phải em đã làm gì sai? Nói cho em biết với?! Chị cản em vì em đã làm sai? Phải vậy không?
Từ ngữ trong miệng Ly Đốc bắt đầu vặn vẹo, không còn theo trật tự. Gã khóc. Đôi mắt trong veo màu xanh lục đang trào ra những mạch nước ngầm mà chẳng ai trên đời hay biết chúng tồn tại. Kẻ gọi là bá chủ bầu trời phương đông, là “Thập Kiếm không kiếm” giờ nức nở như đứa trẻ con. Vô Phong không biết làm thế nào. Giờ hắn vung kiếm đoạt mạng, Ly Đốc cũng chẳng quan tâm. Gã phương bắc không dối trá, Mục Á là tất cả với gã.
Vô Phong bỏ đi, hắn còn cuộc chiến. Bước chạy càng xa, nhân ảnh Mục Á càng mờ dần như bức tượng cát trôi theo gió. Ly Đốc vươn tay về phía ảo ảnh, đôi mắt xanh lục mở to:
- Chị… chị ơi! Đừng đi! Em chưa quay về Hoàng Hôn Cảng nữa! Xin chị đừng đi!
Ảo ảnh Mục Á chợt cúi người rồi đặt tay lên má gã phương bắc. Nàng mỉm cười với gã trước khi tan biến vào hư vô. Ly Đốc gục đầu. Tiếng pháo nổ bên ngoài phá vỡ di tích, đất đá rào rào đổ xuống. Ly Đốc xòe tay, giữa lớp da thịt nhuốm máu có một cánh hoa trà trắng ép khô. Ly Đốc nằm lại đó, thế giới này chẳng còn gì cho gã thiết tha. Chỉ một cánh hoa trà trắng là tất cả với Ly Đốc.
Bên ngoài dải đất, Vô Phong tiếp tục chạy về điện thờ, cơ thể đau nhức khôn tả do quá trình hồi phục. Hắn thấy rõ người của Đạn Đạo đang xuống tinh thần. Lớp Lôi Thành do đội thánh sứ dựng nên sắp tan biến. Thêm một phát pháo máy sấy nữa, bức tường điện sẽ vỡ, nghi thức Ảo Trận cũng kết thúc.
Ngay lúc sự việc như ngã ngũ, chợt một tiếng nổ vang khắp trung tâm Cội. Mọi người ngẩng đầu, trông thấy tàu chỉ huy hạm đội Ly Đốc bốc cháy. Chưa đầy nửa tiếng, hai tàu chỉ huy đều bốc lửa trên bầu trời Cội Gió. Vô Phong ngước nhìn, hiểu rằng cuộc chiến chưa đến hồi kết. Ở thế giới đỉnh cao này, mọi chuyện đều không tưởng.