“Ngươi đừng tưởng rằng bản thân không biết thì có thể thoát, ngươi cũng đừng mong toàn vẹn mà ra khỏi đây.” Nói xong Y Phàm liền cảm nhận được một trận đau nhói trên người, một roi hung ác quất lên người hắn, lần này và hai tháng trước hoàn toàn khác biệt, bởi vì lúc trước còn có thuốc làm giảm đau đớn, nhưng giờ đây hắn mới chân thực cảm nhận được tư vị của cây roi đó.
“Ngươi có biết Sơn Địch quan trọng với ta thế nào không? Ngươi biết không?” Giọng nói dường như sắp khóc đến nơi, làm cho Y Phàm đột nhiên quên đi cái đau trên cơ thể.
“Vì cái gì những điều quan trọng đến khi mất đi rồi mới cảm thấy nối tiếc, mẹ nó.” Nước mắt cứ như vậy chảy xuống, Jacques xoay người, lấy tay lau đi lệ đang chảy xuống, Jacques đang khóc, Y Phàm có chút không thể tin vào mắt mình mà cứ nhìn chăm chăm nam nhân trước mặt này.
“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.” Đột nhiên ngữ điệu âm trầm vang lên, y đi đến một góc mà Y Phàm không thể nhìn thấy, lấy tay nhẹ nhàng cầm lấy nhũ hoa yếu ớt trước ngực Y Phàm.
“Ân!” Một luồng điện khoái cảm lủi đến toàn thân, cái loại kích thích cùng khoái cảm này làm cho Y Phàm có cảm giác thật xấu hổ, đột nhiên khoái cảm lại biến thành đau đớn, nhũ thủ đang nổi lên bị một cái kẹp tàn nhẫn kẹp chặt, đầu ngực đang bị vây kín trong khoái cảm đột nhiên đau đớn ập tới.
Sau đó y lại tiếp tục hướng nửa thân dưới của Y Phàm mà xoa bóp, vì muốn hắn cảm nhận được khoái cảm, Jacques động tác có thể còn dùng được cả chữ ôn nhu để hình dung.
“Thoải mái sao?” Chỗ ngực bị ép đến đau, cùng với dục vọng ở nửa người dưới hoàn toàn trái ngược, Y Phàm cắn chặt môi có gắng kiềm chế lại.
“Không nói sao? Nhưng phía dưới chính là tương đối thành thật nha.” Dùng sức nhéo nhéo một chút vào đầu đỉnh của Y Phàm, đột nhiên Jacques đút tay vào trong túi lấy ra một cái gì đó, hình dáng giống như là một cái nhẫn.
“Ngươi muốn làm gì?” Ngay tại lúc Y Phàm sắp đạt được cao trào, Jacques đột nhiên dùng cái này siết chặt lấy gốc của hắn, điều này khiến cho dịch thể đã muốn đi tới nơi phóng thích lại bị kiềm hãm lại, ghê tởm hơn nữa là cái loại đồ vật này mặt trong cũng không hề mềm mại, bên trong có rất nhiều khứa sắc, phân thân Y Phàm chỉ cần hơi lớn hơn chút nữa liền bị mấy cái thứ này cắt vào đến chảy cả máu.
Bị vây đến hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, Y Phàm thật sâu nhắm lại đôi mắt hy vọng có thể đẩy lui được dục vọng, chỉ có điều đầu nhũ mẫn cảm bị kích thích, như thế nào cũng không thể nào bình định lại khoái cảm.
“A!” Không biết khi nào thì Jacques lại bắt đầu dùng đến cái roi của hắn, thân thể vì tránh roi quật mà không ngừng vận động, cũng vì thế là cái thứ kia lại tiếp tục cứa vào phân thân hắn, dòng máu nhè nhẹ hòa với máu ở phân thân chầm chậm mà chảy xuống.
“Không cần!” Thanh âm mang theo cầu xin của Y Phàm từ trong miệng chui ra, còn tiếp tục như vậy nửa người dưới của mình sẽ thật phế vật mất, hắn không muốn như vậy, hắn sợ, sợ Kiều sẽ không bao giờ … không bao giờ dùng vòng tay ấm áp ôm lấy mình nữa, nước mắt cũng không nghe lời mà chảy xuống, lúc này Y Phàm đã không còn thời gian mà tự vấn xem ai là người tốt, ai là người xấu, chính hắn cũng không biết tại sao lúc này người duy nhất mà hắn nghĩ đến lại chính là Kiều, chắng lẽ hắn đã thích nam nhân này rồi sao?
“Ngươi cho là nói không muốn là có thể không làm sao?” Miệng vết thương đã bị quất đến mức không nhìn rõ máu thịt nữa, Jacques dừng lại cầm theo một cái chai đi tới.
“Biết đây là cái gì không?” Mơ hồ mở mắt ra, xem vào cái đang được giơ trước mắt, Y Phàm suy yếu lắc lắc đầu.
“Lần trước có đã cho ngươi dùng qua mà, là phấn ngứa, một loại chỉ cần vẩy lên thôi sẽ làm người ta ngứa đến chết đấy. Thực thích hợp dùng với ngươi đi. Ha ha!” Tiếng cười mang theo bạo ngược vang vọng khắp phòng.
“Không cần!” Bột phấn theo động tác hoa mỹ của Jacques bắt đầu rơi lên miệng vết thương của Y Phàm.
“Ngô!” Thân thể chậm rãi bắt đầu cảm giác được đau đớn dần dần bị đẩy lùi đi, bắt đầu xuất hiện cảm giác ngứa đến phát điên, hắn định dùng tay gãi qua, nhưng không được, tay vốn dĩ đã bị trói thật chặt.
“Khó chịu sao? Khó chịu thì cầu xin ta đi!” Nhìn thấy Y Phàm vì phấn mà vặn vẹo, Jacques nhẹ nhàng ngồi xuống trên bàn bên cạnh hắn.
“Xin…” thời điểm hắn vừa muốn nói, Y Phàm ngay lập tức cắn lại môi mình, hắn nếu cầu cứu không phải là đã nhận thua sao? Hắn không thể như vậy, tuy rằng toàn thân bởi vì chịu ngứa mà bắt đầu không an phận vặn vẹo, đau đớn từ nửa thân dưới cũng càng thêm lợi hại, lại đụng tới cái nhẫn kia, hắn cảm giác được như thân dưới đang bị hủy đi vậy.
“Không!” Dùng hết khí lực toàn thân, hắn điên cuồng gầm rú, hắn muốn được giải phóng, thả hắn ra.
“Muốn, liền cầu xin ta.” Thanh âm vô cảm bên tại lại vang lên….
“Cầu, van cầu ngươi, tha ta đi!” Thanh âm nghẹn ngào của Y Phàm vang lên, hắn đang khóc, hắn tình nguyện cho mình một đao, có lẽ đã chết luôn được thì càng tốt.
Đột nhiên, cả người lại ngã trên mặt đất, mở mắt ra, nhìn lên Jacques, Y Phàm giống như được cứu vớt mà nở nụ cười, một nụ cười vặn vẹo.
“Thực xấu.” Jacques quay mặt đi, không muốn nhìn đến hắn.
Y Phàm sau khi được thả ra, cũng không làm gì khác chỉ một mực dùng tay gãi, liều mạng mà gãi sống chết lên chỗ bị rải phấn, nhưng xúc cảm càng lúc càng kì quái, cảm giác như mình đụng đến thịt tươi, còn có mùi máu tươi càng ngày càng đậm, cúi đầu nhìn địa phương đang gãi, miệng vết thương đều bị mình bức xé ra, vốn đã bị đánh đến huyết nhục khó phân, hiện tại càng không nhìn ra hình dạng gì nữa, thậm chí có còn có một khối thịt vẫn đang dính trên móng tay mình.
“A!” Nhìn thấy ngực mình một mảnh hỗn độn như vậy, Y Phàm toàn thân vô lực càng khiến hắn phát điên, hắn lại có thể tự hành đến tận mức độ này, đáng hận đến mức mình một chút đau đớn cũng không hề cảm nhận được.
Mà Jacques nghe được tiếng kêu cũng quay lại phát ra một loại tiếng cười như trong hài kịch, một âm thanh lãnh khốc.
“Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là đau lòng.”