Phi Thiên thành rất rộng lớn, do vậy khách thập phương không thể thăm quan toàn bộ thắng cảnh. Thay vào đó họ tập trung lui tới những địa điểm nổi tiếng nhất. Hiện thời một lượng lớn du khách đang đổ về phía bắc quận Trăng Khuyết – nơi hoàng cung ngự trị. Theo sử sách, hoàng cung được xây dựng vào thời Bạch Dương đệ tam và mười năm sau mới hoàn thành. Xưa kia hoàng cung là chốn thâm nghiêm bí hiểm trong con mắt dân chúng, sau khi chế độ quân chủ chuyên chế bị bãi bỏ, nó trở thành nơi làm việc của chính phủ và mở cửa chào đón du khách.
Án ngữ trước hoàng cung là cánh cổng mái vòm được chạm trổ tinh xảo, hai bên có tượng chiến binh uy nghiêm canh giữ. Bước qua cánh cổng là đại lộ thênh thang dẫn tới khu vực chính bao gồm các tòa nhà mái vòm sắp xếp từ thấp đến cao; những lối đi phân tách khối kiến trúc tổng thể thành nhiều khu riêng biệt. Xưa kia chúng là nơi ở của hoàng gia, quân ngự lâm và quý tộc. Giờ chúng được trưng dụng làm bảo tàng trưng bày tác phẩm nghệ thuật cùng cổ vật, khách tham quan có thể ra vào mọi lúc.
Càng đi sâu, những tòa kiến trúc mái vòm càng cao. Chúng như tôn lên tòa tháp khổng lồ nằm chính giữa hoàng cung – nơi hoàng đế ngự trị. Bốn cầu thang khổng lồ xuất phát từ bốn hướng, đưa người lên những vườn thượng uyển liền kề nhau, tạo nên vành đai lưng chừng trên không trung bao quanh tòa tháp kia. Tại đó cha con hoàng đế đang tản bộ, theo sau là đội ngự lâm quân y phục trắng toát.
Mặt trời chìm dần đằng tây. Ánh hoàng hôn như thủy triều nhẹ nhàng rút đi, những đóa hồng phai đỏ ngả bóng trên thảm cỏ xanh mướt. Gió đưa hương thổi mát tâm hồn, cõi lòng nhẹ bẫng giây lát. Công chúa Lục Châu vui thích trước cảnh tượng ấy, nàng khẽ nói:
-Đẹp quá phải không, cha?
Bạch Dương đệ thập bật cười:
-Phải. Lâu rồi…
Hoàng đế chưa nói hết câu thì một viên thư ký xen vào giữa với tập giấy dày cộp:
-Thưa, đây là thư trả lời các đại sứ gửi điện chúc mừng. Xin ngài kiểm tra.
Ngài đệ thập nâng tập thư, đôi mắt lướt tới mấy đoạn quan trọng nhất rồi xem xét cẩn thận. Lục Châu cảm giác thời gian đang lê lết một cách lười nhác. Kiểm tra xong hoàng đế quay lại với nàng:
-Con vừa nói gì ấy nhỉ? À… phải rồi, đã lâu ta chưa ngắm cảnh vườn thượng uyển. Lần gần đây nhất là…
-Sinh nhật của con. – Công chúa tiếp lời.
-À! – Hoàng đế vỗ trán – Sinh nhật của con! Ngày mai con sẽ tròn mười tám tuổi, đúng không?
Tinh thần Lục Châu chùng xuống, lòng buồn rười rượi. Tuy thế nàng vẫn chẳng biểu lộ thái độ bất mãn hay buồn phiền:
-Dạ… thưa cha, là hai mươi tuổi.
Hoàng đế sững người. Ông vội vàng sửa chữa:
-Hai mươi tuổi! Đúng rồi, là hai mươi tuổi! Ta xin lỗi! Hay là cha con chúng ta đi chơi một chuyến?
-Con nghĩ là không được đâu. – Lục Châu nói – Ngày mai cha phải họp cùng Hội đồng pháp quan. Cha quên rồi sao?
Ngài đệ thập nhăn mặt, Lục Châu tiếp lời:
-Đằng nào ngày mai con cũng gặp thầy Tây Minh. Con muốn kiểm tra thành quả luyện tập.
-Con… có thật con muốn trở thành “thánh sứ”?
-Vâng, đúng vậy.
Lục Châu nhoẻn miệng cười tươi. Cái cười khiến ai nấy tin tưởng nàng rất thành thật nhưng lại làm ngài đệ thập đau lòng. Khó mà hoàn thành trách nhiệm cả hai vai: hoàng đế và người cha, được cái nọ sẽ mất cái kia. Nhiều cuộc trưng cầu dân ý cho thấy ông là hoàng đế tốt. Ông đã cống hiến cuộc đời để tìm hiểu nguyện vọng của dân chúng, thế nên ông không đủ thời gian để thấu hiểu tâm tư của con gái. Thậm chí ông cũng không biết Lục Châu thực tâm muốn trở thành thánh sứ hay là bị ép buộc?
Gió thổi, kỷ niệm quá khứ tràn qua lòng người. Hoàng đế khẽ thở dài, ước mong gia đình mình vẫn còn bàn tay người mẹ – người vợ. Tiếc thay, đó là giấc mơ không có thật. Hoàng hậu có hai người con, trai đầu lòng, gái thứ hai; bà mất sau khi sinh ra Lục Châu. Công chúa lớn lên trong sự chăm sóc của anh trai. Lên mười bốn tuổi, nàng gia nhập khóa huấn luyện dưới sự dẫn dắt của Tây Minh – thánh sứ mạnh nhất Phi Thiên Quốc. Từ ấy người thầy kiêm luôn nghĩa vụ người cha bởi người cha đích thực không thể ở bên con gái.
-Vậy hôm nay thì sao? Chúng ta sẽ cùng ăn tối!
Lục Châu ngẫm nghĩ chốc lát rồi vui mừng. Nhưng vui mừng chưa được bao lâu, một người bước xuống bậc cầu thang với dáng điệu vô cùng khẩn trương. Y bước tới, tay đặt lên ngực và cúi đầu trước hoàng đế:
-Thưa ngài, trưởng lão Hạ Đông muốn gặp!
Quốc vương nheo mắt:
-Hạ Đông… sứ giả Thánh Vực! Sao không ai thông báo cho ta biết? Ông ta tới làm gì?
-Chúng tôi cũng vừa nhận được tin. Ông ta nói tới đây để truyền đạt lời tiên tri của Vạn Thế.
Cha con hoàng đế nhìn nhau. Đây quả là chuyện lạ vì lời tiên tri cuối cùng đã xuất hiện từ mười thế kỷ trước.
Tâm Mộng thế giới chia thành sáu lục địa. Hỗn Nguyên lục địa ở vị trí chính giữa, nó là đất thánh bởi trên mảnh đất ấy có cây cổ thụ tên gọi Vạn Thế. Truyền thuyết kể rằng Vạn Thế đã tạo ra thế giới và khai sinh muôn loài. Vì lẽ đó dân chúng tôn sùng, gọi cổ thụ ấy là “cây mẹ”. Qua nhiều thế kỷ, sự tôn sùng lan rộng rồi trở thành tôn giáo lớn nhất thế giới. Thánh Vực là nơi tập hợp các tín đồ thừa hưởng sức mạnh từ cây mẹ; người đời biết đến họ nhiều hơn qua cái tên “thánh sứ”. Các thánh sứ bất kể thân phận cao quý cỡ nào đều phải mang trách nhiệm phục vụ Thánh Vực.
Đọc nhiều sách cổ, ngài đệ thập nhận thấy lời tiên tri toàn hàm chứa điều chẳng lành. Không chừng lần này sẽ ảnh hưởng quốc gia! – Ngài nghĩ thầm. Hoàng đế lướt qua Lục Châu, nói:
-Xin lỗi nhé, ta bận rồi.
Ngài đệ thập vội vàng rời đi, sải chân bước nhanh khiến đám ngự lâm hối hả chạy theo. Tâm trí ông bận rộn đến nỗi quên luôn hứa hẹn bữa tối với con gái.
Vườn thượng uyển giờ chỉ còn gió và Lục Châu. Nàng đứng đó, đôi mắt phớt buồn. Dẫu sao nỗi buồn đã lẽo đẽo theo nàng hai mươi năm, thêm vài năm nữa cũng chẳng thành vấn đề.
Ngự lâm quân đi hết nhưng vẫn còn một người ở lại. Người đó khoác áo giáp, bên trong là áo khoác trắng bạc viền xanh dương che phủ đôi chân. Y đến bên Lục Châu và cúi đầu:
-Cả ngày mệt rồi, thưa công chúa. Cô nên nghỉ ngơi.
xem tại .
Thấy y, Lục Châu tự nhiên phấn chấn hơn hẳn:
-Chiến Tử!
Công chúa ôm lấy tay y. Gương mặt lạnh lẽo dưới mái tóc đen của Chiến Tử chợt biến sắc như một khối băng đang tan chả nói khẽ, giọng điệu thiếu tự nhiên:
-Xin công chúa đừng làm vậy. Chỗ này đông người…
Lục Châu che miệng tủm tỉm cười, cái cười thật tâm, không phải nụ cười an lòng người cha ban nãy. Chiến Tử luôn mang lại cho nàng bình yên.
Thánh sứ chuyên tâm nghiên cứu phép thuật nên rất thiếu kinh nghiệm cận chiến. Để bù lấp khuyết điểm ấy, họ cần các hộ vệ. Chiến Tử đảm trách công việc này từ ngày công chúa mới chập chững trên con đường học tập thánh sứ. Công chúa trưởng thành ra sao hoặc vất vả thế nào, y đều chứng kiến. Không phải anh trai, người cha hay người thầy mà chính Chiến Tử mới là người thân thiết nhất với nàng.
-Quanh đây đâu có người? Anh nghiêm túc quá đấy! – Lục Châu nói.
-Đây là quy tắc, thưa công chúa.
Lục Châu mỉm cười. Vốn xuất thân từ quân ngũ, Chiến Tử luôn đề cao sự kỷ luật. Đem lạc đà đi qua lỗ kim xem chừng còn dễ hơn việc thay đổi tính cách của y.
Đôi chân công chúa tha thẩn bước trong vườn thượng uyển. Hoàng hôn le lói nhuộm vàng những dải mây trắng trên bầu trời, đọng lại đâu đó trên khuôn mặt đầy ưu tư của nàng. Chiến Tử lên tiếng:
-Công chúa lo lắng?
-Ừ. – Lục Châu đáp – Em đang nghĩ tới lời tiên tri.
-Công chúa sợ?
-Có. Em sợ. Em sợ điều gì đấy không ổn.
-Tôi có thể làm công chúa bớt lo lắng và sợ hãi hơn không?
Lục Châu gật đầu:
-Được chứ! Kể cho em nghe về đội Thổ Hành!
Chiến Tử nhíu mày:
-Tôi nghĩ đó không phải là câu chuyện thích hợp.
-Cứ kể đi! – Lục Châu nói – Mà sao cứ "công chúa" mãi thế? Gọi em là Lục Châu!
Chiến Tử thở phù, sau đáp:
-Vâng, thưa công chúa.
“Ôi! Lại công chúa rồi!” – Lục Châu thở dài.
…
Đại điện hoàng cung im lìm dưới nắng tàn, từng hàng cột trụ vững chắc in bóng xuống sàn đá màu tro lạnh, bốn bức tường đầy tranh vẽ như một bộ phim sống động kể lại lịch sử Phi Thiên Quốc. Chính giữa đại điện là ngai vàng, hai tay vịn xòe rộng một đôi cánh thủy tinh. Hoàng đế ngồi trên ngai, tay chống cằm, đôi mắt lơ đãng nghĩ chuyện xưa. Ông đã rất kinh ngạc trước tòa kiến trúc này trong niềm vui thích của một đứa bé mười tuổi. Đứa bé ấy ngắm nhìn đại điện, đầu óc non nớt bùng lên nhiều giấc mơ cổ tích. Hàng chục năm sau, đứa bé ấy lên ngôi hoàng đế cùng danh hiệu Bạch Dương đệ thập, niềm vui thích xưa kia biến mất nhanh chóng. Ngai vàng vững chắc không không có chỗ cho kẻ hay mơ mộng hoang đường.
Hoàng đế cười thầm những mong ước thuở thiếu thời. Ông nhận ra mình đã già. Người già luôn nhìn tuổi trẻ bằng thái độ vừa giễu cượt vừa nuối tiếc.
Cánh cửa lớn mở toang cắt ngang dòng suy tưởng của hoàng đế. Đại điện tiếp đón nhân vật mới: một người đàn ông khoác bộ áo choàng nâu xỉn, khuôn mặt ẩn khuất sau mũ trùm. Hoàng đế ngạc nhiên hết sức, ngài đã chờ đợi vị sứ giả Thánh Vực xuất hiện ồn ào hơn thế. Mới năm trước thôi, ông ta được hàng chục thánh sứ tháp tùng cùng một bài diễn thuyết hùng hồn và rối rắm. Nhưng hôm nay vị sứ giả đáng kính chỉ dẫn theo một người hầu cận. Hy vọng là không diễn thuyết! – Hoàng đế tự nhủ, đoạn đứng dậy và nói:
-Hạ Đông trưởng lão.
Hạ Đông cởi tấm mũ trùm, từng sợi tóc trắng lưa thưa trên đầu rũ xuống chiếc mũi khoằm trên gương mặt đầy nếp gấp. Ông ta cùng người hầu cận đặt tay lên ngực, sau cúi đầu hành lễ:
-Bạch Dương đệ thập cao quý!
Ngài đệ thập ngạc nhiên tập hai vì lời chào hỏi quá ngắn gọn, chẳng hề giống tính cách ưa hoành tráng của Hạ Đông chút nào. Dẫu vậy, ông vẫn trả lời:
-Cảm ơn trưởng lão. Sao ông không thông báo trước để chúng tôi tiếp đón?
-Thánh Vực yêu cầu giữ bí mật. Hy vọng bộ đồ này không làm ông khó chịu. À quên, đây là thư ký riêng của tôi!
Viên thư ký cúi đầu thêm lần nữa, ánh mắt hoàng đế dừng lại một vài giây ở cái cặp kim loại trên tay hắn. Ngài đệ thập hỏi Hạ Đông:
-Tôi nghe nói trưởng lão mang theo lời tiên tri?
-Đúng vậy. Tốt nhất là… ông nên tự xem nó.
Viên thư ký mở chiếc cặp kim loại, một loại cặp chống đạn pháo và được ếm bùa tránh tác động phép thuật. Hắn đưa một cuộn giấy nhỏ cho hoàng đế. Ngài đệ thập đỡ lấy và mở cuộn giấy. Giấy khổ lớn trắng trơn chỉ có một dòng mực đen nhánh vẻn vẹn hai chữ: Quỷ Vương.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Hạ Đông, giọng đầy nghi hoặc:
-Quỷ Vương?
-Đúng.
-Cái gì “đúng”?
-Trong đầu ông đang nghĩ cái gì thì nó là “đúng”.
Hoàng đế nhăn trán:
-Quỷ Vương sống dậy?
Hạ Đông gật đầu xác nhận. Ngài đệ thập cau mày:
-Chẳng phải một ngàn năm trước Quỷ Vương đã bị tiêu diệt à?
-Đúng là thế. Nhưng nó chỉ đúng tới hai ngày trước.Nữ thần tiên tri của Vạn Thế đột ngột tỉnh dậy, bà ấy đã thấy Quỷ Vương tái sinh.
Ngài đệ thập hít hơi thở sâu, bờ trán già cỗi bất giác lấm tấm mồ hôi. Thế giới đang gặp nguy hiểm, cô con gái nhỏ bé của ông đang gặp nguy hiểm.
Cái tên “Quỷ Vương” không ám chỉ cá thể mà là dạng sức mạnh đối lập Vạn Thế. Rất khó giải thích sự tồn tại trái ngược ấy, hiểu một cách đơn giản thì thứ này sinh ra thế giới, thứ kia hủy diệt thế giới. Quỷ Vương tồn tại bằng cách chiếm đoạt, sử dụng thể xác con người như nguồn thức ăn nhằm giải phóng toàn bộ sức mạnh. Giải pháp duy nhất là tìm ra những người bị nhiễm, phong ấn họ tại Thánh Vực. Một ngàn năm trước nữ thần tiên tri chọn ra tám người mạnh nhất tiêu diệt các Quỷ Vương, tám người đó đã chiến thắng và trở thành Bát Đại Hộ Vệ canh giữ cây mẹ. Thế giới Tâm Mộng trải qua thời kỳ bình yên cho tới vài ngày trước, nữ thần tiên tri bỗng dưng bật dậy cùng lời tiên đoán kinh hoàng.
Hạ Đông tiếp lời:
-Chỉ thánh sứ mới có khả năng thu thập linh hồn Quỷ Vương. Đêm qua, hội đồng Thánh Vực đã họp và quyết định lựa chọn Lục Châu. Cô ấy sẽ…
Hoàng đế cắt ngang:
-Sao lại là con ta?
Hạ Đông bèn đưa cho hoàng đế công văn cuộc họp. Công văn ghi rõ rằng Lục Châu là thánh sứ xuất sắc, tài năng, trách nhiệm… tóm lại là một tràng liệt kê dài dằng dặc chứng minh nàng là người phù hợp với một công việc đầy vinh quang. Nỗi lo ngại của ngài đệ thập biến thành sự thực, ông phản bác:
-Lục Châu mới hai mươi tuổi! Nó quá trẻ! Sao Thánh Vực không cử người khác? Rất nhiều thánh sứ giỏi hơn nó!
-Vài người đã đưa ra ý kiến khác nhưng mấy vị trưởng lão gạt đi. Họ nói Phi Thiên Quốc cần thể hiện trách nhiệm chuộc lỗi.
-Chuộc lỗi? Lỗi gì?
-Ông quên chuyện hai mươi năm trước rồi à? Phong ấn Thánh Vực bị một đại thánh sứ người Phi Thiên khai mở. – Hạ Đông trả lời.
Hoàng đế nghiêm giọng:
-Phi Thiên Quốc chúng tôi đang chuộc lỗi! Hai mươi năm qua, năm nào chúng tôi cũng tài trợ một nghìn thùng vàng cho Thánh Vực!
-Cá nhân tôi đánh giá cao hành động của Phi Thiên. Nhưng đây là quyết định của ban lãnh đạo Thánh Vực, tôi chỉ là người đưa tin thôi. Nhân tiện nói để ông biết, câu chuyện về đại thánh sứ phản bội chưa hề được tiết lộ ra ngoài. Tôi e…
Ngài đệ thập nheo mắt, giọng nói gần như gió thổi:
-Ông dọa tôi à?
-Quan hệ giữa tôi và Phi Thiên Quốc các ông đâu tệ đến mức tôi phải đe dọa để đổi lấy mấy chục thùng vàng? Những người đe dọa ông là kẻ khác!
Hoàng đế thừa hiểu chỉ duy thánh sứ mới có khả năng đối đầu Quỷ Vương, nhưng vấn đề ở chỗ thánh sứ “được lựa chọn” là con gái ông. Ông có quyền từ chối đề nghị của Thánh Vực song hệ lụy từ sự từ chối này sẽ ảnh hưởng tiêu cực tới đất nước. Thánh Vực đại diện đấng thần linh tối cao bậc nhất, từ chối dễ lắm sao? – Hoàng đế ngẫm nghĩ. Chưa kể việc dư luận lên tiếng hoàng đế dùng quyền lực bao che người thân. Tình cảm của người cha và lý trí của người đứng đầu đất nước đang khiến ngài đệ thập trăn trở.
-Thời gian rất gấp, tôi mong câu trả lời vào đêm nay.
Nói xong Hạ Đông xin phép lui bước. Đại điện im lặng như tờ, chỉ còn chút nắng nhẹ tênh hiu hắt mái vòm. Bạch Dương đệ thập mệt mỏi ngồi lên ngai vàng, ông chống cằm nghĩ ngợi điều xa xôi rồi chợt nói:
-Lục Thiên à? Đến lâu chưa?
“Lục Thiên” bước ra từ bóng tối, mái tóc nâu dài buộc túm như đuôi ngựa. Nắng tàn thấm đẫm bộ áo giáp trên người hắn hằn lên vài vệt cong sáng bóng. Lục Thiên lên tiếng:
-Con nghe thấy hết rồi. Chuyện lớn đấy, cha à!
-Phải, chuyện lớn.
Lục Thiên là anh trai Lục Châu, tuổi đời chưa đến ba mươi nhưng đã nắm vị trí phó thống lĩnh chịu trách nhiệm quản lý sư đoàn. Một chức vụ dễ khiến người khác lầm tưởng hắn dựa vào người cha mà có. Tuy nhiên nhìn bảng thành tích của Lục Thiên, khó ai nói hắn không xứng đáng. Lục Thiên đã tổ chức gần một trăm chiến dịch truy quét khủng bố, được hoàng đế nhiều nước vinh danh vì đóng góp cho nền an ninh hòa bình. Thậm chí hoàng đế các nước không thuộc liên minh Phi Thiên Quốc cũng từng phong thưởng Lục Thiên. Quân hàm “phó thống lĩnh” xem chừng hơi nhỏ so với tài năng của hắn.
-Thánh Vực bắt chẹt chúng ta bằng chuyện hai mươi năm trước. Thật không bình thường! – Lục Thiên nói – Con nghi ai đấy đang cố tình gây khó dễ…
-Âm mưu chính trị? Tại Thánh Vực?
Lục Thiên nhún vai:
-Tại sao không? Thánh Vực là nơi linh thiêng, nhưng đâu có nghĩa nó hoàn toàn trong sạch?
Ngài đệ thập gật gù:
-Có lý.
-Nhưng tại sao họ nhắm vào Lục Châu? Con bé đâu can hệ chuyện chính trị?
Hoàng đế nhắm mắt trầm ngâm hồi lâu. Ông nói:
-Ta nghĩ… họ đang nhắm vào ngai vàng.
-Con không hiểu. – Lục Thiên lắc đầu.
Ngài đệ thập ôn tồn giải thích như dạy dỗ đứa con bài học vỡ lòng. Thuở xưa hoàng đế có truyền thống sinh nhiều con nhằm dự phòng người thừa kế ngai vàng vì càng nhiều người thừa kế, hoàng gia càng vững chắc. Ngày nay chế độ ấy đã lỗi thời, Bạch Dương đệ thập chỉ có hai người con như bao gia đình khác. Giả sử Lục Châu chết, ngai vàng chắc chắn thuộc về Lục Thiên nhưng đó lại là cơ hội để các phần tử chống đối gây sức ép, sau là loại bỏ Lục Thiên. Ngôi vị hoàng đế thời nay tuy ít quyền lực hơn song vị thế lãnh đạo đất nước không thay đổi. Sức hút của nó khiến bao kẻ vẫn ôm mộng. Nhiều năm về trước, ngài đệ thập là người thừa kế duy nhất, ông lên ngôi với sức ép chính trị khủng khiếp từ nội bộ và ngoại quốc. Lúc ấy rất nhiều người tin rằng dòng họ Bạch Dương chuẩn bị lụi tàn.
Lục Thiên thở dài:
-Ra thế!
-Đây mới chỉ là phỏng đoán, đừng chắc chắn. Nhưng đừng chủ quan. – Hoàng đế nói – Triệu tập Hội đồng pháp quan, ta cần gặp họ.
-Con hiểu. Mà… cha sẽ thông báo chuyện này với Lục Châu?
-Nói với nó giùm ta. Ta… bận.
Lục Thiên nhìn người cha toan nói điều gì đấy nhưng lại thôi. Bận bịu không hẳn là lý do của ngài đệ thập. Có lẽ ông đang sợ, sợ những nỗi sợ của người cha, sợ nói những điều run rủi. Lục Thiên nhớ rất rõ cái ngày Lục Châu hỏi mẹ đang ở đâu trước mặt hoàng đế. Hắn nhớ rõ khuôn mặt người cha trở nên khó coi ra sao…
…nhiều điều khó nói, khó trả lời.
Bạch Dương đệ thập rời ngai vàng, đôi chân già nua lững thững bước. Lục Thiên gọi với:
-Ngày mai sinh nhật Lục Châu, cha định tặng gì cho em ấy?
Hoàng đế chợt nhớ lời hứa hẹn bữa tối. Ông đã hình dung đó là một bữa ăn gia đình ấm cúng. Nhưng tối nay ông phải gặp hội đồng pháp quan giữa cái không gian vô tận của đại điện.
-Ta… – Ngài đệ thập ngập ngừng – …sẽ tặng nó sau.
Bóng dáng hoàng đế khuất sau cánh cửa to lớn. Lục Thiên nhìn theo, tự dưng nhận ra nơi này trống trải vô cùng.