2. Trà my
-----------------
“Nghề gái điếm bạc bẽo, làm gái Băng Thổ bạc hơn vôi” – người ta hay nói vậy, đặc biệt là các bà mẹ, họ không muốn con gái mình lao vào cái nghề có “truyền thống” cả trăm năm ở lục địa Băng Thổ này. Tôi thì tin trăm năm còn ít, dễ cả ngàn năm không chừng! Này, đừng nghĩ tôi làm điếm mà không biết mấy chuyện lịch sử nhe mấy người! Với tư cách cựu nghiên cứu sinh chuyên ngành văn hóa và từng phục vụ thánh sứ, tôi có thể khẳng định lịch sử Băng Thổ gắn liền với đĩ điếm. Mà không riêng tôi, ngay những giáo sư hay nhà nghiên cứu có tiếng cũng thừa nhận điều đó trong những bộ sử liệu đáng tin cậy – phòng trường hợp mấy người nói “không nghe điếm kể chuyện”. Chẳng đâu xa, Biệt Liên Đại Đế - vị hoàng đế vĩ đại nhất lục địa thời phi cơ giới, cha đẻ Băng Hóa quốc hùng mạnh vốn xuất thân con hoang, kết quả của cuộc tình chóng vánh giữa một nhà quý tộc và gái làng chơi. Nhiều trận chiến đẫm máu trên xứ sở này cũng vì gái điếm mà ra, dù người ta cố che đậy bằng lý do khác như mâu thuẫn chính trị hay tranh giành lãnh địa. Lúc nói chuyện với Mục Á, tôi hay đùa rằng cái xứ Đại Bàng Phương Bắc này – biệt danh rất kêu của Băng Thổ – vốn chui từ háng đàn bà mà ra. Mục Á không đáp, chỉ cười.
Nhân tiện, để tôi nói mấy người nghe: chẳng nơi nào trên xứ Tâm Mộng coi trọng địa vị như Băng Thổ, nơi mà luật pháp kỷ nguyên hiện đại lẫn lộn với định kiến xã hội thời phi cơ giới. Ở xứ này, địa vị là tất cả. Có thân phận quý tộc nghĩa là được tôn trọng, được gọi là “Múy”, được tham dự những buổi tiệc tùng thừa mứa, được đeo những gia huy đúc bằng vàng trên cổ áo và được quyền ịn mông lên mặt luật pháp (nếu mông đủ to! Hi hi!). Khi có quá nhiều đặc ân, như câu ngạn ngữ “sướng quá hóa rồ”, đám quý tộc nảy nòi thói trăng hoa và dần dà thành bản sắc. Những gã đàn ông thượng lưu kể cả đã lập gia đình rất thích giao du với đám gái điếm tận cùng xã hội. Tôi đã phì cười khi biết vài gia tộc xứ Hoàng Hôn Cảng này thù hằn nhau chỉ vì ông tổ của họ tranh giành một cô gái điếm. Hài hước nhưng chuyện thật đấy, mấy người cứ đến đây thì biết!
Dù gì cũng là kỷ nguyên hiện đại, chuyện quý tộc đánh nhau vì gái đã thành dĩ vãng. Nhưng việc họ ganh đua chơi xấu nhau vì gái điếm là có thật, họ thích thế cho cuộc sống thêm gia vị như rắc hạt tiêu lên miếng trứng ốp la. Đó là khởi điểm cho những mơ mộng kiểu đàn bà. Nếu anh chàng nào muốn cưa gái Băng Thổ thì nghe kỹ lời tôi: đám con gái xứ này mơ mộng lắm! Vạn Thế khá công bằng khi ban cho đàn bà Băng Thổ vóc dáng cao, đôi mắt to mơ màng lẫn mái tóc vàng óng mượt, bù lại bơm vào đầu họ sự ngây thơ quá độ hay còn gọi là ngu ngốc. Vạn Thế luôn công bằng! Từ tấm bé, các cô luôn mơ tưởng thành công chúa sánh vai bên chàng quý tộc điển trai, thích lãng mạn hóa mấy vụ đấm đá của lũ nhõi đít nhoi nhoi. Nói vậy là mấy anh khỏi cần tôi diễn giải tiếp ha! Nhưng cẩn thận! Vạn Thế luôn công bằng, có loại cừu ngây thơ thì tức là có loài sói cái, những con sói ranh mãnh ác nghiệt hơn cả sói đực và sẽ ngấu nghiến các anh như quái vật tàn ảnh nuốt mồi. Chỉ có một điểm chung duy nhất giữa bọn cừu và lũ sói cái: thèm muốn tiền bạc địa vị.
Bởi cái bánh “đoạn kết cổ tích có hậu” được chia đều cho cả sói lẫn cừu nên đàn bà Băng Thổ dễ vướng nghề đĩ điếm. Dẫu biết bánh có hạn, ăn hết miếng này thì chẳng có miếng khác, kích cỡ mỗi miếng to nhỏ khác nhau nhưng không vì thế mà người ta dừng lại. “Này, Na Li Nã…” – Mẹ căn dặn tôi khi tôi đang tuổi dậy thì – “…đừng nghĩ về quý tộc, chẳng tốt đẹp gì đâu! Rồi con sẽ sa chân như đi lạc giữa rừng tuyết!”. Tôi nhớ lời mẹ, tự sắm vai một cô gái khôn ngoan và trở thành nghiên cứu sinh. Nhưng rồi nhiều biến cố lẫn nông nổi dài đến mấy trang giấy mà giờ tôi ngồi ở Đông Môn Cao Lầu này, dĩ nhiên là làm gái. Muốn “tâm sự” với tôi chứ? Bây giờ các người chỉ có khả năng gặp tôi thôi, còn Mục Á? Không được đâu, hi hi, cổ kín lịch rồi! Muốn gặp tôi thì gặp thằng cha bố mì dưỡn dẹo ở sảnh chính Đông Môn Cao Lầu, gã sẽ chỉ dẫn, luật ở đây là vậy, thông cảm nhe! À, chưa nói với mấy người, tôi tên là Na Li Nã.
Nói về Đông Môn Cao Lầu, nơi này khác hộp đêm bình thường. Tôi không rõ nó xuất hiện từ bao giờ, chỉ biết đã tồn tại hơn nửa thế kỷ. Hồi mới vào, tôi nghe gã bố mì kể người lập ra Cao Lầu muốn gái điếm kiêm nhiều vai trò thay vì mỗi việc nằm ngửa cho bọn đàn ông cưỡi. Chúng tôi cần xuất hiện ở những bữa tiệc, theo chân khách hàng đón tiếp nhân vật quan trọng, làm đồ mặc cả không chính thức cho những bản hợp đồng, đôi khi sắm vai tình nhân của khách hàng. Nói chung, sắc đẹp là màu nước đặc biệt và quý tộc trả tiền để chúng tôi tô điểm bức tranh thượng lưu của họ. Nhưng đôi lúc công việc chỉ đơn giản là dùng chung bữa và lắng nghe khách hàng tâm sự, cùng đi dạo hoặc xem nhạc kịch cùng họ. Đàn ông tàn nhẫn sắt đá nhưng không phải ai cũng chịu được sự cô đơn. Đây là cơ hội tốt nhất để kiếm một chàng quý tộc bảnh bao, hoặc tệ lắm là một ông già ngoài sáu mươi tuổi nhưng giàu có. Những gái điếm kiểu này được gọi là Hạ Nga Chi, phiên âm từ chữ “Hattabi” trong ngôn ngữ Băng Thổ là “họa mi cầu vồng” – một loại chim hót hay, lông vũ lấp lánh bảy màu tuyệt đẹp, chỉ có thể tìm thấy ở lục địa Thượng Cổ và được giới quý tộc Băng Thổ ưa chuộng vô cùng.
Nhưng chỉ số ít gái điếm được vậy. Sắc đẹp bẩm sinh, cử chỉ duyên dáng, may mắn… cần vô khối thứ mới trở thành Hạ Nga Chi. Tôi thuộc số hiếm hoi này bởi Vạn Thế ban cho tôi cặp mông tròn vạnh cùng bộ ngực hồng hào mà bọn đàn ông trông thấy chỉ muốn vùi mặt vào đến độ tắc thở. Hi hi! Trong mười cô gái kiếm nhiều tiền nhất cho Cao Lầu, tôi đứng đầu bảng. Nhưng không tính Mục Á nhé! Cô ta ngoại hạng rồi! Cổ mới là báu vật thực sự của Đông Môn Cao Lầu. Nghĩ tới đó, tôi ngoảnh sang Mục Á rồi gợi chuyện bằng giọng nguýt dài:
-Hôm trước thằng cha quý tộc bên Đông Thổ tặng quà cho cô hả? Dây chuyền đính kim cương? Tốt ghê! Trông hắn đẹp trai đấy! Chẳng ai như cô cả, toàn cặp đám chịu chơi chịu chi, trẻ nữa! Trông tôi này, đang phải làm “tay vịn” cho ông già sáu chục!
Mục Á cười, điệu cười bàng quan nhưng không vô tư lự, trước giờ vẫn vậy:
-Thì tôi vẫn chỉ là con điếm, khác gì chị?
Tôi khẽ thở dài rồi gật đầu đồng ý với cô. Phải, Hạ Nga Chi hay “Hattabi” chỉ là cách gọi chứ bản chất Sukka chẳng hề thay đổi. Phía sau mỗi bữa tiệc hoành tráng, mỗi bữa ăn sang trọng, mỗi buổi đi dạo tâm tình, mỗi thương vụ làm ăn, tôi lại lên giường với khách hàng (hoặc đôi khi không phải giường mà là ghế, tràng kỷ, bên cửa sổ hay bất cứ nơi nào mà lũ đàn ông nghĩ ra). Nghĩ lại mấy chuyện đó, tôi chẳng phiền lòng chút nào. Thật đấy! Chẳng chút buồn bực gì hết vì nó đơn thuần là công việc, không phải mấy thứ đau khổ mà mấy người thường nghe từ miệng gái điếm đâu! Hi hi! Tôi chỉ thấy buồn cười hơn vì gã đàn ông nào cũng ngu ngốc bất kể quý tộc hay kẻ tầm thường. Cá nhân tôi cho rằng đầu óc họ vẫn mắc kẹt ở thời đại nguyên thủy, hầu như không tiến hóa chút nào! Tôi coi thường họ, thật đấy! Làm gái điếm là vậy, có thể bị bất cứ ai khinh thường, nhưng cũng có thể khinh thường bất cứ ai, nhất bọn đàn ông. Người đàn ông duy nhất trên đời mà tôi kính trọng là cha mình. Ông chưa bao giờ khiến mẹ con tôi buồn, chỉ một lần duy nhất là quân đội Hoàng Lâu quốc đưa giấy báo tử của ông về nhà. Ông mất trong cuộc chiến tranh tài nguyên.
Quay lại vấn đề! Chuyện tức cười đầu tiên là rất nhiều gã đàn ông tin rằng nghề gái điếm dành cho bọn đàn bà khát tình, nhất mấy thằng nhõi mới lún phún râu trên lẫn “râu dưới”. Lũ ranh đang tuổi ăn tuổi lớn này nghĩ bọn tôi thuộc những cá thể giống cái thèm thuồng tình dục và thủ dâm mọi lúc mọi nơi như chúng. Tôi không phủ nhận mình từng thủ dâm khi bắt đầu tuổi dậy thì và mất trinh với bạn trai năm mười bảy tuổi (gái Băng Thổ mất trinh sớm, như tôi là còn muộn!). Nhưng điều đó không có nghĩa tôi chọn nghề gái điếm vì cần hơi đàn ông như thức ăn nước uống. Hồi chưa trở thành Hạ Nga Chi, tôi phải tiếp một thằng nhãi mười sáu tuổi học đòi làm người lớn. Giả như thằng bé ngượng ngùng hồi hộp, thần tình lo lắng lẫn phấn khích do sắp được ngửi hơi đàn bà, tôi sẽ chẳng ngần ngại ấp mặt nó vào ngực mình và đóng vai người chị nuông chiều đứa em hư đốn. Tôi thích những cậu trai nhỏ tuổi dễ thương. Nhưng chẳng hiểu thằng cu con học đâu cái thói chễm chệ trên giường kiểu ông hoàng quyền lực, sau đó huýt sáo vẫy vẫy ngón tay gọi tôi lại phục vụ nó như gọi chó đến giờ ăn. Trông mặt thằng lỏi non choẹt, tôi phì cười. “Này nhóc, chị còn chưa cởi áo mà sao đã dựng cột thế kia?” – Tôi nhìn vào đũng quần ngồng lên như kim tự tháp của nó – “Lần đầu hả? Lần đầu thì không nổi một phút đâu cưng! Biết dùng bao cao su chưa vậy? À, đi tắm đi, nhóc bốc mùi quá đấy!”. Như bị nói trúng tim đen, thằng nhóc cứng đờ mặt rồi chạy khỏi phòng trong dáng dấp một bại tướng thua trận nhục nhã. Sau vụ đó, gã bố mì tát tôi tím mặt vì làm khách bỏ về. Ôi Vạn Thế ơi, nghĩ lại chuyện ấy tôi vẫn không nhịn nổi cười.
Rồi thì chuyện tức cười khác – mà gọi “bực mình” thì đúng hơn – là bọn đàn ông nghĩ đàn bà có sẵn bản năng lưỡng tính. Vô số gã đến đây yêu cầu chúng tôi diễn trò quằn quại cùng một cô gái khác, còn họ ngồi ngoài ngắm nghía và thủ dâm. Hồi mới vào nghề, tôi bị ép làm trò đó với một người đàn chị. Vừa đưa miệng lại gần cửa mình của chị, tôi rú lên đoạn chạy ra ngoài bụm miệng ngăn cơn nôn mửa. Không phải chị hôi hám, chị rất sạch sẽ, nhưng chuyện quan hệ đồng giới làm tôi phát ói. Đàn bà con gái chúng tôi khoái ôm ấp nhau, thi thoảng bóp ngực nhau trêu đùa, đôi lúc bàn chuyện làm tình bậy bạ không có nghĩa rằng chúng tôi dễ dàng chấp nhận tình dục đồng giới. Đấy chỉ là đặc điểm giới - thứ mà người ta gọi là “nữ tính”, tương tự đám đàn ông thể hiện chất nam tính qua đánh lộn, địa vị xã hội và khả năng chinh phục đàn bà. Trở lại chuyện chính, người đàn chị chạy theo xoa đầu tôi an ủi “Rồi sẽ qua thôi, em gái! Rồi sẽ qua thôi!”. Vì tiền, vì sợ gã bố mì bạt tai, tôi nghe theo chị, dần dà quen việc đó rồi dẫn dắt lứa đàn em. Tôi vẫn nhớ như in một đứa đàn em khóc ngay tại trận khi vừa ngậm bầu ngực của tôi. Khổ thân con bé, nó mới mười sáu tuổi! Sau nhiều năm chung đụng thể xác với hầu hết gái điếm ở Đông Môn Cao Lầu, tôi vẫn kinh tởm chuyện tình dục đồng giới, chỉ khác rằng tôi chấp nhận nó như một phần công việc và giả vờ say mê nhằm chiều lòng khách hàng. Tôi dợm nghĩ ở một thế giới khác nơi nữ quyền trên hết còn đám đàn ông làm nghề trai bao, một phụ nữ có thể yêu cầu hai gã trai bao quằn quại so “kiếm” nhau, cảnh tượng sẽ thế nào nhỉ? Ê, mấy anh đừng ói chứ! Hi hi!
Và điều hài hước nhất là sau mỗi lần hành sự, đám đàn ông lại phủ phục trên bụng tôi rồi ngước bộ mặt lấm tấm mồ hôi, thở hồng hộc “Này Na Li Nã, em… có sướng không?” hoặc “Na Li Nã, em thấy “kiếm” của tôi… to không?”. Kích cỡ, muôn thuở là kích cỡ, nỗi ám ảnh cùng cực của cánh đàn ông. Họ sợ bọn gái điếm chúng tôi bàn tán anh chàng này “kiếm” to thằng cha kia “kiếm” nhỏ, sợ gái điếm nhìn mình bằng ánh mắt khinh miệt vì mới vào chiến trường đã tử thương, sợ mình kém cỏi hơn thằng bạn – đứa mà hôm trước vừa khoe khoang rằng có thể làm cái giường kêu cọt kẹt liên tục trong một tiếng đồng hồ, sợ mình kém bản lĩnh đàn ông. Nghe nè, cá nhân tôi, gái điếm ở Cao Lầu và tất cả những gái điếm tôi biết đều không quan tâm to nhỏ. Tất nhiên nhỏ quá cũng là vấn đề vì tạng người Băng Thổ vốn cao lớn sẵn, đàn bà cao trung bình trên một mét bảy (1m7), chưa kể tôi cao một mét tám (1m8). Làm nghề gì cũng cần cảm hứng, phải không? Nhưng cái cách bọn đàn ông quan trọng hóa kích cỡ khiến tôi phát mệt. Vì chuyện nhỏ to to nhỏ, họ hùng hục đẩy hông như ngựa giống đang kỳ động đực hòng lấp liếm rằng “kiếm” của mình chỉ cỡ trung bình. Trung bình thì sao? Nghĩ đàn bà chúng tôi chê cười sao? Yên tâm đi, chúng tôi không bình phẩm chuyện đó như cái cách bọn đàn ông bàn tán công khai cặp mông của một cô ả vừa đi ngang qua như các người đâu! Tất cả là sản phẩm của những câu chuyện hài hước tục tĩu mà bọn đàn ông phịa ra để bôi xấu phụ nữ. Nhưng tôi biết dạng đàn bà nào quan trọng chuyện kích cỡ đấy! Để tôi chỉ nhé: là những mệnh phụ phu nhân quý tộc rỗi việc, những bà cô năm mươi tuổi góa chồng thừa hưởng đống của nả giàu có, những bà mẹ kế nhận ra đứa con riêng của chồng ngon lành đẹp trai gấp tỉ lần ông bố nó. Hỡi các anh có “kiếm” to, nếu các anh muốn chứng tỏ chất đàn ông kiểu đó thì đến Hoàng Hôn Cảng này tìm mấy bà cô nọ. Hi hi!
Sơ sơ mấy chuyện vậy thôi chứ thực ra còn dài lắm! Nói chung trước khi trở thành Hạ Nga Chi, tôi tiếp xúc hầu hết khách hàng lẫn những trò phòng the quái đản trừ bạo dâm. Nhắc lại, trừ bạo dâm! Tôi không bao giờ dính dáng vụ đó, kể cả Đông Môn Cao Lầu cũng không khuyến khích gái điếm tham gia. Mấy người nghĩ rằng nó đơn giản là kích thích cảm giác mạnh hay chút thú vị khác lạ? Các người sẽ thay đổi suy nghĩ nếu gặp lũ quý tộc miền tây bắc lục địa Băng Thổ - một nơi xa xôi lạnh lẽo đến mức linh hồn con người hóa đá, vô cảm, dễ chấp nhận thú tiêu khiển bạo lực. Cao Lầu thi thoảng tiếp vài đám khách kiểu này và không thể từ chối mãi, mỗi lần như thế, gã bố mì buộc phải lựa vài cái tên, còn tôi trốn thu lu một góc cầu nguyện Vạn Thế hoặc ôm một cô gái khác như bầy gia súc biết mình sắp vào lò mổ. Tôi chưa bao giờ bị chọn, tạ ơn Vạn Thế! Cứ nghĩ lại chuyện ấy, sống lưng tôi lại rùng lên tựa thể tấm bạt hứng gió táp.
Nỗi sợ chỉ chấm dứt khi tôi trở thành Hạ Nga Chi. Một Hattabi, một họa mi cầu vồng nghĩa là không thể xâm phạm, luật lệ giới làng chơi từ xưa đã vậy. Tôi trở thành của báu ở Đông Môn Cao Lầu, được quyền khước từ khách hàng nếu kẻ đó làm tôi không ưa, được nhận thêm tiền hoa hồng, được giữ quà từ khách hàng nếu họ tặng. Nhưng hay ho nhất của việc này là được cấp miễn phí đồ trang điểm lẫn quần áo trị giá hàng trăm thùng vàng. Bọn đàn em luôn ghen tị với hộp trang điểm của tôi với miếng thoa phấn làm từ vật liệu cảm ứng có thể tự động chỉnh tông màu nền, những chiếc bút kẻ giúp lông mày hơi óng ánh khi ánh trăng rọi vào, những thỏi son nhỏ xíu có phép thuật giúp đôi môi thấm màu son chỉ sau một lần chấm môi thay vì tô quẹt cả tiếng đồng hồ, những cây cọ mềm mại phủ tinh chất che kín dấu tàn nhang hay lỗ chân lông lớn trên da, những hộp thoa kem chứa thảo dược ma thuật giúp bờ vai tròn trịa hơn, vân vân, nhiều quá tôi không kể hết! Và khi ngó tủ quần áo của tôi, lũ đàn em rú lên vì trong ấy cơ man váy áo đủ chất liệu, vô vàn màu sắc và vô số kiểu dáng, có cả những chiếc váy độc đáo mà Cao Lầu đặt may để tôi là một, là riêng, là duy nhất, không nhầm lẫn với bất cứ cô gái nào khác. Vì hộp trang điểm đắt tiền, vì tủ quần áo, vì muốn chứng kiến lũ đàn bà khác tức lồi mắt với mình mà gái điếm giành giật vị trí Hạ Nga Chi bằng mọi giá.
Đôi lúc tôi nghĩ cứ làm Hạ Nga Chi mãi thì hay biết mấy! Tôi thích cảm giác mấy thằng cha quý tộc lấy lòng hoặc tranh giành mình bằng quà cáp, thích hộp trang điểm và tủ quần áo nở càng to càng tốt dù có những thứ tôi chẳng bao giờ dùng. Cánh đàn ông luôn thắc mắc tại sao chúng tôi thích chất đầy những thứ thừa thãi. Bởi vì họ không phải nữ giới. Họ không thể hiểu sự khác biệt trước và sau trang điểm; nó là sự vui thích khi biết mình có thể đẹp như ai và đẹp hơn bất cứ ai, cảm nhận từng mảnh da thịt thay đổi khi khoác lên mình diện mạo mới. Đám đàn ông cũng không bao giờ hiểu mỗi lần thử bộ cánh là mỗi lần cơ thể được mơn trớn bởi cái mềm từ lụa, cái vuốt ve từ lanh, cái ràm rạm ram ráp từ vải thô, cái lạnh mát sa mạc từ vải ngân tằm bện từ tóc phụ nữ Vinh Môn quốc. Từng sợi vải thấm đẫm da thịt khiến tôi cảm giác mình ở khoảnh khắc đó như nàng công chúa, thân thể được đắm chìm trong những sắc màu cổ tích mà mẹ vẫn thủ thỉ kể cho tôi nghe hồi bé, mái tóc được bồng bềnh giữa chốn thời không cách xa thực tại. Nói cho dễ hiểu thì đấy là cách phụ nữ chúng tôi nâng niu chiều chuộng bản thân, tự tôn trọng mình như một báu vật ở vương quốc mà chỉ riêng chúng tôi biết. Chợt nhớ thời còn làm nghiên cứu sinh, tôi luôn khao khát trở thành trợ lý hội đồng thánh sứ Hoàng Hôn quốc, mơ mộng một ngày kia được tới và chiêm ngưỡng Thánh Vực huyền thoại. Nghĩ lại chuyện đó tôi buồn cười, thấy lố bịch nữa! Tủ quần áo lộng lẫy, hộp trang điểm và kiếm tấm chồng quý tộc giàu có mới là chuyện thực tế, thực tế thì luôn đi vào lòng người, thế nên tôi chẳng ngại ngùng nếu ai đấy biết mình làm gái. Không tự hào mà cũng không xấu hổ, đại khái vậy!
Nhưng mọi chuyện đổi khác kể từ khi Mục Á xuất hiện. Phải, là cô gái đang mải mê chăm sóc bình hoa trà my trên bàn. Hoa màu hồng phớt, nở nhiều tầng cánh hơn những loại trà khác, đẹp đẽ hút trọn hồn người như chính Mục Á vậy.
Song có một điều mà người ta ít biết: trước khi nở, hoa trà chẳng mấy nổi bật.
Bốn năm về trước, khi tôi đã là Hạ Nga Chi, Đông Môn Cao Lầu tuyển chọn lứa gái mới. Tuyển chọn đàng hoàng gắt gao như thi tuyển thánh sứ, không phải cứ hoàn cảnh khó khăn hay bán thân kiếm tiền là các cô gái được nhận. Các cô gái xếp thành hàng tại sảnh Cao Lầu chừa lối đi, còn bọn gái cũ như tôi ở trên tầng lửng trông xuống. Trong bộ váy lẫn giày cao gót cùng màu hồng, gã bố mì rảo đôi chân đầy lông qua các cô gái, lúc ngắm họ, lúc phát mạnh tay vào mông hay bóp ngực họ, thi thoảng liếm vành tai họ. Lắm cô rú lên phát khiếp, tôi bật cười vì ngày xưa mình cũng y như vậy. Tôi nhìn họ một lượt, cuối cùng dừng ở cô gái mang dòng máu lai giữa Băng Thổ và Đông Thổ, sau này chính là Mục Á. Khi ấy cô không rạng rỡ như đóa trà my bung nở mà buồn bã, gương mặt có mây xám che khuất, thần tình ủ dột tựa ngày đông lạnh lẽo nhất xứ Băng Thổ. “Chuyện đau thương gái điếm kinh điển! Nhưng không mới, nhàm rồi!” – Tôi nghĩ bụng. Cao Lầu không nhận chuyện tình cảm sướt mướt, chỉ lấy người có khả năng đẻ ra tiền, chả thế mà cô nào dự tuyển cũng tươi tắn đẹp đẽ. Gã bố mì ngó Mục Á một chút rồi bỏ đi ngay, môi cong lên, đầu lắc lắc kiểu chê hàng kém chất lượng. Bọn gái cũ cũng chẳng ai chú ý cô, trừ tôi. Tới khi tôi phát chán định nhìn chỗ khác, Mục Á bỗng ngẩng đầu và tôi phát hiện cặp mắt lá liễu sắc bén lẫn mái tóc đen xõa vai của cô. Ở khoảnh khắc ấy, tôi biết cô đến đây không phải để làm gái điếm tầm thường, cô phải là Hạ Nga Chi - Hattabi hạng nhất và khiến mọi gã quý tộc chạy theo mình. Cuối buổi tuyển chọn, gã bố mì lựa được hai chục cô, số khác bị loại trong đó có Mục Á. Tôi gọi gã bố mì:
-Này bà chị! Cô em này được lắm nè! – Tôi chỉ vào Mục Á – Thử xem!
-Nào, nào, Na Li Nã, nào, lộn xộn nào! Đây không phải chuyên môn của cưng nhé! Của chị nhe cưng! Của chị! – Gã bố mì chỏng lỏn – Chị quyết định, không phải cưng!
-Thôi nào bà chị! – Tôi đốp chát vì nhớ vụ gã tát mình – Bà chị nhìn người ta đâu kĩ?! Nhìn lại coi!
Gã bố mì mím môi mà không làm gì được vì tôi là Hạ Nga Chi, tiếng nói của tôi có trọng lượng. Gã đanh đá quay ngoắt đi rồi xem xét Mục Á. Bấy giờ tôi mới thấy gã nhíu mày khi phát hiện đôi mắt Mục Á, gã hỏi cô vài điều, rờ nhẹ bàn tay sơn móng đỏ chót lên má, lên môi cô. Bất chợt gã nhỏng đầu một cách kỳ cục rồi ton ton vòng ra phía sau khẽ vén tóc Mục Á, đôi mắt mở lớn kinh ngạc rồi rưng rưng như sắp khóc. Tôi chưa từng thấy gã như vậy bao giờ và không hiểu gã thấy cái gì, chỉ biết sau lần đấy Mục Á được nhận.
Gái điếm thời gian đầu dễ gặp khủng hoảng. Họ sớm nhận ra con đường trở thành Hạ Nga Chi khó hơn cả tìm đường tới Thánh Vực, ngay cả việc thích ứng công việc hàng ngày tại Cao Lầu cũng quá khó khăn. Người bỏ cuộc, người cam chịu thành con cừu bảo sao nghe vậy, người biến thành con sói cái sẵn sàng cắn chết cừu lẫn con sói khác. Mục Á cũng không ngoại lệ. Cô chưa từng làm khách bỏ về hay khiến gã bố mì điên lên cho vài cái bợp tai, nhưng đôi lúc tôi bắt gặp cô trong nhà vệ sinh, mắt nhèm nhem phấn vì khóc; nghe nói gã khách hàng thích chửi bới xúc phạm bạn tình khi quan hệ, gã gọi mẹ cô là “con điếm mẹ đẻ con điếm con”. Nghề nghiệp cạnh tranh, gái chốn này mong nhau bán sới còn chưa hết chứ chẳng đợi hỏi thăm, nhưng trông cô vậy tôi thấy thương. Tôi hỏi thăm nhưng cô nín ngay, cúi đầu chào đàn chị rồi mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. Cô cứng rắn hơn đám cùng lứa.
Rồi Mục Á cũng quen việc, đám quý tộc tìm đến cô mỗi lúc một nhiều, cả Cao Lầu phong thanh cô có khả năng làm Hạ Nga Chi. Ở đây gái điếm phải phấn đấu ít nhất ba năm, mới một năm như cô là chuyện không tưởng. Vì lời đồn ấy, đám gái điếm ghen tị cô, các Hạ Nga Chi ngứa mắt với cô. Cô bị cô lập và bắt nạt. Đủ những trò nhảm nhí tủn mủn kiểu đàn bà nhắm vào cô như đập nát hộp trang điểm, cắt váy, hất xô nước lúc cô đi vệ sinh, nhổ bọt vào đồ ăn trưa, phao tin mẹ Mục Á sinh cô ra trong hộp đêm, dạy cô làm điếm sau đấy cả hai mẹ con phục vụ chung một khách… Hàng trăm kiểu xúc phạm thể chất lẫn tinh thần Mục Á, tôi không nhớ xuể. Mỗi lần như thế, cô chỉ giữ gương mặt lạnh tanh cùng ánh mắt bàng quan, tôi không rõ cô thực sự chẳng để tâm hay giả bộ. Nhưng lần nặng nề nhất với Mục Á là khi không thể đuổi cô ra khỏi Cao Lầu, bọn gái điếm theo lệnh một Hạ Nga Chi đánh cô trong nhà vệ sinh. Nếu lần ấy tôi không can thiệp, gương mặt Mục Á đã dính những vết sẹo không thể xóa mờ. Tôi tìm thấy cô bên cạnh bồn cầu – bọn gái điếm vừa nhấn mặt cô vào đó, đôi môi bết máu, tóc bị cắt vương vãi khắp nơi. Tôi đưa cô về phòng mình, thay quần áo rồi tắm cho cô. Ban đầu Mục Á từ chối nhưng tôi nạt:
-Đừng bướng! Vào đây!
Nói rồi tôi kéo cô vào bồn, lấy bông xà phòng lau những lốt bầm do mũi giày cao gót đạp vào người. Chút tò mò nổi lên, tôi vén tóc Mục Á và tận mắt thấy nửa sau cổ của cô. Thiên nga! – Tôi bần thần thảng thốt. Cây mẹ tạo ra con người nhưng hẳn phải tốn trăm công ngàn sức mới đục đẽo ra cái cổ Mục Á; nó như cắt ra từ lớp băng vĩnh cửu mãi miền cực bắc thế giới, được Vạn Thế đo đạc cẩn thận rồi đẽo gọt tỉ mẩn mỗi năm một đoạn bào, mỗi năm một vết chạm, mỗi năm một đường mài, cứ thế hàng vạn năm mới thành hình . Đoạn cổ hơi dài, hơi gồ lên đốt xương sống, thuần khiết đẹp đẽ tựa cổ thiên nga, thừa tí da hay thiếu tí thịt cũng làm hỏng vẻ đẹp của nó như thỏi quang tố bị vỡ một chút cũng mất tác dụng phép thuật. Tôi chợt hiểu tại sao gã bố mì phát khóc khi bắt gặp thứ tạo vật này, bởi gã biết tất cả lũ quý tộc Hoàng Hôn Cảng hay đúng hơn là mọi gã đàn ông trên thế giới sẽ phải chạy theo hít hà nó. Không kiềm chế nổi, tôi ôm cô rồi hôn lên cổ cô, tự hào rằng hàng triệu gã đàn ông ngoài kia không bao giờ được hưởng thụ như tôi. Không phải tôi sinh cảm giác đồng tính, đấy chỉ là cách tôi thể hiện sự ngưỡng mộ. Một người đàn bà yêu thích ngưỡng mộ vẻ đẹp của người đàn bà khác, chuyện hiếm.
Đêm ấy tôi ngủ cùng Mục Á, cô nằm quay lưng về phía tôi. Cô nói ngại và muốn về nhưng tôi không cho. Được một lúc, tôi chợt nhận ra bụng cô phập phồng, vai hơi run cùng tiếng thở sụt sùi. Tôi cũng phát hiện cổ Mục Á nổi lên vài vệt sáng màu vàng cam, có thể nhìn được trong bóng tối. Tôi không biết nó là gì, dù sao Tâm Mộng cũng lắm chuyện kỳ lạ như bài hát “Thế Giới Này Thật Lạ” của người Vinh Môn quốc. Tôi chỉ hiểu Mục Á đang khóc. Tôi xoa đầu cô vỗ về:
-Cố lên, cô chắc chắn sẽ làm Hạ Nga Chi, lúc ấy trả thù sau!
Mục Á không đáp, chỉ cười tỏ ý đang lắng nghe. Cô không chửi rủa kẻ hành hạ mình, chỉ khư khư ôm nỗi buồn làm của riêng (tôi thì khác, tôi từng bị đánh và tính sổ bằng cách đổ keo dính vào tai chúng nó, có đứa điếc hẳn). Tôi định hỏi chuyện gia đình cô trước kia cho khuây khỏa nhưng lại sợ, sợ rằng mấy lời đồn là thật và vấy bẩn con người đẹp đẹp đẽ của cô. Nhìn mấy lốt bầm ở vai ở lưng, lốt cào xé ở bàn tay ở má cô, tôi nghiến răng giận dữ. Người Băng Thổ không đối xử thiên nga như thế! Tôi bèn ôm Mục Á thật chặt. Tôi thương cô quá! Sáng hôm sau, tôi cho cô dùng đồ trang điểm cá nhân, tiện thể cho cô mấy bộ váy áo. Từ ấy tôi làm bạn với Mục Á, còn cô gọi tôi là “chị”. Định nghĩa “bạn” giữa các gái điếm là không gây sự, không can thiệp chuyện của nhau, hãn hữu lắm mới có chuyện cho không, còn vay mượn là phải trả. Đàn bà chẳng cho không ai cái gì. Tất nhiên quan hệ giữa tôi và Mục Á ở mức thân thiết hơn nhưng quy tắc cơ bản vẫn vậy.
Bẵng đi nửa năm, Mục Á trở thành Hạ Nga Chi đúng như tôi dự đoán. Chẳng thủ đoạn nào ngăn cản nổi con thiên nga tung cánh giữa bầu trời. Khắp Cao Lầu sửng sốt còn tôi thấy bình thường, thậm chí nghĩ như thế còn quá muộn, đáng lý cô nên làm Hạ Nga Chi ngay từ lúc bước vào đây. Ngày gã bố mì thông báo Mục Á được phép ở phòng riêng hay hưởng đặc quyền Hạ Nga Chi, cô chỉ cười chừng như không quan tâm mấy. Chỉ khi gặp tôi, cô mới hào hứng hơn một chút, tiện thể tặng tôi mấy bộ váy hạng sang. Cô không quên trả nợ dù tôi chẳng nghĩ đến. Tôi liền ôm cô thơm má mấy cái như người chị mừng cho em gái. Tôi yêu cô quá!
Nhưng cũng kể từ đó, mọi chuyện giữa tôi và Mục Á thay đổi. Không phải cô mà là tôi. Tôi nói nên tính sổ với lũ gái điếm ngày trước, giờ cô là Hạ Nga Chi, cô có quyền. Nhưng đáp lời tôi, Mục Á chỉ lắc đầu. Là cô không để ý? Do cô quá hiền lành? Cô rộng lượng chăng? Hay cô đợi cơ hội trả thù kín kẽ hơn? Mặc tôi lấn cấn rồi khuyên nhủ, Mục Á vẫn không đổi ý. Tốt thôi! – Tôi nhún vai, thâm tâm nghĩ một ngày nào đó Mục Á sẽ tính sổ kẻ thù cũ. Cô từng kể mình sống ở Diệp quốc suốt thời thơ ấu, người Đông Thổ tàn bạo kiểu khác, không trực diện như người Băng Thổ chúng tôi.
Ba tháng sau, Mục Á thăng tiến nhanh chưa từng có. Cô dần trở thành Hạ Nga Chi kiếm nhiều tiền nhất cho Cao Lầu, vượt cả tôi vốn ở vị trí dẫn đầu. Tôi vui vì đã xem cô như em gái ruột, hoàn toàn không chút ghen tị nào, thề có Vạn Thế! Tôi bảo cô nên tính chuyện kiếm tấm chồng và rời khỏi nơi này. Đám quý tộc Băng Thổ buồn cười ở chỗ coi khinh gái điếm nhưng rất thích lăng nhăng với họ, biến họ thành nhân tình hoặc vợ bé, thậm chí phu nhân chính thức. Chuyện này không hiếm. Tôi tin Mục Á dư sức làm vậy, cô đẹp đẽ và sở hữu khí chất hơn cả đám tiểu thư quý tộc. Bằng trực giác phụ nữ, tôi cảm nhận Mục Á mang dòng máu cao quý nào đấy dù cô chưa bao giờ kể. Nhưng thay vì nghe tôi, hồi đó cô chỉ lắc đầu:
-Tôi không nghĩ vậy. Nhà danh giá nào chịu chứa chấp một đứa Sukka làm con dâu?
-Nhưng cô là Hạ Nga Chi, là Hattabi, hiểu không cô bé? – Tôi nói.
-Nhưng bản chất vẫn là điếm mà thôi! – Cô mỉm cười – Mà họa mi cầu vồng thì sao? Người ta vẫn giết thịt họa mi làm món ăn như thường mà! Mấy gã đàn ông không chạy theo tôi, họ chạy theo giấc mơ của mình. Họ mơ sở hữu thứ không ai có, tới khi thỏa mãn, họ sẽ tìm giấc mơ mới.
-Cô sợ bị vứt bỏ?
-Có ai kể câu chuyện phía sau những cái kết có hậu? – Mục Á cười – Đàn ông chỉ sống chết vì những giấc mơ mà họ không bao giờ đạt được. Hạ Nga Chi, đàn bà hay bản thân tôi nằm ngoài những thứ “không bao giờ đạt được” của họ.
Khi ấy tôi không hiểu lời Mục Á. Tôi cũng không chắc đấy là kinh nghiệm của cô hay học từ ai. Tôi hỏi:
-Chẳng lẽ cô không muốn tìm người chồng quý tộc? Này em gái, cô trở thành Hạ Nga Chi để làm gì chứ?
-Đầu tư, kiếm tiền! – Mục Á cười – Tại sao phải trở thành họa mi hót cho một kẻ nghe mà chắc gì kẻ đó biết cảm thụ? Sao không cất cánh ra ngoài kia để cả thế giới lắng nghe mình?
-Vậy chứ cô định dùng tiền đầu tư cái gì?
Mục Á chống cằm, ngón tay thanh dài đầy đặn vân vê cánh hoa trà my trên bàn:
-Bán hoa.
-Hả? “Bán hoa”? – Tôi hỏi lại.
-Không phải “bán hoa” đó! – Cô phì cười đoạn chỉ vào bình hoa trà my – Là bán hoa này này! Mở cửa hàng hoa không dễ, tôi cần nhiều tiền.
Vậy đó, báu vật của Đông Môn Cao Lầu suy nghĩ thế đó! Tôi cười, nghĩ Mục Á đang diễn bài đạo đức giả. Gái điếm nào cũng nói mình không quan tâm vật chất, nhưng thực tế thì bất đồng điệu. Tôi nghĩ cô đã trưởng thành và giữ kín những tính toán trong lòng kể cả với tôi – người thân quen cô nhất ở Cao Lầu. Vậy cũng tốt! Một Hạ Nga Chi phải biết giành giật hạnh phúc, nơi đây không có chỗ cho nhún nhường. Tôi bớt lo cho cô.
Nhưng sự thật khác xa tôi nghĩ. Mục Á nói thật và… làm thật. Cô không gắn bó với bất cứ quý tộc nào, cùng lắm là say sưa những cuộc vui và hoan lạc trên giường. Chỉ quan hệ tình dục, không yêu thương. Mỗi lần Mục Á từ chối, càng nhiều quý tộc ở Hoàng Hôn Cảng tìm đến cô hơn, cả đám quý tộc từ thành phố lân cận cũng tìm đến. Làm giá tốt! – Tôi thầm khen cô, nhưng lời ngợi khen đầy hằn học. Từ lúc Mục Á dẫn đầu Cao Lầu, vây quanh cô toàn là những quý tộc trẻ trung đầy tiềm năng còn tôi phải tiếp đám già khú, người trẻ nhất lại là một gã béo. Vạn Thế ơi, tôi ghét những gã béo! Gã chỉ là quý tộc nhỏ, nếu chẳng vì có quan hệ đặc biệt với ông chủ Cao Lầu thì tôi chẳng bận tiếp gã. Dạo đó gã hay bám riết mời tôi ăn tối, lẵng nhẵng phát ghét! Vì gã, tôi càng thêm hằn học với Mục Á. Do cô thay đổi? Hay do chính tôi sinh tâm lý đàn bà? Tôi không biết.
Rồi khoảng cách giữa tôi và Mục Á ngày càng xa. Có thể do cả hai đều bận, nhưng phần nhiều là tôi tránh mặt cô. Mục Á không đạo đức giả, không nói xạo cũng không làm giá. Một năm trôi qua, cô thực sự chẳng để tâm chuyện kiếm tấm chồng quý tộc hay trả thù đám người đánh mình. Thứ duy nhất khiến cô bận bịu là hoa trà. Tôi biết cô luôn thức dậy lúc ba giờ sáng để mua hoa ở cảng thuyền cạn. Cô thực sự muốn làm bà chủ cửa hàng hoa. Tại sao vậy? Tại sao cô khác tôi, khác những Hạ Nga Chi, khác đám gái điếm đến vậy? Tôi nhận ra ngay từ ngày đầu tiên tôi đã chẳng hiểu Mục Á. Cô như con thiên nga ở chốn mây trời lỡ sa chân chốn sình lầy, bất đắc dĩ làm bạn với đám sinh vật ngày đêm bới bùn kiếm ăn như tôi, nhưng một ngày kia con thiên nga sẽ quay lại bầu trời cùng đôi cánh đẹp đẽ nhất. Nghĩ đến đó, tôi cảm giác chuỗi ngày phấn đấu làm Hạ Nga Chi của mình hoàn toàn vô nghĩa. Tại sao Mục Á không chịu giành giật hạnh phúc như tôi? Tại sao cô không suy nghĩ như một người đàn bà? Tại sao cô là thiên nga mà không phải con người? – Tôi uất ức.
Tôi không thể ngó lơ Mục Á mãi. Chúng tôi gặp nhau ở phòng cô, trò chuyện bên bình hoa trà my mà cô mới mua. Nhìn căn phòng chất đầy quà cáp xa xỉ lẫn váy áo đắt tiền, tôi mang cảm xúc của đám gái điếm tầm thường trông vào phòng riêng một Hạ Nga Chi: tức tối, ghen tị, giận dữ, thèm khát. Tôi không hiểu cô, rồi giận cô, cuối cùng đố kỵ cô theo cách tầm thường nhất cùng lý do dễ đoán nhất. Tính đố kỵ của đàn bà không bao giờ biến mất, chỉ là nó chưa có cơ hội trỗi dậy mà thôi. Tôi chẳng cho rằng chuyện cô gặp một thằng nhóc tên Ly Đốc ở cảng thuyền cạn là thú vị, khéo nó mơ tưởng cô rồi thủ dâm không chừng! Lát sau cô lại nói:
-Anh chàng Múy hay gặp chị… cái anh chàng béo đó! Anh ta thú vị lắm, sao chị không thử hẹn hò xem?
A, vậy là tôi chỉ có quyền hẹn hò với gã béo, ý cô là vậy? – Tôi bực mình. Tôi biết cô dạo này hay cặp kè một gã đẹp trai người Băng Hóa, hình như là kiếm sĩ thuộc dòng dõi danh giá. Cô hạ thấp tôi kiểu này sao? Sau tất cả những gì tôi làm cho cô? À không, Mục Á trả hết rồi, cô không nợ nần gì tôi, chỉ là thói tủn mủn đàn bà khiến tôi nghĩ cô vẫn nợ mình. Hàng vạn cảm xúc vọt lên cổ như nước tăng áp, tôi mất bình tĩnh:
-Không phải chuyện của cô!
-Đừng bỏ phí cơ hội! – Mục Á nói – Có thể anh ta không có ngoại hình tốt, nhưng anh ta thú vị lắm! Hãy cho anh ta cơ hội!
-Vậy tại sao cô không chộp thằng béo đó mà đùn cho tôi? – Tôi nổi đóa – Hắn thú vị lắm mà? Hắn tốt lắm mà? Sao cô không lấy hắn mà là tôi? Im đi Mục Á, tôi không mượn cô dạy tôi sống kiểu này kiểu kia!
Trong lúc vùng vằng, tôi nhỡ làm đổ bình hoa trà my. Từng bông cánh đẹp đẽ xòa trên đất, nước õa ra từ bình vỡ còn Mục Á mở lớn mắt như không tin nổi. Dường như cô không biết cơn giận dữ của tôi, không biết tại sao tôi tránh mặt cô gần một năm, và hình như cô cũng chẳng biết tại sao tôi im lặng khi bọn Hạ Nga Chi lẫn gái điếm Cao Lầu khinh ghét cô ra mặt. Cô ngây thơ? Hay cô như con thiên nga không để tâm bọn lâu nhâu dưới bùn sình? Đồ đạo đức giả! – Tôi nghiến răng, mặc cơn đố kỵ nuốt trọn mình rồi bỏ đi, thâm tâm phần nào hả hê. Hẳn Mục Á giận tôi lắm!
Sau vụ ấy, Mục Á không gặp tôi nữa. Vài lần chúng tôi chạm mặt nhau nhưng cô ôm hoa trà mà đi, còn tôi cũng lặng lẽ mà bước, coi như không quen biết. Thi thoảng tôi cố tình khiêu khích hòng nghe cô chửi xéo mình mà bất thành. Tôi càng thêm bực tức. Tại sao vậy, tại sao cô không giống con người bình thường?
Một lần nọ, tôi bỗng nghe Mục Á cãi nhau với gã bố mì. Cô từ chối tiếp khách, một anh chàng quý tộc trẻ tuổi chịu chơi chịu chi ở miền tây bắc Băng Thổ, dạo ấy khá nổi tiếng ở Hoàng Hôn Cảng. Ghen tức nổi lên, tôi đợi cô đi khỏi rồi thuyết phục gã bố mì để “ca” này cho mình. Gã bố mì tần ngần rồi chấp thuận. Hôm đó tôi thế chỗ Mục Á, khách hàng có vẻ thất vọng nhưng tôi làm hết sức nhằm chứng minh mình không thua Mục Á. Rồi chàng quý tộc dần đắm chìm vào những phần cơ thể mà tôi tự hào nhất. Tôi không sở hữu đoạn cổ thiên nga như Mục Á cũng chẳng có khí chất như cô, nhưng ở trên giường thì tôi mới là nhất. Nó vốn chẳng phải chuyện đáng tự hào nhưng vì đố kỵ Mục Á, tôi sẵn sàng thay đổi nguyên tắc sống. Cứ nhìn cách anh ta rúc đầu vô ngực tôi thì biết!
Chàng quý tộc say mê tôi lẫn thể xác tôi. Anh ta bạo chi, kéo theo cả bạn bè anh ta đốt tiền, quý tộc Băng Thổ thích hơn thua nhau. Có lần số tiền tôi kiếm được trong một tháng nhiều hơn Mục Á, tôi đem quà cáp lẫn váy áo cho đám đàn em, họ vui ra mặt và suốt ngày tíu tít “Chị Na Li Nã yêu quý!”. Từ ngày làm Hạ Nga Chi, Mục Á chưa cho ai cái gì, còn tôi khác cô, tôi mới là đàn chị ở Cao Lầu. Rốt cục cô cũng chỉ là con người. Đôi lúc tôi phát hiện Mục Á nhìn mình, cặp mắt lá liễu sắc bén như cố moi móc trái tim tôi. Cô ghen tị? Hay cô muốn làm lành với tôi? Phải, cô nên làm thế! – Tôi nghĩ. Nhưng cuối cùng Mục Á chẳng làm gì, tôi càng thêm hằn học cô.
Một ngày nọ, anh chàng quý tộc ngỏ lời hẹn hò. Anh nhiều tiền, gia đình thế lực, gương mặt cũng khá đẹp trai – quá đủ cho một người tình. Tôi đồng ý ngay. Tối đó tôi cùng anh ăn tối rồi say sưa cuộc chơi đêm. Rượu lẫn ma dược kích thích khiến tôi chẳng nhớ bất cứ thứ gì ngoài những tông màu hỗn loạn. Tôi loáng thoáng nghe anh bảo muốn làm tình với mình, tôi đồng ý. Sao không nhỉ? Anh là bạn trai tôi, anh có quyền làm vậy. Tôi mong chờ anh đối xử tôi theo cách của những cặp tình nhân, không phải khách làng chơi – gái điếm. Cơn say sưa lại đưa tôi vào không gian màu sắc cùng những mộng mị hạnh phúc. Tới khi tỉnh giấc, tôi nhận ra mình ở giữa căn phòng đầy ánh sáng, xung quanh là những bức rèm phủ kín cửa sổ. Đây không phải Đông Môn Cao Lầu mà là một khách sạn sang trọng nào đó. Tôi định ngồi dậy thì nhận ra điều không ổn: hai tay tôi bị trói ngược về phía sau, cảm giác rất khó chịu, thân thể bị lột trần từ bao giờ. Ngước mắt lên, tôi thấy anh – người tình của tôi bước đến, tôi hỏi:
-Chuyện gì đây? Múy… Múy định làm gì em vậy?
-Làm tình! – Anh cười đoạn hôn trán tôi âu yếm – Từ giờ em là người yêu của tôi, đúng không Na Li Nã? Chúng ta yêu nhau theo cách của tôi, nhé?!
Tôi hơi gật gật, tôi sẽ chiều anh dù tư thế trói buộc kiểu này làm tôi rất khó chịu. Nhưng khi anh tát tôi nảy đom đóm mắt, tôi như từ trên trời rơi xuống đất. Cái tát rất đau, dù không có gương soi nhưng tôi biết rõ má mình lằn đỏ năm lốt ngón tay. Anh tiếp tục tát tôi nhiều cái nữa, tới khi tôi không chịu nổi và phải hét lên vì mặt bỏng rát. Khoảnh khắc ấy, anh hiện nguyên hình là gã bệnh tìm khoái lạc qua bạo dâm. Cũng khoảnh khắc ấy tôi mới nhớ anh xuất thân quý tộc miền tây bắc Băng Thổ - xứ sở của những con ác quỷ ưa chuộng bạo lực và có những sở thích tình dục quái đản đến buồn nôn. Bấy giờ tôi mới nhận thức được mình sắp bị cưỡng hiếp. Tôi hoảng sợ, la hét nhưng gã – giờ tôi gọi người tình của tôi là “gã” – bóp cổ tôi, bộ mặt đẹp trai nở nụ cười:
-Em sẽ quen thôi, Na Li Nã! Nhớ không, em là người yêu tôi mà?
Gã lật ngửa tôi, lưng tôi đè lên cánh tay bị trói, đau đớn khôn tả. Không lời cảnh báo cũng không dạo đầu, gã lập tức nhét dương vật qua cửa mình tôi một cách thô bạo, say đẩy hông thật mạnh. Tôi đau đớn phát khóc. Tôi không muốn làm tình kiểu này, bởi thế cửa mình tôi thắt lại như cố ngăn cản dương vật đâm sâu hơn. Nhưng nó càng khép, tôi càng đau, cảm giác bụng dưới sắp bị xé toạc. Thằng khốn nào nói rằng cứ nằm im hưởng thụ khi bị cưỡng hiếp? Thằng khốn nào nói rồi khoái cảm sẽ đến khi bị cưỡng hiếp? Là thằng khốn nào nói thế? – Tôi tự hỏi. Trong một nỗ lực, tôi cố gắng giãy giụa rồi đạp gã ra dù thân thể đã mềm nhũn vì ma dược. Nhưng chưa thoát khỏi chiếc giường, những cánh tay từ đâu bỗng xuất hiện tóm chặt tôi lại. Khi ấy tôi mới biết căn phòng không chỉ có tôi và gã Múy, gã đem theo hai người bạn tới tham gia cuộc vui “cưỡng hiếp” này. Gã Múy cười khoái trá rồi tát tôi thêm nhiều lần nữa. Môi tôi bật máu, vị mặn dần lan khắp miệng. Tát chán chê, gã nâng gương mặt đã đong đầy nước mắt của tôi:
-Em hư quá, Na Li Nã à, em phải biết nghe lời! Hiểu chứ?
Nói rồi gã banh miệng tôi đoạn thộc cả bàn tay gã vào cuống họng. Tôi phát ói mà không thể ói, nước mắt nước mũi tràn ngược, không thể thở nổi, cảm giác cả thanh quản lẫn thực quản sắp trôi tuột ra ngoài. Thông họng tôi xong, gã cưỡng hiếp miệng tôi bằng dương vật của gã. Trong khi ấy, đám bạn gã hành hạ tôi từ phía sau. Khi qua cơn đỉnh thỏa mãn, chúng lấy mái tóc vàng óng của tôi thành giẻ lau, còn thân thể tôi trở thành bồn cầu để chúng đi tiểu và tiếp tục lấy tóc tôi làm giẻ lau. Lúc ấy tôi nửa chết nửa sống vì không thể thở, vì biết mình sắp chết từ từ. Đây không phải thú chơi bạo dâm thông thường, tôi nghe nói đó là kiểu hành hạ nô lệ tình dục cho tới khi nô lệ tử vong vì chấn thương thể xác – một cái thú man rợ thời phi cơ giới vẫn còn tồn tại đến ngày nay. Chừng này mới là khúc dạo đầu, gã Múy đã mang tới nhiều thứ đồ chơi tình dục khác đủ để cưỡng hiếp tôi nhiều ngày liên tiếp đến khi tôi chết. Bụng dưới tôi như có dung nham chảy qua, bỏng rát và đau đớn. Tôi chợt nhớ tôi vẫn khao khát có con, có một đứa trẻ để nuôi nấng như mẹ đã nuôi tôi. Tôi chợt tới cha, chắc chắn ông sẽ giết tất cả đám này bằng cánh tay to khỏe của mình. Nhưng mẹ tôi đâu? Cha tôi đâu? Cả đứa con tôi luôn khao khát muốn có nữa? Họ không có ở đây. Họ chưa từng tồn tại.
Cuộc hành hạ chỉ kết thúc khi có tiếng chuông điện thoại. Gã Múy nghe điện, mắt sáng rực, tức tốc mặc quần lót sau đấy chạy ra mở cửa. Giữa nước mắt, tôi điếng người khi thấy Mục Á. Cô trông thấy tôi, trông thấy thân thể tôi nhớp nhúa đầy tinh dịch, mùi hôi nước bọt và cả mùi khai nước tiểu. Tôi che mặt mà nước mắt không ngừng lăn. Rồi cô sẽ về Cao Lầu và kể mọi chuyện ở đây, Hạ Nga Chi luôn dùng mọi thủ đoạn triệt hạ nhau. Gã Múy ôm vai Mục Á, cười cợt:
-Vậy là em đến thật sao, Mục Á? Tham gia cùng tôi nhé? Em muốn thử hành hạ con điếm kia không? – Gã chỉ chỉ vào tôi.
Mục Á nhìn hồi lâu rồi gật đầu đồng ý. Gã Múy sướng như điên rồi ôm hôn cô. Ngay khoảnh khắc đó Mục Á chộp lấy đũng quần gã rồi bẻ xoắn. Tôi nhận ra bàn tay cô bốc lên vài vệt lửa ma thuật. Cô là pháp sư thật sao? – Tôi kinh ngạc. Gã Múy hoảng hồn định tát cô nhưng Mục Á vặn mạnh, gã đau đến dại mặt, miệng la oai oái bằng cái giọng cao chót vót. Giờ tôi mới hiểu tại sao kẻ bị thiến thường có giọng cao. Đám bạn gã Múy chửi bới, định lao đến thì Mục Á càng vặn tay mạnh hơn, cô nói:
-Muốn thằng bạn mấy người hết làm đàn ông không? Cởi trói cho cô ta rồi cút khỏi đây! – Mục Á hất hàm về phía tôi.
Bàn tay cô xập xòe tia lửa, chiếc quần lót gã Múy bốc mùi khét. Chỉ cần cô vặn tay mạnh hơn nữa là hai quả lựu đạn của gã Múy nổ tanh banh. Gã run rẩy bảo lũ bạn làm theo lời Mục Á, ít nhất thì quý tộc Băng Thổ coi trọng “kiếm” hơn danh dự. Hai gã nọ cởi trói cho tôi, sau cun cút rời phòng. Mục Á lôi gã Múy đi, bàn tay vẫn vặn chặt đũng quần, chờ ra lệnh cho gã khóa trái cửa xong cô mới buông tha. Gã Múy sụm chân, tay ôm hạ bộ, vừa đau đớn vừa tức giận. Nhưng gã chưa kịp chửi bới thì Mục Á đã đập ấm trà sứ lên đầu gã. Cô tức tốc lôi tôi dậy, cuốn chiếc chăn mỏng lên người tôi rồi trốn qua cửa sổ khách sạn. Thật may, phòng nằm ở tầng hai nên chúng tôi dễ dàng nhảy xuống. Mục Á dắt tôi chạy dưới ánh đèn Hoàng Hôn Cảng rực rỡ mà trống rỗng, giữa con phố tràn đầy những con người ăn mặc sang trọng mà vô cảm, băng qua mùa tuyết rơi mà lạnh ngắt. Hàng ngàn cặp mắt trông vào tôi rồi lại ngước lên tầng hai khách sạn nhìn gã Múy nhào ra ngoài chửi bới cùng cái đầu chảy ròng ròng máu.
Đến khi chạy vào con hẻm vắng, Mục Á mới dừng lại. Tôi ngồi thụp xuống, từng cơn thở dốc giúp tôi hoàn hồn, giúp tôi nhận thức mình còn sống. Nhưng tôi đã ước mình chết đi, bởi tôi không muốn sống để nhìn thân thể mình như một bãi lầy hứng chịu mọi thứ ghê tởm của loài người. Bàn tay thanh tú của tôi, mái tóc vàng óng của tôi, cả bầu ngực lẫn vùng bụng phẳng lì mà tôi vốn tự hào – giờ chẳng còn là của tôi nữa, chúng đã tan nát ở căn phòng đó. Đáng lẽ Mục Á đừng đến, cô nên để tôi chết hoặc góp phần làm tôi chết nhanh hơn. Mục Á nhìn tôi hồi lâu rồi lấy tấm chăn lau mặt mũi tôi. Trong nước mắt, tôi vẫn kịp nhận ra đôi mắt sắc của cô lóe tia giận dữ, tôi chưa thấy cô giận dữ bao giờ, đây là lần đầu tiên. Cô xẵng giọng:
-Đàn bà Băng Thổ các chị chỉ được cái to xác! Còn lại thảm như cứt vậy!
A ha, Mục Á, con thiên nga đẹp đẽ biết chửi bậy! – Tôi bật cười. Tôi không thể ngờ giữa giờ phút này, tôi vẫn tìm được một niềm vui. Thứ niềm vui nhỏ nhen khi có thể hạ thấp Mục Á, khi có thể tầm thường hóa cô thành một thứ giống tôi, khi có thể lôi tuột con thiên nga trên bầu trời xuống bãi sình hôi thối. Tôi vừa khóc vừa cười.
Đêm đó Mục Á đưa tôi đến bệnh viện. Vùng ngoài cửa mình của tôi bị tổn thương nhưng may mắn là cổ tử cung vẫn bình thường. Cổ họng tôi trầy xước nhưng không quá nghiêm trọng. Mục Á ở cùng tôi suốt đêm, những ngày sau cô hết giờ làm việc là lại chạy qua, liên tục như vậy một tuần lễ. Suốt một tuần ấy chỉ mình Mục Á thăm tôi, còn tất cả đám gái Cao Lầu, kể cả lũ đàn em luôn xun xoe quanh tôi chẳng thèm tới. Sau đợt điều trị, tôi trở về Cao Lầu. Tôi nhận ra vô số cặp mắt khinh miệt lẫn ác ý nhằm vào mình giống như những gì Mục Á từng trải qua. Tôi đọc được vô số suy nghĩ chỉ mong tôi chết đi, hoặc mong tôi bị tổn thương nặng vùng cửa mình để không thể làm Hạ Nga Chi nữa. Hai tháng sau đó, mọi chuyện thật tồi tệ. Tôi đâm sợ đàn ông, sợ chuyện quan hệ, sợ ánh đèn rực rỡ hộp đêm. Tôi không thể làm việc, khả năng kiếm tiền dần tụt xuống, vị trí Hạ Nga Chi bị lung lay. Và mỗi đêm tôi đều gặp ác mộng, không ít thì nhiều. Những ngày tháng đó, tôi trở nên cô độc và chẳng còn thuộc về thế giới loài người.
Một đêm nọ, tôi đứng trước gương, trang điểm kĩ lưỡng và khoác lên mình những chiếc váy đẹp đẽ. Trông tôi thật đẹp, nhưng sao có gì đấy khang khác. Tôi thử thật nhiều bộ váy khác nhau, cảm nhận mình như công chúa của vương quốc xa xôi tráng lệ nào đó. Nhưng chiếc gương chỉ hiện những gì tôi đang thấy chứ không hiện những gì tôi không thể thấy. Cái phần “không thể thấy” nằm dưới tóc, dưới mảng son phấn, dưới da thịt, dưới tầng tầng lớp lớp những mảng ác mộng; nó đã vỡ nứt ở đâu đấy. Nhưng chiếc gương không cho tôi nhìn ra phần nứt vỡ để tôi sửa chữa. Nghĩ tới đó, tôi chẳng biết mình khóc từ lúc nào. Hạ Nga Chi? Hattabi? Họa mi cầu vồng? Không, tôi nhận ra bản chất của nó vẫn chỉ là Sukka. Mục Á nói đúng, người ta ăn thịt họa mi như thường. Tôi lột hết quần áo, phơi thân thể trần truồng giữa thế giới để mong thấy vết thương mà bất khả thi. Giữa cái lạnh phương bắc, tôi nằm giữa sàn, co ro và dợm nghĩ việc quay về tìm gã Múy nọ. Có lẽ gã là người duy nhất chấp nhận thân thể này của tôi, và nếu gã muốn tôi trở thành nô lệ tình dục cho gã, tốt thôi, tôi đồng ý. Thà tôi chết ở nơi người ta chấp nhận mình còn hơn sống ở thế giới mà tất cả đều quay lưng ruồng bỏ. Tôi chợt nhớ lời mẹ năm xưa. Tôi biết bà sẽ chấp nhận tôi dù thế nào chăng nữa, nhưng sự thực là bà đã ở nơi nào đấy quá xa rồi.
Đương chìm trong đau khổ, tôi chợt nghe tiếng gõ cửa. Là Mục Á đến thăm tôi. Hai tháng vừa rồi, cô thăm tôi nhiều nhất bởi chỉ có mình cô ở Cao Lầu này quan tâm tôi. Tôi nói muốn ở một mình nhưng Mục Á không chịu, bèn giở lời nài nỉ. Đàn ông chào thua giọng nài nỉ của Mục Á, đàn bà cũng không khá hơn. Tôi thở dài đồng ý. Đêm ấy hai chúng tôi ngủ chung giường, Mục Á ôm tôi thật chặt, hệt lúc tôi vỗ về Mục Á cách đây một năm. Cô chẳng thay đổi gì, vẫn hệt như đóa trà my rạng rỡ đẹp nao lòng người. Cô rờ nhẹ mí mắt tôi rồi kể chuyện cũ. Cô không qua lại gã quý tộc miền tây bắc vì nghe nhiều lời đồn đáng sợ về gã. Lúc tôi cặp kè gã, cô muốn can ngăn mà ngại tôi nổi khùng. Và trong đêm định mệnh ấy, nếu thằng nhóc Ly Đốc không thấy tôi ngả ngốn bước vào khách sạn, có lẽ Mục Á chẳng bao giờ tìm ra tôi. Điều cuối cùng: Mục Á không phải pháp sư, đó chỉ là chút bột lửa ma thuật mà cô mượn từ anh chàng kiếm sĩ điển trai đang cặp kè mình.
-Sao cô cứu tôi? – Tôi hỏi Mục Á – Tại sao cô phải làm thế?
-Vạn Thế ơi, chuyện đương nhiên phải thế! Sao chị hỏi lạ vậy? – Cô phì cười.
Cô trả lời thành thực, không dối trá. Cô vẫn luôn thế, chỉ là tôi vì đố kỵ mà nghĩ cô đạo đức giả. Tôi mấp máy môi muốn nói vì đố kỵ mà tôi thành ra thế này, nhưng vì quá xấu hổ, vì không thể nói, tôi òa khóc như đứa trẻ còn Mục Á ôm tôi vào lòng vỗ về. Cô ôm cơ thể vốn từng nhơ nhớp của tôi, hôn lên má tôi, khuôn miệng nhỏ âu yếm những lời “Được rồi! Được rồi, mọi chuyện sẽ qua!”. Rồi cô bắt đầu kể về mẹ mình – một phụ nữ đặc biệt từ Diệp quốc cùng cha cô – một quý tộc từ bỏ tất cả để làm Đạo Chích Không Trung. Cô kể lại tháng ngày vui vẻ ở Diệp quốc, những kỷ niệm sâu kín nhất mà cô luôn cất giấu, kể cả những dấu ấn màu vàng cam thỉnh thoảng xuất hiện sau gáy cô. Tới khi quá buồn ngủ, cô rúc vào lòng tôi như đứa em gái làm nũng người chị. Dù đã khóc nhiều nhưng tôi vẫn chảy nước mắt, chỉ còn biết ôm Mục Á để cảm ơn cô, để tạ lỗi với cô. Tôi yêu cô quá!