Giang Nam, phong cảnh kiều diễm.
Sơn thanh thủy tú, trời xanh chiếu rọi, hoa sơn trà phảng phất mùi thơm ngát.
Phố xá thênh thang, cổ kính truyền thống, lâu đài đình các.
Nữ tử tựa nước trong veo, nam tử tuấn mỹ thanh tú qua lại khắp các ngã tư đường phồn hoa rực rỡ. Phong cảnh đã đẹp, người còn đẹp hơn.
Âu Dương Tĩnh váy phấn phiêu diêu, mái tóc như áo choàng, khăn lụa che đi một nửa dung nhan. Cùng một bộ áo bào trắng, Âu Dương An đi trên đường phố Giang Nam, thế nhưng lại làm cho mỹ nhân ở Giang Nam thấy hổ thẹn. Phía sau bọn họ lại là thần thú Bạch Hổ kiêu căng Vân Khinh Cuồng.
Đôi con người màu ngọc bích kỳ lạ, Bạch Hổ làm cho người ta sợ hãi, cũng khiến lắm người tò mò.
Chỉ thấy những người đó đều ở xa xa nhìn về phía đám người Âu Dương Tĩnh, mà Bạch Hổ cũng là vừa ngẩng đầu, kiêu kỳ, keo kiệt một ánh mắt nhìn mọi người.
Âu Dương An thấy thế, nhịn không được mỉm cười. Dáng vẻ kia ôn nhuận như ngọc, tất nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt nữ tử.
"Tĩnh nhi, Cuồng rất lợi hại."
Âu Dương Tĩnh gật đầu, nhưng nàng lại suy nghĩ lần sau có nên để cho Vân Khinh Cuồng biến thành con hổ nhỏ? dạo này nó thật sự là rất chói mắt, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái. Đang nghĩ tới đó, chợt nghe thấy một tràng tiếng kinh hô.
"A, thậy là con hổ uy phong."
Hai anh em ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy một thiếu nữ mặc áo hoa lệ được một đám tỳ nữ, gia đinh vây quanh. Khí phách hùng dũng như vậy, đoán chừng thân phận lại không tầm thường.
Bạch Hổ thế nhưng chỉ lấy đôi con ngươi màu ngọc bích nhìn lướt qua thiếu nữ, lập tức nhún nhún không để ý tới người.
"Nó, nó đang trừng mắt nhìn ta sao?" Thiếu nữ vận áo hoa kia bị ánh mắt Bạch Hổ làm kinh sợ.
Bạch Hổ tuy không để ý tới, nhưng trong lòng vẫn đang thầm oán, kinh hãi gọi nhỏ, hắn là thần thú đấy.
"Đúng vậy, tiểu thư. Bạch Hổ này hình như có linh tính. Nô tỳ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua." Tỳ nữ bên người nữ tử mặc áo hoa nói.
Cả bọn Âu Dương Tĩnh cũng chẳng để ý mấy người xa lạ này, trực tiếp mang theo Bạch Hổ hướng về bên kia mà đi.
"Đứng lại ——" Nữ tử mặc áo hoa thấy đôi nam nữ kia dám không để ý tới mình mà bước đi, lúc này hờn dỗi mở miệng.
Âu Dương Tĩnh vừa nghe tiếng này đã hiểu ra. Thiếu nữ này hẳn là thiên kim tiểu thư kiêu kỳ. Có điều không liên quan tới bọn họ.
"Bổn tiểu thư bảo các ngươi đứng lại, các ngươi điếc sao?" Thiếu nữ thấy tiếng hô của nàng không những không làm cho hai người đứng lại, ngược lại còn tiếp tục đi. Mặt cười lập tức biến sắc, nổi giận đùng đùng, tuy vẫn như cũ không tổn hại đến hình tượng xinh đẹp.
"Đi, ngăn bọn họ lại."
“Vâng.” Gia đinh phía sau nữ tử mặc áo hoa hô một tiếng xông lên, ngăn cản đường đi của Âu Dương Tĩnh bọn họ.
Bạch Hổ đột nhiên hướng về phía những gia đinh kia nhếch miệng rít gào một tiếng, thật sự đem tất cả mọi người dọa sợ.
Âu Dương Tĩnh vỗ vỗ Bạch Hổ, sau đó quay đầu, bình tĩnh nhìn nữ tử mặc áo hoa:
"Có gì không?"
Nữ tử mặc áo hoa bị nàng nhìn vào, không hiểu sao, lại cảm thấy trong lòng run lên. Nàng nhấc cằm, cố ý xem nhẹ cảm giác xuất hiện trong lòng, tay chỉ chỉ nói với Âu Dương Tĩnh:
"Bạch Hổ là của ngươi?"
Âu Dương Tĩnh gật đầu, vẫn như cũ nhìn nàng ta.
"Bạch Hổ này, bổn tiểu thư muốn. Nói đi, bao nhiêu tiền?" Nữ tử này thực ương ngạnh, dáng vẻ tiền đại khí thô.
Kết quả dáng vẻ vênh váo tự đắc của nàng ta, chỉ thấy Âu Dương Tĩnh lạnh nhạt liếc mắt một cái, Bạch Hổ khinh thường khẽ hừ. Mà Âu Dương An thủy chung vẫn duy trì vẻ mặt cười nhạt lại xa cách.
"Ngươi, các ngươi vậy là sao?" Nữ tử mặc áo hoa từ nhỏ được nuông chiều, bị vẻ mặt khinh thường của Âu Dương Tĩnh làm cho nàng ta phẫn nộ: "Các ngươi biết ta là ai không hả?"
"Ngươi còn không biết mình là ai? Chúng ta làm sao biết?" Âu Dương Tĩnh cười như không cười nói, ánh mắt nhìn nàng ta như nhìn một kẻ ngốc.
"Ngươi ——"