Mười một giờ đêm, ngày 29, trên tuyến đường tới vùng sa mạc phía tây
Ngồi trên xe, Hiệp Dung cứ nghĩ về Quỷ Nhãn. Nói kiểu khôi hài, Hiệp Dung si mê và đắm đuối thằng bịt mặt như vừa gặp mối tình sét đánh. Nhưng quả thực giữa thời khắc này, y không thể gạt bỏ hình ảnh Quỷ Nhãn ra khỏi đầu. Hiệp Dung nhớ thời còn làm việc cho Đạt Ba, nhớ ngày đầu tiên đụng độ Quỷ Nhãn. Y lại nhớ những trận chiến sinh tử giữa mình và thằng bịt mặt. Ngẫm nghĩ hồi lâu, y tự thừa nhận mình thua kém đối thủ. Không phải kỹ xảo chiến đấu, cũng không phải Hiệp Dung thua nhiều hơn thắng, mà bởi y không “chơi sát ván” như Quỷ Nhãn. Y luôn chừa đường lùi và sẽ từ bỏ nếu thấy quá nguy hiểm. Nhưng Quỷ Nhãn thì không, mất tất cả hoặc ăn tất cả mới là cách gã sống. “Người Băng Hóa không bao giờ tốt!” – Hiệp Dung lẩm bẩm.
Vậy trong chiến dịch này, đâu mới là phương án mạo hiểm nhất của Quỷ Nhãn? Vùng sa mạc phía tây đã nguy hiểm nhất chưa? Hay vẫn còn nơi khác? Hiệp Dung nhìn bản đồ sa mạc, không ngừng tính toán. Quỷ Nhãn có thể giao dịch ở bất cứ đâu, miễn đáp ứng đủ ba tiêu chí: an toàn, không ai ngờ tới và phù hợp tính “chơi sát ván” của gã. Là nơi nào?
Đây không phải chiến lược hay chiến thuật, chỉ đơn thuần là trò chơi tâm lý. Hiệp Dung hiểu. Mai Hoa cũng hiểu. Vậy chẳng lý do gì mà Quỷ Nhãn không hiểu. Gã bịt mặt hiểu kẻ thù cố đoán tâm lý mình. Vì lao đầu lên phương bắc, cụ thể là đánh chiếm Bích Ba Động, Quỷ Nhãn tự đặt mình vào thế khó. Nhưng chính trong hoàn cảnh khó khăn ấy, gã có ba địa điểm giao dịch. Khu phòng tuyến, vùng sa mạc phía tây và Bích Ba Động – chúng hiện ra, đập ngay vào mắt Hiệp Dung như thể đã chờ đợi ở đó từ lâu. Nếu Đạt Ba còn sống và tận mắt nhìn thế cục này, hẳn cũng chung một suy nghĩ như Hiệp Dung.
Nói cách khác, không phải tự nhiên mà Quỷ Nhãn đâm đầu lên phương bắc. Gã tính từ trước. Giống trận Thây Thi Hẻm, gã cố tình để Hiệp Dung tiếp cận công chúa, tạo nên thế cục như bây giờ. Mẹ kiếp, lại bị xỏ mũi! – Hiệp Dung vỗ đầu đoạn gào lên:
-Dừng xe!
Tiếng phanh “kít” lê dài trong đêm, sáu chiếc xe cơ giới ngừng lăn bánh. Bọn đàn em tắt hết máy nổ để thủ lĩnh của chúng suy nghĩ. Giữa đêm lạnh buốt, Hiệp Dung quay lại câu hỏi cũ. Điểm giao dịch nào đáp ứng đủ ba điều kiện: an toàn, không ai ngờ tới và hợp tính Quỷ Nhãn? Xét hai điều kiện đầu thì một nơi khỉ ho cò gáy, quán ăn hay thậm chí nhà thổ cũng đáp ứng được. Nhưng còn điều kiện thứ ba? Hiệp Dung nát óc suy nghĩ. Y chợt nhổm dậy trông về hướng đông, gương mặt bần thần. Y lẩm bẩm chửi thề, sau ra lệnh:
-Quay đầu lại! Đi thẳng về hướng đông, Đại Lộ Đỏ ấy! Gọi thêm người cho tao!
...
Mười một giờ mười hai phút, tuyến đường Thủy Tháp Đảo – Bích Ba Động
Trong đêm đen, một đoàn xe cơ giới hơn trăm chiếc dồn đống giữa vùng đồng bằng. Trước mặt chúng, quân liên minh Mai Hoa – Hiệp Dung tràn lên, cản đường về Bích Ba Động. Trên cao, hai phi thuyền chiến đấu đảo quanh, thi thoảng nã đạn cản đường những kẻ chạy trốn. Hai phi thuyền không bắn trực tiếp vì hệ thống tầm nhiệt không chỉ ra đâu là công chúa Lục Châu, đâu là Chó Hoang. Dưới mặt đất, ba thánh sứ triệu hồi thần hộ mệnh, họ cùng các hộ vệ phối hợp càn lướt trận địa, vừa đánh vừa tìm Lục Châu. Quân Quỷ Nhãn chống trả rất quyết liệt. Chúng chia nhiều nhóm nhỏ, vài đội tấn công thánh sứ để đội khác tiến lên. Nhưng Chiến Tử và Kh’srak đã án ngữ hậu tuyến, bọn Chó Hoang không tài nào vượt qua nổi.
Bất thình lình từ phía nam, hai chục xe cơ giới xuất hiện, ánh đèn pha rọi sáng màn đêm. Chúng không lao vào chiến địa mà đi đường vòng. Thấy vậy, đội thánh sứ Vi Hàn cùng quân Hiệp Dung nhào ra truy cản. Bên này, đội hình thánh sứ mỏng đi, Chiến Tử và Kh’srak phải hoạt động vất vả hơn. Đứng trên đồi cao quan sát trận chiến, Mai Hoa thấy không ổn. Nếu xuất hiện thêm một đoàn xe cơ giới nữa, quân của gã chống không nổi. Quỷ Nhãn thực sự muốn đưa công chúa về Bích Ba Động hay nơi nào khác?
Mai Hoa vừa theo dõi chiến cuộc vừa phân tích Quỷ Nhãn. Giả như có thông tin về tính cách, sở thích hoặc thói quen thường ngày của Quỷ Nhãn, gã cú vọ sẽ làm việc dễ hơn. Nhưng chuyện đó hiện tại là bất khả, vì vậy gã mổ xẻ vấn đề theo suy đoán lô-gíc. Gã liệt kê từng sự kiện bắt đầu từ trận Thây Thi Hẻm ngày 21 đến giờ, sau phân loại. Nguyên nhân cuộc chiến là công chúa; trận Thây Thi Hẻm là bước khởi đầu; trận Mồ Ma Khẩu là bước ngoặt; các bên tham chiến bị áp lực thời gian: Quỷ Nhãn cần đánh phương bắc, Hiệp Dung cần ngăn chặn cuộc giao dịch, bọn Mai Hoa bị kéo theo như một hệ quả. Quỷ Nhãn cần một điểm giao dịch giải quyết toàn bộ vấn đề trên. Vậy nơi ấy ở đâu?
Mai Hoa dáo dác nhìn quanh. Sa mạc trong mắt gã bỗng rộng lớn khôn tả. Từng tấc đất, từng rẻo đồi ở sa mạc đều có thể là điểm giao dịch. Dựa vào suy đoán lô-gíc, Mai Hoa chẳng nghĩ ra cái gì. Gã lật lại toàn bộ vấn đề, nhưng thay vì phân tích từng luận điểm, gã bó hẹp chúng. Nguyên nhân, kết quả, bước ngoặt hay gì gì chăng nữa đều phải tuân theo một quy tắc tổng. Gã cú vọ mở bản đồ sa mạc Hồi Đằng. Gã ngắm nghía, thấy chẳng nơi nào bằng Đại Lộ Đỏ. Đó là khu tự trị lớn nhất sa mạc. Nghĩ tới đấy, Mai Hoa chợt nhổm lưng.
Mọi thứ phải tuân theo luật chơi của ông chủ Đại Lộ. Đó là quy tắc tổng.
Tại sa mạc, các Đầu Sói chém giết nhau tùy ý, miễn không vi phạm luật. Quỷ Nhãn đã chơi canh bạc rủi ro khi sắm pháo đánh Mồ Ma Khẩu. Áp lực thời gian đè lên gã không phải những kẻ nhăm nhe nuốt khu đông bắc mà chính từ ông chủ Đại Lộ. Gã cần xin lỗi ông ta, thương lượng hình phạt và đảm bảo sự trừng phạt không ảnh hưởng tới chiến dịch của mình. Giải quyết được quy tắc, Quỷ Nhãn nắm toàn bộ cục diện. Đương suy luận, Mai Hoa chợt quay đầu nhìn hướng đông.
Còn điểm giao dịch nào tốt hơn Đại Lộ Đỏ?
Giao dịch ở những địa điểm khác, Quỷ Nhãn vẫn bị kẻ khác quấy phá, nhưng ở Đại Lộ Đỏ thì không. Kẻ gây rối trong khu vực đó phải trả giá đắt. Nó an toàn. Thứ hai, cả Mai Hoa lẫn Hiệp Dung bị cuốn vào trò chơi tâm lý, quên mất Đại Lộ lù lù trước mặt. Nó là địa điểm không ngờ tới. Và cuối cùng, chỉ riêng Quỷ Nhãn dám vác mặt đến sào huyệt của ông chủ Đại Lộ sau khi phạm lỗi với ông ta. Nó hợp tính gã, hợp cái chất người Băng Hóa. Nghĩ thông vấn đề, Mai Hoa bấm bộ đàm gọi Chiến Tử:
-Nghe rõ không? Này anh bạn, ở đây điều hành chiến dịch, tôi đi về Đại Lộ Đỏ.
Gã kể sơ qua tình hình và kế hoạch. Nghe xong, Chiến Tử nói:
-Tôi sẽ đi.
-Anh bạn thương nặng, đi sao nổi? Đánh được Quỷ Nhãn không? Tôi đoán anh bạn chẳng có cơ hội nào.
Thời gian gấp gáp, Chiến Tử không thể dùng dằng mãi. Hắn tiếp lời:
-Vậy để Kh’srak đi cùng.
Mai Hoa cười, đồng ý. Gã trở về chỗ đậu xe thiết giáp, lôi ra thanh Khuyết Nguyệt cùng chiếc hộp kim loại, kiểm tra kỹ càng rồi cất chúng về chỗ cũ. Việc gã cần làm là dùng Khuyết Nguyệt cắt thủ cấp “ai đó” và bỏ vào hộp. Kế hoạch đã định, Kh’srak đi hay không cũng thế. Bản tính không ưa giết chóc tùm lum, Mai Hoa mong anh chàng Thanh Thủy đừng xía vô chuyện của mình.
...
Ba giờ chiều, ngày 30, Đại Lộ Đỏ
Con giác cầu của A Đát không quá nhanh nhưng bền sức. A Đát tiện thể khoe nhiều người từng hỏi mua con thú nhưng anh chàng không bán. Vô Phong ậm ừ lấy lệ, trí não hắn giờ chỉ còn công chúa. Hắn không rõ Quỷ Nhãn đưa nàng đi đâu, mục đích gì. Song hắn biết nếu không khẩn trương, vài tiếng nữa thôi, Lục Châu sẽ biến mất vĩnh viễn.
Chiếc xe giác cầu kẽo kẹt đi suốt đêm. Dọc đường, họ dừng xe hai lần tránh bọn cướp. Biết dân chúng Thây Thi Hẻm đang tới Đại Lộ, nhiều lũ đạo tặc tranh thủ kiếm ăn. May mắn là A Đát thạo đường, biết nhiều lối tắt giữa những triền cát nên cũng đỡ. Suốt đêm, Vô Phong chong chong mắt không ngủ nổi, thi thoảng lại ngó ra xem đã tới Đại Lộ hay chưa. Nhưng đáp lại hắn chỉ có gió buốt gào thét. Gần sáng, Vô Phong ngủ thẳng cẳng. Khi tỉnh dậy, hắn nhận ra đã gần ba giờ chiều ngày 30. Lúc ấy, xe giác cầu cũng vừa tới Đại Lộ Đỏ.
Với ba đồng vàng, A Đát có thể bao Vô Phong vào Đại Lộ. Nhưng trong giờ phút sắp tới, tên tóc đỏ sắp làm nhiều chuyện nguy hiểm, A Đát mà trả sẽ gây liên lụy gia đình(*). Anh chàng tóc hung bèn đưa nốt gia sản cuối cùng của mình là ba đồng vàng cho Vô Phong. “Không bữa ăn nào miễn phí” – chợ rác đã dạy Vô Phong thế, hắn bèn hỏi:
-Vậy sau này anh bạn sống kiểu gì? Cho hết thật sao?
A Đát cười:
-Kim Ngân không quá tệ đâu, anh bạn. Ngày nào đấy, Hoa Tuyệt Tưởng sẽ nở, biết đâu?
Vô Phong không hiểu lời A Đát, nhưng tâm trạng phấn chấn. Kể từ khi đặt chân lên Kim Ngân, lần đầu tiên hắn cảm nhận được lòng tốt con người. Đáp lại, Vô Phong móc túi, cắt nửa miếng kẹo cao su cho con gái A Đát. Lần đầu tiên thấy cái gọi là “quà vặt”, đứa nhỏ tròn mắt ngạc nhiên, rồi cười thích thú khi nhấm miếng kẹo. Con bé cười, vợ chồng A Đát cười, Vô Phong cười theo. Đứa bé xứng đáng hưởng một cuộc sống tốt hơn bây giờ.
Hoa Tuyệt Tưởng sẽ nở chăng?
Qua cổng kiểm tra, A Đát chia tay tên tóc đỏ. Anh ta cùng gia đình đến Phân Khu số 8, nơi dành cho dân thường, còn Vô Phong đi tàu điện tới Phân Khu số 2(**). Tên tóc đỏ được biết khoảng giữa trưa, một đoàn xe cơ giới của Thây Thi Hẻm đến đó. Theo lời A Đát, các thương nhân hay nhân vật tai to mặt lớn, những cuộc đấu giá, họp nội bộ Đại Lộ hay phiên giao dịch đều diễn ra tại Phân Khu số 2. Nhưng nơi ấy nguy hiểm vô cùng. A Đát cảnh báo chỉ một chút sơ sảy, đội an ninh Đại Lộ sẽ tống Vô Phong vào ngục. Phàm kẻ nằm ngục Đại Lộ không bao giờ trở ra.
Sau mười lăm phút, tàu điện cập bến. Vô Phong rảo bước rời khỏi nhà chờ. Dưới ánh sáng nhợt nhạt xám màu của Hồi Đằng, quang cảnh Phân Khu số 2 hiện lên với không khí nhộn nhịp và rộng lớn. Tại đây, hàng trăm chuồng nuôi nhốt quái vật không trung quý hiếm nằm san sát nhau chờ bán đấu giá. Phía xa, gần rặng núi bên phải, nhiều túp lều được dựng lên kèm theo biển hiệu, chủ yếu phục vụ giới thương nhân như cho thuê phương tiện vận chuyển, cho thuê đội bảo hộ, đổi tiền thành hiện vật và ngược lại, buôn bán vũ khí, vân vân. Các túp lều quy mô khác nhau, có nơi rất lớn chứa cả trăm người, nơi khác bé tẹo như gian hàng lưu niệm. Vô Phong thấy cả chi nhánh Mũi tên Vèo Vèo – tổ chức vận chuyển mà hắn từng gặp ở Quận 4 khu Cửu Long. Trong khi đó, gần rặng núi bên trái, một tòa nhà mái bằng khổng lồ nằm trên triền cát trải dài hai cây số, người ra vào đông như kiến. Vô Phong không biết nơi ấy là gì. Trên không trung, đội an ninh cưỡi vân cước liên tục đảo qua, yêu cầu mọi người xắn tay áo(***). Tên tóc đỏ nhìn quanh, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Trước tiên, hắn cần biết công chúa ở chỗ nào. Thứ hai, nếu may mắn cứu được nàng, hắn cần phương tiện vận chuyển. Thứ ba, hắn cần thiết bị liên lạc. Nhưng đào đâu ra tiền?
Không tiền, không trợ giúp, Vô Phong một thân một mình tiến vào Phân Khu số 2. Hắn cuốn áo choàng phủ kín mặt, bịt kín đầu, không để lộ một sợi tóc đỏ. Khi tay chân vô dụng, mồm miệng trở thành vũ khí. Tên tóc đỏ lân la khắp nơi, hỏi xem ai biết đoàn xe cơ giới từ Thây Thi Hẻm. Nhưng đúng như A Đát nói, Phân Khu số 2 chẳng dễ chịu. Ở đây, kẻ nào kẻ nấy đều mặt sắt mõm nhôm, giao tiếp bằng mắt còn khó chứ chưa đợi bằng mồm. Vô Phong hỏi mười người, chín người giả câm giả điếc không trả lời, chỉ một người đáp:
-Mỗi ngày hàng trăm đoàn xe qua Đại Lộ, ai nhớ nổi? Chú mày đánh đố nhau à?
Vô Phong gãi đầu chịu chết. Trông dáng vẻ bối rối của hắn, người kia tiếp lời:
-Hỏi bọn an ninh xem? Chúng nó kiểm soát tuyến đường, chắc biết đấy!
Tên tóc đỏ làm theo lời người kia, gọi đội an ninh. Một người cưỡi vân cước sà xuống. Anh ta hỏi Vô Phong muốn gì, hắn liền trả lời:
-Anh thấy đoàn xe cơ giới nào từ Thây Thi Hẻm không? Tôi là người trong đoàn nhưng lạc đường. Tôi cần tìm họ. Trên xe có một con bé mắt xanh!
Con quái vật vân cước thò mõm hít hửi khắp người Vô Phong, thi thoảng nhe nanh trắng ởn. Anh chàng bảo vệ nọ trông thái độ thú cưỡi rồi nói:
-Không có con bé mắt xanh nào, nhưng có đoàn xe Thây Thi Hẻm đến đây khoảng giữa trưa. Họ... đằng kia, khu tập kết hàng hóa. Tôi không biết vị trí chính xác, anh bạn thử đến đó hỏi xem?
Người bảo vệ chỉ về những túp lều nằm phía bắc, cách đây chừng nửa cây số, đầy xe cơ giới lẫn xe giác cầu xuôi ngược. Trước khi rời đi, người bảo vệ không quên dặn dò Vô Phong chớ gây sự, hoặc sẽ trả giá đắt. Có vẻ vân cước đã ngửi thấy mùi dối trá trên người Vô Phong. Nhưng con quái vật ngửi được hay không cũng thế vì Vô Phong chắc chắn sẽ phá luật.
Thời gian gấp gáp, tên tóc đỏ nhanh chân qua khu tập kết. Hắn hỏi thêm vài người nữa thì mò ra chỗ bọn Quỷ Nhãn. Đám này hiện trú chân dưới lán trại ở rìa khu, nhân số ước chừng hai trăm mạng. Giữa lán, bọn Chó Hoang chất nhiều bao tải nhưng lộn xộn, trông không giống sắp xếp hàng hóa mà che chắn thứ gì đấy khỏi những kẻ hiếu kỳ. Hắn bèn đi đường vòng, ánh mắt sục sạo trên những bao tải. Hắn cần biết chính xác công chúa có ở đây hay không. Nhưng khoảng cách xa, người bộ hành đông nghịt choán hết tầm mắt nên hắn chẳng thấy gì. Dù vậy, Vô Phong không thể tới gần vì bọn Chó Hoang biết mặt hắn. Tính toán hồi lâu, hắn nghĩ chi bằng cứ kiên nhẫn chờ đợi. Hắn không tin lũ Quỷ Nhãn ở đây mãi.
Bốn giờ, rồi năm giờ, bóng tối bắt đầu bao phủ sa mạc. Vô Phong mất bình tĩnh, nghi ngờ mình phí công vô ích. Nhưng đúng lúc định bỏ đi, hắn chợt thấy một đám người xuất hiện gần lán trại. Kẻ đi đầu không ai khác ngoài Quỷ Nhãn. Dáng cao lênh khênh, khăn thêu chó sói bịt mặt, đôi mắt quỷ dị khiến kẻ đối diện khiếp hãi; Vô Phong không thể quên đặc điểm của tên Đầu Sói. Quỷ Nhãn bước vào lán, biến mất sau những bao tải, lát sau trở ra cùng một cô gái với đôi tay trói chặt sau lưng. Công chúa! – Vô Phong nhổm lưng. Dáng điệu, mái tóc, gương mặt, tất cả đều là nàng. Vậy Vu Cách ở đâu? – Vô Phong tự hỏi.
Nhưng tên tóc đỏ chẳng đủ thời giờ quan tâm Vu Cách. Quỷ Nhãn cùng năm chục đàn em đưa công chúa rời đi. Vô Phong lập tức truy đuổi. Hắn giữ khoảng cách vừa đủ, không để lũ Chó Hoang phát hiện có người theo đuôi. Đám người luồn qua những đoạn đường hẹp giữa các túp lều, thẳng hướng tới tòa nhà mái bằng trên đồi cát. Đợi bọn Quỷ Nhãn qua cửa, tên tóc đỏ mới bước vào. Vô Phong từng thắc mắc tòa nhà dài gần hai cây số này có chức năng gì. Câu trả lời nằm trên tấm biển lớn treo giữa đại sảnh: Sàn Giao Dịch. Nếu vậy, kẻ thuê cũng ở đây! – Vô Phong rùng mình, rảo bước nhanh hơn.
Quỷ Nhãn dừng chân ở bàn tiếp tân đại sảnh, làm vài thủ tục gì đó. Tên tóc đỏ đứng từ xa theo dõi, ánh mắt không ngừng rời mái đầu công chúa. Lát sau, bọn Quỷ Nhãn di chuyển qua một cánh cửa hẹp phía sau bàn tiếp tân. Vô Phong bám sát gót. Nhưng tới gần cửa, hắn bị hai người bảo vệ chặn lại. Hai gã to cao như hộ pháp, da đen bóng, so với Hắc Hùng cũng một chín một mười. Họ hất hàm hỏi Vô Phong:
-Giấy phép? Số thứ tự?
Vô Phong cóc hiểu mấy thứ đó là gì. Hắn nói:
-Tôi có việc, mấy anh bạn! Gấp lắm!
Nói rồi tên tóc đỏ nhoài người định vào cửa. Nhưng mới đưa chân, hai gã bảo vệ liền túm cổ hắn hẩy ra. Sức Vô Phong không chống nổi hai gã cốt đột, loạng choạng suýt ngã. Một gã nói:
-Qua bàn tiếp tân đằng kia đăng ký giấy phép, lấy số thứ tự. Không thì đừng vào.
Vô Phong nổi khùng muốn rút kiếm. Nhưng lý trí vẫn kịp nhắc nhở hắn xung quanh đầy rẫy bảo vệ, đánh nhau chỉ thiệt. Hắn quay lại đại sảnh, tìm hiểu Sàn Giao Dịch qua bảng giới thiệu, nội quy và bản đồ. Về tổng quan, tòa nhà khổng lồ này cung cấp điểm giao dịch kín đáo với hơn một nghìn phòng, phục vụ mọi đối tượng. Đại Lộ thu phí tùy thuộc giá trị cuộc giao dịch. Sàn Giao Dịch không giới hạn hàng hóa kể cả “con người”, nhưng phân chia sáu khu vực cho dễ quản lý, gọi là Lục Đạo. Nhìn bản đồ, Vô Phong cam đoan Quỷ Nhãn phải đến Đạo số 6 – nơi chuyên giao dịch những mặt hàng đặc biệt, đồng thời là khu rộng lớn nhất. Nhưng như tay bảo vệ cửa đã nói, tên tóc đỏ cần đăng ký giấy phép, lấy số thứ tự, trả tiền thuê phòng mới có thể vào các Đạo. Bó tay rồi! – Vô Phong thở phù.
Chán nản, tên tóc đỏ rời tòa nhà. Đứng trên bậc cửa, hắn không ngừng suy tính. Bọn Mai Hoa đâu? Liệu họ biết nơi này không? Nếu có, sao họ chưa hành động? Chỉ vài phút nữa, công chúa sẽ bị bán. Vô Phong phải ngăn chặn Quỷ Nhãn. Nhưng làm sao để tới Đạo số 6 mà không bị đám bảo vệ truy đuổi? – Hắn vò đầu.
Về đêm, Phân Khu số 2 vẫn náo nhiệt như ban ngày. Cảnh tượng khiến Vô Phong nhớ lại ngày tháng ở Phi Thiên thành. Hắn chợt vỗ trán đánh bốp tự trách mình ngu. Làm lính Thổ Hành rồi làm hộ vệ thánh sứ, ngày ngày phấn đấu làm người tốt quá lâu đã khiến Vô Phong quên xuất phát điểm của mình. Vô Phong cười nhạt, đoạn hòa mình vào dòng người đông đúc trong Phân Khu số 2. Lâu không chơi trò hai ngón, hắn chỉ sợ khớp tay đã hóa thạch.
...
Sáu giờ mười phút, Đại Lộ Đỏ, Phân Khu số 2
Tàu điện cập bến, Mai Hoa và Kh’srak khẩn trương xuống tàu, cật lực bước. Lần đầu tới Đại Lộ, anh chàng Thanh Thủy không nén nổi tò mò, vừa đi vừa ngó nghiêng khắp chốn. Mai Hoa giục:
-Không kịp đâu, nhanh lên!
-Chúng ta đi đâu vậy? – Kh’srak hỏi.
-Sàn Giao Dịch, Đạo số 6. – Mai Hoa trả lời – Đó là điểm giao dịch an toàn nhất sa mạc, bảo vệ đông như kiến, làm loạn ở đấy chỉ chết.
-Vậy chúng ta đang đi vào lối chết?
-Phải, phải. – Mai Hoa cười – Vì công chúa Phi Thiên, chết cũng phải làm. Hi hi!
Từ chiến trường Bích Ba Động, Chiến Tử báo rằng không thấy công chúa. Các điệp viên tại Thây Thi Hẻm không tìm được thông tin nào. Nửa ngày trôi qua, phía Hiệp Dung cũng chẳng có động tĩnh. Tất cả đều khẳng định lập luận của Mai Hoa chính xác: Quỷ Nhãn chọn Đại Lộ làm điểm giao dịch. Nhưng liệu Hiệp Dung có đoán ra? Mai Hoa không biết. Hắn chỉ biết phải nhanh chân hơn, bởi khéo bây giờ, Quỷ Nhãn đã giao dịch xong.
Hiện tại, Phi Thiên đã liên hệ với ban lãnh đạo Đại Lộ, bàn chuyện Quỷ Nhãn phạm luật. Vốn dĩ ban lãnh đạo có thể xử vụ này mà không cần ông chủ Đại Lộ can dự. Nhưng cái chết của Đạt Ba đã làm mọi chuyện rắc rối gấp bội. Hiện giờ ngoài Quỷ Nhãn và Hiệp Dung, các Đầu Sói khác đang đổ dồn về sa mạc nhăm nhe dây máu ăn phần. Nếu Quỷ Nhãn mất khu đông bắc về tay kẻ khác, thế cục sa mạc thay đổi, hỗn loạn tất xảy ra. Còn nếu để Quỷ Nhãn đánh tiếp thì hóa ra luật lệ bị khinh nhờn. Vì vậy ban lãnh đạo Đại Lộ quyết định xin ý kiến ông chủ. Khổ nỗi ông chủ Đại Lộ... đi chơi, mấy tháng chưa về, thành thử kế hoạch đình trệ. Biến mất đúng lúc quá! – Mai Hoa chép miệng.
Đang mải nghĩ, Mai Hoa chợt nghe thấy tiếng nổ lớn vang dội khắp Phân Khu. Nó xuất phát từ Sàn Giao Dịch, dân tình nhốn nháo kêu gào, đám an ninh cưỡi vân cước vội nhào về phía tòa nhà. Gã cú vọ bèn hộc tốc chạy. Kh’srak đuổi theo, hỏi:
-Chuyện gì thế?
-Hỏng rồi, bọn Hiệp Dung tới trước chúng ta!
...
Sáu giờ mười phút, Đại Lộ Đỏ, Phân Khu số 3
Tàu điện đông nghịt, mãi chưa rời bến, bọn Hiệp Dung bèn xuống Phân Khu số 3 rồi vội vã cuốc bộ lên Phân Khu số 2. Hiệp Dung vừa đi, vừa quay lại nhìn quân số rồi hỏi tên đàn em thân tín:
-Chừng này đây à? Hình như... toàn gương mặt mới.
-Vâng. Mấy thằng này thông thạo Đại Lộ, làm việc dễ hơn. – Tên đàn em trả lời – Nhưng em vẫn hơi lo, thủ lĩnh à. Đại Lộ cấm đánh lộn, giờ gây chiến thế này, liệu...
-Giờ này quan tâm luật lệ chi nữa? – Gã Đầu Sói lắc đầu – Quỷ Nhãn mà giao dịch xong, chúng ta xong đời.
Từ vùng sa mạc phía tây, đàn em báo cho Hiệp Dung rằng chẳng có ai lai vãng, chiến trường Bích Ba Động càng không. Gián điệp của y tại Thây Thi Hẻm cũng chẳng có tin tức. Mọi chuyện đã quá rõ ràng: Quỷ Nhãn giao dịch ở Đại Lộ Đỏ. Nhưng Hiệp Dung tự hỏi Mai Hoa có biết điều này? Tên Đầu Sói không chắc chắn. Điều y cần làm là tới Sàn Giao Dịch, Đạo số 6.
-Mày theo tao một năm rồi nhỉ, Đô Thán? – Hiệp Dung chợt hỏi gã đàn em thân tín.
-Dạ vâng. Có chuyện gì sao, thủ lĩnh? – Đô Thán trả lời.
-Nếu xong vụ này, mày muốn làm gì?
-Sao thủ lĩnh hỏi vậy? Tất nhiên là em theo thủ lĩnh rồi!
Hiệp Dung cười:
-Mày tin mấy thứ triết lý “thủ lĩnh” vớ vẩn của bọn Kim Ngân à? Ai trên đời chẳng có ý chí riêng? Nói thử xem, mày muốn làm gì? Có định làm Đầu Sói không? Tao đang giữ mấy cái khăn Đầu Sói, thích thì tao đưa.
-Không, thực sự em không có ý đó.
Hiệp Dung nhíu mày, nhếch mép cười thầm. Đương nghĩ, y chợt nghe thấy tiếng nổ lớn từ Phân Khu số 2. Phía xa, Sàn Giao Dịch bốc khói đen ngút trời, người trong tòa nhà đổ ra như ong vỡ tổ. Hiệp Dung giật mình, vội vàng thúc giục đàn em:
-Nhanh lên! Mẹ kiếp, bọn Mai Hoa tới trước chúng ta rồi!
...
Sáu giờ hai mươi tư phút, Phân Khu số 2, Sàn Giao Dịch
Mai Hoa và Hiệp Dung, kẻ này đều nghĩ kẻ kia đến trước, nhưng kẻ gây ra vụ nổ là Vô Phong.
Một tiếng trước, tên tóc đỏ đảo khắp Phân Khu số 2, chôm được ba túi tiền, bốn chiếc ví. Nếu không bị áp lực thời gian, hắn còn thó được nhiều hơn thế. Tổng số tiền đủ cho Vô Phong mua một lố pháo hiệu, đồng thời thuê một chuyến xe từ công ty Mũi tên Vèo Vèo. Vô Phong mang cả đống pháo ấy vào Sàn Giao Dịch và bảo vệ không kiểm tra, bởi lẽ mười năm nay chưa hề có đánh lộn ở Đại Lộ và người ta đã quá tin tưởng vào điều luật cấm gây sự. Có điều tên tóc đỏ không ngờ đống pháo hiệu nổ mạnh đến thế. Lủng cả trần! – Vô Phong há hốc mồm nhìn lỗ thủng toác hoác trên trần nhà. Hắn đoán tay chủ hàng bán nhầm lựu đạn, hoặc do hắn nhồi nhét quá nhiều pháo vào bể phốt nên gây tác dụng phụ.
Lợi dụng tình hình hỗn loạn, Vô Phong lẻn qua cửa rồi thẳng hướng đến Đạo số 6. Trên đường, từng đám người hối hả chạy, thương nhân tay ôm bọc tiền hoặc bọc hàng, bọn vệ sĩ tuốt đao kiếm bảo vệ ông chủ. Từ khắp ngõ ngách, đám bảo vệ Sàn Giao Dịch túa ra, Vô Phong phải nép vào góc, đợi bọn này chạy qua mới đi tiếp. Hắn ngó nghiêng tìm Quỷ Nhãn nhưng không thấy. Lẽ nào cuộc giao dịch đã xong? – Tên tóc đỏ nóng ruột, đôi chân càng lúc càng nhanh hơn.
Chạy một hồi, Vô Phong rốt cục cũng tới Đạo số 6. Khu này chia hàng trăm phòng, hàng chục ngõ ngách, tên tóc đỏ không thể lần mò tất cả. Chợt thấy bàn làm việc của nhân viên tòa sảnh bỏ trống, hắn liền tới kiểm tra. Trên bàn làm việc, máy chiếu ba chiều hiển thị số phòng cùng số thứ tự của khách hàng, đề cả thời gian nhận phòng. Tuy không biết số thứ tự của Quỷ Nhãn nhưng Vô Phong biết rõ Quỷ Nhãn vào đây khoảng năm giờ hai mươi, và duy nhất căn phòng số 635 trùng khớp mốc thời gian này.
Nắm được thông tin, Vô Phong khẩn trương tìm đường. Về khoản tìm đường, tên tóc đỏ khá giỏi và chẳng mấy chốc đã đến nơi. Trước cửa phòng 635, bốn tên Chó Hoang rảo bước canh chừng. Vừa thấy Vô Phong phía đầu hành lang, bọn chúng liền nắm chặt cán kiếm, đề cao cảnh giác. Tên tóc đỏ cởi khăn che mặt, lừ lừ bước tới, sau đổ người chạy, tay lục bọc vải rút kiếm. Bọn Chó Hoang tuốt kiếm, hét:
-Thằng nào đấy? Đứng lại!
Vô Phong không đáp, cứ thế mà chạy. Bọn Chó Hoang lao tới cản đường. Tên tóc đỏ gầm lớn, nhảy xổ như ác thú vồ mồi. Tên Chó Hoang đi đầu giật mình, vội vã giương kiếm. Vô Phong vung kiếm, một đòn chém đôi thanh kiếm của kẻ thù, bổ xả vai gã. Kiếm ngập trong xương thịt, Vô Phong không rút ra được. Hắn bèn rút dao găm, cúi người, lao đến sục dao lủng bụng gã Chó Hoang thứ hai, vừa đâm vừa đẩy gã vào tường, dội “bình” một tiếng. Hai tên Chó Hoang còn lại vội vàng theo sau, tay kiếm nhằm lưng tên tóc đỏ. Vô Phong ném bọc kiếm về phía bọn chúng cản đường đoạn vớ lấy thanh kiếm trên đất, vung đòn chặt đứt chân gã thứ ba. Gã thứ tư đâm kiếm trúng vai Vô Phong, tên tóc đỏ nghiến răng chịu đau, rút dao găm phi giữa mặt kẻ địch. Tên Chó Hoang đổ gục. “Giết chúng nó! Giết chúng nó!” – Một giọng nói vang lên trong đầu Vô Phong. Hắn liền rút kiếm đâm liên hồi những kẻ còn sống, tới khi họ gục hẳn mới thôi.
Cơn say máu trôi qua, tên tóc đỏ hoảng sợ, tay run rẩy. Trước đây, hắn không bao giờ tận diệt kẻ thù như thế, hắn vung kiếm vì bất đắc dĩ. Nhưng giờ khác. Hắn cảm thấy giết người chẳng qua chỉ là hành động vượt lên giới hạn đạo đức thông thường một tí. Chỉ một tí, không hơn. Điều đó khiến hắn sợ, ghê tởm chính bản thân mình. Là adrenaline làm hắn mất kiểm soát hay thứ gì khác?
“Công chúa!” – Vô Phong bừng tỉnh. Hai chữ ấy vẫn đủ sức mạnh kéo hắn khỏi cơn mê. Tên tóc đỏ vội đạp cửa phòng 635 xông vào. Hắn thấy Lục Châu bị trói trên ghế, bên cạnh là Quỷ Nhãn cùng thanh Thương Binh đặt trên bàn. Chiếc ghế đối diện Quỷ Nhãn vẫn bỏ trống, kẻ thuê chưa đến và gã Đầu Sói đang chờ. Vô Phong nhớ Quỷ Nhãn tới đây cùng rất nhiều đàn em, vậy chúng đâu? Bên kia, trông thấy Vô Phong, Quỷ Nhãn chẳng ngạc nhiên, chỉ cười:
-Mày liều đấy tóc đỏ, dám phá luật của Đại Lộ. Nhưng tao thích vậy, vì tao cũng phá luật. Chúng ta giống nhau. Theo tao từ lúc ở Phân Khu số 2 tới Sàn Giao Dịch, mày cũng kiên trì đấy!
Gã Đầu Sói biết hết. Vô Phong chẳng biết nói gì hơn, chỉ im lặng, tay nắm chặt kiếm, máu từ vai ròng ròng rỏ xuống đất. Công chúa nhìn hắn, lắc đầu:
-Đi đi, Phong. Không được đâu!
Lục Châu biết tên tóc đỏ không thể đánh lại Quỷ Nhãn. Nhưng Vô Phong đã sẵn sàng quyết đấu, dẫu công chúa nói thế nào, hắn cũng không nghe. Quỷ Nhãn nói:
-Trước khi “choảng” nhau, sao không đối thoại một chút nhỉ? Có biết Mai Hoa và Hiệp Dung đang ở đây không?
-Mày biết? – Vô Phong hỏi – Vậy sao mày không chạy? Mày đủ sức đánh cả hai à?
-Được chứ, sao không? – Quỷ Nhãn cười rung vai – Về cơ bản, Mai Hoa là kẻ lập luận dựa trên lô-gíc, một kẻ dễ đoán. Hắn biết tao sẽ tới Sàn Giao Dịch của Đại Lộ Đỏ, vì vậy tao đã chuẩn bị quà cho hắn.
...
Sáu giờ bốn mươi tư phút, Sàn Giao Dịch, Đạo số 4
Lợi dụng tình thế hỗn loạn, Mai Hoa và Kh’srak băng qua cửa, thẳng đường đến Đạo số 6. Đương chạy trong Đạo số 3, bất thình lình từ sau những cột trụ chống trần, bọn đàn em Quỷ Nhãn xuất hiện. Chúng xếp hai hàng giương súng bắn. Lửa đạn như mưa, hai viên găm trúng chân và sườn Mai Hoa. Gã cú vọ đổ gục, Kh’srak bèn lôi gã vào góc khuất. Nhưng hai người chưa kịp thở, một toán Chó Hoang khác xuất hiện bên cánh phải, súng trên tay bắn xối xả. Kh’srak lại đỡ Mai Hoa chạy vội, nhưng chưa được mươi bước, một tia lửa xoáy xuyên vai anh chàng Thanh Thủy, máu bật tung tóe. Kh’srak nén đau, lôi Mai Hoa tới hành lang gần đó, trốn vào một căn phòng bỏ trống đoạn đóng cửa. Bên ngoài, quân Quỷ Nhãn xả đạn, cánh cửa thủng lỗ chỗ rồi nát bấy, thanh âm giã nát màng nhĩ. Mai Hoa lẩm bẩm:
-Toi rồi, thằng Quỷ Nhãn biết...
Gã nói chưa hết, bỗng thấy bảy, tám quả lựu đạn ném vào phòng. Mai Hoa lắc đầu cười mếu. Cuộc đời gã đã đi tới đoạn kết.
...
Sáu giờ bốn mươi lăm phút, Sàn Giao Dịch, phòng 635
-Giờ bàn về Hiệp Dung nhé! – Quỷ Nhãn nói – Trước khi làm ăn với tao để lật lọng Hiệp Dung vụ con Ác Lạc Điểu, hẳn chúng bay đã tính đến khả năng tao và Hiệp Dung thỏa thuận ngầm(****). Nhưng cuối cùng, bọn bay vẫn làm, bởi bọn bay biết tao cần tiền, và bọn bay biết tao không bao giờ thỏa thuận với Hiệp Dung. Tôi nói thế có đúng không, công chúa?
Gã Đầu Sói quay sang nhìn Lục Châu. Cô gái im lặng, không nói câu nào. Quỷ Nhãn cười, quay ra Vô Phong, tiếp lời:
-Bọn bay phân tích rất kỹ quan hệ giữa ba Đầu Sói. Có để ý điều gì không? Hãy quay lại những luận điểm đầu tiên: tao muốn đánh Sương Sa Đồi nên cần tiền, khi có tiền, tao sẽ đánh vào đâu trước? Tất nhiên là Hiệp Dung trước, tao đâu thể cứ đánh Đạt Ba mà Hiệp Dung còn ở sau lưng? Còn Đạt Ba, nếu muốn đánh Thây Thi Hẻm, thằng béo cần xử lý Hiệp Dung trước, bởi nó không thể để tao và Hiệp Dung liên minh. Quy tắc của kẻ chinh phạt: chiếm vùng đất nhỏ trước khi đánh vùng đất lớn. Tao và Đạt Ba giống nhau. Vậy mệnh đề chung là gì, tóc đỏ?
-Hiệp Dung phải chết. – Vô Phong đáp lời.
-Đúng rồi đấy! Đạt Ba đã chết, kế hoạch của tao cũng đi theo chiều hướng khác. Tình huống mà! Nhưng mệnh đề chung không bao giờ biến mất. Hiệp Dung là thằng tinh ranh, nó biết tao nghĩ gì, làm gì. Tao muốn giết nó không dễ. Nhưng Đạt Ba thì khác, nó luôn khoác cho mình vẻ ngu ngốc, vì thế Hiệp Dung không bao giờ đề phòng thằng béo.
...
Sáu giờ bốn mươi sáu phút, Sàn Giao Dịch, Đạo số 3
Quân Hiệp Dung rầm rập chạy về Đạo số 4. Trên đường, Đô Thán chợt hỏi:
-Thủ lĩnh có nhớ lời nhắn của Đạt Ba trước khi chết không?
-Không, ai mà nhớ chứ? – Hiệp Dung lắc đầu – Mà sao mày hỏi thế?
-À, để trả lời cho câu hỏi của thủ lĩnh về chuyện em có muốn làm Đầu Sói hay không? Nếu thủ lĩnh quên, em sẽ nhắc nhở...
Hiệp Dung cảm giác khó hiểu, sau bỗng thấy lạ. Đô Thán đầu quân cho y một năm, nhưng y chẳng biết nhiều về gã đàn em này trừ việc gã khá thông minh và được việc. Một năm... dường như hơi nhanh. Y chợt nhớ hôm nay, bên cạnh mình toàn người do Đô Thán tuyển chọn. Nghĩ đến đấy, y chột dạ, âm thầm rút mũi kim trong tay áo. Nhưng chưa kịp làm gì, Đô Thán cùng hàng chục kẻ khác rút kiếm đâm tới tấp vào lưng Hiệp Dung. Gã Đầu Sói nghiến răng:
-Mẹ kiếp... chúng mày...
-Thủ lĩnh Đạt Ba nhắc nhở đến thế mà mày vẫn quên sao, Hiệp Dung? – Đô Thán cười, tay nghiến kiếm – Làm sói, thường chết không đàng hoàng!
Hiệp Dung nghiến răng trợn mắt. Y thấy con sói Đạt Ba đội mồ sống dậy, thân thể y bị cái hàm của nó ngoạm chặt, không sao thoát ra nổi.
Cùng lúc ấy, ở phòng 635, Quỷ Nhãn đứng dậy, tay xách thanh Thương Binh khổng lồ. Gã cười:
-Trên đời, mọi thứ đều dựa vào sắp xếp và hệ quả, chẳng có thứ nào ngẫu nhiên hết. Những thứ tưởng như ngẫu nhiên, vốn đã được sắp xếp từ trước. Vì thế, tao không bao giờ tin vào điều kỳ diệu. Hoa Tuyệt Tưởng không bao giờ nở cả.
Vô Phong thở dốc, tinh thần hắn bị đôi mắt Quỷ Nhãn đè bẹp. Gã Đầu Sói giương kiếm chỉ mặt tên tóc đỏ:
-Không còn Mai Hoa, không còn Hiệp Dung, mày tính sao đây, tóc đỏ? Muốn thấy hoa Tuyệt Tưởng nở, phải không?