Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 43: Chim sợ cành cong




Sau khi Trương Tử Hề tiến vào căn phòng kia, Trương Tử Mộng cũng không có rời đi trước, mà là đứng ở địa phương Trương Tử Hề đã đứng, lẳng lặng nhìn cửa phòng đóng chặt, nàng cảm giác được, mâu thuẫn Trương Tử Hề đối với gia quy thái quá này, so với dĩ vãng còn lớn hơn. Nàng lo lắng nhíu lại mi, trong lòng quan tâm Trương Tử Hề, cảm tình của nàng đối với Trương Tử Hề là dị dạng, cho nên không có lúc nào là nàng không để ý đến Trương Tử Hề, Trương Tử Hề không hiểu nàng, nhưng nàng thì hiểu Trương Tử Hề rất rõ. Cái gia quy chết tiệt này ngay cả chính nàng đều khó có thể chịu được, huống chi là Trương Tử Hề vốn có chứng khiết phích nghiêm trọng, chống cự cùng bất luận kẻ nào có thân thể tiếp xúc. 

Bởi vì trong lòng lo lắng, Trương Tử Mộng có loại ảo giác thời gian trôi qua khá chậm, trong ánh mắt chuyên chú của nàng, cửa phòng đóng chặt không biết bao lâu kia rốt cuộc bị mạnh mẽ đẩy ra, Trương Tử Hề sắc mặt tái nhợt đi ra, thoạt nhìn như cái nữ nhân điên, hai mắt mê man vô thần, môi trương trương hợp hợp không biết nỉ non cái gì, hai tay run run gắt gao nắm chặt, thân thể cứng ngắc mất tự nhiên, cước bộ lại bay nhanh như muốn thoát đi.

"Chị......" Trương Tử Mộng thấy trạng thái của Trương Tử Hề, trong lòng rất khó chịu, Trương Tử Hề ở trong mắt nàng cho tới bây giờ đều là nữ vương cao quý, khi nào thì chật vật như thế chứ. Nàng thật cẩn thận kêu một tiếng, sợ mình kêu quá lớn sẽ kinh hách đến Trương Tử Hề.

Trương Tử Hề không có dừng lại, đầu ngẩng lên mờ mịt nhìn nàng một cái, không có đáp lại, nhưng mà cước bộ lại hơi nghiêng, kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhiễu qua nàng vội vàng "đăng đăng" chạy xuống lầu.

Trương Tử Mộng nhìn bóng dáng Trương Tử Hề thất kinh thoát đi, trong mắt tràn đầy mất mát, nàng hiểu được hành vi này của Trương Tử Hề đều là tiềm thức, nhưng cũng đã nói lên sự thật: Trương Tử Hề không có cao ngạo, mà là trong lòng không cho phép mình tiếp cận. Từ lúc còn nhỏ, mình đã buông bỏ tự tôn cao ngạo, cố chấp bất khuất, ý đồ tiếp cận Trương Tử Hề, nàng luôn suy nghĩ sẽ có một ngày, hành động của mình làm cho Trương Tử Hề chấp nhận, cho dù chỉ là bởi vì thói quen cũng tốt. Nhưng mà...... Tựa hồ hết thảy cũng không có như nàng suy nghĩ, kỳ vọng.

Nàng cảm thấy rất ủy khuất, gắt gao đình chỉ lệ ý, nhìn người nọ sớm đi xa: "Chị...... Em phải làm sao...... Mới có thể tiếp cận chị đây......"

Trương Tử Hề giống như đang bị dã thú khủng bố truy đuổi, cô thất kinh, thậm chí là một đường chạy về Tây Thiên Viện, dọc theo đường đi miệng luôn vô ý thức thì thào tự nói, có lẽ ngay cả chính cô cũng chưa phát giác được, nhất thanh mơ hồ, chỉ có thể nghe rõ vài chữ lặp đi lặp lại: "Mẹ...... Y nhi...... Hảo bẩn......"

Thời điểm mở cửa, tay Trương Tử Hề đều là run run, cửa vừa mở ra liền bị đóng lại, sau đó lấy tốc độ cực nhanh chạy tới phòng tắm, tiến đến phòng tắm, cô rốt cuộc không thể cố nén cỗ dục vọng muốn nôn mửa kia, đóng cửa lại ghé vào bồn cầu hung hăng nôn mửa, lực đạo cực ngoan tựa hồ như muốn đem nội tạng đều nôn ra.

Hồi lâu cô mới dừng lại, ánh mắt thanh tỉnh một chút, không biết làm sao nhìn xung quanh phòng tắm, sau đó thấy vòi hoa sen trên đỉnh đầu, vội vàng mở chốt, nước còn chưa nóng lên cứ như vậy trút xuống người cô......

Theo dòng nước lạnh như băng dần dần chuyển sang ấm áp, Trương Tử Hề chậm rãi khôi phục thần trí, nhưng mà càng là thanh tỉnh thì sắc mặt của cô lại càng âm trầm, cô tràn đầy chán ghét hung hăng cởi quần áo đã ướt đẫm trên người, động tác thô lỗ đến mức có thể gọi là xé rách. Dưới vòi hoa sen, cô hung hăng chà xát tẩy rửa thân thể của mình, nước ấm trực tiếp chảy từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, nhưng không cách nào làm cho cô cảm nhận được sự ấm áp, cô cảm thấy ánh mắt mình lên men, lại không biết mình có thật sự rơi lệ hay không......

Trương Tử Hề cũng không biết mình tắm bao lâu, cô chỉ biết là thân thể của cô đều bị chà xát đến đỏ lên, lại thủy chung không thể lau đi vết bẩn trong lòng. Có lẽ là tắm rửa lâu lắm, khi cô mặc dục bào đi ra phòng tắm, cảm thấy đầu có điểm vựng, tóc đều không có thổi, cứ như vậy trực tiếp ngã vào trên giường, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà mặc kệ cô mỏi mệt thế nào, chỉ cần cô nhắm mắt lại, hình ảnh cùng xúc cảm ghê tởm kia liền xuất hiện ở trong óc, một lần lại một lần, không ngừng lặp lại trong đầu cô, ác cảm vừa mới áp chế xuống lại dần dần trồi lên.

Cô mở mắt ra, lại vội vàng chạy đến phòng tắm, đóng cửa lại cởi dục bào, mở ra vòi hoa sen, lại một lần nữa tẩy rửa. Đêm nay cô hệt như một bệnh nhân có tâm lý bắt buộc, một lần lại một lần, thường thường phục phục đi tới đi lui giữa phòng tắm và chiếc giường. Mãi cho đến buổi sáng, bởi vì tẩy trừ quá lâu, mới ở trên giường hôn mê đi qua......

Nhưng mà, hôn mê cũng không thể làm cho Trương Tử Hề ngủ say, 10h sáng, cô lại bị hình ảnh cùng xúc cảm ghê tởm xuất hiện ở trong mộng cấp bừng tỉnh, cô mở mắt ra, lại cảm giác trần nhà không ngừng chuyển động, cảm thấy một trận vựng huyễn.

Khi cô tỉnh táo lại, rốt cuộc ý thức được, nếu còn tiếp tục như vậy thì nhất định cô sẽ hỏng mất, cô sẽ điên mất thôi. Cô cần bắt lấy một điểm tựa, cần bắt lấy một cây gỗ cứu mạng. Cô nhanh chóng rời giường, qua loa mặc quần áo, bỏ chạy ra ngoài.

Khởi động xe thể thao Aston Martin, nhanh chóng chạy trên quốc lộ, giờ phút này cô tưởng niệm người kia, bức thiết cần nhiệt độ cơ thể của người kia đến sưởi ấm thể xác và tinh thần rét lạnh. Tốc độ xe đã muốn đạt tới cực hạn, nhưng mà cô vẫn còn cảm thấy không đủ, nhanh hơn, phải nhanh hơn mới được.

Khi xe rốt cuộc đứng trước cửa trường Thế Khải, cô lấy di động ra, có điểm run run bấm dãy số của người kia, chờ nghe được người kia mềm nhẹ kêu cô "Hề", cô vội vàng nói ra yêu cầu bức thiết của mình: "Y nhi...... Y nhi...... Em ở nơi nào? Tôi đang ở ngay cửa trường, tôi muốn lập tức nhìn thấy em."

Thời gian chờ đợi Chu Tư Y, hình ảnh mà cô khu trừ không đi, tránh né không kịp cứ đi tới đi lui trong óc, cô nắm tóc, thống khổ nhăn lại hai hàng lông mày, liều mạng muốn khu trục hình ảnh đang xâm chiếm đầu óc, nhưng mà hình ảnh kia lại giống như là móc câu đâm vào đầu cô, càng muốn bứt ra thì thương tổn càng nặng. Hai tay bắt lấy tóc, che lại toàn bộ đỉnh đầu, gục lên vô lăng, như ấu thú mất đi mẫu thân, thống khổ thấp giọng tê rống lên: "Ô...... A......"

Lúc Chu Tư Y nhìn đến xe thể thao màu đỏ thẫm quen thuộc, lớp thủy tinh đen khiến nàng không thể nhìn thấy hình ảnh bên trong, không nhìn thấy Trương Tử Hề thống khổ giãy giụa. Nàng xao vang cửa xe, đợi Trương Tử Hề mở cửa, nhưng mà đợi hồi lâu lại không có phản ứng, nàng hồ nghi nhăn mặt nhíu mi, khi nàng chuẩn bị xao vang lần nữa, thì cửa đã mở ra.

Chu Tư Y ngồi xuống, đóng cửa xe vừa định quay đầu, tay lại bị Trương Tử Hề hung hăng bắt lấy, lực đạo kia lặc cánh tay nàng hơi hơi sinh đau, nàng nhăn mày quay đầu, lại phát hiện bộ dáng và biểu tình của Trương Tử Hề rất yếu ớt, như một con ấu thú sợ bị thương, điên cuồng hoảng loạn. Chu Tư Y ngây ngẩn cả người, nàng tựa hồ lại thấy bộ dáng của mình ba năm trước đây, nàng không thể tưởng tượng ra, Trương Tử Hề bây giờ chật vật, rốt cuộc chị ấy đã gặp cái gì.

Cánh tay cầm lấy tay nàng dường như còn ngại lực đạo không đủ, khí lực kia còn tại vô ý thức thêm lớn, trên mặt Chu Tư Y cũng không có biểu hiện ra đau đớn, nàng lẳng lặng nhìn Trương Tử Hề hiện tại điên cuồng, nàng biết cách ứng đối với người lâm vào cảm xúc như vậy, nàng vẫn lẳng lặng nhìn Trương Tử Hề, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Hề."

Tiếng kêu này thật thanh thật đạm, Trương Tử Hề nghe vào lỗ tai, sau đó trực tiếp lọt vào lòng cô, như nước nóng sôi sục, thoáng chốc hóa giải băng cứng trong lòng, đánh nát chút kiên cường còn sót lại, Trương Tử Hề cắn môi, hai mắt tràn ra nước, một tay thô lỗ bắt lấy tay Chu Tư Y, tay kia lại thật cẩn thận vươn ra, ôn nhu xoa mặt Chu Tư Y, như đang đối đãi trân bảo tuyệt thế, ngón cái nhẹ nhàng đặt trên môi nàng, vuốt ve......

Chu Tư Y tùy ý Trương Tử Hề động tác, tay trái cô thô lỗ làm cho nàng đau đớn, tay phải cô ôn nhu làm cho nàng cảm động. Cái cảm giác mâu thuẫn này, nàng có thể lý giải, nàng thật sự lý giải, bởi vì nàng cũng từng trải qua cảm xúc gần giống thế.

Trương Tử Hề buông ra cánh tay đang bắt lấy Chu Tư Y, tay còn lại xoa lên sườn mặt của nàng, động tác mềm nhẹ cẩn thận. Đang cầm mặt nàng, mặt mình cũng chậm chậm tới gần, mang theo một chút hương vị thanh đạm, đem môi mình thiếp thượng cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu kia. Xúc giác mềm mại trong veo, dễ dàng chiếm cứ đầu óc cô, khu trục đi hình ảnh ghê tởm đó.

Vì cái gì cô tránh không kịp người khác, lại khát vọng tới gần người này, người này đặc thù như thế, vì cái gì em ấy lại giống như giải dược của mình, cứu tinh của mình?

Trương Tử Hề cảm giác được tốt đẹp, đồng thời cũng cảm giác được thỏa mãn, cô làm nụ hôn thêm sâu sắc, lưỡi khiêu mở hàm răng của nàng, chạm vào đầu lưỡi mềm mại tinh tế, sau đó gắt gao quấn quanh, ở khoang miệng nàng cực lực triền miên......

Toàn bộ quá trình Chu Tư Y đều thật nhu thuận, Trương Tử Hề muốn thế nào thì được thế nấy, cô nghĩ muốn cái gì nàng liền cấp cái đó, đến nỗi mình cũng chìm vào trầm mê.

Hồi lâu, Trương Tử Hề nhẹ nhàng buông Chu Tư Y ra, hai tay như trước vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của nàng, cô rất hưởng thụ loại xúc cảm thoải mái này, ngón cái nhẹ nhàng vì Chu Tư Y lau đi chất lỏng trong suốt bên khóe miệng, kia không biết là cô lưu lại hay là Chu Tư Y chảy ra, cũng hoặc là hai người hỗn hợp.

Trương Tử Hề nhìn Chu Tư Y, ánh mắt mang theo yêu thương, thậm chí mang theo sủng nịch. Nàng mềm nhẹ vì Chu Tư Y thắt dây an toàn, vuốt ve mặt nàng, ôn nhu nói: "Y nhi, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà......" Nói đến đây, trong lòng cô liền vui vẻ lên, thật tốt, mình là người sạch sẽ nhất thế giới này, mà em ấy cũng đồng dạng như thế......

Không thể phủ nhận, bây giờ Trương Tử Hề là không bình thường, giống như một người có luyến vật phích biến thái, không hỏi đối phương ý kiến hoà cảm thụ, chỉ lo chính mình yêu cầu.

Chu Tư Y lần đầu tiên nghe được "chúng ta về nhà" từ trong miệng Trương Tử Hề. Những lời này, nàng vi lăng một chút, nhà của nàng đã biến mất lâu rồi, Trương Tử Hề hứa cho nàng một gia đình, trong lòng nàng tràn ngập phức tạp nhìn Trương Tử Hề, muốn tin tưởng những lời này, lại bất an sợ hãi nó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.

Trương Tử Hề lúc này là điên cuồng, là bệnh tâm thần bộc phát, cô lái xe nhanh như bay, một lòng đều nghĩ nhanh nhanh trở lại căn nhà kia, căn nhà mà cô cùng tiểu sủng vật này cùng nhau có được.

Chu Tư Y xem Trương Tử Hề lái xe nhanh như vậy, nàng nhíu mi nhìn Trương Tử Hề. Nhưng là lại thủy chung không có ra tiếng, nàng lại quay đầu đi, nhìn cảnh sắc mơ hồ vụt qua cửa kính, bình tĩnh trầm mặc. Bên trong một chiếc xe Aston Martin, có hai cái nữ nhân điên không thèm để ý đến sinh mệnh của bản thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.