Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao

Chương 153: Nạp Thiếp




Năm 1922

Thanh Ca tỉnh dậy lúc mặt trời đã lên cao. Hạc Hiên đã lên triều từ sớm. Áo hoàng bào vắt qua giá đã được gỡ xuống từ khi nào. Tay nàng mân mê tấm chăn mềm, cố níu lại chút hơi ấm còn sót lại của chàng.

- Chào buổi sáng! - Nàng khẽ thì thầm, vờ như chàng vẫn còn đang nằm cạnh mình.

- Nương nương. - Tì nữ bên cạnh lên tiếng - Bệ hạ dặn chúng em, khi nào người dậy phải mang súp gà lên cho người, sau đó dẫn người đi dạo. Như vậy sẽ tốt hơn cho các con ạ.

Nàng mỉm cười, lọ mọ ngồi dậy:

- Chàng vẫn luôn chu đáo như vậy.

Rửa mặt xong là nàng ngồi vào bàn. Súp gà thơm ngào ngạt, nhưng nàng chán chường chẳng muốn ăn. Nàng gắng gượng húp vài thìa rồi ra khuôn viên tản bộ. Đoạn, nàng quay ra nói với các tì nữ:

- Chuyện ta nhờ, các em làm đến đâu rồi?

- Dạ thưa, chúng em đã phác họa xong nửa miếng ngọc bội, hiện đã giao cho các thị vệ đi điều tra ạ.

- Thế còn dược liệu thì sao?

- Dạ dược liệu đang được vận chuyển từ biên cương vào ạ.

Nàng gật đầu, nghĩ chẳng biết làm gì hơn nên hỏi vu vơ:

- Trong cung còn len không, ta muốn đan lát một chút.

- Dạ người chờ chúng em một chút.

Nói rồi, Cẩm và Tú - tên hai tì nữ, lui đi, ráo riết đi tìm len. Một lúc sau, bọn họ quay lại, đem theo những mười cuộn len các loại để nàng tha hồ đan. Nàng xoay một cuộn trên tay, lẩm bẩm:

- Các em có biết đan không?

- Dạ có. - Nàng Cẩm lên tiếng.

- Dạy ta đi. - Nàng nhoẻn miệng cười - Trước giờ ta chỉ biết đến kiếm và cung, chưa từng đụng tay đến thêu thùa, đan lát. Trông ta có giống nam nhân quá không?

Cẩm và Tú bụm miệng cười, đáp:

- Dạ không đâu. Nương nương thật sự rất xinh đẹp, chẳng cần phấn son cũng vẫn chiếm được trái tim của bệ hạ.

Hai gò má nàng ửng đỏ, đôi mắt cụp xuống:

- Vậy ư?

- Dạ. - Bọn họ đồng thanh - Chúng em muốn nương nương học lễ nghi chỉ vì các công công dặn như vậy mà thôi. Chứ từ lúc nương nương đến đây, chúng em thật sự thoải mái. Chúng em cũng ghét lễ nghi lắm!

Bọn họ cười phá lên. Nàng phì cười, xua tay:

- Các em cứ nói vậy, cẩn thận bị công công nghe thấy đó. Thôi ngồi xuống đây, dạy ta đan đi.

Nhìn họ, nàng bất giác nhớ về Xuân Kỳ. Lần nào cũng vậy. Nàng cảm tưởng cô vẫn đang còn hiện hữu ở đây, ngay trước mắt nàng. Nụ cười của tươi rói của cô rất giống với của họ. Nhưng họ không phải cô. Xuân Kỳ thực sự đã đi rồi, cả Đức Khải nữa. Vậy cũng tốt. Họ đã không còn cảm thấy cô đơn.

- Người sao thế? - Hai tì nữ thay nhau hỏi.

- À không. - Nàng lắc vội, tươi cười trở lại - Ta có hơi hoài niệm một chút, nhưng không sao.

Bọn họ nhìn nhau cười, yên tâm bảo:

- Vậy người muốn đan gì?

- Ta muốn... đan áo trẻ con. Vậy có được không? - Nàng nhỏ nhẹ.

- Chắc là để cho Hoàng tử và Công chúa tương lai đây. - Bọn họ đùa - Vậy chúng em làm thử người xem nhé.

Bọn họ miệt mài bên những cuộn len. Nàng thấy mình sống lại những ngày thơ ấu, khi mẹ cũng đan cho nàng những chiếc áo màu tro xám y hệt. Nàng chăm chú nhìn bàn tay đan thoăn thoắt của hai tì nữ, mắt không rời. Chẳng mấy chốc, hai chiếc áo bé xinh đã ra đời. Nàng phấn khởi cầm nó trên tay, miệng khen tấm tắc:

- Đẹp thật đấy.

Vừa lúc nàng định đón lấy cặp que đan từ tay Cẩm và Tú thì vô tình nghe được tiếng xì xào bàn tán bên ngoài cửa điện, nội dung là:

- Này, nghe nói bệ hạ sắp nạp thiếp.

- Ừ, ta có nghe mấy lão công công kháo nhau vậy. Vị quan họ Bùi kia có chức vị cao trong triều, vừa hay con gái lại đến tuổi gả chồng. Thế là lão ra sức thuyết phục bệ hạ cho con gái lão tiến cung. Hình như bệ hạ cũng chấp nhận rồi.

- Còn vụ liên hôn nữa, quên à? - Người kia nhắc - Công chúa nước láng giềng vừa tài giỏi, vừa xinh đẹp. Nếu liên hôn thành công có thể sẽ hòa hoãn chiến tranh biên giới. Một công đôi việc.

- Gì cơ? - Người còn lại thảng thốt - Vậy là một lúc nạp hai thiếp? Bệ hạ đào hoa quá rồi.

- Thì dung mạo tuấn tú như bệ hạ phải vậy chứ, ngươi cứ làm quá.

Nói rồi, hai tì nữ kia đi mất, để lại cho nàng nỗi niềm khó tả. Tay nàng buông que đan, gương mặt chùng xuống, để lộ rõ đôi mắt đỏ hoen. Cẩm và Tú thấy vậy thì bực tức ra mặt, còn lớn giọng đe dọa:

- Em mà biết ai nói điều gở như vậy em sẽ ra mắng một trận.

- Phải đấy.

Nhưng họ có nói sao thì tâm trạng nàng vẫn chẳng khá lên được. Nàng quên mất. Chàng bây giờ đã là quân vương một nước, sao có thể chỉ chung tình với một mình nàng? Mà kể cả khi chàng chẳng yêu bọn họ đi nữa thì vẫn sẽ nạp thiếp để củng cố địa vị. Nàng đang đùa ai thế này? Rõ ràng đã nhìn thấu mọi việc, vậy mà vẫn bị nỗi buồn hạ gục. Thanh Ca đỡ trán, lắc đầu cười khổ:

- Bệ hạ nạp thiếp cũng là chuyện thường thôi. Làm gì có vị Hoàng đế nào để hậu cung trống vắng như bây giờ kia chứ?

- Người... - Cẩm và Tú sửng sốt nhìn nhau - Người còn đang mang thai, vậy mà bệ hạ ngang nhiên nạp thiếp. Chúng em...

- Không sao đâu. - Nàng cười gượng, xua tay - Các em đừng nói gì với bệ hạ. Chỉ ba chúng ta biết là được rồi.

Nói rồi, nàng đứng dậy, khệ nệ bước về Thanh Uyển cung. Cũng may nàng chưa dọn hết đồ sang Kính Long điện. Nếu không thì chẳng ra thể thống gì cả. Sau này nạp thiếp rồi, chàng đâu đến lượt nàng hầu hạ? Nàng nhớ bản thân lúc còn trẻ chưa từng rơi nước mắt vì ai. Giờ cứ hễ đụng đến chàng là tâm trí nàng lại rối như mớ tơ vò, nước mắt cũng không kìm lại được.

Nàng về tẩm cung, Cẩm và Tú lẽo đẽo theo nàng. Cả chiều ấy, nàng sốt li bì, chẳng chịu ăn uống gì. Thương chủ tử, nàng Cẩm chạy tới Kính Long điện tìm Hoàng đế nhưng chẳng thấy chàng đâu. Đi khắp nơi hỏi han mới biết chàng đang dùng bữa cùng vị quan họ Bùi nọ, nghe nói là bàn chuyện tiến cung. Nàng ta tức lắm, vừa về đến Thanh Uyển cung đã kéo nàng Tú ra bảo:

- Giờ ta với muội xuống bếp nấu canh cho nương nương. Chứ theo đà này thì bệ hạ chẳng đến đâu.

- Sao tỷ biết? - Nàng Tú giật mình.

- Thì cứ nghe ta đi đã. Chốc nữa kể muội nghe sau.

Thế là cả hai hì hục xuống bếp, làm đủ các món mang lên cho nàng. Nhưng miệng nàng đắng ngắt, ăn chẳng nuốt trôi. Cẩm và Tú nhìn nhau, khẽ thở dài. Bọn họ biết chỉ có Hoàng đế mới dỗ dành được nàng.

Nàng Cẩm đánh liều qua Kính Long điện thêm một lần nữa, may sao lại gặp chàng đang về tới, liền khom người thưa chuyện:

- Bệ hạ, ngài mau mau đến Thanh Uyển cung. Nương nương sốt cả chiều nay mà chẳng chịu ăn gì.

Nàng ta lén ngước lên nhìn, thấy chàng đã ngà ngà say thì thất vọng lắm, nhưng vẫn cố cầu xin:

- Xin bệ hạ hãy đến thăm người.

Chàng chẳng nói chẳng rằng, đi một mạch đến Thanh Uyển cung. Nàng Cẩm hớt hải chạy mà cũng chẳng theo kịp. Lúc đến cửa thì đã thấy chàng ngồi bên mép giường, tay khẽ vuốt ve gò má nàng. Nàng nằm quay mặt vào trong, lúc tỉnh lúc mê. Thấy vậy, Cẩm và Tú dẫn nhau ra ngoài, để cả hai có không gian riêng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.