Hai chân họ giao triền, xích lõa nằm trong chăn, ngọn đèn nhỏ duy nhất trong trướng mạc đã tắt, xung quanh một mảnh tối đen như mực.
“Ngươi ngủ sao?”
Giọng nói ưu nhã của Lôi Thế Hiên từ sau lưng truyền đến, vừa hỏi đồng thời siết chặt cánh tay vòng quanh eo Tiêu Dục Kỳ.
“Không có”.
Lôi Thế Hiên xoay người Tiêu Dục Kỳ lại đối mặt với mình, bởi vì ánh sáng quá mờ nhạt, họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của nhau.
Lôi Thế Hiên vuốt ve khuôn mặt đối phương, nhẹ nhàng hôn môi y một cái. Tiêu Dục Kỳ cũng vươn tay vuốt mái tóc dài rối tung của hắn.
“Bệ hạ… Ngài sao bỗng nhiên tới nơi này?”
“Ta muốn gặp ngươi, không được sao?” Lôi Thế Hiên gặm cắn ngón tay y.
“Chỉ là như vậy?” Tiêu Dục Kỳ có chút kinh ngạc.
“Cái gì chỉ là như vậy?” Lôi Thế Hiên bất mãn ôm lấy y: “Ngươi cũng không biết ta nhẫn nại vất vả biết bao nhiêu, hôm nay chẳng qua là tiền đặt cọc mà thôi, sau khi trở về ngươi nhất định phải đem phần của ba tháng này trả hết một lần!”
Trời ạ… Tiêu Dục Kỳ trong lòng kêu thảm, lấy ‘năng lực’ khủng bố của Lôi Thế Hiên trước nay mà xem, phần của ba tháng này nhất định không đơn giản.
“Ngươi đang sợ”. Lôi Thế Hiên buồn cười phát hiện người trong lòng đang phát run.
“Ân…” Tiêu Dục Kỳ phát ra một đơn âm sợ hãi, Lôi Thế Hiên yêu thương vỗ về lưng y.
“Mau trở về đi…” Hắn oa ở cổ y làm nũng nói.
“Bệ hạ…”
“Ngươi không ở bên… Ta thật sự rất khó chịu…”
Đối phương nhiệt tình nói ra khiến trái tim Tiêu Dục Kỳ oa một trận nóng lên, nam tử này một thân được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, đối với mình lại thủy chung như nhất, bất quá y rất nhanh nghĩ đến thân phận Lôi Thế Hiên hiện tại.
“Bệ hạ… Ngươi định khi nào thì trở về?”
“… Ngươi đang đuổi ta sao?” Lôi Thế Hiên giống như mất hứng hỏi.
“Không phải… Chính là… Ngài vừa mới đăng cơ, cho nên… Cái kia…” Tiêu Dục Kỳ phiền não nên giải thích như thế nào.
Lôi Thế Hiên cọ cọ y cười nói:
“Ta chọc ngươi thôi, ta biết ngươi là quan tâm ta”.
Tiêu Dục Kỳ lúc này mới thở ra một hơi, Lôi Thế Hiên hạ mấy nụ hôn lên gương mặt y:
“Sau khi trời sáng ta sẽ trở về”.
“Ân? Này… Nhanh như vậy?”
“Luyến tiếc ta sao?”
“Ta… Không phải… Chính là ngài như vậy rất vất vả …”
“Mạnh miệng”.
Lôi Thế Hiên không khỏi phân trần hung hăng hôn y, đến lúc hai người thở hổn hển tách ra, Lôi Thế Hiên tựa lên trán y:
“Ta muốn đi ra ngoài một chút…”
“Hiện tại?”
“Ân, ở trong này buồn quá”.
“Vậy… Ngài muốn đi đâu?”
“Tùy tiện, ra bên ngoài quân doanh cũng được”.
“Nga…”
Tiêu Dục Kỳ đành phải thuận theo đứng dậy, hai người qua loa thanh lý dấu vết ái dục trên người một chút, mặc y vật đàng hoàng rồi ra khỏi trướng tử.
Trời còn chưa sáng, nền trời đen kịt điểm xuyết ngàn vì sao lấp lánh, Thôi thị vệ kia vẫn tận trung với cương vị mà hầu ở bên ngoài, Tiêu Dục Kỳ nghĩ tới tiếng rên rỉ phóng tứ của mình vừa rồi nhất định lọt hết vào tai hắn, không khỏi xấu hổ cúi đầu.
Thôi thị vệ thật không lộ ra tâm tình đặc biệt gì, hắn cung kính quỳ xuống:
“Hoàng Thượng thỉnh phân phó”.
Lôi Thế Hiên nói:
“Trẫm muốn cùng Tiêu thị vệ ra ngoài một chuyến, ngươi không cần đi theo”.
“Vâng”
“Ngươi hiện tại đi chuẩn bị mã xa, sau khi trẫm trở về lập tức xuất phát hồi kinh sư”.
“Vi thần rõ”.
“Lui xuống đi”.
“Vâng, vi thần cáo lui”.
Tiêu Dục Kỳ nghe họ đối thoại, bỗng nhiên phát hiện — Lôi Thế Hiên khi đối mặt với mình cũng không tự xưng là ‘Trẫm’, đây là nguyên nhân gì chứ… (còn phải hỏi sao trời?! >”<) Lôi Thế Hiên ôm eo y: "Lại đang nghĩ cái gì?" "Ách? Không... Không có gì..." Tiêu Dục Kỳ trực giác mình không nên đi thâm thảo vấn đề này. "Đi thôi". "Được..." Tiêu Dục Kỳ dẫn hắn đi đến chuồng ngựa, sau đó dắt ngựa ra. Lôi Thế Hiên lên ngựa trước, chờ hắn ngồi xong, Tiêu Dục Kỳ chuẩn bị sải bước — "A..." Y đột nhiên thấp giọng thét lên. "Làm sao vậy?" Lôi Thế Hiên lập tức khẩn trương kéo y lại, trên mặt Tiêu Dục Kỳ lại đỏ lại xanh. "Ta... Đã không có việc gì..." Vừa rồi kịch liệt giao hoan khiến cho y toàn thân đau đớn không thôi, mà động tác lên ngựa vừa vặn đụng đến bộ vị xấu hổ khó nói kia, đương nhiên làm cho y đau kêu ra tiếng. Lôi Thế Hiên cũng lập tức lĩnh hội được là chuyện gì, hắn yêu thương đỡ Tiêu Dục Kỳ lên ngựa, đưa y bảo hộ trước người. "Ta làm đau ngươi?" "Chỉ là có một chút mà thôi..." Tiêu Dục Kỳ ngượng ngùng trả lời. Lôi Thế Hiên hôn lên tóc y một cái, cánh tay thon dài của hắn ôm trọn thân thể y, kéo dây cương. Tiêu Dục Kỳ còn chưa phản ứng lại, Lôi Thế Hiên kẹp bụng ngựa, con ngựa đã đăng đăng đăng chạy ra ngoài. Trước kia hai người ngồi chung một con ngựa, bao giờ cũng là Tiêu Dục Kỳ phụ trách giá mã, mà Lôi Thế Hiên thì ngồi sau lưng y ôm lấy eo của y, ai chủ ai thứ phi thường rõ ràng. Hiện tại cùng tư thế, quyền chủ động lại rơi vào tay Lôi Thế Hiên, Tiêu Dục Kỳ tựa vào ngực hắn, cảm thấy mình giống như biến thành một tiểu cô nương cần được bảo vệ. Thật uất ức a... Y thảm thương nghĩ. So với nội tâm u ám của Tiêu Dục Kỳ lúc này, Lôi Thế Hiên lại có vẻ xuân phong đắc ý vô cùng, hắn giá mã càng chạy càng nhanh, họ rất nhanh đã ra ngoài binh doanh. Tinh quang yếu ớt rắc lên con đường bằng phẳng, cây cối bên đường lay động trong đêm tối. "Bệ hạ, ngài muốn đi đâu?" Tiêu Dục Kỳ hỏi. "Không biết, chạy đến chỗ nào thì là chỗ đó". Thanh âm Lôi Thế Hiên bị thổi tán trong gió. "A?" Tiêu Dục Kỳ nghi hoặc nghiêng đầu, Lôi Thế Hiên nhân cơ hội hôn y, con ngựa chở bọn họ đón gió chạy đi... Chạy một đoạn đường, ngựa cuối cùng dừng lại dưới chân một ngọn núi nhỏ, Lôi Thế Hiên kéo Tiêu Dục Kỳ leo lên đỉnh núi, hai người ôm nhau ngồi trên bãi cỏ. Bầu trời càng trở nên hắc ám, hiện tại đã gần sáng, không khí cũng tựa hồ càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo. Lôi Thế Hiên kéo áo choàng qua phủ lên Tiêu Dục Kỳ: "Lạnh không?" "Không..." Tiêu Dục Kỳ rúc vào lòng hắn trả lời, y hiện tại toàn thân cao thấp đều được nhiệt độ cơ thể ái nhân vây quanh, nội tâm không ngừng tuôn ra dòng nước ấm, làm sao còn cảm thấy lạnh chứ? "Buồn ngủ không?" Lôi Thế Hiên lại hỏi. "Không buồn ngủ". Tiêu Dục Kỳ lắc đầu, nghĩ đến sau khi trời sáng Lôi Thế Hiên sẽ phải ly khai, dù mỏi mệt thế nào y cũng không thể bỏ phí một giây một phút cùng hắn ở chung. Họ không nói gì mà nhìn về phía trước, không trung một mảnh tối đen, rừng cây bên dưới cũng là đen kịt một mảnh, tiếng gió gào thét bên tai, giữa đất trời tựa hồ chỉ còn lại hai người họ. Họ dựa sát vào nhau, đôi tay mười ngón ***g vào nhau giấu dưới áo choàng. Không cần ngôn ngữ giao lưu, chỉ có tâm linh dung hợp. Dần dần, đường chân trời phương xa xuất hiện bạch quang nhàn nhạt, hắc ám trên bầu trời bắt đầu lui đi, giữa hắc bạch giao hội lại hiện ra đóa đóa thải hà. Tầng mây khúc xạ ánh sáng, cảnh vật trên mặt đất từ từ rõ nét. Ánh mặt trời lại mang tia sáng màu da cam, từ đường chân trời bao la lộ ra một nửa, áng mây che phía trước nó bị ánh sáng cường liệt xuyên qua. Tiêu Dục Kỳ không tự chủ vươn tay, đối mặt trời xòe ra năm ngón, ánh sáng lọt qua giữa khe hở, xung quanh ngón tay y biến thành màu phấn hồng trong suốt. Một bàn tay to khác từ phía sau đan vào, lòng bàn tay bao phủ mu bàn tay, ngón tay cùng ngón tay lại lần nữa giao triền cùng một chỗ. Mặt trời kéo thân thể nặng trĩu, cuối cùng hiện lên toàn bộ, tối tăm bị xua đi, mọi vật đều lộ ra dưới ánh sáng. Trời đã sáng, ái nhân phải ly khai... Nội tâm Tiêu Dục Kỳ bỗng nhiên tuôn trào bi thương mãnh liệt, y quay đầu lại. "Không cần..." "Dục Kỳ?" "Không cần đi... Van cầu ngài..." Lần đầu y nói ra lời bốc đồng như vậy, y không biết mình làm sao vậy, y trở nên không giống chính mình. Lôi Thế Hiên nhìn ánh mắt van xin của y, chỉ cảm thấy ngực căng thẳng. Hắn nâng khuôn mặt y lên, say sưa cùng y hôn mút. Tiêu Dục Kỳ ra sức ôm hắn, điên cuồng đáp lại. "Không cần đi... Không cần ly khai ta..." Y vừa hôn vừa nỉ non, đôi mắt cũng bắt đầu ươn ướt. "Dục Kỳ... Dục Kỳ..." Bị tình nhân khả ái như vậy khẩn cầu, Lôi Thế Hiên gần như phải đầu hàng. "Trời ạ... Ta... Không cần đáp ứng ta... Ta không biết... Nhưng ta chính là muốn nói... Không cần đi... Không cần đi..." Tiêu Dục Kỳ hỗn loạn nói, lý trí cùng tình cảm đấu tranh với nhau. "Dục Kỳ... Ân... Dục Kỳ..." Lôi Thế Hiên vừa kêu gọi vừa vươn đầu lưỡi cùng y dây dưa. "Thế Hiên... Không cần đi..." Tiêu Dục Kỳ chuyển động miệng lưỡi mơ hồ nói. Dưới trận hôn nồng nhiệt như vậy, nhiệt độ cơ thể hai người cấp tốc tăng lên, tất cả dục vọng đều bị đánh thức. Lôi Thế Hiên gầm lên một tiếng, mạnh mẽ đẩy y xuống. Tiêu Dục Kỳ thút tha thút thít chủ động trút bỏ y vật, Lôi Thế Hiên lập tức thô lỗ gặm lên cổ y, đồng thời cởi bỏ khố đái (dây lưng) của mình, lấy ra dục vọng đã sớm sung huyết ngẩng đầu lên. Tiêu Dục Kỳ nhìn ngạnh vật màu tím đen kia, y giống như bị thôi miên, thần chí không rõ mở hai chân ra, Lôi Thế Hiên nhắm ngay nhập khẩu, ra sức đâm vào— "A... A..." Tiêu Dục Kỳ ôm lưng hắn, khó nhịn rên rỉ. Lôi Thế Hiên đầu đầy mồ hôi, hắn bóp cái mông nhỏ rắn chắc của đối phương, thô bạo trừu sáp. Trên cỏ hai thân thể quấn lấy nhau không ngừng dao động... ( sắp về còn như vậy nga dã Tiêu Tiêu càng lúc càng lớn mật) Hiên ca đi về còn ta đi chết đây