Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao

Chương 40: Lời Nguyền




"Năm 1922

- Bẩm, vi thần có chuyện muốn nói. - Vũ Thuận, một vị quan nhị phẩm lớn giọng bẩm báo ngay khi bạo loạn vừa kết thúc - Hôm nay vốn là Tết Đoàn viên, cũng là ngày vui của Hoàng hậu, không ngờ lại xảy ra chuyện ám sát tày trời như vậy. Tuy có Hoàng đế, Hoàng hậu và các vị Vương gia, Hoàng tử ở đây nhưng vi thần vẫn phải hỏi Tuệ Vương một câu rằng, không biết ngài đã gây thù chuốc oán với ai mà để xảy ra cơ sự này?

- Hỗn xược. - Hoàng đế giận dữ đập mạnh tay xuống bàn, răn đe tất cả những người có mặt trong chính điện - Chuyện chưa được điều tra rõ ràng, không được nói bừa.

- Thưa phụ hoàng. - Thành Quận Vương Sơn Lâm bất ngờ đứng ra thưa chuyện - Con biết Nhị đệ trước giờ luôn công tư phân minh, không bao giờ làm những chuyện trái với luân thường đạo lý. Nhưng quả thật sau chuyện này, con nghĩ Nhị đệ cũng cần phải suy xét lại.

- Đúng thế, thưa phụ hoàng. - Vũ Hoàng bồi thêm - Tuệ Vương tuy lấy danh nghĩa đến Lam Thành điều tra án nhưng kể từ khi trở về đến nay, chưa từng trình tấu lên phụ hoàng và các triều thần về vấn đề thiếu hụt lương thực. Chưa dừng lại ở đó, Tuệ Vương còn để Phạm Bằng - loạn thần và con gái ông ta chạy thoát. Con cho rằng, Tuệ Vương đang lợi dụng sự ưu ái của phụ hoàng để làm loạn, mong phụ hoàng xét xử nghiêm minh!

Trước sự kích bác của y, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Hạc Hiên - người vẫn còn núp sau chiếc bàn dựng đứng chưa chịu ra. Tay chàng buông xuống, cái bàn lập tức đổ về phía trước, để lộ một cảnh tượng hết sức thương tâm: Tuệ Vương đang gục xuống, mặt tựa lên vai thê tử, miệng và tay còn vương đầy máu tươi.

Thấy chàng thê thảm như vậy, Hoàng đế xót xa vô cùng, còn định cho truyền thái y nhưng bị chàng cản lại:

- Phụ hoàng... không cần đâu. Chàng gắng gượng đứng lên, một tay ôm ngực, một tay lau bớt máu trên khóe miệng, lững thững tiến về phía trước. Đợi khi hơi thở đã ổn định rồi, chàng mới bắt đầu lên tiếng:

- Bẩm phụ hoàng, mẫu hậu. Con không bẩm báo chuyện thiếu hụt lương thực ở Lam Thành là vì còn thiếu sót vài chứng cứ, chưa thể trình một bản tấu hoàn chỉnh lên cho phụ hoàng.

- Giảo biện! - Vũ Hoàng lớn giọng chèn ép - Đường đường là Tuệ Vương cơ trí hơn người mà lại có thể bịa ra lí do hoang đường như vậy. Đó là chưa kể, chính Tuệ Vương đây đã lên kế hoạch tráo dâu ngay trong ngày đại hôn, để ta và tân nương không thể về chung một nhà. Ta nói có đúng không, Nhị huynh?

Y hùng hổ tuyên bố, còn không quên cho người giải một vài tì nữ ở Tuệ Vương phủ đã bị mua chuộc lên, ép họ phải nói ra sự thật.

- Dạ thưa, đúng như lời Tam Hoàng tử nói, từ trước khi hôn lễ diễn ra, nô tì đã nhìn thấy Thanh Ca cô nương lẻn vào phủ, thả ếch để dọa Phạm tiểu thư, sau đó nghiễm nhiên động phòng cùng Tuệ Vương.

Hoàng đế nghe xong, thất vọng ngồi sụp xuống ghế, lấy tay đỡ trán. Ông đã tin tưởng chàng, tin vào đức tính chính trực, ngay thẳng của chàng, còn định sẽ trao ngôi vị Thái tử cho chàng sau yến tiệc. Nào ngờ tin dữ ập đến, khiến ông không kịp trở tay, chỉ biết bần thần ngồi trên ghế, lắc đầu ngao ngán.

Hành động này của Hoàng đế đã làm toàn bộ những vị quan lại và hoàng thân quốc thích trong chính điện dậy sóng, nằng nặc đòi phế truất Tuệ Vương. Nhưng chàng chẳng hề nao núng trước những lời ấy mà còn trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Chàng nắm tay Thanh Ca ra, lấy hết sức mà đáp lại:

- Ta thừa nhận, ta đã tráo dâu. Nhưng vì vậy, ta mới cưới được nàng, cùng nàng giải quyết vụ thiếu hụt lương thực và triệt phá đường dây buôn người mà Tam đệ cùng Phạm Bằng cất công dựng nên.

Nghe đến đây, hơn một nửa số người ban nãy lên tiếng phản đối chàng đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình. Họ biết trước giờ Tuệ Vương luôn cẩn thận trong lời nói, chưa từng cáo buộc một ai mà không có chứng cứ, đặc biệt là khi người ấy lại chính là Tam Hoàng tử Vũ Hoàng - đệ đệ của chàng.

- Nếu như Nhị huynh không có chứng cứ xác thực thì cũng không được suy diễn như vậy chứ! - Y tự tin đáp, mặt không chút biến sắc.

- Ta trước giờ không có thói quen nói bừa. - Chàng từ tốn đáp lại - Để chứng minh, con và Thanh Ca sẽ thuật lại toàn bộ mọi chuyện kể từ ngày con và nàng ấy gặp nhau.

Nàng hiểu ý, liền bước đến cạnh chàng, thành thật bẩm báo:

- Dạ thưa, con khi xưa vốn là tì nữ của Phạm gia, vì không chịu nổi sự chèn ép của Phạm tiểu thư mà bỏ trốn. Nào ngờ chưa rời đi được bao lâu, con đã bị một toán người bắt lại, nhốt vào đại lao giữa rừng rậm. Bọn họ vốn là những kẻ buôn người hiểm ác, vì muốn kiếm lợi mà bắt cóc những cô nương tầm tuổi con để bán vào kinh đô làm tì nữ. Sau một năm bị cầm tù, con đã may mắn thoát ra được, và bắt gặp Điện hạ cũng đang bị những kẻ lạ mặt truy đuổi.

"Hóa ra chính con tiện nhân này đã trốn khỏi đại lao". Vũ Hoàng giật mình nhận ra, kẻ y tìm kiếm bấy lâu nay lại từng là kẻ y muốn rước về làm thiếp. Suy cho cùng, không cưới Thanh Ca cũng là một cái lợi cho mình.

- Ngày hôm ấy là lễ thành hôn của con và Phạm Khánh Nhã. Vì không muốn gả con gái vào Tuệ Vương phủ nên Phạm Bằng đã cho người ám sát con ngay trước giờ cử hành hôn lễ. Và may mắn làm sao, Thanh Ca đã cứu con thoát khỏi cái chết. - Tiếng nói của chàng như kéo Vũ Hoàng quay trở lại với thực tại - Vì không muốn nàng gặp nguy hiểm, con đã phải dùng hạ sách đánh tráo dâu, để đưa được Thanh Ca về phủ. Sau ấy, con và nàng đã cùng đến Lam Thành để điều tra cả vụ thiếu hụt lương thực lẫn vụ án buôn người này. Sau rất nhiều lần bị mai phục, chúng con cũng đã đến được biên cương và tịch thu toàn bộ sổ sách có liên quan đến hai vụ án này. Tuy tất cả đều được viết dưới dạng mật mã, nhưng con và Thanh Ca đã tìm ra được toàn bộ quy luật của loại mã này.

Vừa hay, Đức Khải cùng một vài thị vệ khác tiến vào, trên tay là rất nhiều sổ sách thu thập được từ Dạ Tinh Cung. Ngoài ra, những chứng cứ mà Hạc Hiên thu thập được ở Lam Thành cũng đều được khiêng tới, đặt ngay giữa chính điện.

- Đây là toàn bộ bằng chứng con thu được từ Lam Thành, cụ thể là Kinh Tửu Lầu và hang ổ của lũ buôn người. Bên cạnh là số sổ sách con và Thanh Ca lấy được từ Phạm phủ và Dạ Tinh Cung, mời phụ hoàng xem thử.

Nghe đến đây, Tam hoàng tử mới bàng hoàng nhận ra, Y Lạc - người đang rúm ró đứng sau, đã bán đứng y. Vũ Hoàng cay cú đẩy Y Lạc ngã xuống sàn, giáng cho cô một bạt tai:

- Con tiện nhân, ngươi dám phản bội ta sao?

Y Lạc dường như không có ý định phản kháng nên chỉ biết cúi gằm mặt xuống, ôm lấy bên má đỏ ửng của mình mà khóc không thành tiếng. Thanh Ca lo lắng chạy đến bên, đỡ Y Lạc đứng dậy, ngăn không cho Vũ Hoàng tiếp tục bạo hành cô.

- Tam Hoàng tử, ta e rằng ngài đang hành xử không đúng mực. Y Lạc là chính thất của ngài, cũng cần được tôn trọng như bao người khác, chứ không phải để ngài muốn đánh là đánh.

Thanh Ca tuyên bố xong thì đưa Y Lạc lui vào trong, khiến Vũ Hoàng giận tím mặt mà không làm gì được. Vừa hay, Hoàng đế cũng đã xem xong mọi chứng cứ mà Hạc Hiên giao nộp, tức giận ném cuốn sổ đang cầm trên tay xuống đất mà nạt nộ:

- Vũ Hoàng, con còn gì để chối cãi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.