"Như vậy, các ngươi muốn thế nào?"
Vân Hạo Trần cũng biết, hôm nay tướng mời dự tiệc căn bản chính là Hồng Môn Yến. Nhưng hết cách, hắn cũng có chuẩn bị. Tuy nói Âu Dương Tĩnh có thể điều khiển thú, chỉ cần bọn họ không cho nàng ta có cơ hội thổi tiêu là được.
Âu Dương Tĩnh rõ ràng đã tháo xuống khăn che mặt, ánh mắt lại giống như viên bảo thạch đen nhìn Vân Hạo Trần, cười đến ngọt như mật. Trên mặt hiện ra lúm đồng tiền, trên mặt cứ thế hé ra thanh xuân, thật là khiến người ta so nàng lúc này với yêu nữ trong miệng những người võ lâm trở thành hai người hoàn toàn khác nhau.
"Nếu ta muốn toàn bộ Ám Lâu, ngươi nói sao?" Âu Dương Tĩnh vẫn là cười tủm tỉm, nhưng lời nói ra thiếu chút nữa làm cho Vân Hạo Trần, cùng những người đang mai phục của Ám Lâu hộc máu, muốn toàn bộ Ám Lâu là sao, còn hỏi ý người khác nữa chứ? Đúng là không biết xấu hổ.
Vân Hạo Trần trước ngực không ngừng phập phồng, tức giận từng đợt từng đợt. Nhưng hắn vẫn hít sâu một cái, cố đè xuống cơn tức giận. Ánh mắt nhìn Âu Dương Tĩnh, đã không còn chút độ ấm nào.
"Ngươi muốn toàn bộ Ám Lâu?" Thì ra dã tâm của Dẫn Lâu lớn như vậy.
"Đúng." Âu Dương Tĩnh gật đầu, ngọt ngào tươi cười đột nhiên trở nên quỷ dị ."Hơn nữa nếu đoán không nhầm thời gian, bây giờ Ám Lâu đã là của Dẫn Lâu chúng ta rồi."
"Có ý gì?" Vân Hạo Trần có dự cảm không tốt, chẳng lẽ bọn họ sử dụng kế điệu hổ ly sơn?
"Ngươi đã hiểu rõ rồi, sao còn hỏi lại ta." Âu Dương Tĩnh nở nụ cười, sau đó vươn tay về phía Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc hiểu ý, không biết từ đâu xuất hiện một quả táo đưa tới tay Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh nhìn táo đỏ, chỉ cắn một miếng nhỏ thôi sẽ không mất hình tượng. Nàng cầm quả táo lập tức cắn một cái, tư thái nhàn nhã kia, hơn nữa còn có phong cảnh bốn phía, thật đúng như là không khác gì đại tiểu thư ra ngoại thành dạo chơi. Biếng biếng nhác nhác, lại không mất quý khí.
Vân Hạo Trần khóe miệng co quắp, Âu Dương Tĩnh này quả nhiên không phải người bình thường. Nhưng trong lòng hắn đã không muốn đối với nữ tử trước mắt tơ tưởng điều gì, hắn chỉ lo lắng Ám Lâu có phải thật sự bị Dẫn Lâu dẹp xong rồi không? Nhưng cho dù trong lòng thực lo lắng, mặt nạ lại che giấu vẻ mặt của hắn, vẻn vẹn còn lại đôi mắt lạnh lùng kia.
"Ngươi thực sự cho là Ám Lâu ta ngồi không sao, một Dẫn Lâu nho nhỏ như các ngươi nói muốn là có thể muốn?" Khí thế như cầu vồng, hắn đương nhiên sẽ không tại...lúc này thua trước khí thế.
"Không phải còn ngươi nữa sao." Âu Dương Tĩnh cười híp mắt nhíu mày, nhìn lướt qua Vân Hạo Trần."Nếu bên kia không thể đắc thủ, ta chỉ cần bắt giữ ngươi là được." Bắt giặc phải bắt vua trước, bắn người phải bắn ngựa trước. Lâu chủ của Ám Lâu ở trước mắt, nàng đương nhiên sẽ không để cho hắn bình yên toàn thân trở ra.
"Ngươi đừng quá cuồng vọng." Vân Hạo Trần phút chốc đứng lên, cả người tuôn ra lãnh ý cùng sát khí.
"Ta cuồng vậy đó, thì sao?" So với Vân Hạo Trần giương cung bạt kiếm, Âu Dương Tĩnh vẫn là chậm rãi. Tuyệt không lo lắng, giống như đã nắm chắc tất cả thắng lợi trong tay.
Mà phía sau Âu Dương Tĩnh, bốn người Bạch Ngọc, Lam Hồ, Thanh Mê, Tử Ly cũng chỉ ngẩng cằm lên, liếc nhìn Vân Hạo Trần. Đây là người đã đả thương lâu chủ của bọn họ. Bây giờ còn dám khiến chiến với chủ nhân, hắn căn bản không biết chữ chết viết thế nào mà.
"Khinh người quá đáng." Vân Hạo Trần cảm giác mình lúc này như nhỏ bé hơn so với cô bé nhỏ hơn mình mấy tuổi, làm hắn hoàn toàn mất thể diện, hắn giận dữ, một chưởng đánh trúng bàn đá. Chỉ nghe ầm một tiếng, bàn đá nhất thời bể thành mấy khối.
"Bảo vệ lâu chủ ——"
Đám người Ám Lâu mai phục trước đó vốn đã không kìm nén được nữa, bây giờ vừa thấy lâu chủ tức giận. Lúc này lập tức vọt ra, đem ly biệt đình bao vây một vòng, một đám người áo đen, tay cầm kiếm, mắt lạnh nhìn nhau, sát khí đầy trời.
Đối mặt với đám người Ám Lâu đang lao tới, Âu Dương Tĩnh lại không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn ngồi trên mặt ghế đá, một tay cầm quả táo, một bên nhìn mấy người bao vây bọn họ.
"Thì ra sớm đã có chuẩn bị." Đương nhiên, nàng cũng biết Vân Hạo Trần có chuẩn bị. Nhưng dù hắn có chuẩn bị nhiều người cỡ nào, nàng cũng có thể ngay tại chỗ dùng tiêu đưa tới vô số ‘binh tướng’.
Vân Hạo Trần giương tay lên, các thủ hạ đều đứng lại, không hề lên tiếng. Nhưng sát khí là không thể che hết, nhất là sát khí nhằm vào Âu Dương Tĩnh, có thể phóng xạ đi rất xa.
"Bây giờ nếu ngươi đầu hàng còn kịp." Vân Hạo Trần nói với Âu Dương Tĩnh.
"Ta cũng muốn với ngươi lời giống vậy." Âu Dương Tĩnh khóe miệng cười vẫn chưa từng hạ xuống.
"Ngươi ——" Vân Hạo Trần trừng mắt nhìn nàng, sau đó mấp máy môi nói. "Nếu không phải vì Tuyệt Trần đối với ngươi nóng ruột nóng gan, ta sẽ không thủ hạ lưu tình với ngươi."
Âu Dương Tĩnh nghe xong lời của hắn cũng là chợt nhíu chân mày, ngẩng đầu, nhìn hắn, đáp:
"Ngươi không cần phải thủ hạ lưu tình, bởi vì ta đối với ngươi sẽ không nể mặt. Về phần Vân Tuyệt Trần, ta cũng muốn nói rõ quan hệ, ta đã từng cứu hắn hai lần. Tình ý của hắn đối với ta không có bất kỳ quan hệ nào, ta không nợ hắn, mà hắn thì lại nợ ta......"
"Một khi đã vậy, ta đây sẽ không khách sáo." Vân Hạo Trần biết trận chiến này là khó tránh khỏi, hắn lui về phía sau từng bước. Giơ tay lên, người của Ám Lâu lập tức tấn công tới chỗ Âu Dương Tĩnh cùng Bạch Ngọc bọn họ.
Âu Dương Tĩnh cũng không có động thủ, phía sau bốn người Bạch Ngọc rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, hướng tới người của Ám Lâu nghênh đón. Bốn người họ là Dẫn Lâu Đường chủ, tất nhiên võ công cao thâm. Bạch Ngọc đúng như Bạch Hạc đường của hắn, chiêu thức thực phiêu dật, nhưng lại vô cùng sắc bén, nhanh nhẹn; Lam Hồ giống một con hồ ly, chiêu thức hay thay đổi, gian xảo vô cùng; Thanh Mê thì tựa hươu nai, nhìn như vô hại, nhưng lại làm cho người khác muốn phòng cũng khó phòng; Tử Ly lại giống như con chồn, chiêu thức sắc bén vô cùng, mang theo sát khí.
Bốn người đối kháng với Sát thủ của Ám Lâu, nhưng lại không có vẻ gì là cố hết sức. Ngược lại, không đến một nén hương, người bên Ám Lâu đã ngã xuống từng đám lớn.
Vân Hạo Trần chân mày khóa chặt, bên người lãnh khốc vẻ mặt càng lạnh hơn.
Trong lúc đôi bên đang quần chiến, một nhóm người khác hướng về bọn họ chạy tới. Cũng là người của Ám Lâu, cả đám bọn họ thân đều mang trọng thương, xem ra cực kỳ không ổng.
"Lâu chủ, lâu chủ, không xong."
Vân Hạo Trần phút chốc xoay người, khi thấy người của chính mình chật vật xuất hiện thân ngay lúc này. Vẻ mặt rùng mình, gấp giọng hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi không phải đang canh giữ ở Ám Lâu sao?" Trong lòng dự cảm không tốt càng mạnh mẽ.
"Lâu, lâu chủ, Ám Lâu bị người ta tấn công vây hãm. Các anh em chết thảm, ta mang theo người đến báo tin với lâu chủ, lâu chủ mau nghĩ biện pháp đi." Tên cầm đầu thương thế so sánh với những người khác có vẻ nhẹ hơn một chút, nói cho hết lời, sau đó, con ngươi khi nhìn đến một đám người của Ám Lâu cũng ngã xuống ở chỗ Âu Dương Tĩnh thì giật mình.
"Thuộc hạ đến chậm sao?"
Vân Hạo Trần cười khổ, Ám Lâu thực bị tấn công. Trong lòng hắn khiếp sợ nhiều, nhưng càng nhiều hơn là kinh ngạc đối với Âu Dương Tĩnh. Nàng ta rốt cuộc là nữ tử thế nào? Bỗng nhiên xoay người nhìn về phía nàng, con ngươi lạnh băng bắn ra hận ý.
"Hôm nay không phải ngươi chết, thì là ta chết." Trên thế giới này đối với hắn mà nói không có gì quan trọng hơn so với Ám Lâu, lúc trước lúc hắn đầy bụng cừu hận đối Vân gia, thành lập Ám Lâu, cũng là cho chính mình sự tin tưởng. Nhưng bây giờ Ám Lâu đã không còn, hắn còn có cái gì?
"Còn phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không."