Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 242: Không ai nhường ai




Edit: Yuuki **** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

“Nghe nói hôm nay tài tử tài nữ các nước vừa đến đây, lập tức muốn đi du hồ đấy!”

“Không phải chứ? Các người nói xem, yến tiệc đêm thất tịch năm nay ai sẽ đoạt giải nhất!”

“Hẳn là Phượng tiểu thư rồi! Nàng vừa đánh bại tất cả tài nữ tài nữ của Thiên Vận mà!”

“Nhưng mà, tài tử tài nữ của ba nước kia cũng không đơn giản! Tuy năm trước đều bị Tô Nhị Tịch đánh bại, năm nay lại đến, chắc chắn là đã học hành khổ cực mới đến. Tuy Phượng tiểu thư đoạt được quán quân hoa đăng, nhưng yến tiệc đêm thất tịch không đơn giản đâu!

“Nói như vậy, cơ hội thắng của Phượng tiểu thư rất mong manh nhỉ! Chỉ là bây giờ Tô Nhị Tịch đã chết, còn ai có thể đối đầu đây!”

“Đúng vậy! Nếu để các nước khác thắng, thì mặt mũi Thiên Vận còn đâu!”

Dân chúng nghị luận, chỉ lo mặt mũi của Thiên Vận, lại không biết rằng, ngày mai sẽ nổ ra một cuộc chiến tàn khốc như thế nào, liên quan đến tồn vong của Thiên Vận.

Đương nhiên, thay đổi Hoàng đế, dân chúng vẫn như vậy, chỉ là mỗi Hoàng đế một vận mệnh, là hôn quân hay minh quân, là bạo quân hay hiền quân, đều ảnh hưởng đến việc dân chúng có thể an cư lạc nghiệp hay không.

Lúc này, một đoàn xe ngựa xa hoa rộng lớn chạy đến ven hồ, không, chuẩn xác mà nói là chạy về phía chiếc thuyền quan xa hoa kia.

Thấy thế, dân chúng đang nghị luận đều im lặng, vốn khoảng cách của bọn họ cũng không gần, vì có quan binh hộ tống đến mà càng lui ra xa. Thấy xe ngựa chạy thẳng đến bên thuyền, mà tuấn nam mỹ nữ trẻ tuổi liên tục bước xuống, khiến cho mọi người đứng chờ kinh ngạc cảm thán không ngừng.

Bên này, dẫn đầu chính là Thương Lan Việt và Thương Lan Cẩm, bọn họ là đại diện cho Hoàng gia tiếp đón sứ thần các nước, mà Lạc Khuynh Dung, Mộc Cẩm Thần, Mộc Cẩm Sắt, Thẩm Hạo Diên, Sở Quán Diên là đại diện cho Thiên Vận.

Còn tài tử tài nữ các nước kia phái tới cũng là một nam một nữ, nước Dạ Ly, nước Tây Vân, nước Đại Nguyệt đều lệ thuộc Hoàng triều Thiên Vận, lần này tới đây, bọn họ đều ôm quyết tâm tất thắng.

Mọi người khoác lên những bộ trang phục, đặc biệt là nữ tử, tranh nhau khoe sắc.

Bởi vì Lạc Khuynh Dung đã là phụ nhân, nên trang phục của nàng không giống những người khác, phải đoan trang một chút, y phục gấm tím, mang theo cao quý. Khuôn mặt khuynh thành, mỉm cười tao nhã, vì nàng là con dâu Hoàng gia, hiển nhiên mọi hành động đều đại diện cho mặt mũi Hoàng gia.         

Sở Quán Diên mặc một bộ quần áo gấm xanh nhạt, khuôn mặt cũng là quốc sắc thiên hương, vì từng ở thanh lâu vài năm, nên đôi lúc vô ý lộ ra chút quyết rũ. Đây không những không khiến người khác phản cảm hay chán ghét, ngược lại còn làm cho người ta thấy động lòng người, có loại dục vọng muốn bảo vệ.

Chỉ là, vì đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với nhiều người có thân phận không đơn giản như vậy, nên trong lòng vẫn có chút căng thẳng, Thẩm Hạo Diên đứng bên cạnh nàng thấy thế, bèn cho nàng một ánh mắt an ủi, mà trong ánh mắt đó, hàm chứa cảm tình lưu luyến.

Chạm phải ánh mắt của Thẩm Hạo Diên, Sở Quán Diên đang căng thẳng vì những người khác cũng bình tĩnh lại, nhưng một góc nào đó trong lòng, lại xuất hiện một chút bối rối mơ màng, vội vàng chuyển mắt.

Không, nàng không thể như vậy, không thể như vậy, Sở Quán Diên không ngừng nhắc nhở, cảnh tỉnh chính mình, không thể bối rối, vì như vậy đại diện, nàng có tình cảm nào đó với hắn, thế nhưng, nàng không có tư cách này.

Thẩm Hạo Diên hiển nhiên không bỏ qua bối rối trong mắt Sở Quán Diên, thực ra hắn biết, nàng cố kỵ điều gì, nhưng hắn không để bụng, chỉ là trước mắt hắn vẫn chưa thể nói ra.

Vì hắn cảm thấy, yến tiệc đêm thất tịch ngày mai không đơn giản, sợ là sẽ có chuyện không tốt xảy ra, cho nên, hắn không có nhiều thời gian băn khoăn chuyện tình nhi nữ.

Mộc Cẩm Sắt mặc một thân váy dài màu xanh lam nhạt, mà lại không mất đi vẻ cao quý, khuôn mặt khuynh thành, nhưng tràn đầy lạnh lùng, không hề có dáng vẻ kiều nữ yếu đuối. Sau khi Mộc Cẩm Sắt xuống xe, nàng có chút không yên lòng hết nhìn đông tới nhìn tây, không phải nói Phượng Thiên Mị sẽ đến sao? Vậy mà lại không thấy đâu.

Vừa nghĩ đến Phượng Thiên Mị, trong lòng Mộc Cẩm Sắt cũng nghẹn một hơi, không thở ra kđược, nuốt xuống lại càng không.

Vốn là vì Phượng Thiên Mị, nên nàng không muốn tới, nhưng, bị nương làm cho thật sự không còn cách nào, mới theo đến đây. Nhưng không thấy Phượng Thiên Mị, nàng thực sự hi vọng nàng ta đừng đến, nếu không, sợ rằng nàng sẽ nhịn không được gây ra chuyện gì nữa. 

Mộc Cẩm Sắt xoay người  định bước lên tấm ván, chỉ là, lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Ngay khi nàng mới bước chân trái lên tấm ván, đặt chân phải ra ngoài, thì lại có một bàn chân mang giày thêu đỏ, cũng đồng thời giẫm lên tấm ván như nàng. Tấm ván chỉ đủ cho một người bước qua, cho nên, giữa hai người, phải có một người rút lui.

Nhưng, hai bàn chân chỉ ngừng nửa khắc, cũng không thấy người nào thu chân, phút chốc bốn mắt nhìn nhau, đều tràn ngập lửa giận.

“Ngươi, còn không mau tránh ra cho Bổn công chúa.” Nữ tử yêu kiều ngang ngược giằng co với Mộc Cẩm Sắt mở lời, tự xưng công chúa, mà trong ba nước, cũng chỉ có tài nữ của nước Tây Vân là công chúa, cho nên, nữ tử giằng co với Mộc Cẩm Sắt chính là công chúa nước Tây Vân, Tây Nguyệt Vũ.

Tây Nguyệt Vũ mặc một bộ áo gấm đỏ thẫm, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vẻ mặt và khí chất tàn bạo khiến cho nàng ta mất đi không ít mỹ cảm.

Tây Nguyệt Vũ có tiếng điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược kiêu ngạo độc đoán, nhưng lại tài hoa hơn người, khiến hoàng đế nước Tây Vân nuông chiều tận xương, cho nên, có thể nói là ở Tây Vân quốc không ai dám đắc tội với nàng ta.

Chỉ là, Mộc Cẩm Sắt cũng không phải là người yên phận, đồng dạng điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược kiêu ngạo độc đoán, lửa gặp lửa, chắc chắn sẽ nổ mạnh.

Mộc Cẩm Sắt vốn còn tức giận vì chuyện Phượng Thiên Mị, bây giờ, lại bị một cô công chúa đối đãi như thế, lửa giận trong lòng càng bùng lên, cũng bất chấp đối phương là công chúa.

“Hừ! Ngươi, tránh ra cho Bổn tiểu thư!” Mộc Cẩm Sắt hừ nói.

Giọng nói của Tây Nguyệt Vũ yêu kiều ngang ngược, mà giọng nói của Mộc Cẩm Sắt thì cuồng vọng, lập tức chèn ép khí thế của Tây Nguyệt Vũ, khiến nàng thoáng sửng sốt, rõ ràng không thể ngờ rằng nữ tử này lại có khí thế cuồng ngạo như thế.

Mọi người thấy thế, kinh hoảng.

“Sắt Nhi, còn không mau nhường cho Vũ công chúa lên trước.” Mộc Cẩm Thần lập tức lên tiếng, y không nghĩ rằng Sắt Nhi lại gây chuyện vào lúc này.

“Huynh dựa vào cái gì mà muốn muội nhường cho nàng ta.” Đối mặt với Mộc Cẩm Thần, cơn giận của Mộc Cẩm Sắt vẫn chưa giảm bớt, ngược lại càng thêm giận dỗi, nàng chính là vẫn còn oán hận chuyện ngày đó bị y đánh đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.