Ngục Thánh

Quyển 1 - Chương 36: Ngục Thánh




Dưới ánh trăng, một hạm đội liên quân lặng lẽ vượt biển hướng đến lục địa Băng Thổ; các phi thuyền chiến đấu hộ tống chiếc phi thuyền hạng sang chở hai người: một nhân vật quan trọng và một nhân vật được hưởng lây sự quan trọng. Kẻ được hưởng lây nọ luôn luôn lên giọng với người cấp dưới bằng cặp môi trề mỏng dính:

-Rượu đâu? Các người không nhanh tay lên được à? Lũ ăn hại! Từ bao giờ Thánh Vực thu nhận mấy kẻ chậm chạp thế này?

Rượu được mang đến, gã kính cẩn dâng chiếc ly sóng sánh chất lỏng đỏ nhạt rồi nhẹ nhàng hạ ngữ điệu, da mặt trắng trẻo tô vẽ vẻ quan tâm săn sóc như đứa con hiếu thảo trước người cha đau ốm:

-Ngài nên nghỉ ngơi, thưa ngài Hạ Đông. Làm việc quá sức không tốt chút nào! Ngộ nhỡ có bề gì không ổn, Thánh Vực biết trông chờ ai đây?

Hạ Đông khoan khoái nhấp rượu. Dù thừa biết tay thư ký của mình đang ton hót nhưng ông ta vẫn lấy đó làm vui. Từ xưa đến nay, bên cạnh người lãnh đạo luôn có kẻ nịnh bợ để quên đi công việc nhọc nhằn và tận hưởng cảm giác là trung tâm thế giới. Hạ Đông cũng chẳng phải ngoại lệ. Một tháng ngụp lặn trong di chuyển từ nơi này qua nơi khác đã khiến phong thái của vị sứ giả Thánh Vực hao mòn. Xa lắm rồi những bước chân uy nghiêm (với cái bụng núng nính nhưng không còn nữa vì ngài sụt cân quá nhiều), những bài diễn văn hùng hồn do ngài tự biên tự diễn (dù chính ngài cũng không hiểu lắm) hay những lời khuyên thỏa hiệp thông minh (ngài vốn là nhà kinh doanh đại tài trước khi làm sứ giả). Hạ Đông giờ bệ rạc, thường xuyên ngáp vặt vì mất ngủ và đôi lúc quên mất địa vị bản thân. Những lúc như vậy mới thấy cái miệng biết tâng bốc quan trọng nhường nào. Nó giúp ngài nhớ rằng ngài là bậc tôn kính, là bộ mặt mà Thánh Vực chườn ra cho người đời tung hê (tất nhiên vẫn có kẻ chỉ thẳng măt mà chửi song không đáng kể).

Tay thư ký đỡ ly rượu đoạn hỏi:

-Thưa ngài, tại sao chúng ta phải gặp đám người Phi Thiên? Tuần trước chúng ta mới trao đổi với họ mà?

Ngài sứ giả chưa nói cho ai về mục đích chuyến đi tới Băng Hóa quốc, kể cả các bậc “lão làng” tại Thánh Vực bởi sự việc ập đến quá đường đột. Nhận được thư báo khẩn từ tộc trưởng tộc Thanh Thủy, ông tức tốc quay về lục địa Hỗn Nguyên rồi lại khởi hành đuổi theo nhóm công chúa. Hạ Đông thở dài ngán ngẩm:

-Ta đã đề nghị sử dụng bộ đàm nhưng Mouyn nhất quyết không chịu. Vạn Thế! Vạn Thế! – Ngài sứ giả chắp tay lạy lục kiểu khôi hài – Lão tộc trưởng sợ mấy vật dụng máy móc sẽ làm hỏng lời tiên tri thiêng liêng.

-Ngài nói đúng, người Thanh Thủy quá bảo thủ! – Gã thư ký gật đầu, khóe miệng nhếch xuống chu môi trề mỏ – Nhưng ngài có thể gọi điện cho đám người Phi Thiên, đâu cần cực nhọc thế?

Hạ Đông nốc ngụm rượu lớn, gương mặt nhăn nhúm những nếp nhăn xiên xẹo khó coi thể hiện sự bất lực. Trên đời chỉ có một thứ không thể trao đổi thông tin qua điện đàm, đó là lời tiên tri. Gã thư ký há hốc mồm, tay nâng gọng kính dày cộp:

-Ý ngài… Quỷ Vương thứ ba đã xuất hiện?

Vị sứ giả gật đầu xác nhận:

-Đúng, nhưng Quỷ Vương này khác trước… hắn quá nguy hiểm!

-Ngài biết Quỷ Vương thứ ba là ai?

-Liệt Giả. – Hạ Đông trả lời.

Gã thư ký lắc đầu:

-May cho đám người Phi Thiên, họ chẳng phải lao tâm khổ tứ để giải nghĩa lời tiên tri.

Hạ Đông phổng mũi như thể ngài làm nên kỳ tích đó. Thực tình người phát hiện ẩn ý bên trong lời tiên tri là tộc trưởng Mouyn và ngài còn mỗi việc xướng họ gọi tên gã thủ lĩnh Xích Tuyết. Nhưng thi thoảng vơ vét vinh quang không thuộc về mình cũng chẳng tổn hại đến hòa bình thế giới. Hạ Đông bật cười:

-Liệt Giả… Tây Minh, xem chừng nhiều chuyện vui sắp diễn ra. Phi Thiên quốc luôn thế! Quá nhiều bí mật, quá nhiều vấn đề mà một khi khui ra, bàn dân thiên hạ tha hồ thưởng thức kịch hay!

Gã thư ký rót rượu đoạn hỏi:

-Ngài chắc biết rất nhiều kịch hay?

Ngài sứ giả nhún vai cười mỉm:

-Không nhiều lắm, nhưng vài vở kịch rất hay.

-Tôi có thể nghe không, thưa ngài?

Gã thư ký nghiêng mình nâng ly rượu. Kính cẩn như con hầu bố. Hạ Đông cười nhạt và cảm thấy nên ban chút phần thưởng, ngài trầm ngâm nói:

-Để ta coi… chuyện đại thánh sứ Phi Thiên bị thiêu sống chắc anh nghe rồi? Vậy đã nghe cái chết của đội Thổ Hành cách đây năm năm chưa?

Ở lục địa Băng Thổ, ngày ngắn hơn đêm, mới bốn giờ chiều song cảnh vật đã chìm vào sắc lờ nhờ ảm đạm. Hai gã sinh đôi khênh quan tài vào phòng phẫu thuật, Lôi Quân hất hàm hỏi em trai:

-Thằng tóc đỏ bao nhiêu tuổi?

Lôi Quân hỏi cốt là để đọc rõ tên tuổi Vô Phong lúc khâm liệm. Oái oăm thay, Lôi Vũ cũng chẳng chú ý chuyện này. Gã em lừng khừng một chút rồi trả lời kiểu lấp liếm:

-Quan trọng quái gì? Thổ Hành vốn không có tên tuổi! Mà bí quá thì bịa chứ sao? Trông mặt thằng đó xêm xêm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi đấy!

-Ờ, nói cũng phải. Chà, tiếc nhỉ? – Lôi Quân nói – Nếu chúng ta hỗ trợ thằng tóc đỏ thêm chút nữa, hắn sẽ được “tự do”. Ôi… chưa gã Thổ Hành nào tự do hết!

Nói xong gã nhún vai thở dài. Tất cả mọi người trong đội đều mong ngóng “tự do” và luôn cạnh tranh kẻ khác nhằm đạt được phần thưởng tuyệt vời ấy. Nhưng khi biết tin Vô Phong đã tắt thở, trong gã lợn cợn chút hụt hẫng. Chứng kiến một số phận không được hưởng tự do trọn vẹn, Lôi Quân bắt đầu tin rằng lời nguyền ám lên Thổ Hành hoàn toàn có thật. Không giống ông anh hay cả nghĩ, Lôi Vũ chỉ coi cái chết của tên tóc đỏ là chuyện may rủi, mà đã là may rủi thì gã không cần phải bận tâm.

Hai người mở cửa phòng. Đập vào mắt họ là Tiểu Hồ đang say ngủ trên giường bệnh, còn Vô Phong đứng lù lù ngay bên cạnh. Gã đứng bằng hai chân, cánh mũi phập phồng hít thở, cái miệng thâm sì khẽ cong môi nở nụ cười dễ thương:

-Chào!

Chiếc quan tài rơi lổng cổng xuống đất, hai gã Thổ Hành mắt tròn mắt dẹt nhìn Vô Phong, mồm miệng há hốc như sắp rớt luôn hàm răng. Sau vài phút đứng tim, anh em sinh đôi lần lượt rút kiếm rồi lừ lừ bước tới định xơi tái tên tóc đỏ vì họ nghĩ hắn là thứ quái vật từa tựa tàn ảnh. Vô Phong vội xua tay:

-Đừng, đừng! Là tôi đây, hai người làm gì thế hả? Vô Phong đây, ối, đừng có đâm, chết đấy!

Các nữ y tá khóc thét khi thấy Vô Phong từ trong phòng phẫu thuật đi ra, một số ngất lên ngất xuống vì tưởng âm hồn hiện hình. Đội y tế tiến hành kiểm tra thì thấy cơ thể của hắn lành lặn, các khớp xương gãy vụn hôm trước đã liền lại, những chấn thương não bộ bình phục, chất độc hóa học nhiễm trong máu cũng bị thanh lọc sạch sẽ. Bác sĩ trưởng nhóm đưa ra kết luận rằng Vô Phong rơi vào trạng thái chết lâm sàng, phép Ngục Hồn Tỏa đã kích thích hệ thống thần kinh khiến nó hoạt động trở lại. Hiện giờ Tiểu Hồ được các y tá chăm sóc, sức khỏe đang dần ổn định. Hầu hết cho rằng nhờ nàng mà mới có kỳ tích “người chết sống dậy”, chỉ riêng Hỏa Nghi và bác sĩ trưởng nhóm mới hiểu rõ chân tướng sự việc. Không thể phủ nhận Ngục Hồn Tỏa giúp Vô Phong tái sinh nhưng cấu tạo máu khác biệt mới là nguyên nhân chính.

Chất độc hóa học từ Thiết Thù 117 phong tỏa khắp nơi làm ngừng trệ quá trình tuần hoàn máu, cơ thể Vô Phong vì thế chết dần chết mòn. Tuy nhiên phép Ngục Hồn Tỏa không đơn giản chỉ là phép thuật. Bằng cách nào đấy, Ngục Hồn Tỏa đã loại bỏ chất hóa học đồng thời giải tỏa lưu thông máu, tế bào chuỗi bảy mạch lập tức sửa chữa hoặc tái tạo những bộ phận hỏng, điển hình là xương cánh tay với xương sườn được thay mới hoàn toàn. Thể chất người bình thường không thể có sức tái tạo thần kỳ như vậy – nếu không muốn nói là đáng sợ. Ban đầu tên tóc đỏ không tin mình khác biệt song đối chiếu các sự kiện cũ, hắn buộc phải suy nghĩ thấu đáo. Đầu tiên là buổi kiểm tra cùng Hắc Hùng, những cú đánh khủng khiếp của gã đội trưởng và thái độ của Độc Trùng chứng minh một điều rằng Vô Phong đã gãy xương; hoặc như nhiệm vụ tại Vinh Môn quốc, bàn tay của hắn bị cắt rất sâu. Nhưng có một điểm chung là sau lần đó, hắn không cần sự trợ giúp y tế mà mọi chấn thương tự động lành lặn. Trước vấn đề trên, Hỏa Nghi bình luận:

-Cậu rất phức tạp. Nói sao nhỉ? Phải, phức tạp lắm! Xem mấy thứ này thì biết…

Hắn mở máy chiếu ba chiều, thông tin ào ào tuôn ra từ tấm thẻ dữ liệu. Vô Phong đặc biệt chú ý bức ảnh chụp đội Thổ Hành tiền nhiệm, hắn không dám tin gã tóc đỏ trong ảnh là mình dù vóc dáng hoặc gương mặt giống hệt nhau. Có lẽ vì đôi mắt. Ngay cả Vô Phong cũng khó chịu khi đối diện ánh mắt trơ trơ vô hồn kia. Hỏa Nghi nói:

-Trước hết cậu cần nắm rõ bản chất trung đội Thổ Hành. Theo tôi biết thì không một ai chịu giãi bày quá khứ, và bọn họ cũng chẳng biết học viện sĩ quan, đúng chứ?

Tên tóc đỏ gật đầu xác nhận, Hỏa Nghi tiếp lời:

-Ngoại trừ đội trưởng, các thành viên đều không phải quân nhân Phi Thiên. Hầu hết là tù binh chiến tranh hoặc phạm nhân lãnh án tử hình, Hội đồng pháp quan sử dụng nhiều biện pháp cưỡng ép họ phục vụ Phi Thiên. Nếu ai đạt nhiều thành tích tốt sẽ được xét duyệt trả tự do, cho nên cậu vẫn thường nghe họ lải nhải phần thưởng “tự do” là vì thế!

-Nhưng tại sao là tù nhân?

Hỏa Nghi gạt tấm ảnh sang một bên đoạn lôi ra tập tài liệu dày cộp, vô số hàng chữ ảo lập lờ màu sắc làm Vô Phong hoa mắt. Biết hắn vướng tâm lý “dài quá, ngại đọc”, Hỏa Nghi bèn giới thiệu những chi tiết quan trọng nhất. Tài liệu không nói rõ ngày tháng Thổ Hành ra đời song đại khái nó xuất hiện giữa thời nội chiến Phi Thiên bởi hội đồng pháp quan dưới trướng Bạch Dương đệ nhất. Thời kỳ ấy chiến sự liên miên, nhu cầu quân lực cấp thiết còn đào tạo một đội chiến binh thượng thừa tốn quá nhiều công sức. Các pháp quan đã tuyển chọn tù binh hoặc tù nhân, dùng nhiều thủ đoạn trói buộc họ rồi đẩy ra chiến trường kèm theo lời hứa về “tự do”. Tuy nhiên chưa thành viên nào thoát khỏi bàn tay của hội đồng và “tự do” trở thành lời nguyền ám ảnh trung đội hàng thế kỷ. Tấm thẻ dữ liệu không ghi rõ Vô Phong từ đâu tới nên không loại trừ khả năng hắn cũng là tội phạm bị ép tòng quân.

-Đội trưởng Mãnh Hổ đây! Có vẻ không giống như tôi tưởng tượng lắm nhỉ? – Hỏa Nghi chỉ vào người đứng cạnh Vô Phong.

Theo lẽ thường, đội trưởng phải sở hữu vẻ uy nghiêm sắt đá hoặc bộ mặt đầy nguy hiểm như Hắc Hùng mới quản lý nổi một đám tù binh hung hăng hiếu chiến. Nhưng Mãnh Hổ không giống với những gì tên tóc đỏ từng tưởng tượng. Người đội trưởng Thổ Hành tiền nhiệm có gương mặt trắng trẻo với nụ cười hiền hòa, dáng người thanh mảnh với ánh mắt trầm lắng sau mái tóc rối. Anh ta khác Vô Phong, khác hẳn những gã thành viên hung thần ác sát.

Cách đây năm năm, đội Thổ Hành cũ mất tích một cách bí ẩn. Dựa vào tấm ảnh chụp chiến trường ngổn ngang cùng nhiều tài liệu liên quan, Hỏa Nghi kết luận bọn họ đã chết trong chiến trường năm đó. Hắn nói:

-Năm năm trước xảy ra chiến tranh biên giới giữa Phi Thiên và Lưu Vân quốc, đội Thổ Hành được lệnh tăng cường chi viện. Nhưng một vụ nổ lớn xuất hiện làm hai mươi ngàn lính Phi Thiên tử trận, báo chí rùm beng suốt rồi… chìm nghỉm! Hội đồng pháp quan kiểm soát thông tin quá gắt gao, tôi không thể tìm thứ gì hữu ích hơn ngoài cái này!

Hỏa Nghi lôi ra vài tấm ảnh đen trắng chụp một vật thể nằm trong tay Mãnh Hổ. Tấm ảnh rất xấu, phóng to lên chỉ thấy thứ nọ tròn tròn dẹt dẹt. Tuy vậy cả Vô Phong lẫn Hỏa Nghi đều hiểu nó là chiếc đĩa vàng. Hỏa Nghi nói tiếp:

-Ảnh chụp trước khi đội Thổ Hành ra trận, chắc là chụp lén nên chất lượng tệ hại thế!

-Thổ Hành làm gì với chiếc đĩa vậy?

-Không biết, có thể nó đến từ hội đồng pháp quan, tôi đoán thế! – Hỏa Nghi lắc đầu – Rõ ràng là trong quá khứ, cậu đã tiếp xúc chiếc đĩa vàng. Cái cách chiếc đĩa đến với cậu… tôi nghi ngờ Tiếu đã sắp đặt chuyện này.

-Thằng vũ công lòe loẹt á?

Hỏa Nghi nhún vai:

-Nghĩ xem, tại sao hắn trao tấm thẻ dữ liệu thay vì băm cậu thành thịt vụn? Tại sao hắn đặt mật khẩu tấm thẻ là “cuộc đời người lính chỉ là con dao găm”? Hắn đang âm mưu nhiều thứ, việc cậu nắm giữ chiếc đĩa vàng chỉ là một trong nhiều thứ của hắn! Tiếu biết rõ cậu!

Tất cả chỉ là phỏng đoán từ cái đầu ưa học thuyết âm mưu của Hỏa Nghi. Song nếu chắp nối toàn bộ chi tiết, Vô Phong nhận ra Hỏa Nghi không hề phán xét vô căn cứ. Từ việc hắn gia nhập Thổ Hành đến tấm thẻ dữ liệu, mọi việc đều không hề ngẫu nhiên. Dường như có một bàn tay – của Tiếu hay của ai đấy – đang điều khiển số phận của hắn.

Hỏa Nghi mở một tập ảnh màu đoạn giới thiệu với giọng điệu mỉa mai:

-Tôi từng nói cha tôi vô địch món mổ xẻ. Tổ sư, nói bừa mà cũng đúng thật! Chính lão đã cấy Thiết Thù 117 vào đầu cậu!

Tập hình chụp cảnh một tổ bác sĩ tiến hành cắt mổ Vô Phong, sau đó đưa Thiết Thù 117 vào não bộ của hắn. Thời gian hiển thị trên ảnh cho biết công đoạn phẫu thuật diễn ra vài ngày sau sự kiện vụ nổ lớn. Vài tấm ảnh khác mô tả rõ chi tiết cấu tạo con nhện sắt cùng chất độc hóa học mà nó chứa đựng. Không chỉ phong tỏa cơ thể, loại chất độc trên còn đóng khung vùng nhớ của vỏ não. Những điểm này chứng minh rằng con nhện sắt được tạo ra để khiến tên tóc đỏ quên đi cuộc chiến tranh biên giới. Hỏa Nghi khoanh tay nhìn tấm ảnh rồi tiếp lời:

-Theo báo cáo, toàn bộ hai mươi ngàn lính Phi Thiên đã tử trận, cậu là kẻ duy nhất sống sót. Tôi nghĩ họ đã cấy Thiết Thù 117 nhằm bịt miệng cậu. Thực ra họ có thể thủ tiêu xóa dấu vết nhưng vì nhiều lý do, họ cần cậu sống. Có vẻ cậu rất quan trọng nên không thể giết được.

Tên tóc đỏ cười:

-Tôi? Quan trọng? Đùa à?

-Phải. Cậu cần xem cái này.

Hỏa Nghi lục lọi hồi lâu rồi phóng to bức ảnh chụp một cỗ máy được bao bọc bằng chất liệu trong suốt, trông như chiếc quan tài thủy tinh. Bên trong cỗ máy là một cơ thể người bị gắn đầy dây điện, Vô Phong nheo mắt nhìn tấm hình, miệng há hốc vì người đó chẳng phải ai xa lạ.

Chính là hắn. Tóc đỏ, gương mặt gầy gò, là Vô Phong chứ không phải ai khác.

Thân chiếc quan tài trong suốt có in hàng chữ Ngục Thánh – phiên bản 117. Vô Phong hỏi:

-Ngục… Thánh? Là cái con khỉ gì thế?

Hỏa Nghi giơ tay đầu hàng:

-Chịu chết! Không tài liệu liên quan, không ghi chút gì hết! Nhưng tôi công nhận là cậu quá sức quái dị, tóc đỏ à!

Vô Phong trân trân đứng nhìn tấm ảnh. Năm năm trước xảy ra quá nhiều chuyện, nó thôi thúc hắn tiếp tục tìm hiểu nhưng bản thân hắn bắt đầu chùn chân. Kết cục phía cuối con đường hắn đang đi xem chừng chẳng mấy tốt đẹp. Vô Phong sợ phải chứng kiến một cảnh tượng không hề mong đợi.

-Tại sao Tiếu mò được nhiều thông tin thế?

-Không hẳn là Tiếu. Tấm thẻ chứa rất nhiều bản chép tay như nhật ký, tôi đọc qua thì thấy chính người này mới là kẻ thu thập thông tin.

Những tập nhật ký phơi bày trước mắt Vô Phong, nét chữ hơi xấu chứng tỏ kẻ viết ghi chép khá vội vàng. Dưới mỗi trang nhật ký có chữ ký đề tên Ái Nữ. Vô Phong ngạc nhiên:

-Ái Nữ? Sao lại là anh ta?

-Cậu biết hắn?

-Biết! – Vô Phong vồn vã – Anh ta là thành viên Thổ Hành đã chết một năm trước!

Vô Phong kể sơ qua quá trình hoạt động của Ái Nữ. Nghe xong câu chuyện, Hỏa Nghi nói:

-Hãy nhìn lại vấn đề. Cậu là đội phó Thổ Hành, cách đây năm năm cậu cùng trung đội tham gia chiến tranh biên giới. Một vụ nổ lớn xảy ra, cậu bị cấy Thiết Thù 117 để bịt kín thông tin sau đó bị ném vào chợ rác. Ái Nữ khi ở trung đội đã cố gắng thu thập các thông tin liên quan tới cậu, hắn đã chết hoặc có thể… bị giết. Năm năm sau, cậu tình cờ sở hữu chiếc đĩa vàng và ai đó cố gắng đẩy cậu tới Thổ Hành. Chúng như những mảnh ghép của một trò chơi xếp hình và tất cả đều xoay quanh cậu, anh bạn à!

-Vậy còn Ngục Thánh 117, nó là cái khỉ gì?

Hỏa Nghi thở dài:

-Rất khó để đoán ra bức tranh tổng thể, tôi cần nhiều thông tin hơn.

Tên tóc đỏ cảm giác có điều gì đó bất thường bèn nói:

-Hình như cậu từng nói muốn rút lui?

-Tôi đã nói thế. Nhưng với bản chất từ bi nhân hậu ưa giúp đỡ kẻ khác, tôi sẽ giúp cậu thêm lần nữa, được chứ?

-Chuyện liên quan đến cha cậu…

-Tôi chẳng thân thích với lão già ấy nữa. – Hỏa Nghi đáp tỉnh queo.

Vô Phong không biết nói sao để cảm ơn Hỏa Nghi. Hắn gãi đầu định cất lời thì Hỏa Nghi phẩy tay:

-Dẹp mấy trò ủy mị giùm tôi! Còn một vấn đề nho nhỏ nữa, tôi tính không nói nhưng cậu nên biết.

Hỏa Nghi mở một tấm công văn đoạn tiếp lời:

-Trong thời gian ở Thổ Hành, cậu còn kiêm thêm nhiệm vụ bảo vệ công chúa. Có điều là bảo vệ ngầm, không xuất đầu lộ diện giống Chiến Tử.

Tên tóc đỏ đọc bản công văn đóng dấu hoàng gia, tâm trí chợt nhớ đêm đầy tuyết tại cái hang nhỏ. Hắn muốn nói, nói rất nhiều song rốt cục lại nở nụ cười nhạt thếch:

-Vậy sao? Nghe vui nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.