Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao

Chương 103: Phu Quân Là Minh Chủ




Năm 1922

- Chắc hẳn các vị đã từng nghe qua vụ thảm sát làng Thiệu hơn mười năm về trước. Một kẻ người không ra người, yêu không ra yêu xuất hiện, trong một đêm đã gϊếŧ sạch cả làng, từ người già đến trẻ em đều không thoát khỏi bàn tay hung bạo của hắn. Và có lẽ, truyền thuyết Quỷ Máu cũng từ đó mà ra. Ta đoán, trong số các vị ở đây, có vài người đã nhìn thấy diện mạo quỷ dị của kẻ sát nhân kia.

Hạc Hiên ngưng lại, nhường cho đám đông tiếp tục bàn tán. Không lâu sau, một ông cụ lụ khụ bước lên, chậm rãi tiếp lời:

- Mười hai năm về trước, chính ta là người đã thấy kẻ yêu ma ấy.

Ông cụ nói, gián tiếp khẳng định cho những lập luận của chàng. Đợi cho đám đông im hẳn, chàng nói tiếp:

- Lời của lão bá, có lẽ ít nhiều đã ảnh hưởng đến người dân trong thị trấn, làm các vị đây, ai cũng mơ hồ tin vào một con quỷ chỉ biết ăn thịt và uống máu người. Lợi dụng điều này, hắn - một kẻ sống ẩn dật nơi vách núi đã thường xuyên lui tới, giả dạng làm Quỷ Máu để lừa gạt dân lành.

- Sao ngươi biết ta sống trên núi? - Hắn ngơ ngác nhìn chàng.

Chàng cười nhạt, những kỉ niệm xưa cũ bỗng chốc tràn về. Nhớ ngày nào nàng còn bẽn lẽn nắm tay chàng, xin lão thợ săn cho vào nhà nghỉ tạm, thế mà giờ ngót nghét một năm. Mỗi khi băng qua rừng Bạch Dương, chàng không quên nhìn về phía căn nhà nhỏ của lão thợ săn, hoài niệm về những người đã khuất. Cũng vì thế mà chàng mới biết, nơi ấy đang có người sinh sống.

- Không quan trọng. - Chàng từ chối tiết lộ - Điều ta muốn nói ở đây là vì sao sống ở nơi rừng thiêng nước độc như thế mà ngươi lại chẳng biết tự nuôi sống bản thân bằng nghề săn bắn, mà lại đi lừa lọc người khác? Có lẽ là vì thân thể ốm yếu kia không cho phép ngươi làm điều đó, nên ngươi mới phải xuống núi kiếm ăn. Cứ ba tháng một lần, ngươi sẽ giở trò yêu ma quỷ quái để trấn lột thức ăn từ thị trấn, sau đó mang về nhà ăn dần. Chỉ cần năm tấm áo, ít máu mèo và một thanh đao là đã đủ để ngươi càn quấy rồi.

Nàng nghe chàng giải thích, mắt nhìn không chớp. Mỗi khi chàng phá án là nàng lại chẳng dám ngọ ngoạy, chỉ sợ lỡ mất tình tiết quan trọng, không liên kết được các đầu mối lại với nhau. Cho đến khi chàng dứt lời, nàng mới có cơ hội nhìn sang tên Quỷ Máu, lúc bấy giờ đã kiệt sức, nằm liệt trên đất. Không có áo, hắn chỉ như một bộ xương khô, chút cơ bắp cũng chẳng có. Đó cũng là lí do hắn cứ mãi lê thanh đao dưới đường thay vì gác lên vai như bao kẻ khác.

Nàng toan rời mắt, mặc hắn ôm bụng rêи ɾỉ cho đến khi vô tình nhìn trúng hình xăm trên cổ tay hắn. Nàng chớp mắt liên tục, cố gắng thuyết phục rằng bản thân đã nhìn lầm. Nhưng không may cho nàng, làm như vậy chỉ khiến nàng thêm chóng mặt chứ chẳng khiến hình xăm của hắn thay hình đổi dạng. Mặt nàng tái mét, chân tay bủn rủn, nàng chỉ muốn bọn họ mau chóng ra về để còn kịp thưa chuyện với chàng. Ấy vậy mà ông trời như đang trêu ngươi, xoay nàng như chong chóng. Chuyện của tên Quỷ Máu kia chưa vào đâu thì một người khác đã bắt đầu gây chuyện:

- Làm sao bọn ta tin được một kẻ tù tội như ngươi? Biết đâu ngươi bắt người vô tội thì sao?

Rõ ràng là y muốn lôi chuyện riêng của chàng ra chế giễu, nên mới công khai nhắc đến hai chữ "tù tội" như thế. May cho y là nàng vẫn còn chưa hồi phục hẳn. Nếu không thì đến ngũ quan của y cũng chẳng còn vẹn nguyên như bây giờ.

- Phải đấy. - Đám đông hùa vào, thay nhau nói xấu trước mặt chàng - Hắn còn muốn gϊếŧ chết huynh đệ ruột thì chúng ta có là gì?

...

Mặc cho bọn họ bàn tán, chàng vẫn cứ ung dung nhìn thẳng, tâm chẳng chứa tạp niệm. Can thiệp vào đám đông vốn không phải là sở thích của Hạc Hiên. Bọn họ càng lời ra tiếng vào thì càng chứng tỏ bọn họ nhiều chuyện, căn bản chẳng xứng đáng để chàng tiếp chuyện. Chàng không gϊếŧ người, cũng chẳng làm điều gì trái với luân thường đạo lý thì chút lời đàm tiếu cỏn con này cũng không phải nỗi bận tâm quá lớn.

Nhưng Thanh Ca thì khác. Tính nàng thẳng thắn, trước giờ không thích nghe lời xằng bậy, liền vung kiếm đe dọa, cốt là để bọn họ im miệng, rồi mới dõng dạc tuyên bố:

- Phế truất thì đã sao? Bị đày ải ra biên cương thì đã sao? Chức vị có thể không còn, nhưng trái tim vẫn một lòng hướng về giang sơn xã tắc, vì an nguy của bách tính. Ta cũng đã từng như các vị, coi thường hoàng quyền, nhìn bọn quan lại bằng nửa con mắt. Nhưng kể từ khi gặp chàng, ta mới biết trên đời vẫn còn có một Tuệ Vương yêu nước, thương dân như thế. Thế mà chàng hiền từ, ân cần bao nhiêu, thì các người đối xử hà khắc, tệ bạc với chàng bấy nhiêu. Chàng dâng lên hoa thơm trái ngọt, để bây giờ các người ném rau ôi củ thối vào người chàng như vậy sao? Dù là Tuệ Vương hay dân thường, dù ở kinh đô hay ngục tối, chàng vẫn luôn đau đáu nỗi lo nước nhà, chỉ sợ các người ở biên cương thiếu ăn, thiếu mặc, những đứa trẻ không được đến trường. Ta không cần các người phải đền ơn đáp nghĩa, ta chỉ cần các người dành một sự tôn trọng tối thiểu cho người từng xắn tay áo, mang từng bao gạo tiếp tế đến cho các người.

Nàng nói đến bở hơi tai, đôi lông mày chau lại lúc nào chẳng hay. Để rồi khi dứt lời, nàng mới nhận ra là mình vừa khóc. Nàng thương chàng chịu nhiều vất vả, cũng hận đám người kia vô ơn bội nghĩa, chỉ biết buông lời đắng cay mà chưa từng nghĩ đến chuyện cảm ơn chàng. Cũng may cho nàng, bà cụ đêm qua đi tới vừa kịp lúc, nói đỡ giúp nàng vài lời:

- Ta cũng đồng ý với quan điểm của Vương phi. Dân Lam Thành chúng ta, tuy chẳng được học hành tử tế nhưng thời cha sinh mẹ đẻ cũng đã được dạy, ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây. Tuệ Vương cứu chúng ta một ngày, chúng ta nhớ ơn ngài cả đời. Chuyện triều chính ra sao, ta không cần biết. Chỉ cần ngài vẫn luôn giữ lòng sáng, tâm thiện như bây giờ là ta đã mãn nguyện lắm rồi. Mọi người, chúng ta là dân Lam Thành kia mà? Lẽ nào lại dao động bởi những lời đồn thổi vô căn cứ kia?

Lời của bà như chiếc kéo sắc nhọn, một phát cắt đứt luôn những suy nghĩ mơ hồ, chơi vơi của những kẻ hiếu kỳ. Bọn họ dần tỉnh ngộ, bảo nhau tạ lỗi với chàng. Trước thì cẩn thận quỳ gối, sau thì kính cẩn khom người, một lòng thành kính muốn báo đáp chàng:

- Tuệ Vương, là chúng ta nhận thức chưa đúng, trước giờ vẫn luôn hiểu nhầm ngài. - Ông cụ nọ lên tiếng.

- Không phải vì cố tình mà chúng ta vì bất đắc dĩ mới phải tin vào những lời không hay kia. Xin ngài hãy rộng lòng tha thứ.

- Có thể chúng ta chỉ là một thị trấn nhỏ ngoài biên cương, nhưng cũng nguyện ra sức bảo vệ ngài.

Bọn họ đồng lòng, cùng nhau bày tỏ tấm lòng chân thật của mình với chàng. Chàng ân cần đến bên, đỡ từng người một đứng dậy. Bà cụ đứng từ xa, mỉm cười đầy trìu mến. Nàng gật đầu hài lòng, đôi lông mày dãn dần ra, khuôn mặt cũng tươi tỉnh trở lại. Nàng hiểu và thương bọn họ cũng giống nàng năm xưa, vì chưa gặp được minh chủ mà cứ ngỡ trên đời, ai cầm quyền cũng đều là kẻ xấu. Bây giờ tâm nàng đã khác, ý nàng đã đổi. Nàng không màng vinh hoa phú quý, cũng chẳng quản sinh tử nhọc nhằn, chỉ biết chừng nào nàng còn sống trên đời nhất định sẽ tận tâm, tận lực phò tá minh chủ, hay chính là phu quân của nàng. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.