Ngự Phật

Chương 166: Chàng có được không?




Chàng có được không?

Sau khi thu hồi Nghiệt hỏa, Hoa Liên cất bước lảo đảo đi về phía cửa lớn.

Bên trong cánh cửa lớn kia dường như là một mảnh thiên địa khác, điểm khác biệt duy nhất chính là, những nơi ánh mắt có thể chạm tới ở đây đều là xương khô.

Hoa Liên khó tin mà nhìn những bộ xương khô kia, những bộ xương này cũng giống với xương người nhưng màu sắc lại đen tuyền, tính chất tựa như thủy tinh đen. Trong Tam Giới, chỉ có một tộc người duy nhất có bộ xương như thế này, Vu tộc. Chủng tộc đã từng xưng bá Thái cổ rồi cuối cùng lại biến mất ấy, nơi đây lại chính là nơi chôn xương của Vu tộc.

Sau khi Vu tộc diệt vong, trên cõi đời này cơ hồ không thể tìm thấy dấu vết tồn tại của bọn họ nữa. Không ngờ, hài cốt của họ lại được tập trung ở đây.

Nếu như đây chỉ là đất chôn xương của Vu tộc, vậy luồng ma khí khi nãy là thế nào? Hoa Liên khó nhọc bước về phía trước trong biển xương, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên đống xương khô kia.

Nàng đứng nhìn từ xa, nhìn mãi, chỉ không tiến thêm một bước nào nữa. Người đó, là Ân Mạc sao? Dù vẻ ngoài của hắn giống hệt với Ân Mạc, nhưng người kia căn bản là Ma.

Tiếng tim đập, đang vọng tới từ trong cơ thể hắn, từng tiếng từng tiếng một vang lên, khiến cho người ta không dám thở mạnh dù chỉ một chút. Nhìn hắn, tựa như đang nhìn một con thú dữ ngủ đông, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vùng dậy giết chóc.

Nỗi sợ hãi kia, phát ra từ tận tâm can, căn bản không thể nào ngăn cản.

Nàng vẫn luôn tò mò về bí mật trên người Ân Mạc, nhưng giờ phút này, nàng xin nguyện mình không biết gì cả.

Mặc dù trong lòng vẫn tồn tại thứ cảm xúc mâu thuẫn, nhưng Hoa Liên vẫn bước từng bước một về phía hắn. Đi đến bên cạnh hắn, luồng ma khí kia dường như không hề có ý gây tổn thương đến nàng, thậm chí còn thu liễm lại khi nàng đến gần, hoặc có thể nói là từ từ bị thu hồi lại vào trong cơ thể hắn.

Thân thể Ân Mạc đang từ từ hấp thụ luồng ma khí kia, có điều sắc mặt hắn nhìn qua rất tái, trên người còn có một vết đao rất sâu gần như đã bổ hắn ra làm hai nửa, máu đã ngừng chảy, nhưng nhất định rất đau. Từ khi hai người họ quen biết cho đến nay, nàng chưa từng thấy hắn bị thương bao giờ.

Nhìn mà khiến nàng cảm thấy có chút đau lòng.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt hắn, sau đó dừng lại, nhéo mạnh, hắn vẫn không có chút phản ứng nào.

Dù sao người cũng đã tìm được rồi, tâm trạng vốn chìm trong trạng thái lo âu đã ổn định hơn nhiều, nàng cuối cùng cũng có thể yên lặng ngồi xuống, không cần phải suy nghĩ gì nữa hết.

Những ngày không rõ hắn sống chết ra sao, chỉ cần yên tĩnh là trong đầu lại toàn bóng dáng của hắn. Nếu chưa từng mất đi, có lẽ nàng sẽ không nhận ra được, người đàn ông này rốt cục quan trọng với mình biết bao.

Nàng thậm chí còn không biết, bắt đầu từ khi nào, hắn đã trở thành tất cả đối với nàng.

“Nếu chàng tỉnh lại, ta sẽ đồng ý với chàng.”

“Thật sao?” Người đàn ông nằm bên cạnh nàng chậm rãi mở mắt, con ngươi đỏ như máu tuyên cáo thân phận Ma tộc của hắn.

”…” Nếu không phải cảm nhận được được sự suy yếu của hắn, nàng thực sự muốn đập hắn một búa cho ngất đi. Nàng hoài nghi nam nhân này lúc nãy có khi là giả bộ, tại sao đúng lúc nàng nói những lời này hắn lại tỉnh lại chứ?

“Tình yêu à, nàng nói thật sao?” Ân Mạc hết sức không xác định hỏi lại một lần, còn liếm liếm môi, tỏ vẻ không thể nào kiềm chế nổi. Nếu không phải là hắn không thể cử động được, Hoa Liên không hề nghi ngờ hắn sẽ lập tức lao tới như hổ đói vồ mồi.

Hoa Liên cười lạnh, liếc hắn một cái, “Bây giờ chàng có được không?”

“Không nên hỏi đàn ông vấn đề này.” Ân Mạc cảm thấy mình bị sỉ nhục.

“Nhưng mà…” Hoa Liên một tay chống người, quay đầu nhìn hắn, trên mặt mang một nụ cười vô tội, ánh mắt lại vô cùng mị hoặc nhìn hắn một lượt từ dưới lên trên.

Ân Mạc nuốt nước miếng một cái, đối với một kẻ bệnh nặng chưa khỏi mà nói, sự kích thích này quả thực không nhỏ. Nên nhớ là Hoa Liên từ trước tới giờ chưa bao giờ chủ động quyến rũ hắn cả… Dù cả người vẫn vô lực, nhưng hắn vẫn kiên trì dùng cánh tay chống người dậy, đây là phúc lợi, phải tranh thủ!

“Tình yêu à, nàng phải tin tưởng vào ta..”

“À…” Hoa Liên mỉm cười, vươn một ngón tay ra, chọc lên trán hắn một cái, Ân Mạc ngã dúi dụi. Nàng tiếp tục nói, “Xem ra, chàng không được rồi.”

Bị kích thích một trận, đầu óc cuối cùng cũng hơi tỉnh táo lại, Ân Mạc nhanh chóng hiểu ra tình thế trước mắt. Nụ cười trên mặt Hoa Liên dường như hơi vặn vẹo, aiz, chiêu lấp liếm qua cửa này quả nhiên không thể dùng trước mặt nàng.

Nhất là, thân thể hắn còn đang yếu ớt, mà Hoa Liên, nhất định là khỏe mạnh hơn hắn nhiều.

“Được rồi, ta thẳng thắn.” Ân Mạc cảm thấy tự đầu hàng so với bị bức cung tốt hơn nhiều. Cho nên hiếm khi hắn thức thời một chút. Chủ yếu là bởi vì nếu không chủ động thừa nhận, Hoa Liên nhất định sẽ rất tức giận, mặc dù nàng sẽ không tay đấm chân đá với mình, nhưng chiến tranh lạnh cũng rất khiến người ta thương tâm.

“Vậy à, chàng muốn thẳng thắn gì đây?” Hoa Liên vẫn giữ động tác đó, gương mặt thì tươi cười nhưng toàn thân lại nổi lên từng trận âm phong.

“Thực ra thì chuyện này không thể trách ta được.”

“Sao?”

“Đây đều là lỗi của cha ta cả, nếu năm đó người mẹ ta lấy là Tiên thì ta đã không thành ra cái dạng này.” Di truyền của hắn cũng không tệ lắm, ít nhất cặp mắt vẫn được di truyền lại từ cha hắn.

Năm đó hắn vẫn hoài nghi, ông già nhà mình thực ra vẫn muốn tìm bằng chứng chứng minh hắn không phải con ruột, sau đó mang hắn đi hủy thi diệt tích, đáng tiếc là ông ấy đã không thành công.

“Ngươi còn có cha?” Giờ đến lượt Hoa Liên kinh ngạc.

“Đương nhiên là ta có cha, chẳng lẽ nàng tưởng ta từ tảng đá chui ra chắc?” Hắn không chỉ có cha, còn có ba người nữa kia, dĩ nhiên, chuyện này tạm thời không quan trọng.

Ân Mạc còn có cả cha cả mẹ, nàng có chút rối rắm, nhưng lại không biết rốt cuộc đang rối rắm chuyện gì. Thực ra nếu nàng sống ở nhân gian nhiều hơn thì sẽ hiểu, con dâu chưa qua cửa lúc gặp cha mẹ chồng, đều có tâm trạng như vậy.

“Cha mẹ chàng giờ đang ở đâu?” Lực chú ý của Hoa Liên giờ đã hoàn toàn dời đến ba mẹ Ân Mạc, về phần tại sao hắn lại biến thành Ma thì hỏi sau cũng được.

”… Không ở chỗ này.”

“Không ở Tiên Giới hay là không ở Ma Giới?” Vị trí bọn họ đang ở hắn là ranh giới giữa hai giới Tiên Ma, nghe ý tứ vừa nãy của hắn thì hình như mẹ hắn là Tiên, cha hắn thì hiển nhiên không phải.

Chẳng trách hắn lại thành Phật, người nhà này nghề nghiệp đủ cả.

“Cả hai đều không, nơi họ ở có hơi xa một chút, tạm thời, chúng ta vẫn chưa về được, chỉ có thể chờ họ đến thôi.” Ân Mạc có chút lúng túng, năm đó từ khi bị ông già đạp một cước bay đến đây, hắn vẫn chưa tìm được cách để quay về.

Aiz, bao nhiêu năm như vậy mà chẳng có ai nghĩ đến chuyện đi tìm hắn về, dù hắn cũng không muốn về, nhưng làm bộ một tí cũng được mà. E là mẹ đến giờ cũng chưa biết chân tướng chuyện hắn mất tích đâu, hủy thi diệt tích là nghề của ông già rồi, vu oan hãm hại cũng rất quen tay.

Hoa Liên như suy ngẫm gì đó gật đầu một cái, dù nàng vẫn không hiểu rõ lắm ý tứ trong lời nói của Ân Mạc. Không thể quay về? Chẳng lẽ nhà hắn không ở đây hay sao?

“Hay là ta kể nàng nghe chuyện nhà chúng ta nhé…” Thấy ánh mắt bén như dao của Hoa Liên bay tới, Ân Mạc biết điều ngậm miệng, lảng sang chuyện khác thất bại.

“Nghe nói chàng anh dũng khiêu chiến bốn Ma Đế liền?”

“Đó là hiểu lầm.” Thấy ánh mắt của Hoa Liên có chút khinh bỉ, Ân Mạc ưỡn ngực, “Xử lý được hai gã.”

“Là chàng chủ động?” Việc ngu xuẩn như vậy hắn không nên làm mới đúng. Có điều có thể hạ gục được hai Ma Đế, hắn rốt cuộc là mạnh đến mức nào?

“Tương kế tựu kế, ta còn tưởng là Tử Vi ít nhất cũng còn chút kiên nhẫn, không ngờ đã đánh giá hắn quá cao.” Ân Mạc ngoan ngoãn nằm trên đống xương, còn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hoa Liên vuốt ve.

“Bộ dạng chàng thế này rồi, còn quay về được không?” Thực ra thì hắn cũng không thay đổi nhiều, bất quá nhìn hắn bây giờ, tuyệt đối sẽ không có ai tin là trước kia người này đã từng lăn lộn với Phật Tổ.

“Sao phải quay về, Ma Giới thực ra đâu có tệ, cũng chẳng có kẻ nào gây trở ngại cho chúng ta nữa.” Thực ra thì câu sau mới là chủ yếu, hòa thượng không có tiết tháo này, cứ thế mà bỏ rơi Phật Tổ.

“Không phải chàng đã sớm tính toán như vậy rồi đấy chứ?”

“Ta làm vậy không phải là vì suy nghĩ cho tương lai của chúng ta hay sao?” Ân Mạc cười gượng, hắn biết Hoa Liên ghét nhất là phải làm theo kế hoạch người khác đã bày sẵn ra, nhất là dưới tình huống không hề thông báo cho nàng.

Lúc ở nhân gian hắn đã có vài bài học, lần này cũng chỉ vì mong ổn thỏa nên mới không nói cho nàng biết.

Thấy hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của mình, Hoa Liên cũng khó mà nổi giận. Vốn thân phận giữa hai bọn họ là một vấn đề rất lớn, giờ hắn đã biến thành Ma, hai người bọn họ có ở bên nhau cũng không có ai ngăn cản.

Ma Giới không có nhiều người thích dây vào chuyện linh tinh như vậy, đây cũng là một trong những điểm tốt.

Thấy sắc mặt của nàng không tệ, Ân Mạc thuận thế lấn tới, “Sau này chúng ta sinh hai đứa được không?” Thực ra thì hắn đã sớm có ý định này, nhớ năm xưa mẹ chỉ sinh có mình hắn, ông già đã chẳng vui vẻ gì, hắn vừa mới lớn được một chút đã một cước đá bay hắn đi, sau đó sống cuộc sống tươi đẹp của hai người.

Nếu là hắn, tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn như vậy, ít nhất cũng phải tìm thêm một đứa làm bạn, sau đó đá cả hai đứa đi.

”… Ta đồng ý lấy chàng bao giờ?” Khóe miệng Hoa Liên nhướn lên, có điều rất nhanh chóng quay lại dáng vẻ không nhúc nhích.

Ân Mạc bày ra vẻ mặt bị tổn thương, một tay che ngực chớp mắt với nàng mấy cái, “Tình yêu à, ta sắp tắt thở rồi đây, nếu nàng lấy ta bây giờ, có thể quang minh chính đại chiếm đoạt di sản của ta đấy.”

Nàng vỗ vỗ gương mặt hắn, đầy vẻ áy náy, “Để cho chàng chết không nhắm mắt, ta không thể đồng ý với chàng được.”

“Nhưng mà nàng đã ngủ với ta rồi!” Một tiếng trống lên tinh thần, hai sẽ suy, ba sẽ cạn, hôm nay hắn nhất định phải gạt được vợ về tay, cho nên, mất thể diện một chút cũng không đáng lo.

“Chàng có thể ngủ lại được cơ mà.” Giọng nói của Hoa Liên bình thản vô cùng, ngay câu đầu tiên đã giết chết Ân Mạc trong nháy mắt.

Hắn đương nhiên là muốn ngủ lại, có nằm mơ cũng muốn, hắn đã muốn bao nhiêu năm rồi, đây quả thực là ông trời mở mắt! Ân Mạc cảm thấy mình sắp vui đến phát khóc, nhưng ngay sau đó, hắn liền bị câu tiếp theo dội cho lạnh cả lòng, “Chàng… được sao?” Không chỉ miệt thị bằng ngôn ngữ, mà còn dùng ánh mắt để khinh bỉ, đả kích sâu sắc!

”…” Thân thể Thần Ma chết tiệt! Thời gian chuyển đổi ít nhất còn cần hơn một tháng, trong thời gian này, hắn chỉ có thể nằm thẳng đơ.

Lần này bị đả kích cho hoàn toàn im bặt.

Lúc nào cũng để hắn chiếm thế thượng phong, cuối cùng cũng tìm được cơ hội. Nói thật, cảm giác bắt nạt người khác thật là sung sướng. Nhìn vẻ mặt kia của hắn, Hoa Liên nhịn cười đến đỏ cả mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.